Đến cuối năm, các công ty đều tổ chức dạ tiệc để cổ vũ
nhân viên đã làm việc vất vả cả năm.
Năm nay tập đoàn Alston chi nhánh Đài Loan quyết định bỏ ra số tiền lớn tổ chức
tiệc cuối năm ở một khách sạn nổi tiếng, chẳng những có tiết mục do nhân viên
chuẩn bị, còn mời các ca sĩ đến biểu diễn, hình thức vô cùng long trọng náo
nhiệt.
Bởi vì mọi người tham gia đều làm việc liên quan đến thời trang hoặc ngành nghề
liên quan đến làm đẹp, đối với quần áo đều có nghiên cứu, cho nên mỗi người đều
diện trang phục lộng lẫy tham dự, bữa tiệc cuối năm này thành ra chẳng giống
như tiệc liên hoan bình thường chút nào, ngược lại giống như một buổi biểu diễn
thời trang, làm người khác xem đến hoa cả mắt, nhưng cũng không tránh khỏi một
ít tình huống tranh tài khoe sắc hay bình phẩm so đo này nọ.
“Oa, Bảo Đế em mặc như vậy thật là đẹp quá, là nhãn hiệu gì vậy, mua ở đâu?”
Đồng nghiệp trông thấy Bảo Đế, kinh ngạc hỏi, dẫn tới sự chú ý của các đồng
nghiệp khác trong nghành thiết kế.
Hôm nay cô ăn mặc kiểu punk [1], tóc
ngắn chải gọn về phía sau, lộ ra khuôn mặt trang điểm xinh đẹp, mặc một chiếc
áo cổ chữ U, trên cổ áo điểm vài cây đinh, trên cổ quấn khăn gấm màu đen và bạc
để làm đồ trang sức, eo đeo dây lưng bản to, quần dài bó sát người cùng bốt
thấp cổ, bên ngoài là váy xòe mulet màu đen, toàn thân đều là hai màu đen và
bạc, rất có cá tính.
Cô như vậy, vừa thời trang lại không mất đi sự thoải mái, ở trong đại sảnh toàn
là lễ phục, trở nên vô cùng bắt mắt, không giống người khác.
“Đẹp không? Áo và quần đều là kiểu bình thường, váy là em tự mình làm, vật phẩm
trang sức cùng đai lưng cũng là em tự làm luôn.” Bảo Đế vui vẻ đáp lại, thật
cao hứng vì được khen.
Đáng tiếc mấy ngày hôm trước Thiệu Kì Á đã ra nước ngoài làm việc, bằng không
cô làm xong quần áo nhất định mặc cho anh xem trước.
“Không tồi, rất sáng tạo.” Richard đánh giá, cũng lên tiếng khen ngợi.
Bảo Đế xấu hổ nói: “Ha ha... thật ra là là không muốn tốn nhiều tiền thôi!” Cô
không có lễ phục, cũng không muốn tiêu phí tiền mua lễ phục, cho nên dứt khoát
tốn chút suy nghĩ, tự mình bắt tay vào làm.
“Tổng giám, khi nào thì có thể ăn tiệc vậy? Đói quá!” Có người ở một bên kêu ai
ai.
“Không lâu nữa đâu.” Richard nhìn thời gian. “Trước cứ ngồi vào đi, đợi một lát
tổng giám đốc lên đài đọc diễn văn xong là có thể bắt đầu.”
“Vì sao là tổng giám đốc chứ không phải tổng tài?” Dụ Bảo Đế buồn bực, vào công
ty đã được một khoảng thời gian rồi còn chưa biết mặt tổng tài.
“Tổng tài quay về nước Anh họp rồi, tuy rằng trở về gấp, nhưng bây giờ đang ở
trên đường, có thể không kịp mở màn, trễ một chút mới đến được.” Richard giải
thích với mọi người.
Sau khi người điều khiển chương trình phát biểu, mọi người lục tục ngồi vào
chỗ, đúng bảy giờ, tổng giám đốc lên đài đọc diễn văn, cũng nói rõ nguyên nhân
tổng tài không thể ở đây, sau đó nhân viên khách sạn bắt đầu mang đồ ăn lên.
Tiệc cuối năm của công ty ở khách sạn năm sao, đại bộ phận nhân viên đều đã
nhịn đói chờ ăn tiệc lớn, Bảo Đế cũng giống mọi người, vừa nói chuyện phiếm với
đồng nghiệp, vừa dùng bữa tối, còn có thể lắng nghe tiếng hát êm tai của ca sĩ.
Buổi tiệc bắt đầu được một nửa, người dẫn chương trình lên sân khấu giới thiệu
tổng tài đã tới khiến hiện trường nổi nên một trận xôn xao.
Bảo Đế đang ngồi quay lưng về phía sân khấu cũng xoay người lại dài cổ ngóng
nhìn, đáng tiếc chỗ ngồi cách sân khấu quá xa, phía trước toàn đầu người ngăn
cản tầm mắt của cô, nhìn nửa ngày cũng không thấy được gì, cuối cùng đành phải
từ bỏ ý định.
Quên đi, cô có lẽ nên gọi điện thoại cho Thiệu Kì Á, hỏi xem anh về đến nhà
chưa còn tốt hơn!
“... Tốt, hiện tại chúng ta xin mời tổng tài Archil nhảy điệu mở màn.” Người
điều khiển chương trình dùng tiếng nói vang dội tuyên bố. “... Tổng tài nói,
ngài cần một bạn nhảy, là ai có được vinh hạnh này đây?”
Theo phương hướng tổng tài đi tới, mọi người giống như Moses chia đôi Hồng hải
lui sang hai bên, nhìn anh tiếp tục bước đi, ánh mắt không biết đang tìm kiếm
cái gì, tiếp đó, anh rốt cục dừng lại phía sau một nhân viên nữ.
Người dẫn chương trình hưng phấn hô to. “Người may mắn hôm nay chính là nhân
viên thuộc bộ phận thiết kế...”
Bảo Đế không có chú ý tới thanh âm đầy phấn khích của người dẫn chương trình,
vẫn đang cầm di động, đang chờ Thiệu Kì Á nhận điện thoại, anh nói sáng nay lên
máy bay trở về, hiện tại chắc đã tới Đài Loan, có lẽ đang trên đường về nhà
rồi.
“Alo, Bảo Đế.” Thiệu Kì Á tiếp di động.
“Anh xuống máy bay chưa? Hiện tại anh đang ở đâu?” Bảo Đế ngạc nhiên mừng rỡ,
vài ngày không gặp cô cảm thấy rất nhớ anh, cô cúi thấp người, vội vàng hỏi.
“Anh ở sau lưng em.” Anh mỉm cười nói, muốn nhìn xem dây thần kinh của cô bé
này thô tới cỡ nào.
“Hả?” Cô sửng sốt, tiếp đó lập tức nhíu mày nói: “Đừng đùa nữa, anh thực nhàm
chán!”
“Anh thật sự ở ngay sau lưng em.” Anh lặp lại, giọng điệu quả quyết.
Bảo Đế lại sửng sốt.
Giọng nói của anh không giống như là đang nói đùa... Cô xoay người ngước mắt,
bất ngờ phát hiện đèn chiếu không biết từ khi nào đã chiếu thẳng vào bàn cô
đang ngồi, mà các đồng nghiệp trước mặt đều nghẹn họng trân trối nhìn cô.
Đã xảy ra chuyện gì?
Cô không rõ tình hình quay đầu nhìn lại, đột nhiên đập vào mắt là một gương mặt
quen thuộc, khiến cho cô cũng nghẹn họng nhìn trân trối giống như các đồng
nghiệp ── Thiệu, Thiệu Kì Á!
Anh mặc âu phục phẳng phiu, khí chất hơn người, đứng ở nơi đó chói mắt giống
như giống như ngôi sao, khiến cho tim cô đập loạn nhịp.
Không đúng, bây giờ không phải là lúc bị anh làm choáng váng đầu óc!
Anh không phải nhân viên của Alston, tại sao có thể xuất hiện ở đây?
Xong đời! Tám phần bởi vì anh là khách lạ, cho nên khiến cho mọi người ở đây
đều nhìn, ngay cả đèn cũng chiếu vào cô!
“Này, anh mau đi ra đi, anh không thể vào đây!” Cô khẩn trương muốn chết nháy
mắt với anh, khiến cho hai mắt tưởng như sắp rút gân đến nơi, Thiệu Kì Á lại
vẫn đứng nguyên tại chỗ không có ý định rời đi.
“Dụ Bảo Đế, cô đang làm cái gì vậy? Sao lại không biết lớn nhỏ với tổng tài như
vậy?!” Richard đổ mồ hôi lạnh, khiển trách cấp dưới không biết cái gì, Thiệu Kì
Á lại nâng tay ngăn cản.
“Tổng tài?” Bảo Đế cao giọng, sững sờ chỉ vào Thiệu Kì Á rồi nói với Richard:
“Anh ấy là bạn trai tôi đó!”
Lúc này, đến lượt cằm của Richard thiếu chút nữa rơi xuống.
Tổng tài là bạn trai của Dụ Bảo Đế, đây là chuyện gì vậy?
Tình huống hiện tại, không cách nào để ý đến sự khiếp sợ và kinh ngạc của bọn
họ, Thiệu Kì Á tác phong nhẹ nhàng cúi người, vươn tay về phía cô, hơn nữa
không cho phép cự tuyệt.
“Tất cả mọi người đang nhìn, trước hết giúp anh nhảy điệu mở màn đã!”
Bảo Đế ngơ ngác nhìn về phía người đàn ông tưởng như rất quen thuộc, giờ phút
này lại có chút xa lạ, cuối cùng vẫn là kinh ngạc nắm lấy tay anh.
Trong ánh mắt kinh ngạc cùng hâm mộ của mọi người, cô tùy ý anh đưa mình tới
trước sân khấu, theo giai điệu êm ái, nhẹ nhàng khiêu vũ.
“Anh chính là Archil Taylor.”
Nhảy xong một điệu, Thiệu Kì Á lôi kéo Dụ Bảo Đế đến một góc vắng nói chuyện,
mỉm cười nói rõ thân phận của mình cho cô.
“Tại sao anh vẫn tiếp tục gạt em?” Bảo Đế bày ra gương mặt đen thui, hai tay ôm
ngực, miệng chu tới mức có thể treo được ba cân thịt.
“Anh không có lừa em, anh chỉ là chưa nói ra thôi.” Anh âm thầm kêu hỏng bét,
nhìn ra được vừa rồi Bảo Đế bị dọa, hơn nữa hiện tại rất không cao hứng.
“Em rất tức giận đó! Anh lại còn nguỵ biện!” Cô hừ lạnh một tiếng, toàn thân ăn
mặc kiểu punk cộng thêm vẻ mặt lạnh lùng, thực có khí thế.
“Đừng tức giận nữa, tức giận sẽ không đáng yêu nữa.” Anh vuơn tay vỗ nhẹ gò má
cô, ôn tồn dụ dỗ, cô lại tránh đi đụng chạm của anh.
Hỏng bét, lớn chuyện, khó giải quyết rồi!
Cô lườm anh, nghiêm khắc lên án: “Anh cảm thấy em rất ngốc, cho nên lấy em ra
đùa giỡn cho vui sao?”
Anh cũng thật là giỏi, hai người quen biết lâu như vậy, không ngờ anh lại có
thể che dấu cô từ đầu tới cuối?
“Không phải như thế, em không cần vặn vẹo anh.” Anh thở dài, làm sao mà cô bé
đáng yêu của anh khi nóng giận hai má lại phồng lên giống cá nóc như vậy?
“Vậy bằng không là thế nào? Anh nói đi!” Cô bắt đầu dậm chân xuống đất, ánh mắt
tỏ vẻ hung dữ.
“Lúc ban đầu chúng ta còn chưa thân, anh đâu thể rêu rao khắp nơi anh là tổng
tài của tập đoàn Alston, em nói đúng không?” Anh hỏi lại cô, hy vọng cô lý trí
mà phân tích.
“Ừ, nhưng khi em nói giấc mộng của em là được vào làm tại tập đoàn Alston thì
anh nên nói ra chứ.” Cô vẫn là không thể lý giải.
“Nghe được em nói muốn vào Alston làm việc, thì ý tưởng đầu tiên của anh chính
là muốn thúc đẩy chuyện này, để cho em có thể đến gần anh hơn, nhưng anh lại
không muốn cho em biết ý đồ của anh, cho nên anh không có cho em biết thân
phận.” Anh giải thích ý định của mình.
Thúc đẩy? Cô bắt được trọng điểm.
“Ý của anh là bởi vì em nên mới tìm kiếm nhân tài tại trường học?” Cô kinh ngạc
hỏi.
“Ừ, anh đã tra thành tích của em, dựa vào thành tích của em để đề cao điều kiện
thi tuyển.” Anh thừa nhận.
Bảo Đế ngẩn người.
Anh bởi vì muốn đưa cô đến bên anh, cho nên kinh động nhiều người, hao tâm tổn
ý như vậy?
Nghĩ đến đây, lòng cô chấn động sâu sắc, cơn giận đã tiêu hơn phân nửa.
“Lúc đầu chưa nói, sau muốn nói lại không biết mở miệng như thế nào, cho nên
kéo dài một lần lại một lần, kéo dài cho tới hiện tại luôn.” Anh nói ra nguyên
nhân.
“Vậy chuyện Hà Lị...” Bảo Đế lập tức liên tưởng đến.
“Đúng, đều là anh làm.” Anh hiểu cô muốn hỏi cái gì. “Anh không thể nhìn tài
hoa của em bị mai một, cho nên bảo Richard tự mình thẩm duyệt tác phẩm của trợ
lý thiết kế; anh không thể nhìn em bị người khác khi dễ, cho nên điều tra Hà
Lị, chứng minh cô ta là người ăn cắp ý tưởng, yêu cầu cô ta rời đi.”
Nghe anh nói như vậy, biết anh ở sau lưng lặng lẽ vì cô làm biết bao nhiêu
việc, bảo vệ cô như thế, cô có giận đến đâu, cũng đều tan thành mây khói, thay
vào đó còn cảm động đến rơi nước mắt.
Được anh dùng tình yêu nồng nàn bao bọc, cô cảm thấy thật hạnh phúc.
Một giọt, hai giọt, ba giọt... Nước mắt tí tách rơi, chảy ra tất cả đều là sự
cảm động từ trong nội tâm của Bảo Đế.
“Em... sao lại khóc?” Thấy nước mắt của cô, Thiệu Kỳ Á hoảng hốt như bị lửa đốt
trong lòng, luống cuống tay chân vừa giúp cô lau nước mắt, vừa vỗ lưng cô an
ủi. “Thực xin lỗi, thực xin lỗi, đều là anh không tốt, không nên giấu diếm em
lâu như vậy!”
Bảo Đế mãnh liệt lắc đầu, nghe lời an ủi dịu dàng của anh, càng cảm động đến hồ
đồ.
“Anh đối với em tốt như vậy, nếu không có anh, em nên làm cái gì bây giờ?” Cô
xoa mắt, làm nũng nói, quên mất hôm nay có trang điểm, khuôn mặt giờ phút này
vô cùng thê thảm.
Nghe cô nói như vậy, biết cô không trách anh, Thiệu Kì Á rốt cục thở phào nhẹ
nhõm.
“Yên tâm, anh sẽ luôn ở bên cạnh em.” Anh mở cánh tay ôm cô vào trong lòng, vỗ
về cô.
“Anh tuyệt đối không nói xạo, nhưng em có thể đừng làm gấu mèo hay không?” Anh
bỗng nhiên thốt ra một câu.
“Hả?” Cô phản ứng không kịp. “Em làm gấu mèo khi nào?”
“Đi theo anh.” Thiệu Kì Á che chắn cho cô rời phòng tiệc đến nhà vệ sinh nữ.
Bảo Đế không rõ nguyên do, nhưng vẫn nghe lời anh vào đi vào nhà vệ sinh nữ,
trong lúc vô tình nhìn về phía gương liền phát ra tiếng thét kinh hoàng ── “Mẹ
ơi! Gặp quỷ...”
Màu mắt toàn bộ trôi hết, quả thực là một tai nạn lớn!
Thế này thì bảo bạn gái mới công khai của tổng tài như cô làm sao gặp người
đây!
~~~~~~~~
[1] Punk: chuẩn mực
chung của Punk fashion là luôn thể hiện sự phá cách, độc đáo và có phần nổi
loạn như chính tên gọi của nó. Không văn hoa, cầu kỳ, chất liệu chủ đạo của
Punk fashion chính là da và giả da, cùng với combat bốt, ripped jeans hay
ripped stockings là tất cả những gì bạn cần trong xu hướng thời trang Punk.
※ ※ ※
Trong văn phòng của ngành thiết kế, giống như có việc mừng, vui sướng, tưng
bừng náo nhiệt, nhất là sau khi Dụ Bảo Đế xuất hiện, không khí càng lên cao
hơn.
“Hừ, tương đen mà giả làm xì dầu!” Nhà thiết kế Giáp chế nhạo.
“Về sau có phải không thể kêu Bảo Đế làm việc hay không?” Nhà thiết kế Ất chua
xót nói.
“Bộ phận thiết kế chúng ta được dát vàng rồi, về sau đi đường cũng có khí thế
hơn.” Nhà thiết kế BÍnh lại trêu chọc.
“Trợ lý cũng có ngày ngẩng cao đầu rồi! Bảo Đế, chúc mừng!” Trợ lý Đinh không
biết là đang vui mừng cái gì.
“Ai, mọi người không cần như vậy! Em vẫn là Bảo Đế thôi, sẽ không bởi vì bạn
trai em là ai mà thay đổi gì cả!” Trong lời nói của các đồng nghiệp ngọt bùi
cay đắng đều có, Dụ Bảo Đế đơn thuần căn bản chống đỡ không nổi, đành phải thẹn
thùng xin lượng thứ.
“Ha ha... Nói đùa thôi!”
“Mọi người xem mặt cô ấy hồng như trứng tôm kìa!”
Vài đồng sự giao tình tương đối khá đều tiến đến bên cạnh cô.
“Ai, Bảo Đế, cô cùng tổng tài kết giao khi nào vậy, thế mà lại giấu lâu như vậy
không nói ra?” Ngay cả tổng giám Richard cũng tiến gần thêm một bước.
“Bọn em quen nhau một năm rưỡi rồi, nhưng em thề thật sự là đến hôm qua em mới
biết anh ấy là tổng tài.” Cô rất chân thành cường điệu, sợ mọi người không tin
cô, xa lánh cô.
“Đúng vậy, tôi cũng thề ngày hôm qua tôi thấy rõ ràng khuôn mặt ngây ngốc không
hiểu chuyện gì của Bảo Đế.” Đồng nghiệp ha ha đùa giỡn.
“Thật sự rất ngốc sao?” Bảo Đế yếu ớt hỏi, lúng túng đến mức hai bên tai đều
đỏ.
Vị đồng nghiệp kia quả quyết gật đầu.
Cô uể oải thở dài. Ai, ngày hôm qua cô quả thực là một bước nổi danh, ngoại trừ
nổi tiếng là bạn gái tổng tài, còn nổi tiếng là vừa ngốc vừa xấu nữa!
“Tóm lại, xin mọi người cứ đối với em giống như trước đây, làm ơn!” Cô khiêm
tốn nói, vẻ mặt đỏ bừng thẹn thùng, cúi đầu chín mươi độ với mọi người.
“Yên tâm! Tôi sẽ cố gắng sai bảo em.” Nhà thiết kế Giáp cười nói.
“Cám ơn.” Cô nhếch miệng cười, bị trêu ghẹo còn nói lời cám ơn.
“Làm sai chuyện bị mắng cũng đừng có cáo trạng đó!” Nhà thiết kế Ất cố ý không
có ý tốt liếc cô.
“Tuyệt đối sẽ không.” Cô ngoan ngoãn trả lời.
“Kết giao với tổng tài, em càng nên cố gắng lên làm nhà thiết kế, như vậy mới
có thể phu xướng phụ tùy.” Nhà thiết kế Bính bình thường luôn giúp đỡ Bảo Đế cổ
vũ cô.
“Em biết, cám ơn tiền bối.” Cô cảm kích nói, có thể làm đồng nghiệp với những
người này, là chuyện đáng để cám tạ.
“Được rồi, được rồi, không chỉ Bảo Đế cần cố gắng, tất cả mọi người đều phải cố
gắng tương thân tương ái, hoà thuận vui vẻ, đồng tâm hiệp lực dốc sức vì công
ty.” Richard lên tiếng kêu gọi mọi người giúp đỡ lẫn nhau.
Bảo Đế thấy các đồng nghiệp tính cách khác nhau, phản ứng cũng khác nhau, tuy
nhiên cũng đều rất hòa thuận làm ý cười trên môi càng sâu sắc.
Mọi người đối với cô cũng không có thay đổi, thật tốt quá!