Báo Cáo Nhiếp Chính Vương: Thái Tử Muốn Nạp Phi

Chương 48-1: Thái tử đi ngủ không cởi áo sao! (1)



Edit: mô mô

Có người nhắc nhở nàng:" Thái tử, Vĩnh định thẫn vương ở bên phía tay phải của ngươi, không, bên trái! Hướng phía sau một chút, đúng chính là chỗ đó. Ai nha, không phải ngài quá đà rồi.."

Hiển nhiên, tất cả mọi người cho rằng Lạc Tử Dạ nhảy vào trong nước là vì muốn cứu Vĩnh Định thân vương. Hơn nữa thái tử còn tính toán, làm cho tình địch của mình hiểu ra sự chênh thực lực của hai người, hơn nữa sau khi cứu xong thì một ân cứu mạng này thì không thể không trả, tự nhiên tình địch không thể cùng nàng đoạt người! Hầu như tất cả mọi người đều tự cho là như vậy!

Nhưng Lạc Tử Dạ vẫn phảng phất hồn nhiên như không biết, đối với Vĩnh định thân vương vẫn đang bận hoảng hốt vùng vẫy nói:" Xem, ngươi xem ta, ta bơi thật là uy vũ"

Quần chúng vây xem:"..........." bọn họ đây là nghe lầm hay là như thế nào?

Tư thái của thái tử đúng là cực kì uy vũ. Nhưng bây giờ không phải là lúc cứu người sao? Hơn nữa nếu bọn họ không có nói lầm, Vĩnh định thân vương hình như là hoàng thúc của thái tử. Biểu hiện lúc này của thái tử là cái quỷ gì?

Mắt Vĩnh định thân vương trừng lớn, duỗi tay kêu cứu với Lạc Tử Dạ, cao giọng nói:" Cứu.....cứu mạng...... Phốc......Cứu mạng...."

Hắn cũng tưởng là Lạc Tử Dạ không xác được vị trí của hắn, nên mới ở đó bơi qua bơi lại. Vù thế hắn thực nỗ lực vươn tay, rất có chí hướng mà tiếp tục quơ. Làm tạo ra rất nhiều bọt nước, ý muốn Lạc Tử Dạ có thể nhìn được ra chỗ hắn...

Nhưng mà mặc cho hắn cố gắng nửa ngày, Lạc Tử Dạ cũng phảng phất như không thấy hắn. Lại từ trước mặt hắn bơi qua bơi lại, mở miệng nói:" Thấy rõ chưa! Người biết bơi đều như ta vậy. Cho dù rơi vào trong nước thì phong độ vẫn không hề suy giảm, bơi chính là tiêu sai như thế!"

Nàng nói xong câu đó thì lại từ chỗ của hắn bơi trở về.

Vĩnh định thân vương cảm thấy có một ngụm máu đang mắc ở cổ họng mình, nhìn tư thái bơi lội trước mắt của Lạc Tử Dạ, nàng thật là rất tiêu sái, một bên bơi qua bơi lại, còn một bên múa may tóc mái của mình làm tóc mái lấy một độ cong cực kì tinh xảo, từ suoqfn mặt nàng xoẹt qua, hình tượng cùng dáng vẻ duy trì được rất khá! Nhưng là.... nhưng là con mẹ nó, hắn không phải là xuống nước để cứu người sao?

" Thái tử... khụ khụ... ngươi thật sự là xuống nước cứu ta sao?" Hắn hỏi lời này thì uống phải một ngụm nước hồ, sặc mũi ho sù sụ. Nước mắt nước mũi toàn bộ đều chảy ra, hai tay hai chân ở dưới nước quơ nửa ngày chậm dần.

Lạc Tử Dạ bình tĩnh mà ngó hắn, nhìn thấy hắn cứ tiếp tục như thế phỏng chừng là sẽ chết đuối thật nàng mới làm vẻ mặt mờ mịt mà dừng lại, cách Vĩnh định thân vương ước chừng một thước, bình tĩnh mà tại chỗ bơi lội.

Lúc này, mọi ngươi ở trên bờ sông đều đang chờ đáp án của nàng, bởi vì bọn họ cũng thực hoài nghi Lạc Tử Dạ nhảy vào trong nước thực sự là để cứu người sao?

Mỹ nam tử Doanh Tẫn đứng ở cửa sổ nhíu nhíu đôi mắt đào hoa lại, phác hoạ ra một độ cung mê người, nhìn Lạc Tử Dạ đang ở trong nước, trong lòng cũng cũng dấy lên một ít tò mò. Trong đầu chậm rãi hiện lên vấn đề mà trước khi Lạc Tử Dạ nhảy xuống đã hỏi" khi tình địch rơi xuống nước, hơn nữa lại không biết bơi, ngươi cảm thấy ta sẽ làm gì?"

Lúc ban đầu nghe thì hắn cũng không cảm thấy có cái gì. Nhưng là nhìn sự việc trước mắt, lại nghĩ lại một phen thì thấy câu này rất có ý tứ. Tình địch rơi xuống nước, Lạc Tử Dạ là muốn làm thế nào?

Lúc sau nàng mờ mịt dừng lại, dương đầu nhìn hắn, sắc mặt rất không thể hiểu được, mang theo nghi hoặc nghiêm trọng:" What? Ngươi cho rằng ta là xuống cứu ngươi sao?"

" Phanh" có người té ngã thanh âm từ bờ sông chuyền tới. Không phải cứu người, hơn nửa đêm nhảy vào trong nước, thái tử cũng không cảm thấy lạnh phải không? Còn có, nếu không phải thái tử nhảy xuống cứu người, thì nàng xuống làm gì?

Nàng vừa nói lời này ra, Vĩnh định thân vương lại sặc mới ngụm nước, trả lời không ra miệng được vấn đề này.

Nàng hỏi xong Vĩnh định thân vương, Quay đầu nhìn về phía mọi người bên bờ sông, dò hỏi:" nếu tình địch của các người rơi vào trong nước, thì các người sẽ cứu hắn lên sao?"

Trên bờ, mọi người hai mặt nhìn nhau, đại bộ phận đều cảm thấy, Ngạch...... nếu tình địch rơi vào trong nước, bọn họ tốt nhất là làm như không thấy, mặc kệ mà trải qua thì tốt rồi. Đúng vậy!Nhưng mà biểu hiện của thái tử, hắn đã thấy, thì hiện tại hắn định làm như thế nào?

" phốc... Ngươi không phải xuống dưới cứu ta... Khụ... khụ.... thì người nhảy xuống làm cái gì?"Vĩnh định thân Vương tức giận đến mắt đều hoa, trừng đôi mắt đỏ tươi nhìn nàng. Tâm tư vẫn đang cảm thấy nàng là vui đùa, Chính mình dù sao cũng là thân vương, còn là hoàng thúc của nàng, hắn cứ như vậy thấy chết mà không cứu, nếu là truyền ra sẽ bị tôn thất xử trí!

Cho nên, ở hắn nhìn thấy. Lạc Tử Dạ nhiều nhất là xuất phát từ việc mình là tình địch của hắn,cố ý bơi qua bơi lại, cùng lắm là cho hắn uống nhiều mấy ngụm nước liền thôi. Nhưng là hắn không nghĩ tới, nàng nhảy xuống như vậy nửa ngày, cư nhiên một chút dấu hiệu muốn cứu người cũng không có!

Lạc Tử Dạ tiêu sái mà quơ tay một cái, mở miệng nói:" Ta đương nhiên xuống là để thưởng thức tư thái của ngươi, thuận liện cho ngươi một chút kiến thức thế nào là anh tuấn tiêu sái. Ngươi cảm thấy tư thế bơi lội của ta rất khốc đúng không?"

" Phốc..." Doanh Tẫn đứng ở cửa sổ không cẩn thận làm rượu trong miệng phụt ra. Theo sau đó là một trận cười khẽ mà không biết rằng cặp mắt hoa đào tuyệt đẹp kia làm cảnh xuân lay động, mị hoặc nhân tâm. Nhàn nhật nhìn qua phương hướng của Lạc Tử Dạ. Theo hắn thấy, Lạc Tử Dạ không chỉ là vù thưởng thức cùng khoe ra mà còn vì cố ý làm cho Vĩnh định thân vương tức đến chết đi!

Kia, Lạc Tử Dạ làm như vậy là mục đích gì? Hắn mới không tin nàng làm hết thảy chỉ là vì hắn.

" Phốc...." cùng Doanh Tẫn phun là Vĩnh định thân vương, hắn cảm thấy ở cổ họng mình có một trận tanh ngọt, thế cho nên hắn chưa kịp phân rõ ràng liền một ngụm phun ra rốt cục là nước hồ hay vẫn là bị Lạc Tử Dạ chọc tức đến phun máu đi.

Quần chúng vây xem nhìn đến bây giờ thì đã hiểu được rằng Lạc Tử Dạ sẽ không cứu người. Tú bà của Tương tư môn nhất định sẽ không để một thân vương chết ở chỗ này, vì thế nàng nhanh chóng phất tay, nôn nóng mở miệng thét to:" Mau! Mấy người các ngươi, nhanh chíng xuống cứu Vĩnh định thân vương."

Lại nói lúc bọn hị nghe được thanh âm của thái tử" Đều không cần đi xuống, tình địch rơi xuống nước, là lão tử làm!" Cả tập thể đều cho rằng nàng đi xuống là để cứu người, cho nên chẳng ai có thêm động tác gì, nào biết đâu rằng nàng đi xuống ngốc (nguyên tác là đậu bỉ 逗比). Xuống đấy ngốc, không cứu người không nói lại còn chọc cho người ta suýt tức chết

" Phù phù"

" Phù phù"

Cùng với vài tiếng này, nhóm người thanh lâu dưới sự chỉ thị của tú bà cùng nhau lần lượt nhảy xuống, bơi đi đến vị trí của Cũnh định thân vương.

Sau đó, Vĩnh định thân vương đang ở bộ dáng chết khiếp được mọi người cứu lên. Bọn họ vừa lôi được người lên thì Lạc Tử Dạ cũng lên theo, nhận lấy một khối khăn vải lớn của bọn họ, nàng bao bọc toàn thân. Để tránh không bị cảm lạnh, nàng hắt xì một cái, sau đó bình tĩnh lau bọt nước trên người.

Nhíu mày nhìn Vĩnh Định thân vương vừa được cứu lên đang sống dở chết dở, cười lớn nói:" Tình địch ngươi hảo lắm? Tình địch của ta còn định xuống bơi nữa sao? Ta bồi ngươi a!"

Mọi người đứng một bên khoé miệng run rẩy, nhìn Lạc Tử Dạ đang lau dơ qua bộ quần áo ướt đẫm, đem nước trên quần áo vắt ra, còn nhàn nhã mà cười nhạo một trận. Sắc mặt của Vĩnh định thân vương tức giận đến trắng bệch, duỗi tay chỉ vào nàng, suốt một lúc lâu cũng không nói được câu nào. Lạc Tử Dạ tuyệt đối là người nam nhân bỉ ổi nhất trong cuộc đời mà hắn từng gặp, không một ai có thể sánh nổi!

Nhìn Vĩnh định thân vương đang nửa nằm trên mặt đất, quần áo trên người ướt sũng, mặt ở dưới nước quá lâu nên bị sưng vù. Lạc Tử Dạ vui sướng mà cười nhỏ một cái, quay đầu nhìn thoáng qua tập thể quần chúng, vừa nãy nàng hỏi bọn họ một câu, nếu tình địch rơi xuống nước, họ có thể cứu lên hay không nhưng chẳng một ai cho nàng câu trả lời.

Nàng hơi mỉm cười, bắt đầu đọc diễn văn:" Các vị có cảm thấy, trên đời này có một loại sinh vật phi thường chọc người ghét. Bọn họ luôn ở trước mặt người trong lòng của chúng ta lượn lờ, bọn họ luôn phá hư cơ hội ở cùng người trong lòng của chúng ta, thậm chí còn muốn đem ngươi đánh bại, làm chúng ta và người trong lòng lỡ mất nhau. Tên của bọn họ còn được gọi là tình địch. Có phải hay không ngươi hay bị tình địch quấy nhiễu? Có phải hay không khi ngươi nhìn thấy tình địch thì tinh thần mau chóng hỏng mất? Ngươi có cảm thấy hay không tình địch thường xuyên phá hư chuyện tốt của ngươi, tiểu huynh đệ tượng trưng cho nam nhân đều mau bị phế? Cho nên, vù để cho chính mình giải toả được cơn tức này thù khi tình địch bị rơi xuống nước hơn nữa lại không biết bơi, chúng ta hẳn phải làm thế nào bây giờ? Chúng ta hẳn là nên bay nhanh xuống nước sau đó mà vui sướng bơi qua bơi lại ở trước mặt hắn, cho hắn tức chết nha!"

" Ha ha ha" Doanh Tẫn đứng trên lầu rốt cuộc không nhịn được mà cười ha hả.

Hắn cười đến đứng không vững, tay bám vào cửa sổ. Nhờ ánh trăng có thể thấy khoé mắt còn có một ít nước. Mà nụ cười này đừng nói là Lạc Tử Dạ ngây ngốc, không ít người ở đây cũng ngây ngốc theo, ngay cả người vừa mới tìm được đường sống trong chỗ chết lại còn bị Lạc Tử Dạ làm cho tức đến ói máu cũng bị nụ cười này làm cho si ngốc.

Người tựa như yêu, cười say thiên hạ.

Cười ở bộ dáng như này thì chỉ sợ là ở trên bất kì người nào thù cũng có vẻ không chấp nhận được. Nhưng là ở trên người của hắn lại một chút cũng không có, nụ cười kia một chút cũng không làm tổn hại đến mỹ mạo của hắn lại phảng phất cho người ta có cảm giác thấy được đoá hoa anh túc, đang ở trong ban đêm nở rộ tràn đầy sinh khí. Tràn gia thế gian nét quyến rũ trời sinh của loài hoa này....

Hắn chính là bể dục của nhân sinh, mang khí chất câu nhân từ nhỏ.

Hắn cười được một lúc, đôi mắt hơi hạ xuống một chút, dung nhan càng say đắm lòng người, chậm rãi thối lui khỏi cửa sổ. Nhìn xong náo nhiết rồi liền trở về phòng của mình.

Mà mọi người hiện tại vẫn còn đang sững sờ ở dưới. Nét tươi cười hơi sững sờ một chút, họ còn chưa phản ứng kịp được tình huống ban nãy. Kia chắc chắn là dung nhan như ngọc mà trên thế gian này cả nam nhân và nữ nhân đều không thể kháng cự nổi, là người duy nhất có thể khiến mọi người cam nguyện vì nụ cười của hắn mà say chết, không bao giờ mong tỉnh lại trong cơn mộng mị này.

Lạc Tử Dạ hít hít mũi, giơ tay lên lau một phen. Phát hiệ chính mình lại không có tiền đồ, mũi bát đầu chảy máu mũi. Nhưng nàng hoàn toàn không để ý, chầm chậm xoay người nhìn " tình địch" của chính mình liếc mắt một cái, mở miệng nói:" Gia đi lên nhìn mỹ nam, ngươi nếu mà đi theo lên thì gia sẽ ném ngươi lại vào trong nước sau đó ở trước mắt ngươi tiếp tục bơi!"

Nàng nói xong lời này thì giữ chắc khăn vải bọc quanh người, ung dung xoay người đi vào trong thanh lâu. Mọi người trên đường đều tự giác nhường đường cho nàng. Thứ nhất là bởi vì thân phận Thái tử của nàng, không ai dám trêu chọc nàng; thứ hai, nhìn thử Vĩnh định thân vương xem, bị sặc nước đến chết khiếp không nói, còn bị làm cho tức hộc máu, tức hộc máu xong thì lại bị uy hiếp, giờ làm gì có ai giám cùng thái tử làm tình địch nữa!

Vĩnh định thân vương bị nàng trực tiếp nói một câu này làm cho tức giận đến hô hấp khó khăn, chỉ vào bóng dáng của Lạc Tử Dạ nghiến răng nghiến lợi mà nhìn. Vì tránh cho chính mình buột miệng nói ra lời gì đó kích thích Lạc Tử Dạ, sợ nàng lại một lần nữa đẩy hắn xuống nước như lúc ở trong phòng của Doanh Tẫn vì thế một tiếng ở trong cổ họng chưa kịp đi ra đã bị nuốt vào, chỉ yên lặng mà thề ở trong lòng, khi trở về hắn nhất định phải thức suốt đêm để viết tấu chương một vạn chữ để đi tìm hoàng thượng buộc tội thái tử!

Trước tiên hắn đẩy chính mình đẩy vào trong nước, sau đó thấy chết còn không cứu, cuối cùng còn uy hiếp cùng đe doạ.

Hắn lại không nghĩ tới, Lạc Tử Dạ hy vọng nhất là hắn quay về tìm hoàng đế để cáo trạng, đem sự tình quậy đến càng lớn càng tốt, tốt ngất là hắn động viên được các triều thần trong triều cùng nhau nói rằng nàng hoang đường không ther kiềm chế được, không xứng làm thái tử, bức hoàng đế phải phế nàng thì nàng liền cảm thấy hạnh phúc. Đây cũng chính là nguyên nhân quan trọng nhất để cố ý nàng chọc giận hắn.

Dọc theo đường đi mọi người đều dùng ánh mắt kinh sợ để nhìn nàng. Có người vẫn còn đang ngây ngốc bởi nụ cười của Doanh Tẫn, có người thì bắt đầu xoay quanh câu nói kia của Lạc Tưr Dạ ở trong đầu, khi tình địch rơi vào trong nước...ân, thì bọn họ nên làm sao bây giờ?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.