Báo Cáo Nhiếp Chính Vương: Thái Tử Muốn Nạp Phi

Chương 55: Tướng quân, không bằng ngươi tự mình thoát đi!



Edit: mô mô, nule

"Cái gì? Nhân duyên...... Nhân duyên thụ?" nghe xong lời này Lạc Tử Dạ ngay lập tức dùng vận tốc ánh sáng xoay đầu, nuốt một ngụm nước miến, trừng lớn mắt nhìn hắn, cực kì hoài nghi có phải chính mình nghe lầm hay không! Nhân duyên thụ? Tuy rằng nàng cảm thấy Hiên Thương Dật Phong làm cho người ta có cảm giác không thể nắm bắt được, trước mắt thoạt nhìn quá tàn nhẫn, chỉ sợ cũng không thích hợp làm bằng hữu. Nếu cùng hắn kết giao, nói không chừng lúc nào đó trở thành quân cờ trong tay hắn,bị lợi dụng không nói, còn vì hắn mà hi sinh tính mạng!v

Giống như những người vừa mới chết đi đó!

Nhưng là trước mắt, hắn mời nàng đến cây đại thụ nhân duyên, mà lại là cây rất thiêng nghe tên liền biết không tồi. Nói không chừng là định kéo nàng đi kí kết nhân duyên luôn a Emma. Tuy rằng khả năng này khó có thể xảy ra, nhưng nàng rất khó kìm chế tâm tình kích động của mình a!

Nghĩ như vậy, nàng nở nụ cười đáng khinh mà nhìn Hiên Thương Dật Phong...... Có đi hay không đây, có đi hay không đây?

Nàng vừa kinh hô mội tiếng thì Phượng Vô Trù đứng một bên quay sang liếc nàng một cái, liền nhanh chóng nhìn thấy vẻ mặt đáng khinh này của nàng. Ánh mắt hắn hơi trầm xuống, ánh mắt như cũ khinh miệt mà ngạo mạn, còn mang theo nhàn nhạt khinh thường? Đúng vậy, rất khinh thường! Không chỉ có hắn mà những người khác đều dùng sắc mặt cổ quái mà nhìn bộ dạng nàng giờ phút này còn đang kích động đến hưng phấn. Ánh mắt nàng nhìn Hiên Thương Dật Phong giống như ánh mắt của sói đói nhìn chắm chằm vào cừu vậy, biểu tình càng lúc càng kì quái.

Bọn họ cho rằng, Hiên Thương Dật Phong tìm Lạc Tử Dạ chủ yếu là muốn nói điều gì đó hoặc là có việc hợp tác gì đó muốn thương lượng, thậm chí là có thể có âm mưu quỷ kế gì ở trong đó. Nếu đổi lại là bất kì người nào khi nghe xong lời này của Hiên Thương Dật Phong, đều là suy tính thật tốt tâm tư, rốt cuộc là có thể đi hay không, muốn đi hay không đi, bên cạnh đó cũng tự hỏi Hiên Thương Dật Phong rốt cuộc có chủ ý gì nhưng là trước mắt người này lại.....

Hiển nhiên là đặt sai trọng điểm rồi! Vấn đề hắn suy xét, không phải là đối tượng mời mà là địa điểm mời. Không, chính xác mà nói thì địa điểm mời cũng không có vấn đề gì bởi vì cây đại thụ nhân duyên nằm ở trung ương của Quốc Tự, cơ bản vì nó ở trung tâm nên bốn phía xung quanh vừa hay là phong cảnh trong Quốc Tự. Nói vậy Hiên Thương Dật Phong lựa chọn nơi đó, chỉ vì cây đó nằm ở vị trí địa lí thuận lợi, nhưng hiển nhiên Lạc Tử Hạ đem trọng điểm chú ý đặt ở cái tên của cây trước!

Cây đại thụ nhân duyên, cây đại thụ nhân duyên...... Chẳng lẽ hắn còn tưởng rằng hai nam nhân gặp nhau có thể có nhân duyên gì sao? Mà Hiên Thương Dật Phong mời nàng đến chình là để bàn luận về nhân duyên?

Khóe môi ôn thuận lịch sự tao nhã của Hiên Thương Dật Phong giờ phút này cũng vì Lạc Tử Dạ cất cao âm lượng dùng cặp mắt phát sáng, miệng suýt chảy ra nước dãi nhìn chăm chú phía dưới mà hơi dật dật vài cái. Hắn suýt chút nữa quên mất, Lạc Tử Hạ tự nhận chính mình là đoạn tụ, chỉ thích nam nhân mà tên cây kia vừa lúc......

Hắn có nên nhắc nhở một chút hay không, làm Lạc Tử Dạ không cần nghĩ nhiều quá? Hắn tuy rằng đối với quyền vị cùng thiên hạ cảm thấy thực hứng thú nhưng chưa đến lúc bất đắc dĩ, tạm thời còn chưa tính đến bán đứng thân thể chính mình đối với Lạc Tử Dạ.

"Cô không đồng ý!" Hiên Thương Dật Phong còn chưa kịp suy nghĩ xem có nên nhắc nhở Lạc Tử Dạ một chút hay không, mà Lạc Tử Dạ cũng còn đang tự hỏi đáp ứng hay vẫn là không đáp ứng thì thanh âm trầm thấp ma mị của Phượng Vô Trù liền truyền tới trước. Hắn giờ phút này thần sắc âm trầm, làm như rũ mắt xuống hít sâu một hơi, khắc chế tức giận vừa nổi lên, bắt đầu mở miệng nói.

Lạc Tử Dạ nhướng mày, một câu "ngươi không đồng ý cái lông, liên quan gì đến ngươi" ra đến miệng lại thôi! Tuy rằng nàng không biết rốt cuộc Hiên Thương Dật Phong có chủ ý gì, hơn nữa cũng không xác định chính mình đáp ứng hay không đáp ứng, nhưng vẫn là tự do của chính mình đi? Phượng Vô Trù lấy cái lông gì mà không đồng ý? Việc này cùng hắn có quan hệ sao? Hắn sẽ không thật sự xem nàng là sủng vật của hắn đi?

Nhưng mà nàng một câu còn chưa nói ra, ở phía trước nàng Hiên Thương Dật Phong liền khẽ mỉm cười quay đầu đi, nhìn về phía Phượng Vô Trù, chậm rãi nói: "Nhiếp chính vương điên hạ, tại hạ bất quá chỉ mời thái tử ra ngoài gặp mặt một chút, ngài vì cớ gì lại phản đối. Hay hiện giờ ngài đối với thái tử đã vượt qua giới hạn đối với sủng vật?"

Hắn vừa nói ra lời này, mọi người đều trầm mặc vài giây, nhìn về phía Phượng Vô Trù. Đúng vậy, từ khi bọn họ vào Thiên Diệu Phương Vô Trù vẫn luôn nhận định Lạc Tử Dạ là sủng vật của hắn. Nhưng mặc dù là sủng vật cũng nên có tự do của chính mình. Ví như Qủa Qủa nếu như ngày nào đó đi tìm một con chim chơi đùa thì Phượng Vô Trù cũng phần lớn sẽ không quản đến! Nhưng là lúc này không cho Lạc Tử Dạ đi ra ngoài cùng Hiên Thương Dật Phong gặp mặt, đây tính là có ý gì?

Dựa theo tính tình của Nhiếp Chính Vương điện hạ thì tất nhiên sẽ chèn ép Hiên Thương Dật Phong nói không trừng còn làm một cái giáo huấn để đối phương minh bạch được vuệc hắn đối đãi với Lạc Tử Dạ như nào bọn họ cũng không có tư cách xen vào! Nhưng cố tình vấn đề mà Hiên Thương Dật Phong hỏi lại chạm đến chỗ mềm của hắn. Lại giống không chỉ hỏi đến mà còn chọc nhẹ một cái làm cho hắn lần đầu tiên trong đời biết đến cảm giác chột dạ.

Mày dậm của hắn nhíu chặt nhìn thoáng qua Hiên Thương Dật Phong lại nhìn Lạc Tử Dạ. Sắc mặt càng khó coi. Cuối cùng hắn bỗng nhiên cười nhạo một cái, trầm giọng mở miệng:" Cô có thể có ý tưởng gì với hắn? Sủng vật chính là sủng vật! Phong vương muốn gặp hắn thì cũng được nhưng nếu có ý đồ muốn bắt cóc sủng vật của cô thì tự ngươi biết tính tình của cô như nào!"

" Tất nhiên!" Hiên Thương Dật Phong mỉm cười gật đầu, ánh mắt thâm đi vài phần. Hiển nhiên hắn cũng nhận ra được biểu hiện trước mắt của Phượng Vô Trù cũng không phải là phản ứng mà Nhiếp Chính Vương điện hạ đáng kính nên có trong tình huống kia. Tên này vĩnh viễn đều độc tài. Lời nói của hắn chính là mệnh lệnh. Cho dù mệnh lệnh của hắn là sai thì cũng không thể dung thứ cho người nào dám phản bác. Nhưng phản bác của hắn hôm nay không những không phải hứng lửa giận của Phượng Vô Trù mà còn được thoái nhượng.

Quỷ dị nhất chính là lúc Phượng Vô Trù nói có điểm nóng nảy thậm chí còn có chút không bình tĩnh, thế nhưng sau khi nói xong câu này liền im lặng quay người mà đi. Nếp gấp giữa lông mày gấp lại rất sâu, mang theo tức giận đi nhanh rời khỏi

Hành động kì lạ này của hắn khiến tất cả mọi người đứng đấy đều không thế nào hiểu nổi trong đó bao gồm cả Lạc Tử Dạ cũng kì quái mà nhìn theo bóng dáng rời đi của hắn. Hắn vẫn như cũ cao lớn mạnh mẽ, bá lẫm khuynh đảo thiên hạ. Nhưng kì quái là bọn học đang nói chuyện tốt hắn lại đi cái gì? Hơn nữa nhìn dáng vẻ giống như rất không cao hứng?

Nàng liếc mắt nhìn Hiên Thương Dật Phong một cái lại đưa mắt nhìn bóng dáng phía xa của Phượng Vô Trù. Cuối cùng nói với Hiên Thương Dật Phong:" Được rồi, sáng mai gặp!" Đi xem Hiên Thương Dật Phong tìm mình định làm cái quỷ gì cũng được! Hơn nữa Phượng Vô Trù cũng đã đáp ứng rồi, nàng mà không đi thì lại quá nhát gan à!

Hiên Thương Dật Phong mỉm cười, gật đầu với Lạc Tử Dạ:" Sáng mai gặp, bổn vương đại Thái tử điện hạ quang lâm!"

Nói xong với Lạc Tử Dạ hắn lại quay sang nói với Long Ngạo Địch:" Nếu là hoàng đế quý quốc có bất mãn gì với bổn vương vì việc của Long Mạch hoặc là phái ngươi tới bắt bổn vương, bổn vương cũng sẽ không có bất luận ý kiến nào nhưng cũng phải chờ ý chỉ của hoàng đế quý quốc. Nhưng trước khi có ý chỉ của hoàng đế quý quốc thì dầu gì bổn vương cũng là một thân vương, phụng mệnh hoàng thượng ta tới, trước mắt tướng quân cũng không có tư cách để bắt ta. Bổn vương đi trước, cáo từ!"

Hiên Thương Dật Phong thập phần có lễ chắp tay sau đó liếc mắt nhìn Lạc Tử Dạ cười một cái rồi mới xoay người rời đi.

Minh Dận Thanh nhìn một màn này từ đầu tới cuối, đại để cũng đã hiểu được Long Mạch đã rơi vào tay Hiên Thương Dật Phong, nếu khôg hắn đã không đắc ý như thế nói chính mình cùng Long Mạch có quan hệ, mà sắc mặt Long Ngạo Địch cũng sẽ không khó coi đến vậy. Ý nghĩ này vừa ra sắc mặt của Minh Dận Thanh cũng thâm lại mấy phần. Nắm kiếm trong tay thật chặt nhìn theo bóng dáng của Hiên Thương Dật Phong trong ánh mắt toát ra sát khí, xem như định ra tay với Hiên Thương Dật Phong

Nhưng cuối cùng gân xanh vừa thi nhau nổi lên cũng được nén xuống. Nhìn theo bóng dáng của Hiên Thương Dật Phong, không tiếng động mà cười lạnh một tiếng sau đó xoay người rời đi. Cũng không nói một lời nào với Lạc Tử Dạ hay giải thích cho Long Ngạo Địch biết tại sao vừa rồi mình lại ra nhập cuộc chiến. Trực tiếp liền đi.

Sau khi Minh Dận Thanh rời đi, Long Ngạo Địch cũng áp được một chút tức giận của mình xuống. Những người có quan hệ đến việc mất di Long Mạch đều đã tự sát, hơn nữa trước khi chết lại nói việc này không có quan hệ gì với Hiên Thương Dật Phong. Vì thế hắn không những làm mất đi Long Mạch mà còn không thủ hộ được Quốc Tự cho nên nếu như hoàng đế muốn trách tội thì hắn sẽ không thể tránh khỏi phiền toái.

Hắn hít sâu một hơi, đang định đi thì Lạc Tử Dạ đứng phía sau bỗng nhiên mở miệng:" Long Tướng Quân, hiện tại Long Mạch đã mất đi, chỉ sợ phụ hoàng sẽ hỏi tội!"

Lời này của nàng vừa ra bước chân của Long Ngạo Địch dừng lại,quay đầu nhìn Lạc Tử Dạ. Nơi này bây giờ cũng chỉ có hai người bọn họ cho nên hắn tin tưởng Lạc Tử Dạ muốn nói gì với hắn thì cũng không cần phải kiêng kị. Lạc Tử Dạ hơi nhướng mày, sau đó cười nói:" Hơn nữa, theo bổn thái tử thấy cho dù không có sự tình của Long Mạch thì Long tướng quân cũng chắc chắn sẽ bị trách phạt!"

Đồng tử của Long Ngạo Địch nheo lại, chậm rãi xoay người nhìn Lạc Tử Dạ. Lúc này hắn mới chân chính đối diện với nàng, mở miệng dò hỏi:" Thái tử, lời này của ngài là có ý gì?"

Hắn cũng không khờ dại mà cho rằng Lạc Tử Dạ đang vui sướng khi người gặp hoạ hoặc chỉ là thuận miệng. Đặc biệt gần đây hắn cùng Lạc Tử Dạ cũng không gây sự gì với nhau cho nên Lạc Tử Dạ cũng sẽ không nhàn rỗi đi cười nhạo hắn!

" Có ý tứ gì, tướng quân không biết sao?" Nàng nhướng mày nhìn hắn, ánh mắt mang theo ý cười chỉ là không đạt đến đáy mắt. Sau đó lại nói tiếp:" Ta đã xem qua Vân Tiêu Nháo, cô ta cũng không có nội công, đại để cũng là tam chân miêu trong mắt của ngươi. Đối với thân thủ như thế không biết nàng ta tiến vào đây như thế nào? Chẳng lẽ ngươi muốn bổn thái tử tin tưởng rằng đây chính là ma lực tình yêu làm nàng tăng lên thực lực trở thành người không ai có thể địch nổi? Tuỳ tiện phất tay đánh ngất thị vệ trèo được vào đây?" Cô nương Vân Tiêu Nháo kia thoạt nhìn thơ ngây đáng yêu cho nên Lạc Tử Dạ cũng không cho rằng ang ta có thể tiếp tay làm được việc xấu gì! Nhưng trong mắt của đám nam nhân này thì nàng ta đã hoàn toàn trở thành quân cờ.

Log Ngạo Địch nghe xong lời này của nàng dung sắc vẫn không đổi nhưng huyết đồng lại hơi nheo lại. Hắn hít sâu một hơi, khắc chế tức giận nói:" Thái tử còn có thể trèo tường vào, Vân Tiêu Nháo tại sao lại không thể? Cái này không phải thuyết minh thân thủ của thái tử kì thật bất phàm không giống như bề ngoài chỉ thích sắc đẹp cùng tham gia náo nhiệt thậm trí che dấu thực lực cùng trí tuệ mà chúng ta không biết. Cao hơn thực lực của Vân Tiêu Nháo không biết bao nhiêu lần, cho nên mới có thể tiến vào đây?"

Lạc Tử Dạ nhìn bộ dáng mang theo điểm tức giận của hắn. Rất rõ ràng, sở dĩ Long Ngạo Địch nói chuyện bén nhọn như vậy thậm chí còn không lưu tình chút nào trả lời lại nàng một cách mỉa mai. Đơn giản là bởi vì hai điểm, thứ nhất là vì hắn không nguyện ý thừa nhận Vân Tiêu Nháo là do hắn cố ý đưa vào. Thứ hai là bởi vì Long Mạch vừa mới bị cướp đi nên tâm tình của hắn hiện tại rất không tốt vì thế cũng không có tâm trạng cùng nàng trò chuyện.

Đối với những người lớn lên đẹp trai thì cho dù có nói chuyện không hề khách khí thì Lạc Tử Dạ xem mặt mũi phân thượng vẫn quyết định bao dung cực kì. Cho nên nàng cũng không so đo với ngữ khí của hắn, nhàn nhạt cười mở miệng:" Bổn thái tử có phải như mặt ngoài hay không thì ta nói cũng đã nhiều nhưng tướng quân ngài cũng lựa chọn không tin. Cho nên lần này bổn thái tử cũng không có gì để nói, mời tướng quân tự mình phán. Mà nếu ngoài ta ra còn có thêm một người có thể tiến vào là vì tướng quân không chú ý. Cho dù luac này tướng quân đã biết có người lẻn vào mà vẫn không tăng cường nhân thủ. Cuối cùng có để Vân Tiêu Nháo vào thì tướng quân ngài thử tự mình nói xem đây là cố ý hay trùng hợp? Hoặc là Tướng quân căn bản không có bản lĩnh phòng thủ cho nên một lần lại một lần đem người thả vào? Nếu là như thế có nên để phụ hoàng phạt hay không?"

Lời này của nàng vừa ra ánh mắt của Long Ngại Địch lạnh dần.

Ánh mắt nhìn Lạc Tử Dạ sâu thêm vài phần. Lạc Tử Dạ cũng không chờ hắn nói chuyện liền nói:" Có lẽ bây giờ ngài đang định nói rằng bổn thái tử có thể vào được là do ngài cố ý thả vào?"

Vấn đề này nàng cũng không phải thật sự nghi ngờ. Đầu tiên là nàng cực kì tin tưởng đối với thực lực của mình, không cho rằng người của Long Ngạo Địch có thể phát hiện được nàng, không cho nàng tiến vào. Tiếp theo là trong trận chiến tranh đoạt Long Mạch này Long Ngạo Địch không muốn có nhiều người tham dự cho nên nếu biết nàng sẽ đến hắn chắc chắn sẽ ngăn lại.

Như vậy để giải thích vấn đề này hợp lí nhất chính là lúc nàng ẩn dấu vào đây, Long Ngạo Địch thấy Phượng Vô Trù đáp ứng cho nàng ở lại, nàng không có khả năng sẽ đi cho nên dứt khoát hoặc là không làm hoặc đã làm là phải làm đến cùng, nên cố tình đem Vân Tiêu Nháo thả vào? Tuy rằng lúc Long Nhạo Địch nhìn thấy Vân Tiêu Nháo tựa hồ muốn đem Vân Tiêu Nháo ném văng ra ngoài nhưng nàng cẩn thận suy tư lại một phen thì biết bất quá chỉ là giả dối.

Nàng từng bước từng bước hỏi hắn, đuôi lông mày của Long Ngạo Địch nhăn chặt. Hít sâu một hơi, ánh mắt càng phức tạp hơn. Nhìn hắn như vậy chắc là cũng không muốn trả lời vấn đề này. Nhưng hắn cũng hiểu được Lạ Tử Dạ đã hỏi đến đây hắn cũng không thể nói câu gì chọc cười. Suy tư một lát, chắc cũng bởi vì đêm nay quá mệt mỏi nên cũng lười tiếp tục lăn lộn cùng nàng.

Liền dứt khoát nói:" Vân tiểu thư là thật tình thích ngươi, Vân thừa tướng tuy rằng vẫn còn nghi vấn với thái tử nhưng vẫn tin tưởng thái tử không chỉ đơn giản giống như mặt ngoài. Rốt cuộc thái tử chỉ cần hơi có đầu óc một chút thì sẽ không nhảy quả táo nhỏ trong tiệc mừng thọ của hoàng thượng. Mặc dù chủ bằng biểu hiện ăn chơi trác táng thường ngày kia của thái tử làm người ta cảm thấy ngài cũng không phải thật sự không có đầu óc. Cho nên bài nhảy lúc trước nhất định cất dấu huyền cơ. Không chỉ có ta cho rằng như vậy mà không ít người cũng nghĩ vậy!"

Lạc Tử Dạ nghe xong lời này khoé miệng dật dật. Không biết nên cảm tạ những người này bỗng nhiên nghĩ tốt cho nàng hay vẫn là nàng cố tình biểu hiện ngu xuẩn như vậy là để chạy thoát khỏi ngôi vị thái tử nhưng lại bị mấy người tự cho là thông minh này tin rằng nàng không chỉ là không vô dụng mà còn coi trọng nàng thêm làm nàng cảm thấy cực kì bi ai!

Thở dài một hơi sau đó suy tư một chút lời nói của Long Ngạo Địch. Bây giờ nàng cũng coi như đã hiểu được ý tứ của hắn, chậm rãi hỏi:" Cho nên Tướng quân và thừa tướng đại nhân đã sớm kết thành đồng minh? Mà các ngươi đều cảm thấy ta là người không đơn giản, hy vọng mượn sức của ta. Vừa vặn Vân Tiêu Nháo lại yêu thích ta cho nên ngươi cùng thừa tướng cấu kết với nhau đem nàng thả vào đây? Nếu cô nương này thật sự có thể đả động ta thì nói không chừng ta sẽ nghênh thú nàng làm phi. Như vậy bổn thái tử liền thành con rể của Vân Thừa tướng, không muốn chung thuyền với các ngươi cũng không thể. Còn về phía Vân Tiêu Nháo sau khi vào được lại không hề biết đã được ngươi ngầm đồng ý vẫn còn đang vui mừng vì vào được đây hơn nữa còn gặp được ta?"

Bởi vì khi Vân Tiêu Nháo vào được thì biểu cảm vui sướng trên mặt không phải là giả, thập phần chân thạt không thể nào lừa gạt được.

Như vậy cũng có thể giải thích được đêm đó tại sao lại nhìn thấy Vân Tiêu Nháo ở phụ cận phủ thái tử. Cho dù người của phủ thừa tướng thật sự vô dụng nhưng cũng không có khả năng để tiểu thư nhà mình nửa đêm chạy ra ngoài mà không hề phát hiện. Vì thế buổi tối hôm đó cũng được thừa tướng ngầm đồng ý rồi!

Long Ngạo Địch nghe xong lời này của Lạc Tử Dạ thì cảm thấy nàng nói cũng trắng ra một ít, không phân rõ địch ta ra. Nhưng mà sự thật cơ bản là đúng như nàng đã phân tích, hắn cũng không cần phải tiếp tục lừa gạt. Bởi vì hắn biết cho dù mình có sống chết không thừa nhận thì Lạc Tử Dạ cũng không tin tưởng.

Vì thế hắn gật đầu, nhanh chóng lạnh lùng mở miệng:" Chỉ cần thay đổi sang trường hợp khác, thêm một người nữa ở đây, lời nói vừa rồi của thái tử mạt tướng sẽ không thừa nhận!"

Câu này của hắn không khác nào đang thừa nhận phán đoán của Lạc Tử Dạ. Nhưng đồng dạng cũng cho Lạc Tử Dạ biết nếu thay đổi thành trường hợp khác hoặc bây giờ có người khác ở đây thì hắn sẽ không thừa nhận. Nó cũng mơ hồ biểu đạt hắn đối với Lạc Tử Dạ tín nhiệm.

Sau đó hắn lại mở miệng bổ sung:" Vân Tiểu thư cũng không thấy cảm kích đối với chuyện này, mà trên thực tế nếu không phải Vân Tiểu thư coi trọng thái tử trước thì Vân Thừa tướng sẽ không muốn thái tử làm con rể. Rốt cuộc thái tử có thực lực hay không thì vẫn chỉ là suy đoán, không ai có thể nói gì được. Mà Vân Tiểu thư lại là hòn ngọc quý trên tay của thừa tướng. Thừa tướng nhất định sẽ không tuỳ tiện để nữ nhi của mình thành quân cờ. Cho nên mong thái tử cho dù biết chân tướng cũng không làm khó xử Vân Tiểu thư!"

Lạc Tử Dạ nhướng mày. Kì thật nàng rất muốn hỏi trong mắt hắn rốt cuộc nhìn nàng tồi tệ như thế nào mà nghĩ rằng nàng sẽ đặc biệt đi khí xử một tiểu cô nương! Nhưng có lẽ cũng là vì hình tượng ác bá lúc trước của Lạc Tử Dạ quá mức ăn sâu bén rễ nên hắn mới có cảm giác như vậy.

Nàng cũng lười mở miệng biện giải, chỉ nhàn nhạt cười, mở miệng trào phúng:" Hà tất phỉa đem thừa tướng nói cao thượng như vậy, nếu như hắn thật sự đau lòng nữ nhi thì vân nên chế tạo một chút cơ hội gặp mặt bổn thái tử thông thường hoặc là trực tiếp hướng phụ hoàng cầu thân chứ không phải để nàng lỗ mãng đi tới đây, an toàn cùng danh tiết khó có thể bảo đảm. Nếu như ta là một tên cầm thú, chiếm được trong sạch của nàng rồi chết không chịu thừa nhận thì người thiệt vẫn là cô nương này. Cho nên cuối cùng thừa tướng cũng chỉ vì tư dục của mình, mà Vân Tiêu Nháo lại vừa hay coi trọng ta nên mới quyết định như vật thôi!"

Lời này của nàng vừa ra Long Ngạo Địch cũng im lặng không nói. Bởi vì hắn biết sự thật vốn dĩ là như vậy. Nếu như thừa tướng thật sự đau lòng nữ nhi thù chắc chắn sẽ không để nữ nhi của mình chạy lung tung như vậy.

Nói tới đây Lạc Tử Dạ cũng không định tiếp tục cái vấn đề vô nghĩa này nữa. Cũng bởi vì câu nói suy đoán ác ý của Long Ngạo Địch, làm nàng không cần phải khó xử Vân Tiêu Nháo nên tâm tình nàng đang rất không tốt. Vì thế mở miệng nói:" Được rồi, chuyện này cũng chỉ nói đến đâu thôi! Bổn thái tử chỉ hy vọng chúng ta thân là đàn ông có chuyện gì thì tốt nhất là chính mình tự xử lí, không cần đem nữ nhân vô tội kéo vào. Quyền vị cùng thiên hạ của nam nhân cũng không nên dẫm đạp lên huyết lệ của nữ nhân. Nếu như thật sự có bản lĩnh thì chỉ cần sức của chính mình, lấy thực lực ra cho mọi người thấy, làm thừa tướng không cần ôm tâm tư gì thuận tiện làm cho hắn có thời gian suy nghĩ hắn làm phụ thân có nên làm như vậy không! Mà Long Tướng quân lại lo lắng sau khi bổn thái tử biết chân tướng đi gây bất lợi đối với Vân Tiêu Nháo. Nếu ở trong mắt tướng quân ta là dạng người như vậy tại sao không ngăn cản bọn họ? Tướng quân tốt nhất cũng nên tự kiểm điểm bản thân mình một chút!"

Nàng nói xong lời này liền xoay người đi, môi tích ra một nụ cười xem thường.

Mà Long Ngạo Địch nghe xong lời này thì sửng sốt, nhìn theo bóng dáng của nàng. Sao hắn lại không biết Lạc Tử Dạ lại bắt đầu có lễ tiết, trở nên đàn ông như vậy? Còn tại sao lại không ngăn cản Vân Tiêu Nháo là bởi vì hắn cùng nàng cũng không có quan hệ gì, trả giá một nữ nhân mà có thể hình thàng được liên minh thì đây hoàn toàn có lời. Mà đây cũng chính là ý nguyện của thừa tướng, hắn cũng không có quan hệ nên cũng không ngăn cản.

Nhưng dù sao Vân Tiêu Nháo cũng vô tội. Cho nên làm nam nhân có phong độ tự nhiên là sẽ nói những lời này để tránh nàng bị liên luỵ, còn bị Lạc Tử Dạ đối phó.

Nhưng lời nói này của Lạc Tử Dạ... hắn trầm mặc trong giây lát, thật sự hắn có điểm nghi ngờ về khí tiết của Lạc Tử Dạ nhưng câu nói của Lạc Tử Dạ lại hoàn toàn phá vỡ những suy nghĩ trước đây của hắn về nàng.

Người đang cầm cây quạt phe phẩy trong tay đang đi phía trước bỗng nhiên quay đầu lại nói:" Tin tưởng đến bây giờ tướng quân cũng đã biết ta không hề có ý nghĩ gì đối với Vân Tiêu Nháo. Đây là việc của nam nhân cho nên cũng không cần mang nữ nhân lôi kéo vào. Tướng quân nếu như định phái người tới câu dẫn ta làm ta gia nhập với bọn ngươi thì tướng quân không bằng tự mình thoát, nhảy một điệu nhảy mãnh nam tú gì đó. Bởi vì cái bổn thái tử thích là mĩ nam kế, tới lúc đó nói không chừng bổn thái tử còn chảy máu mũi, gia nhập với bọn ngươi vì các ngươi làm trâu làm ngựa, vào sinh ra tử. Đương nhiên đến lúc đó mong rằng tướng quân sẽ lấy thân báo đáp đừng để ta quá kích động mà trả giá một hồi.

Nói xong lời này nàng liền treo lên mặt nụ cười bỉ ổi chạy mất dạng.

Long Ngạo Địch đứng im tại chỗ hồi ức lại câu nói vừa rồi của Lạc Tử Dạ. Mỗi câu nàng nói ra làm hắn không cách nào tưởng tượng nổi. Khoé miệng suýt chút nữa vì co dật mà rút gân. Tên Lạc Tử Dạ này cũng thật....

.............................

Mà giờ phút này, trong phòng của Nhiếp Chính Vương điện hạ đang lâm vào một mảnh trầm lặng.

Nhiếp Chính Vương điện hạ đang ngồi ở trên cao, bộ dáng vẫn cao cao tại thượng như cũ, khí tức bá lẫm chỉ là trong tay đang cầm cái chén kim loại có chân dài. Trầm mặc nhìn hư không làm cho người ta cảm thấy hắn là đang thất thần.

Diêm Liệt đứng bên cạnh nhìn thấy bộ dạng như vậy của hắn thì chỉ biết im lặng mà nhìn trời. Từ lúc vương bị Phong Vương dẫm vào chỗ đau tức giận trở về một lúc thì vẫn luôn ngồi kia phát ngốc, không biết đang suy nghĩ cái gì.

Chẳng lẽ vương đang nghiêm túc suy nghĩ xem vương đối với thái tử có vượt qua khái niệm sủng vật hay không? Mẹ nó, tự hỏi thì được nhưng một lúc nữa đừng có nói ra một kết luận không ai thừa nhận nổi a!

" Cây nhân duyên ở chỗ nào?" Người đang trầm mặc một lúc lâu bỗng nhiên mở miệng dò hỏi. Giọng nói vẫn lạnh lùng như cũ, tựa hồ không chút để ý, ánh mắt cũng không hoàn toàn nhìn về phía Diêm Liệt. Hoàn toàn giống như là chỉ vô tình nhắc tới.

Khoé miệng Diêm Liệt không tự chủ mà giật một cái. Bình thường lúc vương vô tình nhắc tới một chuyện gì đó thì sẽ nghiêng đầu nhìn đối phương hơn nữa đôi mắt cũng nheo lại làm cho đối phương mang cảm giác bị áp bách nặng nề. Nhưng bộ dạng quay đầu hôm nay của vương lại cho đối phương thấy được ánh mắt của hắn đang chứa hàm ý: Ta chỉ là thuận miệng hỏi, ta căn bản cũng không biết nhân duyên thụ là cái lông gì, cũng không biết nó có quan hệ gì tới ta, nó là cái quỷ gì?

Diêm Liệt im lặng vô ngữ trong chốc lát, trên mặt duy trì cung kính tuyệt đối, đáp lại:" Khởi bẩm vương nhân duyên thụ nằm ở giữa trung tâm của Quốc Tự, cách Tàng Kinh Các năm trăm mễ, ở phía Đông là bờ sông, phía Nam là rừng đào. Hiện tại chắc cũng đang là mùa hoa đào nở rộ..."

Diêm Liệt đang nói tới đây bỗng dưng dừng lại một chút. Sau đó mới tiếp tục bổ sung:" Đúng rồi, cây nhân duyên kia mỗi năm vào thời điểm thất tịch đều sẽ để cho bá tánh vào cầu nguyện. Khẩn cầu nhân duyên còn có..."

Trong lúc hắn đang nghiêm túc giải thích được một nửa thì Nhiếp Chính Vương điện hạ bỗng nhiên mở miệng đánh gãy:" Không thú vị!"

Hai chữ này được hắn phun ra rất rõ ràng nhưng lại dày đặc ý tứ miệt nhiên. Sau đó hắn hơi hơi cúi đầu, đem chén rượu trong tay buông ra. Khuôn mặt tuấn mĩ khiến thần ma điên đảo lộ ra thần sắc khinh thường.

Diêm Liệt cao hứng gật đầu. Ân, việc không có gì thú vị như vậy vương tất nhiên sẽ không đi! Kì thật hắn vẫn luôn lo lắng, sau khi vương tức giận trở về sẽ suy nghĩ cẩn thận sau đó phát hiện ra bản thân mình đối với Lạc Tử Dạ có ý, sau đó chạy đến nhân duyên thụ trông trừng hoặc trực tiếp phá hư. Nếu vậy thì sự tình sẽ không thể nào cứu vãn nổi. May mắn là vương không hề cảm thấy hứng thú với mấy việc này.

Nhưng mà hắn còn chưa cao hứng xong thì người vừa hộc ra mấy chữ "không thú vị" kia lại trầm mặc vài giây. Sau đó mở miệng nói:" Nghe nói hoa đào của Quốc Tự rất không tồi. Vừa rồi ngươi mới nói phụ cận của nhân duyên thụ có một rừng đào, thật ra ngày mai chúng ta có thể tới xem một chút!"

Hắn nói xong lời này còn nghiêm trang mà gật đầu với Diêm Liệt, thần sắc trên mặt phi thường tự nhiên. Dường như chỉ thật sự đi xem đám hoa đào của Quốc Tự....

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.