Bảo Bối

Chương 94



Trong mật thất, Lâm Thịnh Chi cau mày nhìn tờ giấy hé mở trước mặt. Sách bị mở ra , hắn không biết tờ nào là trang đầu, tờ nào là trang cuối cùng. Tìm ra tấm tàn trang trên tay hắn có, hắn đem toàn bộ còn lại mở ra. Sau khi trở về hắn liền phát hiện đây là hai bộ Hải phách chân kinh, lão bất tử kia thế nhưng sao chép ra một phần. Bất quá hai phần chữ viết của Hải phách chân kinh tương tự, hắn khấu trừ lại vài tờ thoạt nhìn tương đối mấu chốt, sau đó đem một phần khác giao cho Phan Linh Tước.

Tuy nói Phan Linh Tước đã phế đi một tay, còn bị dị tật, nhưng hắn vẫn không thể hoàn toàn yên tâm. Hắn muốn thành võ lâm đệ nhất thiên hạ, quyết không thể có bất cứ người nào làm trở ngại đại kế của hắn. Phan Linh Tước ở trong cơ thể hắn hạ cổ thì như thế nào? Hắn đã bí mật phái người đi tìm cao thủ dùng cổ đến vì hắn giải cổ . Đợi đến ngày nào đó võ công của hắn đại thành, Phan Linh Tước cũng chỉ có thể liếm đầu ngón chân cho hắn. Chỉ là tên Phàm Cốt chết tiệt, thế nhưng lại đem sách phân tán ra , làm cho hắn tìm không thấy trình tự chính xác, đây chính là tối kỵ trong luyện võ.

Từ sau khi ở Phàm cốc trở về, Lâm Thịnh Chi liền bế quan, chuyên tâm nghiên cứu Hải phách chân kinh. Phan Linh Tước chiếm được một phần bản sao khác cũng không bởi vì đuổi giết bọn người Phàm Cốt mà buông chuyện này. Gã quay về Tước trang chủ trạch, một bên dưỡng thương, một bên tu luyện Hải phách chân kinh, một bên tìm kiếm tung tích bọn Phàm Cốt, thề báo mối thù vô cùng nhục nhã này. Nam căn mang về cũng đã dùng hết các loại phương pháp, xin hết giang hồ danh y đều không thể nối lại cho gã, Phan Linh Tước quả thực muốn điên rồi. Không có nam nhân nào có thể chịu được mình biến thành thái giám, huống chi là gã!

Đem Hải phách chân kinh nhìn cực kỳ hao tổn tinh thần vất ở một bên, Phan Linh Tước một chưởng vỗ rớt bát trà trên bàn. Vai phải đau, hạ thân càng đau, mỗi ngày cũng không dám uống quá nhiều nước, cũng không thể ăn quá nhiều thứ, thực chính là một phế nhân! Nghĩ đến Lâm Thịnh Chi, Phan Linh Tước hận đến nghiến răng. Gia khỏa kia lông tóc vô thương mà được Hải phách chân kinh, nhưng gã lại thành phế nhân. Hiện giờ Hải phách chân kinh trên tay còn chưa biết có phải bản đầy đủ hay không, tiện nghi cũng bị người nọ chiếm, gã ngay cả ngụm canh cũng chưa uống đến, còn bồi chính mình. Càng nghĩ càng không cam lòng, Phan Linh Tước vỗ vỗ bàn, một vị thủ hạ đi đến.

“Đi thỉnh cô cô đến.”

“Vâng.”

Một lát sau, một vị lão thái thái trụ nạng cước bộ bất ổn đi đến. Phan Linh Tước vừa thấy nàng thần sắc đột nhiên cung kính vài phần. Lão thái thái liếc mắt gã một cái, tự cố tự địa ở bên kia giường ngồi xuống.

Phan Linh Tước ngôn ngữ mang theo áy náy nói: “Cô cô, trên người của ta không tiện, không thể cung nghênh, ngài đừng trách a.”

“Ta biết, ngươi không cần nhiều lời.” Lão thái thái cũng không thèm nhìn gã, thăm dò trên đùi căn bản không có tro bụi, thanh âm như dây thanh bị hỏng, rất khó nghe. Lão thái thái gõ gõ nạng: “Ngươi có thể bị người tổn thương thành như vậy mà trở về, Tước gia trang cũng bất quá thế này .”

Trong mắt Phan Linh Tước hiện lên hung ác nham hiểm, lại lập tức khiêm tốn nói: “Cô cô, ngài giáo huấn rất phải. Ta sơ ý, trên người bị thương là đích đáng, rơi vào kết cục như thế, vốn không nên tự mình oán tiếc, nhưng Cô cô, trong lòng ta không cam a. Lâm Thịnh Chi hiện tại đã là võ lâm bá chủ, ngươi thì sao? Ta bị hắn sai sử xong rồi, đã bị hắn vất tới một bên. Ta bị thương lâu như thế, hắn có đến xem ta?”

“Hừ!” Lão thái thái không biết là giận Phan Linh Tước hay là giận Lâm Thịnh Chi.

Phan Linh Tước hạ giọng: “Cô cô, ta muốn ở trên người Lâm Thịnh Chi hạ cổ.”

Lão thái thái quay đầu lại: “Ngươi không phải đã hạ cho hắn sao?”

Phan Linh Tước lạnh nhạt nói: “Còn chưa đủ. Ta muốn làm cho hắn nếm thử tội mà ta đã trải qua. Ta đau thế nào, hắn cũng đừng hòng thoải mái. Ta nếu chết , hắn phải vì ta chôn cùng.”

Trong mắt Lão thái thái hiện lên khen ngợi: “Không sai, không hổ là hài tử Phan gia chúng ta. Được, chuyện này giao cho lão thân đi. Bất quá ngươi phải nhớ kỹ, không thể để cho bất luận kẻ nào biết Phan gia ta có người biết cổ độc thuật. Đợi sau khi cổ chế xong, vẫn là do người của ngươi ra mặt.”

“Không.” trên mặt Phan Linh Tước lộ vẻ âm quyết, “Lâm Thịnh Chi cảnh giác rất nặng, ta muốn đích thân hạ cổ cho hắn, thần không biết, quỷ không hay.”

“Được. Một tháng sau cho ngươi.”

Lão thái thái đứng lên, lại cước bộ bất ổn mà đi ra ngoài.

Đau đến hừ vài tiếng, Phan Linh Tước ở trong lòng nói: Lâm Thịnh Chi ngươi muốn làm võ lâm bá chủ, còn phải xem Phan Linh Tước ta có đáp ứng hay không.

………………………

“Nghe nói Quỷ Khốc Tiếu tái xuất giang hồ !”

“Quỷ Khốc Tiếu không phải đã chết rồi sao?”

“Ai biết? Nghe nói trang chủ Tước trang bị Quỷ Khốc Tiếu phế đi.”

“Quỷ Khốc Tiếu là do Nhiếp gia cùng Thiếu Lâm tự cùng nhau giết a, còn có thể sai lầm?”

“Hừ, vấn đề trong đó chỉ có bọn họ biết.”

“Đã chết nhiều người như thế, ta thấy khả năng tính là Quỷ Khốc Tiếu thật sự lớn, bất quá Lâm minh chủ rõ ràng có thể sống sót lông tóc không tổn hao gì, thực khiến người tò mò a.”

“Người đi đều chết hết, một người sống đều không có, nhưng cũng chỉ có Lâm minh chủ cùng Phan trang chủ sống sót , các ngươi nói…”

“Muốn ta nói, chúng ta cái gì cũng đều đừng nói, lại càng không cần tranh vũng nước đục này. Nhiếp gia bị chết không minh bạch, hiện tại còn nói Lam Vô Nguyệt cùng Diệp Địch cấu kết Quỷ Khốc Tiếu cùng Phàm Cốt, cái gì đều là minh chủ nói, chúng ta liền giống như ruồi bọ không đầu đi theo sau mông. Các ngươi nhìn một cái, người đi theo có kẻ nào có kết cục tốt?”

“Đúng vậy a đúng vậy.”

Chung quanh thôn trấn phía nam đều có thể nghe được đàm luận như thế. Xe ngựa ở ngã tư đường người đến người đi thong thả đi qua, Phàm Cốt ngồi ở bên trong xe thản nhiên vểnh tai nghe âm thanh bốn phía truyền đến. Phàm cốc huyết chiến đã qua hơn hai tháng, giang hồ nhân sĩ cũng đều dần dần lãnh tĩnh trở lại phát hiện chỗ dị thường trong đó. Phàm Cốt ở trong lòng cười lạnh, những hoài nghi này rất nhanh sẽ dài cánh bay đến mỗi nơi, một khi Lâm Thịnh Chi áp chế không được, hắn sẽ bạo xuất bản tính. Đến lúc đó những người này hối hận cũng không còn kịp rồi. Hắn không có võ lâm đại nghĩa gì, vào giang hồ, sống hay chết liền xem tạo hóa của mọi người. Có bản lĩnh thì đi báo thù, không bản lĩnh sẽ chờ bị giết, sự thật chính là như thế.

Lam Vô Nguyệt, A Mao cùng Nhiếp Chính trên một chiếc xe ngựa khác cũng nghe được. Nếu như là sáu năm trước, Nhiếp Chính dù chết cũng sẽ diệt trừ võ lâm tai họa, cứu võ lâm trong nước lửa. Bất quá hắn hiện tại giống như Phàm Cốt, không thèm quan tâm chết sống của những người đó, không cần biết võ lâm sẽ thay đổi thành bộ dáng gì. Lúc Nhị đệ cùng Tam đệ bị đuổi giết, tâm hắn cũng đã lạnh.

Tiểu Bảo cũng nghe được, cậu tiến vào trong lòng ngực Quỷ ca ca ôm chặt lấy hắn, cậu nhớ tới đoạn ngày ở Diêm vương điện. Chỉ cần vừa nghe đến tên người kia, cậu liền nhịn không được sợ hãi. Nhiếp Chính ở trên đỉnh đầu Tiểu Bảo hôn một cái, tiếp đó che đi lỗ tai cậu nhóc. Trong lòng bàn tay, trên người, trên đùi, trên chân đồng dạng trải rộng những vết sẹo mà cuộc đời này đều khó có thể tiêu trừ. Nhưng trong lòng Nhiếp Chính lại vô cùng bình tĩnh, thậm chí mang theo cảm ơn.

“Bảo, không sợ.”

“Quỷ ca ca, đau.”

Nhiếp Chính thản nhiên nở nụ cười: “Không đau, có Bảo ở đây, tổn thương nào cũng không đau .”

Lam Vô Nguyệt cũng cười , hạ giọng đến gần nói: “Tiểu Bảo là bảo bối của các ca ca ni, các ca ca sao lại đau?” Tiểu Bảo xấu hổ xấu hổ nở nụ cười, vẫn là không quen được các ca ca khen.

A Mao đánh vài cái động tác, hỏi Tiểu Bảo có đói bụng không. Tiểu Bảo lắc đầu, đưa tay nắm chặt tay các ca ca, lại một lần nữa cầu nguyện lão thiên gia gia, làm cho bọn họ tìm được đào nguyên.

Ra thôn trấn, Phương Du cùng Diệp Địch đánh xe liền nhanh hơn tốc độ. Sau khi đi khỏi biệt viện, Phàm Cốt vẫn chưa tắm qua, lúc gặp được suối nước cũng chỉ là đơn giản lau lau. Ngày nóng bức, thói quen trong cốc mát mẻ, nửa điểm nóng nực hắn đều chịu không nổi. Trên đường không có người nào, Phàm Cốt xốc lên màn xe, hít thở không khí.

“Phương Du, tìm nơi có nước đêm nay nghỉ chân một chút đi. Chúng ta đều nên gột rửa .”

“Được.”

Phương Du thả chậm tốc độ xe, đợi sau khi Diệp Địch đánh xe lên mới nói cho đối phương ý của Phàm Cốt, đối phương cùng người trong xe nói nói, tất cả mọi người đồng ý. Cả ngày ngộp ở trong xe, tất cả mọi người đều muốn thối .

Phía nam sông nhiều, lúc trời sắp tối Phương Du đi đầu đem xe đuổi vào trong rừng, tìm một suối nước tĩnh lặng, mấy người lập tức xuống xe thông khí. Nhóm A Đột cũng nghẹn gần chết, mở ra rương đựng Bạch phong, làm cho chúng nó cũng hít thở không khí. Được mệnh lệnh của A Đột, Bạch phong ngay ở quanh người bọn họ lòe lòe cánh, không chạy loạn. Tiểu Bối vừa xuống xe thì nhảy lên cây, nó cũng là bức thiết không chịu ngồi yên muốn hoạt động hoạt động gân cốt .

Diệp Địch nhóm lửa, A Mao từ trong lồng sắt bắt ra hai con gà cuối cùng. Nhiếp Chính cùng Lam Vô Nguyệt hợp lực đem cương ngựa tháo xuống, làm cho ngựa thở khí. Tiểu Bảo ngồi ở bên dòng suối, đem chân ngâm vào trong nước xem các ca ca bận việc, cậu muốn hỗ trợ, nhưng các ca ca không cho, dù là xiêm y cũng không làm cho cậu tẩy.

Ngẩng đầu nhìn một lát, không có phát hiện điểu khả nghi, Phàm Cốt nói: “Nhiếp tiểu tử, ta với sư thúc ngươi đi phía trên gột rửa, lập tức trở về.”

“Được, sư phó cẩn thận.”

“Yên tâm đi.”

Cầm y phục thay và tạo đậu (aka xà phòng =]]), Phàm Cốt cùng Phương Du hướng đến thượng du. Diệp Địch nhóm lửa xong từ trong xe lấy ra xiêm y Tiểu Bảo, cười ha hả nói: “Cục cưng, Hảo ca ca tắm cho ngươi.”

“Ta, có thể, tự mình.”

“Ha hả, Hảo ca ca thích lau người cho Cục cưng.”

Diệp Địch đem quần áo đặt ở trên bụi cỏ, cuộn lên ống quần cùng tay áo rảo bước tiến vào suối nước, hướng Tiểu Bảo vươn tay. Mặt Tiểu Bảo ‘xoát’ một tiếng liền đỏ, quay đầu liếc mắt nhìn Quỷ ca ca và Mỹ nhân ca ca đang nhìn mình một cái, thân thể cậu đều đỏ, phải ở trước mặt các ca ca cởi đồ nha, hảo ngượng ngùng.

“Cục cưng, mau tới.”

Diệp Địch thực sự thích xem Tiểu Bảo đỏ mặt đang ở bên kia thúc giục, Nhiếp Chính cùng Lam Vô Nguyệt đều không ra tiếng, khóe miệng mang theo ý cười, dù bận vẫn ung dung mà nhìn Tiểu Bảo. Tiểu Bảo cúi đầu, vành tai đều đỏ rực, chỉ cảm thấy giữa hai chân nóng nóng.

Đã lâu đã lâu không có cùng các ca ca song tu , trong lòng đập bịch bịch. Tiểu Bảo cởi hài, cởi bỏ tất, lộ ra hai chân trắng trắng nhỏ nhỏ lại mang theo tàn tật. Lông mi run rẩy mà cởi bỏ xiêm y, cởi, Tiểu Bảo làm sao cũng ngượng ngùng cởi quần .

“Nhị ca, ngươi không cần khi dễ Tiểu Bảo của chúng ta.”

Lam Vô Nguyệt đi tới, một tay ôm lấy Tiểu Bảo, đợi sau khi cậu nhóc đứng vững, y cởi quần Tiểu Bảo. Diệp Địch ở trong nước ha ha cười vài tiếng, lên bờ ôm lấy Tiểu Bảo, cọ mũi nhóc: “Cục cưng không xấu hổ.”

Tiểu Bảo ôm chặt Hảo ca ca, đem mình vùi vào, trên người nóng lên. Người trong lòng ngực trần trụi, tâm Diệp Địch cũng sắp nhảy dựng lên. Đem dục niệm áp chế, hắn ôm Tiểu Bảo vào trong nước, miệng niệm: “Có chút lạnh, Cục cưng không sợ.”

“Ân.”

Chậm rãi làm cho Tiểu Bảo thích ứng nước ấm, Diệp Địch tìm thời gian rất dài mới để cho Tiểu Bảo hoàn toàn ngâm vào nước. Làm cho Tiểu Bảo dựa vào một tảng đá ngồi yên, hắn từ trong túi lấy ra một viên tạo đậu, trước gội đầu cho Tiểu Bảo.

Trong nước lành lạnh, Tiểu Bảo không còn thấy nóng bức. Trước mắt là Hảo ca ca dịu dàng, ánh mắt đầy yêu thương, Tiểu Bảo nhìn nhìn đều luyến tiếc dời mắt.

Lam Vô Nguyệt cũng cởi xiêm y vào nước, đi đến bên người Tiểu Bảo ngồi xuống, y nói: “Ta cũng gột rửa, A Mao xử lý gà còn phải trong chốc lát ni.”

“Ta đây cũng tới gột rửa đi.”

Nhiếp Chính trụ hai gậy đi đến bên suối, Lam Vô Nguyệt đứng dậy đi dìu hắn. Lần này ba người đều vào nước, thân thể Tiểu Bảo lại đỏ. Lần đầu tiên đồng thời nhìn thấy hai vị ca ca trần trụi, cậu xấu hổ.

Nhiếp Chính cùng Lam Vô Nguyệt giúp Diệp Địch lau người cho Tiểu Bảo. Các ca ca không có ý song tu, Tiểu Bảo dần dần không còn xấu hổ. Gội sạch đầu cho Tiểu Bảo, Diệp Địch cũng cởi xiêm y. Ba người vây quanh Tiểu Bảo hữu thuyết hữu tiếu, đồng thời vì cậu lau người. Tiểu Bảo mỉm cười ngọt ngào, ánh mắt thỉnh thoảng lại ở giữa hai chân các ca ca liếc liếc mắt một cái, trong lòng thoáng có chút thất vọng, nơi đó của các ca ca mềm nhũn. (…..|||)

Khi A Mao thu thập gà xong trở về, liền nhìn thấy Diệp Địch đang gội đầu, Lam Vô Nguyệt tự chà lưng cho Tiểu Bảo, Nhiếp Chính tự chà lưng cho Diệp Địch. Hắn cười cười, đem gà thu thập xong đem đến phía dưới rửa sạch, phóng tới trong nồi nấu. A Mao không có xuống nước, hắn ở bên bờ trông coi.

Mà hai người đang tẩy trừ ở một đầu khác lại không hề có không khí tốt như bên này. Phàm Cốt gội đầu xong tựa vào một khối đá lớn trong nước mày nhíu lại mà nhìn phía trước, bên kia tảng đá, Phương Du đồng dạng cũng gội đầu xong đang cúi mắt xuống nhìn mái đầu bạc của mình nhẹ nhàng ở trong nước. Từ sau khi biết mình căn bản là luyện sai Hải phách chân kinh, tâm tình của hắn vẫn thật không tốt.

“A Du.”

Không có tiểu bối ở đây, Phàm Cốt hô lên danh xưng hắn đã nhiều năm không hô qua. Thân thể Phương Du chấn động mạnh một cái, xoay người, vẻ mặt khiếp sợ. Nghe được động tĩnh phía sau, Phàm Cốt cũng xoay người, ghé vào trên tảng đá nhìn đối phương nói: “Ngươi muốn tự trách đến khi nào?”

Khiếp sợ trên mặt Phương Du nháy mắt biến thành hối hận, cúi đầu, cắn chặt hàm răng.

Thở dài, Phàm Cốt chậm rãi nói: “Trên đời này không có dược hối hận, ngươi còn tự trách lại có gì dùng? Người thôi, phải vì chuyện mình đã làm mà chịu trách nhiệm. Ngươi làm sai rồi, đánh nát răng ngươi cũng phải nhẫn xuống. Ngươi mỗi ngày cái dạng này thì phải làm thế nào đây? Chẳng lẽ ngươi có thể cảm động ông trời làm cho hắn đem ngươi một lần nữa quay về bốn mươi năm trước? Không phải ta nói ngươi, cho dù đem ngươi một lần nữa quay trở về, ngươi dốt nát như thế khẳng định vẫn là sẽ luyện thứ kia.”

Phương Du không ra tiếng, ngón tay ở trên tảng đá mạnh ấn, tựa hồ muốn ấn ra lỗ thủng. Hắn hối hận, hối hận đến ăn không vô, ngủ không yên. Bởi vì hắn ngu xuẩn, hắn mất đi sư huynh bốn mươi năm. Bốn mươi năm a, đời người có thể có mấy lần bốn mươi năm?

Phàm Cốt vừa thấy bộ dáng kia của hắn, phát hỏa, đưa tay hướng tới đầu Phương Du tung một cái tát. Chưởng phong đánh úp lại, Phương Du theo bản năng né tránh, giương mắt liền nhìn thấy mặt sư huynh đang mất hứng, hắn lập tức nói: “Sư huynh, ngươi, ngươi đừng giận ta, ta chỉ là…”

“Ngươi chỉ là cái gì? Ngươi chỉ là rãnh rỗi đi tìm việc, tự mình không qua được.” Phàm Cốt lại đưa tay, lần này Phương Du không trốn, ăn một cái tát.

Phàm Cốt mắng: “Ta lời hay đã nói hết, ngươi chính là chui rúc vào sừng trâu không chịu đi ra. Luyện sai công phu thì như thế nào? Ngươi lúc đấy chính là thu hết nổi bật, ai nói về Quỷ Khốc Tiếu mà không phải biến sắc giật mình? Dù là Lâm Thịnh Chi luyện thành Hải phách chân kinh cũng không được như ngươi. Ngươi xem xem, đều bốn mươi năm, vừa nghe ngươi còn sống những người đó sợ thành cái dạng gì? Ngươi còn có cái gì hối hận? Không phải là không thấy ta bốn mươi năm sao? Vậy ngươi liền sống lâu hơn bốn mươi năm, đem những ngày đó bổ trở về.”

Ánh mắt Phương Du trợn to, tựa hồ không thể tin được lời mình vừa nghe. Lần đó hắn gan lớn hôn sư huynh, sư huynh mấy ngày không để ý tới hắn, hắn cũng không dám bỏ qua phép tắc nữa, vẫn là nghĩ sư huynh chán ghét hắn. Nhưng hiện tại, sư huynh lại nói nguyện ý làm cho hắn bồi!

Phàm Cốt tựa hồ cũng ý thức được mình nói cái gì, hắn xoay mặt ra sau, thô thanh nói: “Chuyện trước kia, ta tha thứ ngươi . Ngươi, ngươi muốn yêu thì yêu, ta không ngăn cản, nhưng đừng một bộ dáng muốn chết không sống như vậy, ta không muốn xem.”

“Sư huynh?!”

Phương Du vòng qua tảng đá đi vào trước mặt Phàm Cốt, lắc đầu liên tục, không có khả năng, sư huynh không có khả năng nói như vậy!

Mặt Phàm Cốt có chút hồng, hắn vẫn là xoay mặt, không nhìn Phương Du, lại nói: “Đều nhiều năm như thế, ta giận cũng giận, đánh cũng đánh, không còn gì để mà trách. Ta không phải người bụng dạ hẹp hòi, nếu không phải ngươi khi đó làm cho ta đau như vậy, ta đã sớm không trách ngươi .”

“Sư huynh!”

Nhịn không nổi nữa, rốt cuộc nhịn không nổi nữa. Phương Du ôm chặt lấy Phàm Cốt không tiền đồ mà khóc lớn lên: “Sư huynh… Sư huynh… Ta chờ tới rồi… Ta cuối cùng đợi được …”

Nơi cùng tướng dán nóng nóng, Phàm Cốt đưa tay đẩy Phương Du, hai người trơn trụi ôm cùng một chỗ còn ra thể thống gì! Nhưng Phương Du lại chết sống không buông tay, khóc một phen nước mũi một phen lệ.

“Sư huynh… Ta chờ tới rồi… Ta chờ tới rồi…”

“Chờ được cái gì ? Ta lại chưa nói cái gì. Ngươi buông ta ra.”

“Sư huynh… Ta không buông, ta không bao giờ buông nữa.” Nâng lên gương mặt lão lệ tung hoành, Phương Du gan lớn hỏi: “Sư huynh, nếu ta không làm ngươi đau, ngươi, ngươi có thể, ngươi có bằng lòng, cho ta hay không.”

Phàm Cốt chỉ cảm thấy một cỗ nước nóng thẳng hướng trán, sử xuất khí lực trời sinh đẩy ra Phương Du, hắn rống to: “Ngươi đừng mong gặp mặt ta! Sao ngươi không tự mình đi thử!”

Phương Du ghé trên tảng đá, quay đầu ngây ngô cười: “Được, ta ở mặt dưới, sư huynh ngươi tới đi. Đau thế nào đều không sao, ta không sợ đau.”

“Ngươi, ngươi, ngươi…”

Phóng tới mông Phương Du kiên quyết rút một cái tát, Phàm Cốt xoay người liền hướng lên bờ, tên hỗn đản này! Nhưng ngay sau đó, thân thể hắn bị người từ phía sau gắt gao ôm lấy.

“Sư huynh, ta yêu ngươi.”

Gót chân như nhũn, ánh mắt Phàm Cốt lồi ra, lão lão lão, tay lão đặt ở đâu!

>>Hết

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.