Bảo Bối, Tôi Nuôi Em

Chương 26: Chủ động hôn



Hạ Diệp đỏ mặt, cô giờ đây đã nghẹn đầy một họng tức, trước lời khinh khi của anh cô thậm chí còn chẳng phản bác được nhưng nếu cô thật sự không thích thì nhất định đã có thể đẩy anh ra ngay từ đầu nhưng cô đã không làm vậy.

Tiếng vang của chuông điện thoại đánh tan bầu không khí căng thẳng, anh nhìn màn hình điện thoại rồi nở một nụ cười nhàn hạ, “Alo.”

« Lăng thiếu, bác sĩ Hạ có ở cạnh cậu không? »

Lăng Duật đảo mắt nhìn người phụ nữ đứng dựa vào tường, sau đó trên mặt liền xuất hiện nụ cười gian xảo, “Cô ấy ở với tôi suốt đêm qua."

Anh cố ý!

Nghĩ tới anh ta cố ý nói như vậy, máu trong lòng cô sục sôi lên tận não, nói năng như thế mẹ cô sẽ không hiểu lầm sao?

Lăng Duật đem điện thoại từ tai ra, nhẹ nhàng nhấn nút loa trên màn hình để cô nghe thật kỹ âm thanh phát ra.

« Nó có làm gì khiến cậu tức giận không? » đầu dây bên kia tỏ thái độ nghiệm trọng hóa vấn đề.

Hạ Diệp nghe tiếng nói từ trong điện thoại phát ra vô cùng rõ ràng, cô sợ nhất là Hạ Mẫn Nguyệt nói chuyện nghiêm khắc như vậy, thà cứ chửi một câu cho xong chuyện nhưng lại cư nhiên hỏi chuyện theo phong cách kiểu này, cô dám chắc, anh ta chỉ cần một chữ ‘Có’ ngay sau đó cô trở về nhà sẽ phải đi rửa tai ngay và luôn.

Cô chắp hai tay, suy nghĩ đến chuyện bản thân chửi mắng anh ta từ nãy đến giờ, cô vô thức cầu xin, gương mặt vô cùng tội nghiệp, ánh mắt thể ý: Xin anh đấy, đừng nói gì cả.

Lăng Duật nhìn cô liền nhếch mép, ngón tay dài chỉ thẳng lên môi.

Hạ Diệp không hiểu ý, mở to mắt nghĩ thầm: Chỉ tay lên môi làm gì vậy?

Sau mấy giây anh chủ động áp môi mình lên môi cô, cứ coi như là dạy một học sinh mới vào nghề đi.

Hạ Diệp hơi bất động, lại lợi dụng ăn đậu hũ của cô không chỉ có một hai lần mà là ba bốn lần rồi, cô loáng thoáng đã hiểu được ý muốn của anh, sau đó không biết phải làm sao mới tốt, cô chỉ muốn mẹ cô im lặng nhưng cô không muốn hôn anh.

“Viện trưởng Hạ…”

Cô hoàn toàn là hành động theo bản năng của mình, dám uy hiếp cô, cô còn lâu mới sợ. Cánh môi mềm mỏng áp lên cánh môi lạnh lẽo kia một chút rồi rời đi. Nhưng mọi sự nào có chuyện dễ dàng như thế, cánh tay anh lúc này đã đặt ngang eo nhỏ của cô, giật lấy cô vào lòng, anh áp đảo từ bị động thành chủ động một cách ngoạn mục.

Đến khi cô gần như tắt thở, anh mới thả lỏng, rồi mấp máy nói với đầu dây bên kia một tiếng, “Cô ấy rất ngoan.”

Sau đó điện thoại chính là rơi xuống đất một cách tùy tiện.

Hôm qua vì cô say mới bỏ qua, nếu ăn sạch cô như vậy thì không thú vị gì cả, đây là lúc cô tỉnh táo, nếu ăn bây giờ, cô sẽ nhớ suốt đời.

“Dừng…” dừng lại, tên biến thái.

Lời của cô bị anh nuốt hết vào trong miệng, hôn cô mãnh liệt xen lẫn bá đạo khiến cô không thích ứng được, nếu muốn hôn thì nhẹ nhàng một chút, như vậy thì miễn cưỡng vẫn có thể chấp nhận.

Lăng Duật ném cô lên giường, lực ném không mạnh, cô vừa va chạm cũng không thấy đau đớn.

“SHIT! Ngừng lại ngay, tôi muốn ăn sáng, tôi đói rồi anh nghe thấy không?”

Thân thể của cô chỉ một chút nữa đã bị người đàn ông dã thú này điên cuồng xâm chiếm, cô chỉ muốn mặc một bộ đồ thoải mái để về thôi, như vậy là nhu cầu khó khăn sao?

Lăng Duật cũng bừng tỉnh, nếu cô không nói, anh cũng không cảm thấy đói. Anh phát hiện cơ thể này của cô khá trơ xương, tuy thứ cần thịt thì có thịt nhưng những thứ khác đều là da bọc xương không mấy đầy đặn.

Trong đầu anh đột nhiên nảy ra một ý nghĩ muốn bồi cho cô tăng thêm vài cân nữa, như vậy dù sau này có ôm cũng không thấy quá khô khan, ngược lại còn rất ấm.

“Đi xuống lầu dùng bữa.” anh đỡ cô dậy, cẩn thận buông tay cô ra.

Hạ Diệp không nói chỉ thầm thở dài một tiếng, cũng may là cô nhanh miệng nếu không tấm thân xử nữ sẽ không còn nữa.

Hai người cùng dùng bữa, trong lúc ăn cô rất tự nhiên, còn anh vẫn ổn định ngồi đối diện, hai người nhất thời đều chìm vào im lặng, đến một lúc sau cô đặt đũa xuống, anh mới nói.

“Có muốn đi nhờ xe của tôi đến công ty không?”

“Tôi có…”

Cô nhớ đến hôm qua bản thân bỏ xe ở gara của Lăng thị còn chưa lấy về, tham gia buổi tiệc đó xong lại say mềm như cọng mỳ, thật sự là nhớ không nổi.

Lăng Duật chăm chú nghe tiếp câu tiếp theo của cô.

“À cũng được, cảm ơn Lăng tiên sinh.”

Đi nhờ một đoạn đường hẳn là không sao, cô không tin ở trên xe anh ta dám động vào cô.

Cô ngồi cùng anh ở hàng ghế phía sau, anh ngồi ở giữa, cô rất chủ động dịch người đến gần cửa xe, yên tâm ôm khư khư chiếc túi xách trong tay.

Cô nhìn chằm vào bộ đồ trên người, vừa đúng cỡ của cô, mặc vào rất thoải mái, Lăng Duật này tuy có lãnh cảm một chút nhưng cũng rất có mắt nhìn.

“Sợ tôi sao?”

Anh vẫn giữ mắt nhìn về phía trước nhưng dù vậy anh vẫn thấy được cô cách xa anh ngần ấy mét, mặc dù diện tích xe vốn không lớn. Từ trước tới nay phụ nữ muốn gần anh còn không kịp vậy mà bây giờ lại có người sợ anh giống như sợ phải gặp quỷ!

“À đâu có, tôi thấy vinh hạnh còn không kịp thì sao có thể sợ Lăng tiên sinh được.” cô gượng cười mà nói, lại kèm theo hành động xua tay giải thích.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.