Ngồi ở trên xe ngựa, An Nhược Dao ôm con yên lặng rơi lệ. Sau khi từ Lâm phủ đi ra, nàng mua một chiếc xe ngựa, thuê xa phu đưa các nàng quay về nhà nương ở Liễu Châu. Lần này trở về, nàng cũng không biết nên như thế nào mở miệng với cha nương. Nữ nhi gả ra ngoài nhiều năm như vậy mang theo hài tử trở về không phải thăm viếng, mà là ly khai phu gia. Cha nương đều là người trong giang hồ, đương nhiên sẽ không trách nàng, chỉ sợ nàng nói rõ nguyên do, phụ thân, hai vị ca ca cùng đệ đệ sẽ tìm Lâm Thịnh Chi gây phiền toái. Một hồi phu thê giữa nàng cùng Lâm Thịnh Chi, thật sự không nghĩ tới kết quả lại thật sự là thành oan gia.
“Nương, chúng ta vì sao phải đi a? Chúng ta còn trở về không?” Lâm Tử Uy lo lắng hỏi, mười một tuổi hắn đã ý thức được giữa cha và nương đã xảy ra cái gì. Nhìn trên cổ nương rõ ràng xuất hiện một vòng xanh tím, Lâm Tử Uy ôm chặt nương. Trong trí nhớ còn nhỏ của hắn, cha rất thương hắn, chính là vài năm nay cha càng ngày càng mê công việc, hắn cũng càng ngày càng ít nhìn thấy cha, cho dù gặp được, hắn đối với cha cũng sinh ra chút sợ hãi không hiểu.
Lau nước mắt, An Nhược Dao nói giọng khàn khàn: “Này nhi ngoan, không cần hỏi nhiều. Lần này chúng ta về nhà ngoại công, sẽ không trở lại . Chờ ngươi trưởng thành, ngươi nếu muốn trở về liền trở về.”
Thấy nương vừa khóc, Lâm Tử Uy không hỏi nữa.
Đến khi trời sắp tối, xe ngựa đã đi được tới trạm dịch đầu tiên. An Nhược Dao muốn hai gian phòng bình thường nhất, một gian nàng cùng con trụ, một gian cho xa phu trụ. Tùy tiện ăn chút gì đó, An Nhược Dao liền mang con lên giường . Dỗ hài tử, nước mắt An Nhược Dao lại chảy xuống dưới. Mãi cho đến khi bên ngoài truyền đến tiếng xao canh ba, nàng mới xuống giường rửa mặt, chuẩn bị thổi tắt đèn nghỉ ngơi. Đúng lúc này, cửa sổ bị người từ bên ngoài phá mở, An Nhược Dao cảm thấy kinh hãi, nhanh chóng dùng toàn thân bổ nhào vào bên giường, rút ra kiếm đặt ở dưới gối đầu.
Thích khách che mặt cầm trong tay đoản đao, hướng An Nhược Dao đâm tới. An Nhược Dao tuy có võ nhưng từ sau khi sinh hài tử liền chỉ lo để ý cao thấp trong Lâm phủ, hầu như không luyện công, không quá vài chiêu đã bị thích khách đặt ở trên giường.
“Ngươi!”
“Là ai” hai chữ còn chưa nói ra miệng, An Nhược Dao liền không còn thanh âm.
Chỉ chốc lát sau, trong trạm dịch nổi lên liệt hỏa, mọi người dường như đều ngủ say, thế nhưng không ai phát hiện ra cháy . Hừng hực đại hỏa càng thiêu càng lớn, cuối cùng, trạm dịch bị hỏa thế nuốt trọn, không ai chạy thoát.
………….
Từ sau ngày đó, trừ bỏ thời gian ăn cơm, cho dù là đang trong trị liệu, Nhiếp Chính cũng vẫn mê man, đây là Phàm Cốt cố ý làm. Trước nhất là có thể giảm bớt thống khổ khi trị liệu cho Nhiếp Chính, thứ hai, cũng có lợi cho chữa thương. Vết thương của Nhiếp Chính không phải mười ngày nửa tháng hoặc ba năm tháng là có thể tốt, vẫn phải từ từ đến. Lam Vô Nguyệt vài lần muốn rời đi, nhưng lại lo lắng đại ca nên kéo dài rồi lại kéo.
Hôm nay là mười lăm tháng bảy, Lam Vô Nguyệt cùng A Mao đổi dược, uy dược cho đại ca, thấy mấy chỗ miệng vết thương bị đâm thủng của đại ca đã bắt đầu kết vảy , y cũng an lòng không ít. Tiến vào Phàm cốc đã mười ngày, mười ngày này cũng đủ để Lâm Thịnh Chi làm chút chuyện, không thể lại trì hoãn . Ra khỏi mộc ốc của đại ca, Lam Vô Nguyệt tìm được Phàm Cốt đang phối dược. Phàm Cốt không thích tiểu đồ nhi của hắn luôn vì hai huynh đệ kia mà khóc, cho nên lúc Nhiếp Chính đổi dược hắn chưa bao giờ cho Tiểu Bảo đi qua. Tiểu Bảo đang theo Phàm Cốt phối dược, nhìn thấy Mỹ nhân ca ca đến đây, lập tức hỏi: “Mỹ nhân ca ca, Quỷ ca ca, tốt lắm sao?”
Phàm Cốt lại một lần nữa nhịn không được gõ đầu tiểu đồ nhi, thô thanh nói: “Mới vài ngày có thể tốt sao? Ngươi tưởng sư phó là thần tiên nha.”
Tiểu Bảo cười ha ha xoa xoa đầu, nói: “Sư phó là, thần tiên.” Sư phó có thể cứu Quỷ ca ca, so với thần tiên còn lợi hại hơn. Hơn nữa sư phó bộ dạng tựa như thần tiên gia gia, đương nhiên những lời này cậu tuyệt đối không dám ở trước mặt sư phó nói .
Bị tiểu đồ nhi nói thành thần tiên, Phàm Cốt thực hưởng thụ, yêu thích không buông tay lại gõ đầu tiểu đồ nhi, nói: “Tốt lắm, đi nhìn Quỷ ca ca của ngươi đi.”
“Đa tạ, sư phó!” Tiểu Bảo khẩn cấp đi ra ngoài. Sau khi đi vào Phàm cốc, tiểu Bối liền gắn với đống cây trái, mỗi ngày đều chạy trốn không thấy ảnh. Tiểu Bảo cũng không lo lắng nó, nơi này là Phàm cốc của sư phó, tiểu Bối sẽ không có việc gì .
Vừa tiến vào mộc ốc của Quỷ ca ca, tươi cười trên mặt Tiểu Bảo lập tức tiêu thất, chậm rãi đi đến bên giường, ánh mắt đã ươn ướt. A Mao đang thu thập bát đĩa vươn bàn tay to khinh nhu lau khóe mắt Tiểu Bảo, hướng tới cậu lắc đầu, nói cho cậu biết Nhiếp Chính tốt lắm, không cần lo lắng. Tiểu Bảo ôm ôm Đại ca ca, tiếp đó ở bên giường quỳ xuống, nhẹ nhàng sờ lên cánh tay bị bao lấy của Quỷ ca ca, cúi đầu kêu: “Quỷ ca ca…”
Nhiếp Chính đang ở trong mơ màng trầm trầm nghe được thanh âm làm hắn tâm an, ngón tay hơi hơi giật giật, tiếp theo hắn lại cảm thụ thấy độ ấm quen thuộc. Không tiếng động thở hắt ra, Nhiếp Chính luyến tiếc cái ấm áp kia, tiến nhập trong hôn mê hắc ám. Bất quá hiện tại hắn không hề sợ loại hắc ám này, cho dù gặp đau đớn không ít hơn so cái nơi không có thiên lý kia bao nhiêu, nhưng hắn một chút cũng không biết là ngày trôi qua gian nan. Lúc này mỗi một lần đau đớn đều đại biểu cho hy vọng.
Một bàn tay to đặt ở trên đầu Tiểu Bảo, Tiểu Bảo ngửa đầu, hai mắt đẫm lệ mơ hồ. Trừ phi Quỷ ca ca tốt lên, bằng không nước mắt Tiểu Bảo liền không thể dừng lại, đó là đau lòng cùng áy náy đối với Quỷ ca ca. A Mao cũng giống như sư phó không thể thấy Tiểu Bảo khóc liền hai tay ôm lấy Tiểu Bảo, trực tiếp ôm cậu đi ra ngoài, đóng cửa lại. Trong lòng biết Đại ca ca có đôi khi so với sư phó còn cố chấp hơn, Tiểu Bảo vòng qua cổ Đại ca ca, lưu luyến không rời nhìn bóng dáng Quỷ ca ca bị khuất ở sau cửa.
“A Mao, ngươi mang Tiểu Bảo đi uy xà, thuận tiện đem tiểu Bối tìm trở về, đừng làm cho nó phá hư thảo dược của ta.” Phàm Cốt ở trong dược phòng kêu. A Mao vỗ bàn tay, tỏ vẻ đã biết, ôm Tiểu Bảo đi xà trì. Từ sau khi bị xà bò qua, Tiểu Bảo vừa thấy xà chân liền nhuyễn . Đồ đệ của Phàm Cốt sao có thể sợ rắn a, cho nên luyện can đảm đã trở thành công khóa mỗi ngày phải làm. Cũng may vài ngày như thế đi qua, Tiểu Bảo không còn sợ như vậy nữa.
Theo cửa sổ nhìn thấy A Mao ôm Tiểu Bảo đi xa , Phàm Cốt lúc này mới cho Lam Vô Nguyệt một ánh mắt. Vừa rồi Lam Vô Nguyệt đã nói cho hắn biết, y tính đêm nay rời đi.
Xứng dược trong tay, Phàm Cốt nói: “Ngươi muốn đi chết thì đi, ta không ngăn cản ngươi. Bất quá ngày mai hãy đi, cũng không gấp trong đêm nay. Chẳng lẽ thiếu đêm nay Lâm Thịnh Chi sẽ biến thành đại ma đầu xưng bá võ lâm?”
Lam Vô Nguyệt vốn đang muốn tiếp tục yêu cầu, nhưng vừa nghe sư phó nói như thế, y lập tức lên tiếng: “Hảo, sáng mai sau khi ta uy đại ca uống dược xong liền bước đi.”
“Ân.” Tựa hồ còn đang tức giận, thanh âm Phàm Cốt thấu không vui cùng không kiên nhẫn.
Biết chính mình chọc người giận, Lam Vô Nguyệt nói một câu “Đa tạ sư phó” liền lui ra. Nhìn y vào gian ốc của Nhiếp Chính, Phàm Cốt lẩm bẩm: “Tên tính tình thối này, sớm muộn gì cũng có một ngày ăn được giáo huấn!” Ngoài miệng thì mắng , động tác trên tay Phàm Cốt lại nhanh hơn. Trong dược lô bốc lên vị cay đắng của thảo dược, Phàm Cốt xốc lên ngửi ngửi, lại nắm lên một nắm thảo dược đã được xắt xong bỏ vào.
…………..
Tránh ở phía sau Đại ca ca, Tiểu Bảo gắt gao nhắm mắt, hai tay gắt gao ôm lấy một chân Đại ca ca. Xà bò đến trên đùi cậu lại trượt xuống. A Mao từng chút na về phía trước, đem xà thực quăng đến xà trì ── thịt thỏ cùng thịt gà rừng đã được thấm độc. Bầy xà này khi còn trong bụng mẹ đã được độc dưỡng , bị nó nhẹ nhàng cắn lên một ngụm sẽ toàn thân vô lực, nhưng sẽ không dễ dàng chết đi, đau đớn chừng ba ngày ba đêm mới tắt thở. Đây là thủ đoạn mà Phàm Cốt dùng để đối phó bọn đạo chích.
Phàm Cốt cả đời trừ bỏ A Mao cùng Tiểu Bảo ra, còn thu qua bốn đồ đệ, bốn đồ đệ kia ban đầu cũng là như Tiểu Bảo đến Phàm cốc cầu Phàm Cốt trị liệu cho thân nhân của mình. Phàm Cốt đương nhiên là mọi cách làm khó dễ, bốn người kia cũng như Tiểu Bảo xả thân nghĩa vô phản cố (=nghĩa bất dung từ), chỉ vì muốn cứu thân nhân của chính mình. Trải qua thật mạnh khảo nghiệm, thân nhân bọn họ không chỉ chiếm được cứu trị, chính bọn họ cũng thành đồ đệ Phàm Cốt. Bất quá thiên phú của bọn họ hữu hạn, sau khi dạy hết những gì không còn có thể dạy, Phàm Cốt liền không chút lưu tình đem bọn họ đuổi ra Phàm cốc .
Thiên phú của bốn người kia mặc dù không tốt, nhưng đối với Phàm Cốt cũng là dị thường kính sợ. Phàm Cốt không cho bất luận kẻ nào nói với bên ngoài bọn họ là đồ đệ của hắn, bốn người kia liền một chữ cũng chưa đề cập qua với ngoại nhân. Cung sư phó sở dĩ biết vị trí đại khái của Phàm cốc, là vì sư phụ của hắn chính là một trong bốn người kia, bất quá hắn cũng không biết thân phận sư phụ, chỉ nghĩ sư phụ là trong lúc vô tình biết được vị trí Phàm cốc. Sư phụ hắn tự trách chính mình thiên phú không đủ, khiến Phàm Cốt không vui, cảm thấy Cung sư phó không tệ, liền vẽ một tấm bản đồ cho hắn đi Phàm cốc bái Phàm Cốt vi sư. Cung sư phó bước đi, kết quả a, có thể nghĩ.
Sau khi Phàm Cốt nhặt được A Mao mới thoáng vừa lòng một chút, A Mao tuy rằng không thể nói, nhưng thiên phú học y học võ không tồi, lại bẩm sinh cao lớn, còn thực nghe lời. A Mao từ lúc năm tuổi đã có thể giúp hắn làm việc, đến tám tuổi liền không cần hắn quan tâm , Phàm Cốt cảm thấy đã dưỡng coi như là không uổng . Mà khi hắn thu Tiểu Bảo làm đồ đệ, hắn không chỉ một lần ở trong lòng chửi bới bốn đồ đệ kia mọc ra đầu trư, bốn người kia tuy thông minh nhưng ngay cả một phần mười Tiểu Bảo cũng không được. Phàm Cốt vừa lòng, vừa lòng đến nằm mơ cũng còn đang cười, hắn làm sao nghĩ đến chính mình có thể có được một bảo bối đồ đệ như thế. Bất quá, vẫn là có chút chút tiếc nuối, đồ đệ này của hắn đi đứng bất lợi, nói chuyện bất thuận, trên người còn có quái bệnh. Vì thế, Phàm Cốt cũng không ngừng phát sầu.
Bất quá không vội, Tiểu Bảo mới mười ba tuổi, qua không đến mười năm, Tiểu Bảo có thể trở thành thần y xưng bá thiên hạ, hoàn toàn chân truyền từ hắn. Cho dù đi đứng không thông, nói chuyện không thuận, nhưng danh dương thiên hạ là chuyện tuyệt đối không thành vấn đề. Chính là quái bệnh kia… Phàm Cốt sầu a sầu, không thể trách hắn, Tiểu Bảo trời sinh không phải là người luyện võ, tay chân mềm mại cứ như thanh âm của nó. Hơn nữa nó cũng đã qua thời kì luyện võ tốt nhất, nếu hiện tại luyện vậy ăn khổ cũng không ít hơn so với Nhiếp Chính, Phàm Cốt luyến tiếc a. Suy nghĩ mấy đêm, hắn vẫn là từ bỏ . Việc cấp bách không bằng trước đem Tiểu Bảo dưỡng cho tráng tráng , như vậy sau này tới lúc “Phát bệnh” cũng có thể chống đỡ được. Có lẽ qua vài năm, tình huống có khả quan hơn, khi đó Tiểu Bảo sẽ không tiếp tục đau nữa, đương nhiên, điều kiện tiên quyết là qua ải này.
Nghĩ tới cái gì, mày Phàm Cốt nhíu chặt , hôm nay là mười lăm . Lại nắm dược liệu quăng đến dược lô, Phàm Cốt lầm bầm lầu bầu: “A Bảo đáng thương của ta a, đời trước là tạo nghiệt gì, vớ phải tên cha như thế không nói, còn vướn phải người nương xằng bậy như vậy. Chớ sợ chớ sợ, sau này có sư phó thương.”
Cuối cùng uy xong bầy xà, da gà trên người Tiểu Bảo nổi lên một tầng lại một tầng. Lau khô sạch tay, A Mao ôm lấy Tiểu Bảo rời đi xà trì, thẳng tiến nhập đến một con đường nhỏ trong cốc, Tiểu Bảo lúc này mới mạnh mẽ phun ra một hơi. A Mao từ khi sinh hạ liền có một thân mao, có lẽ là bởi vì bộ dạng này cho nên mới bị người cho là điềm xấu cắt đi yết hầu để ở trong rừng. Đơn giản thủ pháp của đối phương không thuần thục, không đem hắn giết chết, lại may mắn gặp được Phàm Cốt khó có được lúc xuất cốc hái thuốc, tìm về một cái mệnh.
Vô ý thức cọ xát gương mặt đầy mao của Đại ca ca, Tiểu Bảo đem cảm giác không khỏe vì bị xà quấn lên toàn bộ cọ rớt, sắc mặt lúc này mới hảo chuyển. A Mao vỗ nhẹ lên mông Tiểu Bảo, nói cho cậu không phải sợ. Hoàn chặt cổ Đại ca ca, lại một lần nữa xuyên thấu qua tầng tầng mao nhìn thấy chỗ yết hầu Đại ca ca có một đạo vết sẹo xẹt qua, Tiểu Bảo nâng lên một bàn tay sờ sờ. A Mao không có né tránh, trong mắt Tiểu Bảo là đau lòng, hắn thật cao hứng, cao hứng sư đệ này không chán ghét hắn, không biết là bộ dạng hắn xấu.
Sờ soạng trong chốc lát, Tiểu Bảo ngẩng đầu, ngọt ngào cười: “Đại ca ca, hái trái cây. Cho sư phó, ca ca ăn.”
A Mao gật gật đầu, một tay ôm chặt Tiểu Bảo nhanh hơn cước bộ, bóng dáng hai người rất nhanh biến mất ở trong sương mù.
Đến lúc sắp ăn cơm chiều, Tiểu Bảo cùng A Mao mới trở lại, còn có tiểu Bối đã ở bên ngoài rừng một ngày. A Mao cõng Tiểu Bảo, vạt áo bao một đống trái cây, trên tay tiểu Bối cũng cầm hai trái đỏ rực. Phàm Cốt còn đang phối dược, A Mao buông Tiểu Bảo liền đi rửa sạch vài quả cho Tiểu Bảo ăn. Tiểu Bảo lấy ra một quả lớn nhất cho Đại ca ca, tiếp theo lại lấy ra một quả tươi ngon nhất cho sư phó, tiếp theo lấy năm quả còn lại vào phòng Quỷ ca ca.
Lam Vô Nguyệt bồi ở bên người đại ca, vừa thấy người vào là Tiểu Bảo, biểu tình trên mặt y từ âm trầm biến thành ấm áp. Vươn tay ôm lấy Tiểu Bảo, Lam Vô Nguyệt lau đi mồ hôi trên chóp mũi nhóc, hỏi: “Đi đâu ? Một ngày không gặp ngươi.”
“Hái trái cây.” Trực tiếp cầm lấy một quả uy đến bên miệng Mỹ nhân ca ca. Liền từ trên tay Tiểu Bảo cắn một ngụm, Lam Vô Nguyệt nhíu nhíu mày, vươn tay lấy qua, lại cắn một ngụm lớn, hoàn toàn không có chút rụt rè mỹ nhân nên có.
“Không sai, thực ngọt.”
Tiểu Bảo nở nụ cười, liếc mắt nhìn Quỷ ca ca rõ ràng không thể ăn, ánh mắt của cậu lại nháy mắt ảm đạm xuống dưới. Lam Vô Nguyệt thấy thế hai ngụm cắn xong trái cây trên tay mình, lại từ trên tay Tiểu Bảo cầm qua một quả nói: “Ta đi nấu thành canh, chờ sau khi đại ca tỉnh liền uy hắn ăn.”
“Ta đi, ta đi.” Tiểu Bảo mới sẽ không làm cho Mỹ nhân ca ca động thủ ni. Mỹ nhân ca ca chỉ có một tay, làm việc không tiện. Sợ Mỹ nhân ca ca cự tuyệt, Tiểu Bảo xoay người ngay lập tức “Chạy” , thật khó cho cái đùi phải không thuận lợi của cậu. Sau khi cậu rời đi, sắc mặt Lam Vô Nguyệt thay đổi, bước nhanh đi ra ngoài.
Đi vào trước cửa mộc ốc phiêu ra vị dược, Lam Vô Nguyệt gõ gõ cửa.
“Tiến vào.”
Đẩy cửa vào, đóng cửa lại, Lam Vô Nguyệt nói thẳng: “Sư phó, ngài có phát hiện hắc ban bên má phải Tiểu Bảo giống như càng lớn hay không?”
Phàm Cốt đang ở dược lô múc gì đó mang theo bất mãn liếc mắt y một cái, nói: “Ngươi mới phát hiện? Ngươi làm ca ca cũng quá không dùng tâm .”
Lam Vô Nguyệt gấp rút bước lên phía trước hai bước, đi vào bên người Phàm Cốt nhỏ giọng hỏi: “Sư phó, Tiểu Bảo có phải bị bệnh hay không?”
Phàm Cốt hừ lạnh nói: “Là bị bệnh, bị bệnh đã lâu. Hai người các ngươi, một tên phế, một tên tàn, làm sao còn có tâm tư đi quản nó. Tiểu Bảo nhỏ như vậy đã đem Nhiếp Chính từ địa lao cứu ra, ăn bao nhiêu khổ không cần hỏi đều có thể đoán được, nhưng nó có theo các ngươi nói qua không?”
Lam Vô Nguyệt áy náy xấu hổ vô cùng, nóng vội hỏi: “Sư phó, Tiểu Bảo là bị bệnh gì?”
“Bệnh vô dược khả y (không dược có thể trị).”
Lam Vô Nguyệt hút một ngụm lãnh khí, cầm trụ cánh tay sư phó: “Ngài là thần y, sao lại vô dược khả y!”
Bỏ ra tay Lam Vô Nguyệt, Phàm Cốt lạnh lùng nói: “Bệnh của nó không chết người được, nhưng là vô dược có thể trị. Các ngươi cùng Tiểu Bảo tuy rằng không phải thân huynh đệ, nhiều lắm được cho là bình thủy tương phùng, nhưng đừng quên ân tình của Tiểu Bảo đối với các ngươi, các ngươi sau này phải nhớ.”
“Sư phó!” Lam Vô Nguyệt vô lễ đánh gãy, “Tiểu Bảo rốt cuộc là bệnh gì! Ngài mau nói cho ta biết!”
Nhìn nhìn sắc trời, Phàm Cốt nói: “Đến lúc đó ngươi sẽ biết. Đi ra ngoài, ta đang phối dược a, làm hỏng lô dược này ta liền đem Nhiếp Chính luyện đan.” Nói xong, hắn động thủ đẩy ra Lam Vô Nguyệt.
Thấy hỏi không ra cái gì , Lam Vô Nguyệt cắn chặt miệng, lui đi ra ngoài.
“Chi chi chi! !”
Ở trù phòng đột nhiên truyền đến tiếng kêu của tiểu Bối, tiếp theo là một tiếng cái gì đó bị đánh ngã. Lam Vô Nguyệt mới vừa ra không chút nghĩ ngợi liền vọt qua. Phàm Cốt ở trong phòng không chú ý, hắn vừa đem một viên thuốc bỏ vào bình, liền nghe được Lam Vô Nguyệt kêu to: “Tiểu Bảo!”
Tay run lên, dược bình thiếu chút nữa rơi trên mặt đất, Phàm Cốt cũng không quản buông dược bình liền chạy ra khỏi phòng. Bên kia, A Mao hai tay ôm Tiểu Bảo từ trù phòng chạy ra, thần sắc kích động. Hắn trương miệng, “A a a a” không tiếng động kêu to, Lam Vô Nguyệt ở bên cạnh hắn bắt lấy tay Tiểu Bảo thanh âm đều thay đổi: “Tiểu Bảo! Tiểu Bảo! Sư phó! Sư phó!”
Tiểu Bảo sắc mặt trắng bệch, cả người run rẩy. Phàm Cốt ở tại chỗ hô to: “Quỷ kêu cái gì! Còn không đem Tiểu Bảo đưa vào trong nhà đi!”
A Mao bước đi nhanh hơn, ba bước liền vọt tới trước mộc ốc của Phàm Cốt, nháy mắt người đã không còn, Lam Vô Nguyệt chỉ so với hắn chậm hơn một bước. Phàm Cốt quay về dược ốc, ở trong trăm bình dược lấy ra ba bình, hắn vội vàng rời đi.
Trong phòng Nhiếp Chính, ngón tay hắn càng không ngừng có động tác, miệng cúi đầu kêu : “Bảo… Bảo…” Hắn đang trong hôn mê vẫn có thể cảm giác được hôm nay là ngày Tiểu Bảo phát bệnh.