Hồi
tưởng lại ngày đó gặp được Dụ Bảo Đế, Thiệu Kỳ Á vẫn ấn tượng sâu sắc...
Một buổi chiều thứ năm đầu thu, Thiệu Kỳ Á đang trên lộ trình cố định mỗi tuần
của mình, trong lúc vô tình đi vào một ngõ nhỏ yên lặng bên trong thành phố náo
nhiệt, anh xuống xe, tìm được một quán cà phê tên gọi là “Nhật An”...
Đó là một ngôi nhà cổ được cải biến lại thành quán cà phê kiểu Nhật, trước cửa
có gốc cây long não xanh biếc, lá rủ trước cửa kẽ lay động, bầu không khí thanh
tịnh mà yên tĩnh tản ra một ma lực thần kỳ hấp dẫn người qua đường dừng chân
ghé lại..
Bên ngoài quán tạo hình bằng gỗ, màu sắc ấm áp bình thản, không gian bày trí
thoải mái rộng rãi, cùng với không khí tràn ngập hương cà phê thơm ngát làm
người ta bất giác dứt bỏ ưu phiền, tâm thần sảng khoái vui vẻ.
Thiệu Kỳ Á rất vừa ý với nơi này, vì thế mang cái ly Mamba tới ngồi ở ban công
lầu hai, tranh thủ nửa ngày rảnh rỗi mà thơ thẩn.
Ánh nắng lười biếng xuyên qua cửa sổ chiếu vào trong phòng, trong không khí
phảng phất thấy được những hạt bụi nho nhỏ đang bay lượn, trên mỗi bàn đều bày
một bát sứ nhỏ, bên trong trồng cây cảnh, không có quá nhiều màu sắc tô điểm,
không khí thảnh thơi yên ổn.
“Cho tôi một ly Macchiato ít đường, ngồi ở ban công.” Dưới lầu truyền tới âm
thanh thanh thuý, sau đó vang lên tiếng bước chân nhẹ nhàng đi lên cầu thang…
Lúc này, đã là bốn giờ chiều, một bóng người nhỏ nhắn sặc sỡ lọt vào tầm mắt
anh..
Thân thể cô cân xứng đều đặn, cô mặc quần jeans cùng âu phục lụa trắng liền
thân không có tay, bên hông đeo thắt lưng, cổ tay tinh tế đeo vài cái vòng bằng
gỗ chạm khắc có màu sắc đậm nhạt không đồng nhất, chân đi giày Ý, sau lưng khoác
túi bò cũ, thoạt nhìn như đang muốn đi ngao du.
Cô rất rực rỡ, vừa xuất hiện liền khiến cho bầu không khí trầm tĩnh dường như
sống động hẳn lên, làm cho người khác không khỏi lóa mắt, bị hấp dẫn theo.
Tà áo nhẹ nhàng lay động, cô đi tới gần chỗ Thiệu Kỳ Á, bắt gặp ánh mắt của cô,
tim Thiệu Kỳ Á thoáng chốc đập loạn nhịp.
Ánh mắt của cô trong sáng long lanh, giống như ngôi sao đang tỏa sáng, đôi mắt
phảng phất như biết nói; mái tóc tóc xoăn nhẹ giống như mây bay, quẩn quanh gò
má nhiễm chút sắc hồng nhạt; cánh môi cô nhấp nhẹ, trơn bóng đỏ hồng, khóe
miệng tự nhiên khẽ nhếch lên, thoạt nhìn như đang mỉm cười với người nào đó...
Làm việc trong ngành nghề có liên quan tới cái đẹp, Thiệu Kỳ Á đã gặp qua đủ
loại người khác phái xinh đẹp quyến rũ, nhưng chưa từng có một cô gái nào lại
làm cho anh vừa thấy tim liền đập dồn dập, trong lòng thấy căng thẳng!
Giây phút bắt gặp ánh mắt đối phương, anh không khỏi thất thần, xém chút cho
rằng người kia tự nhiên khẽ nhếch khóe miệng là đang mỉm cười với anh.
Anh từ trước đến nay luôn thận trọng kiềm chế, chẳng chút ăn nhập gì với lãng
mạn, không hiểu tại sao lại có thể đối với một cô gái xa lạ sinh ra loại cảm
giác kỳ dị này?.
Cái nhìn quá mức chuyên chú, làm cho tai Dụ Bảo Đế hơi nóng, nhưng người nọ
đang ngồi cạnh ban công, cô phải đi qua anh ta, không thể làm gì khác hơn là
nhếch miệng mỉm cười, hóa giải sự lúng túng, bước nhanh tới ban công..
Cô đặt túi, ngồi xuống, lấy tay quạt mát, thuận tiện vụng trộm liếc mắt quan
sát người đàn ông dường như nhìn chằm chằm cô lúc nãy.
Anh ta có ngũ quan rõ nét sâu sắc, tóc nâu đậm xoăn nhẹ, tám phần là người
ngoại quốc đi? Cho dù không phải, nhất định cũng là “con lai”…
Lông mi anh thực dày, ánh mắt thâm thúy, mũi thẳng, môi mỏng có chút lãnh đạm,
cái cằm cân đối lộ ra cá tính cương nghị, anh mặc âu phục, hoa văn trên caravat
cũng rất có phong cách, cả người toát ra phong thái bất phàm... Con lai phần
lớn là trai đẹp, gái xinh, chỉ là tư thái nhàn nhã ngồi ở một góc quán cà phê
thôi cũng tựa như một bức tranh đẹp mắt rồi.
Một con chim bồ câu đậu lên tay vịn ban công, thu hút ánh mắt của cô khỏi người
đàn ông kia, nhắc nhở cô không nên thất lễ mà nhìn lén người khác quá lâu…
“Cục cục cục, lại đây!” Dụ Bảo Đế đưa tay ra, chim bồ câu trắng nghiêng đầu
nhìn một cái, ngay sau đó bay qua.
Nhân viên phục vụ đưa macchiato ít đường tới cho cô, khói bốc lên kèm theo
hương cà phê xông vào mũi, cô hít sâu, thổi thổi một chút rồi chậm rãi hớp một
ngụm, mép bị dính chút bọt sữa, vẻ mặt hạnh phúc mỉm cười..
Uống ngon như vậy sao?
Ánh mắt Thiệu Kỳ Á lặng lẽ hoài nghi bản thân có phải đã gọi sai cà phê rồi
không. Có lẽ lần sau trở lại, anh sẽ gọi một ly giống cô nếm thử.
Thiệu Kỳ Á đã ngồi tại nơi này nửa tiếng đồng hồ, nhưng lại chẳng muốn đi chút
nào, có lẽ bởi nơi này rất thoải mái, hoặc có lẽ bởi cô gái quyến rũ mới đến
không lâu trên ban công đang lôi kéo bước chân anh lại.
Tuy rằng thân là CEO (giám đốc điều hành) khu vực châu Á của Tập đoàn Thời
trang Alston, anh không nên bỏ bê công việc, hao phí thời gian trong quán cà
phê, còn bị một cô bé hấp dẫn, nhưng anh chính là không tự chủ được, ánh mắt
dính chặt lên người cô.
Anh thấy cô lấy từ trong túi ra một quyển sổ ghi chép cùng cây bút, thoải mái
bôi bôi vẽ vẽ.
Chỉ chốc lát sau, chim bồ câu trắng mới nãy lại bay trở lại, cô ngước mắt nhìn
lên, mỉm cười đặt tập tranh vẽ xuống, sờ sờ trong túi, sau đó đứng lên đến gần
lan can, lòng bàn tay nâng cao rồi mở ra, hình ảnh kế tiếp làm anh cảm thấy hơi
kinh ngạc ──.
Hai con chim bồ câu trắng lần lượt bay tới, đậu trên tay của cô, ngoan ngoãn để
cô vuốt ve!.
Vẻ mặt cô thật dịu dàng, thật cẩn thận vuốt ve chim bồ câu, anh nhìn thấy, cảm
giác trong ngực hơi nóng lên, phảng phất như thứ cô đang vuốt ve chính là khuôn
mặt anh.
Một lát, cô tiễn bước chim bồ câu, cười thật tươi, cúi người vẫy tay với người
dưới lầu.
Gió nhẹ thổi bay tà áo cùng tóc của cô, nụ cười kia rạng rỡ như ánh nắng mặt
trời, hình ảnh này khiến Thiệu Kỳ Á nhìn mà tim đập dồn dập.
Cô vội vàng thu dọn đồ đạc, ngửa đầu uống hết cà phê còn lại, mở cửa kính ban
công, chạy bình bịch xuống lầu…
Đi rồi sao?!.
Bóng hình xinh đẹp biến mất, Thiệu Kỳ Á không khỏi cảm thấy mất mát buồn bã.
Một nỗi xúc động không cách nào lý giải khiến anh đứng dậy đi ra ban công, thấy
cô cùng một gã đi xe máy vừa nói vừa cười, sau đó đội mũ bảo hiểm, ngồi lên xe
máy rời đi.
Cô tới rồi đi như một trận gió, cũng để lại trong lòng anh một vết tích sâu
sắc.
Phiền muộn nắm cổ tay, chim bồ câu trắng lại lần nữa bay lại, anh không nghĩ
nhiều bắt chước cô giơ tay lên, chim bồ câu trắng cũng đậu lại. Đang lúc anh
cảm thấy vui mừng, khuôn mặt nghiêm túc ẩn hiện ý cười, thì chỉ trong giây lát,
cảm giác âm ấm trên lòng bàn tay lại làm khóe mắt anh nhíu lại, khuôn mặt tuấn
tú trở nên tối tăm ──.
“Shit!” Anh khẽ nguyền rủa, con chim bồ câu gây họa xong liền vỗ cánh bay đi.
Thiệu Kỳ Á gặp hoạ, trợn mắt nhìn bãi thải của chim trên tay mình, thể nghiệm
thảm cảnh do bắt chước bừa.