Báo Cáo Nhiếp Chính Vương: Thái Tử Muốn Nạp Phi

Chương 27: Cô vương rất thích!



Cũng khiến cho người ta chẳng nghi ngờ gì nữa là nếu thái tử tiếp tục phát chứng động kinh hát ca khúc buồn nôn đó thì rất có khả năng sẽ chọc cho nhiếp chính vương điện hạ tức giận đến nỗi phát điên ngay tại chỗ! Trong lòng ai nấy đều kinh hồn bạt vía, chỉ sợ giây tiếp theo kẻ đang hát " tiểu trái táo " chớp mắt sẽ bị bổ đôi thành hai nửa " đại trái táo " mất thôi! Nhưng thái tử lại giống như hoàn toàn không biết gì cả, vẫn hồn nhiên ôm mặt ngoáy trái nghẹo phải thẹn thùng cả buổi, ngẩng đầu lên lại làm cho người ta sợ hãi thêm lần nữa, nàng liếc mắt đưa tình với Phượng Vô Trù sau đó lắc mông xoay eo, hai chân đạp lên đạp xuống như đang bơi tại chỗ: " Chàng là quả táo nhỏ nhỏ, sao ta yêu mãi không cảm thấy chán! Gương mặt đỏ đỏ khiến cho trái tim ta ấm áp, thắp sáng ngọn lửa sinh mệnh của ta... lửa, lửa, lửa,lửa!" Quân thần đưa tay ôm trán lẩm bẩm... đoán chừng đây chính là bài hát có điệp khúc lặp đi lặp lại, cùng lắm là bọn họ nuốt nước mắt chịu đựng nghe thêm vài lần nữa vậy... Phượng Vô Trù từ từ nhắm mắt lại, nếp gấp giữa hai đầu lông mày càng ngày càng sâu,giống như đang cực lực khắc chế kích động muốn bóp chết một kẻ nào đó..... chẳng hạn như đem Lạc Tử Dạ treo lên làm thịt chém thành vạn mảnh, sau đó đá tung ra ngoài hiên đại điện, vận lực dùng một chưởng đánh nát không thương tiếc! Diêm Liệt lặng lẽ nhìn trời, mấy chục năm qua, không ít thiên hương tuyệt sắc đến xấu xí tầm thường, nam có nữ có trong khắp thiên hạ tìm đến vương nhà y thổ lộ tâm tình... nhưng có thể khiến cho người ta ghê tởm không kìm được kích động muốn một đao chém chết, hoặc giả như bởi vì nghe khúc ca này mà da thịt tê dại nhiều ngày dẫn đến muốn động tâm bất lương,chắc thiên hạ này cũng chỉ có một mình thái tử! Cá nhân Diêm Liệt lần đầu tiên trong đời cảm thấy dáng vẻ không tuấn mỹ được như vương nhà y đấy chính là loại hạnh phúc không thể diễn tả thành lời, bởi cuộc sống mà, ai chẳng thích cái đẹp, cái hoàn mỹ, tất nhiên là sẽ chỉ chú ý đến vương... Mà râu ria như bọn họ ở bên cạnh vương, nhất định sẽ không bất hạnh gặp phải loại bệnh thần kinh như thái tử kia! Trong lúc mọi người còn đang hoang mang, ai nấy trong lòng cảm xúc lẫn lộn thì Lạc Tử Dạ dẫn theo đám cung nhân đáng thương nhảy tới nhảy lui, ca xướng hân hoan: " Chàng là quả táo nhỏ nhỏ, giống như đám mây đẹp nhất nơi chân trời, mùa xuân lại đến hoa nở khắp sườn núi, gieo xuống hi vọng sẽ thu được hi vọng! Hây! Hây! Hây!" Tiểu Minh Tử và tiểu thái giám khác đứng sau lưng nàng, trong lòng bi thống khóc không ra nước mắt: Xong rồi, nhảy qua nhảy lại như này... Đời này cũng không còn dám trông mong sẽ có cung nữ dám ăn cơm cùng nữa! Bọn họ cả đời này sẽ bị cô lập hoàn toàn!...... Mà cùng lúc đó, hai cung nữ nhảy cùng cũng đau triệt nội tâm: Sau ngày hôm nay, tham vọng vịn cành cây cao, bám vào thế gia công tử bay lên đầu cành làm phượng hoàng.... mộng tưởng hoàn toàn tan vỡ! Về sau buông chấp niệm không thực tế, chỉ mong còn có thể an an ổn ổn mà sống qua ngày! Mà kẻ đầu sỏ cầm đầu Lạc Tử Dạ như bị chập mạch sung sướng nhảy lên, hướng về Phượng Vô Trù xoay xoay eo nhỏ, nhiệt tình thổ lộ: " Chàng là quả táo nhỏ nhỏ, sao ta yêu mãi cũng không cảm thấy chán. Khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hồng khiến trái tim ta ấm áp, thắp sáng sinh mệnh của ta.... hỏa, hỏa, hỏa, hỏa! Chàng là quả táo nhỏ nhỏ, giống như áng mây đẹp nhất nơi chân trời, mùa xuân lại đến hoa nở khắp núi đồi, gieo xuống hi vọng sẽ thu được hi vọng....!" Hát xong câu cuối cùng liền đứng tại chỗ xoay tròn ba trăm sáu mươi độ, ném ánh mắt mị hoặc nhìn về phía Phượng Vô Trù, sau đó tung một loạt nụ hôn gió, đoạn còn bỉ ổi ưỡn cong hông lên, một dạng " Tới đây, so với ta xem kiếm ai lớn " làm cho nhóm đại thần mặt ai nấy cắt không một giọt máu! Hát xong, nàng vừa cười vừa cúi xuống, khom lưng cúi chào như một quý ông lịch lãm. Ánh mắt nhìn hoàng đế tỏ vẻ " phụ hoàng mau khen ngợi ta ". Tiếp lại" thẹn thùng " nhìn Phượng Vô Trù, mà cái nét mặt thẹn thùng thoạt nhìn hết sức giả dối khiến cho người ta phải ói ra một bụng nước chua! Hoàng đế cầm chén rượu, cả người như bị sét đánh,thần trí sớm cũng đã không còn được minh mẫn, vô thức nhìn lướt qua quả táo trên bàn, theo bản năng lại liếc xuống đũng quần... Sắc mặt đổi màu liên tục, trong lòng hiểu rõ bản thân vô tình đã hạ thấp hình tượng quân vương liền lập tức ngẩng đầu lên.... Mà nhiếp chính vương điện hạ, là người cuối cùng bị thổ lộ, trong lòng nhất thời buồn nôn đến nghẹt thở.... Tay nắm sáo mặc ngọc giật giật liên hồi, tiếp lại hít một hơi thật dài, khẽ khép mắt lại giống như đang nỗ lực dồn hết sức những hình ảnh ghê tởm vừa rồi loại bỏ ra khỏi đầu... Không biết suối Linh Liên trên Thánh Sơn có thể rửa sạch nhơ bẩn trong mắt được không? Sau thọ yến hắn lập tức phải đến đó tẩy trần mới được.... Long Ngạo Địch nhớ đến ngày trước.... chuyện mà Lạc Tử Dạ yêu cầu hắn cân nhắc, hôm nay lại nhìn cảnh ngộ của Phượng Vô Trù, trong lòng cảm thấy dáng vẻ không tuấn mỹ được như hắn, đúng là hết sức may mắn! Chẳng qua là... Hiên Thương Dật Phong và Minh Dận Thanh vô tình chạm mắt, sau đó lại liếc về đám quân thần Thiên Diệu. Lạc Tử Dạ này, nếu như giả điên, chỉ bằng việc dám đối đầu với Phượng Vô Trù mà còn có thể sống đến tận bây giờ chứng tỏ hắn cũng không phải kẻ đơn giản. Nhưng nếu điên thật.... thì bọn hắn cũng vì Thiên Diệu hoàng triều mà đồng tình rơi lệ....có một quân vương như thế đúng là quốc gia bất hạnh! " Phụ hoàng, nhiếp chính vương điện hạ, lễ vật này của nhi thần hai người có thích không?" Lạc Tử Dạ cười bỉ ổi... Ừm, tốt nhất là khiến cho Phượng Vô Trù tức giận hộc ba lít máu, một mạch lên bàn thờ ăn chuối cả nải đi..Khi đó nàng sẽ bị lão hoàng đế nghiêm khắc khiển trách, tước thái tử vị, cấm không được bước ra khỏi cửa nửa bước trong vòng một năm rưỡi, bất kì một người nào cũng không được phép đến thăm! Chỉ cần như thế thôi nàng lập tức có thể an tâm cao chạy xa bay............ Hoàng đế im lặng hồi lâu cũng không thốt lên nổi một lời... trong lòng phân vân thật sự không biết dùng từ gì để nhận xét! Phượng Vô Trù khép hờ trầm mặc nửa buổi, hít mấy hơi thật dài cố khắc chế lửa giận trong lòng sau đó mới mở cặp mắt ma đồng khiếp người, lấp loáng tia sáng màu vàng kì dị khiến cho người khác không thể dò xét... cuối cùng hắn cười nói: " Cô vương rất thích!" Lạc Tử Dạ này.... trong buổi thọ yến của hoàng đế lại biểu diễn thành cái dạng này, y rốt cuộc là muốn làm gì? Không có lẽ là chán ngôi vị thái tử này rồi? Mẹ kiếp, cái gì đấy?!!! Khóe miệng Lạc Tử Dạ co quắp, quay phắt đầu, kinh hãi nhìn hắn như nhìn người mắc bệnh thần kinh! Kẻ này nhất định bị đầu kẹp cửa? Buổi sáng hôm nay đi có khi lại quên não ở nhà chăng? Hay bữa sáng ăn đồ bẩn bị ngộ độc? Không tức giận thì thôi lại còn thích cái mẹ gì.... Hoàng đế nghe như sét đánh ngang tai, ho khan mấy tiếng, trầm mặc nhìn Lạc Tử Dạ cuối cùng mới mở miệng: " Lạc Tử Dạ thân là thái tử một nước, lại trong thọ yến của trẫm làm ra hành động như thế! Một khúc ca lòe thiên hạ, trước là không tôn trọng trẫm, sau lại mạo phạm nhiếp chính vương. Ngươi....thật sự! Nhiều năm qua ngươi luôn luôn có những hành động hoang đường, trẫm vẫn cho là ngươi sẽ sửa đổi, cũng chưa từng nghĩ ngươi càng ngày càng quá phận như thế! Ngươi thật sự không xứng với ngôi kế vị! Trẫm....!" Chà, lão hoàng đế lần này chắc tức giận lắm đây... Lạc Tử Dạ cúi đầu, khóe miệng chậm rãi cong lên, bây giờ nàng chỉ chờ hoàng đế hạ một câu cuối cùng phế truất thái tử vị! Ít ra không làm thái tử nữa, bản thân cũng chẳng dính dáng đến cái chim gì... thì nguy hiểm cũng giảm đi ít nhiều! Biểu cảm này của nàng đã lọt vào trong mắt Phượng Vô Trù, hắn lập tức khẳng định được suy nghĩ của mình... Lạc Tử Dạ này quả nhiên là không muốn ngôi vị thái tử! Nhưng là vì cái gì? Mà cũng không bàn về lý do tại sao, sủng vật của hắn lại muốn đối nghịch với hắn, tất nhiên là hắn làm sao có thể để cho y được tâm nguyện như ý, phải không? Chỉ có bẻ gãy móng vuốt sắc nhọn mới có thể làm cho y hiểu ra, ai mới là chủ nhân thực sự!! Hoàng đế mới nói được một nửa, Phượng Vô Trù bỗng nhiên cười lớn, trầm giọng cắt ngang: " Hoàng thượng, Cô vương thấy là thái tử ca vũ rất hay!" Một lời này của hắn khiến cho bầu không khí xung quanh nhất thời trở lên yên tĩnh. Hoàng đế sững người, nghiêng đầu ánh mắt ngạc nhiên nhìn Phượng Vô Trù. Đám đại thần chỉ biết lặng lẽ cúi đầu... Nhiếp chính vương, ngài ấy đã nói " Thích " mà hoàng thượng dám trừng phạt thái tử thì chẳng khác gì ngang nhiên đối địch.... Nhưng từ trước đến giờ, lời của nhiếp chính vương mới chính là chuẩn tắc! Dù là bệ hạ đi chăng nữa,dưới bất kì tình huống nào cũng đều phải thỏa hiệp! Sắc mặt Lạc Tử Dạ tái mét, ngẩng phắt đầu,mắt gườm gườm như dao găm liếc xéo hắn mấy cái! Tên mỹ nhân rắn rết này làm hỏng hết đại sự của nàng rồi! Thế là xong, con mẹ nó, bao nhiêu công sức bỏ ra ngày hôm nay như muối bỏ biển hết........

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.