Bảo Bối, Tôi Nuôi Em

Chương 41: Em nấu cho tôi ăn



Hạ Diệp run bần bật, đôi mắt gần như trợn to hết cỡ để nhìn chằm vào màn hình, từng chữ từng chữ một đều được viết rất rõ ràng.

Cô bỗng chốc nhớ lại buổi trưa hôm nay, cái cảnh tượng đám vệ sĩ chĩa súng vào kẻ địch, đã làm trái tim như văng ra khỏi lồng ngực. Cô đã đắc tội với anh không chỉ có một lần, nhất định sẽ có một ngày anh ta muốn xử trí cô như những người khác, ra lệnh cho những tên vệ sĩ ấy đe dọa cô.

Giết người? Đối với người khác hiển nhiên rất khó nhưng đối với Lăng Duật tiền tài bạc vạn thì khó mà làm không được, ngay cả mẹ cô vạn nhất cũng rất nể nang người đàn ông này.

Cạch.

“Lăng tổng đêm hôm thế này ngài có chuyện gì cần nói?” cô không đợi anh lên tiếng liền cướp thế chủ động.

Lăng Duật không có biểu hiện gì nhiều, liền bước vào trong rất tự nhiên, cứ như thể đây chính là căn phòng của anh ta.

Bộ dáng không hề nghiêm chỉnh như thường ngày, cúc áo sơ mi tùy ý cởi bung một cái ở cổ, cà vạt được tháo ra đặt trong túi quần, thấp thoáng cũng có thể thấy được phần đuôi rơi ra ngoài, cơ thể tráng kiện bên dưới lớp áo sơ mi mỏng càng làm cô bị cuốn hút hơn.

Anh ngồi vào ghế, thanh âm nhẹ nhàng vang lên, “Làm thức ăn cho tôi, tôi đói rồi.”

Một câu nữa lại khiến cô đứng lặng câm tại chỗ, “Lăng tổng, tại sao tôi phải nấu?”

“Vì đây là một trong những việc của em.”

“Khoan đã, bây giờ đã là mười một giờ đêm, tôi đối với công việc hiển nhiên không còn trách nhiệm.” cô xua tay cười khổ. Cô muốn mở miệng cũng phải suy nghĩ thật thận trọng từng câu từng chữ, đúng là rất phiền toái.

“Nếu tôi không ăn uống điều độ, tôi sẽ bị gì?” anh đứng dậy tư thế rất vô tội chau mày.

“Anh… Lăng tổng à Lăng tiên sinh, khách sạn cao cấp như thế này chẳng lẽ không có đầu bếp nào làm cho anh ăn sao?” cô từng bước đi đến đối diện với gương mặt không có mấy biểu cảm đa dạng kia.

“Tan làm rồi.” anh mở mắt, sau đó lại im lặng không nói gì, anh nhắm mắt cũng có thể nhận thấy đối với việc này cô không bằng lòng, anh đi thẳng đến điện thoại bàn được đặt trên tủ gần cửa ra vào, nhấn nút.

“Gọi các đầu bếp quay lại đi.”

Đầu dây bên kia rõ ràng rất xôn xao, cô đứng không xa, ít nhất là đủ để nghe thấy, nghĩ kỹ một chút hình như tên của khách sạn này rất quen mắt. Mặc anh đứng đó, cô gõ cụm từ ‘Duật Liên’ lên google, chưa đầy ba giây kết quả đã hiện rõ trước mắt, chỉ một câu như đập vào mắt cô “… chi nhánh của tập đoàn Lăng thị.”

Anh từ đằng xa bước tới, lúc này đã xuất hiện phía sau lưng của cô “Đang làm cái gì?”

Giọng nói trầm thấp thâm nhập vào đầu cô một cách nhanh chóng, cho đến khi cô giật mình nhảy lui ra sau vài bước, “Này đừng như ma vậy chứ.”

Cô tắt điện thoại vòng tay lại sau lưng, khục vài tiếng lại nói, “Đừng gọi bọn họ nữa, đã khuya như vậy, bọn họ cũng cần có thời gian để nghỉ ngơi, chỉ cần tôi nấu là được chứ gì.” mi tâm của cô chạm vào nhau, miễn cưỡng đồng ý một tiếng.

“Em lo cho bọn họ?”

Cô nhíu mày huơ huơ tay giải thích, “Đúng vậy, làm như vậy thật đúng là không công bằng với bọn họ. Họ đã làm việc rất vất vả trong một ngày dài, thời gian nghỉ ngơi tính ra còn chưa quá bảy giờ đồng hồ, anh như vậy là gián tiếp làm người ta bệnh.”

Bọn họ và cô tuy nói không có chút liên hệ nhưng nếu cô chịu đồng ý ngay từ đầu thì họ đã không phải khổ sở quay lại.

“Rất tiếc, tôi không thể nói hai lời.”

Một lời anh nói ra anh chưa bao giờ rút lại, dù cho là một tình thế nguy cấp ảnh hưởng đến tính mạng, cũng không đồng ý thay đổi quy tắc của bản thân.

“Vậy… giao lại cho tôi được không?”

“Được.”

Cô đi nhanh đến, lại gọi đi một lần nữa, “Tôi là thư ký của Lăng tổng, hiện giờ không cần gọi các đầu bếp quay lại khách sạn nữa.”

« Dạ dạ, thật sự cảm ơn cô. »

Cô ngắt máy thở dài một tiếng nhẹ nhõm, với danh nghĩa thư ký riêng cô dường như có mọi quyền hành kiểm soát trong tay, có thể hình dung dưới một người trên vạn người. Cho đến khi dập máy cô mới thật sự biết, bọn nhân viên trong công ty vì sao lại luôn nhìn cô bằng cái ánh mắt thù địch đó, hẳn chính là cái loại quyền kiểm soát này.

Hạ Diệp ưu tiên làm cho anh một đĩa mỳ ý hải sản bằng nguyên liệu có sẵn trong tủ lạnh, cô không có bao nhiêu khái niệm nấu nướng nhưng ít ra ngoại trừ biết nấu mỳ, luộc trứng thì cô còn biết thêm một món này nữa.

Nhìn Lăng Duật đến ăn cũng không phát ra tiếng động như vậy cô thật sự có đôi chút bái phục, từng động tác cứ như độ thuần thục của máy móc, khóe miệng thậm chí còn không dính một chút dư thừa của thức ăn. Bình thường cô đều cảm thấy ăn thoải mái và ngon miệng nhất chính là khi ăn mà không phải e dè bất kỳ thứ gì, ngoại trừ khi đi ngoại giao với bên ngoài, nếu không có thể hình dung cô với một câu ‘ăn không coi nồi, ngồi không coi hướng’.

“Thế nào, có ngon không?” cô chồm đến, tò mò hỏi một tiếng.

“Ừm, tuy nhiên bụng tôi không tốt nên sau này mỳ phải làm ướt một chút mới có thể tiêu hóa nổi.”

“Bây giờ gần như là qua nửa đêm mất rồi, ăn dầu mỡ buổi tối sẽ không tốt cho cơ thể. Có thể nói anh như một người ở trên cao, nên đặc biệt phải chú trọng đến sức khỏe, chết quá sớm thì đúng là tiếc nuối cho bao nhiêu nhân viên nữ trong công ty.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.