Bảo Bối, Tôi Nuôi Em

Chương 21: Ngôi nhà oan



Hạ Diệp nghe thấy âm thanh từ đằng xa, cũng nghe thấy lồng lộng lời mà bọn họ đang cố ý mắng chửi mình nhưng mà đối với mấy lời này cô không muốn để trong lòng. Cô không phải không tức giận, chỉ là những lời này càng ngày càng thân quen, mấy lời tương tự cũng không phải là chưa từng nghe qua.

Ting.

Cô nhận được phản hồi từ Tân Uyên Ngữ, nơi này bán đồ ăn của xứ Mặt Trời Mọc nổi tiếng nhất thành phố M, thành lập một trang web trên mạng để tiện cho khách đặt chỗ và mua hàng. Cô đặt chỗ trước, là mười giờ tối này, hôm nay có đi party chắc tàn tiệc cũng không quá muộn.

Ba người kia, thấy cô không phản ứng, mặt mày cũng đen sì, thay nhau cắn môi nghĩ ngợi.

Ai cũng có một ranh giới không thể vượt qua được, giống như ba người bọn họ, biết rõ kẻ thù, người mà mình chán ghét đang ở trước mắt nhưng không cách nào thoát khỏi cái rào chắn bảo vệ, mà chỉ có thể trông chờ vào cái ngày nó tự mình mờ đi. Thành thật mà nói, ba người bọn họ là cố tình chọc tức Hạ Diệp, lại không ngờ phản ứng của cô lại khác sự phán đoán của bọn họ, người phụ nữ leo được lên giường của Lăng Duật đều không hề tầm thường, nhất là người phụ nữ này đã được anh ta thí chức thư ký để giữ bên mình.

Cô bận bịu với điện thoại suốt mấy tiếng đồng hồ, cuối cùng cũng để cái điện thoại xuống sạc pin, lại thêm không có chuyện gì để làm nên cô gục xuống bàn ngủ thẳng một mạch đến tối.

Theo như lịch trình, Lăng Duật đã rời khỏi công ty trước hai giờ chiều để ăn cơm với thị trưởng mới nhậm chức, quan hệ có vẻ rất tốt.

Điện thoại đặt trên bàn rung nhẹ, trên màn hình lại hiện ra cái tên quen thuộc.

Cô nhấc máy, ngữ khí hơi nặng nề một chút "Alo."

« Em đặt chỗ xong chưa? Anh mới vừa ngủ dậy, ngồi trên máy bay ê ẩm hết cả người. »

"Dạ rồi, mười giờ em sẽ gọi cho anh. Anh nên tắm bằng nước ấm cho thư giãn đi, như vậy cảm giác sẽ tốt hơn."

« Ừ, anh sẽ ăn cơm chiều với mẹ trước. »

Cô ừm một tiếng rồi ngắt máy, giờ này cũng khoảng sáu giờ mấy rồi, cô oáp một tiếng rồi tiếp tục gục đầu trên bàn làm việc.

Tiếng cốc cốc ngay sau đó khẽ vang lên, cô chưa tiến vào giấc ngủ nên liền phản ứng.

"Đi lựa chọn lễ phục."

Cánh tay gõ xuống bàn của anh đang còn yên vị trên bàn làm việc của cô.

Anh chăm chú nhìn người phụ nữ ngủ gật ngủ dựa kia, anh cũng tự hỏi mình vác đâu ra con heo con lười này, suốt mấy tiếng chỉ nằm ở trên bàn, lúc anh đi, cô thậm chí còn phì phò thở.

Thật ra, anh không tức giận, chỉ thấy ở cô như một đứa trẻ ham ăn ham ngủ, từ đầu tới cuối trước mặt anh chưa từng tỏ ra yếu thế, dịu dàng hay thậm chí chủ động gần gũi anh như những người phụ nữ khác.

Cô chỉn chu lại quần áo, rồi đi theo phía sau lưng anh, cô đi rất gần, mùi trên cơ thể anh cô cũng có thể ngửi thấy. Trên người người đàn ông này rõ ràng là nước hoa của một người phụ nữ, trên vai còn dính phải một ít phấn nền, cô chỉ cần nhìn là có thể nhận ra ngay, người đàn ông này trước khi về Lăng thị đã ôm ấp một người phụ nữ khác ở trong lòng.

Khi từ trong thang máy bước ra ngoài, ánh mắt của tổng thể nhân viên đều dấy lên nhiều hình ảnh khác nhau, cô cũng là lần đầu nhìn thấy, lãnh đạo được tôn trọng như thế này.

Hạ Diệp đi cùng anh, trên đường hai người không nói chuyện với nhau câu nào. Tới nơi, đó là một ngôi nhà, trang trí theo phong cách cổ điển, nhìn thoáng qua tất cả các cửa sổ đều có rêu hoặc vài loại cây leo, giống như một ngôi nhà hoang bỏ trống lâu năm.

Lúc này sống lưng cô căng cứng, càng gần càng có cảm giác bản thân đang mạo hiểm, ngôi nhà này rất giống ngôi nhà ma mà cô từng xem qua, đó là một bộ phim kinh dị ăn khách nhất tại Mỹ lúc bấy giờ. Không khí bao vây xung quanh lạnh lẽo và u ám, cây cối um tùm chặt ních cả một khu.

Phía trong cửa sổ, cửa nhà cũng có thể là bất cứ thứ gì đó ghê rợn.

Hạ Diệp khựng lại, thấy nhịp chân của Lăng Duật vẫn bước đều, cô lại chủ động đi gần hơn, chỉ cần năm milimet là có thể chạm vào người của anh. Nơi này cô thật sự không muốn tiến vào nữa, vừa tối vừa không chút ánh sáng.

Hạ Diệp đảo mắt nhìn quanh.

A.

Chỉ là tự nhiên đụng vào một vật lớn cứng rắn nào đó, suýt chút nữa đã ngã nhào xuống đất.

Cũng may anh phản ứng kịp, nhanh chóng đem thân thể cô giữ chặt trong vòng tay.

"Sợ đến vậy sao?"

Hạ Diệp chỉ một chút nữa là khóc vì sợ, lần này cô không tình nguyện bước chân vào cuộc mạo hiểm khiến cô sởn gai ốc này, cái đầu của cô gật đến sắp đứt rồi.

"Để tôi bế cô."

Nếu đã muốn giúp, cô cũng không ngại nữa nhưng vẫn là không tiện mở miệng, im lặng xem như ngầm đồng ý đi.

Lăng Duật rất muốn cười, nhưng nhìn gương mặt của cô rất uất ức cũng là cười không nổi. Một người bị dồn vào bế tắc sẽ chìa tay ra bắt lấy thứ ở gần nhất, anh bây giờ đã hiển nhiên trở thành thứ đó rồi.

Phía trong nhà đèn đuốc đều không có, đột nhiên Lăng Duật hét toáng lên một tiếng "Triệu Cố Kỹ."

Lời vừa dứt, phía trong nhà đã bật đèn sáng tất cả mọi ngóc ngách, đến con đường mà cô vừa đi qua lúc nãy cũng sáng choang lên.

Cô lấy tay lau sơ sơ mặt, cái thứ cảm giác cẩu huyết gì không biết!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.