Báo Cáo Nhiếp Chính Vương: Thái Tử Muốn Nạp Phi

Chương 63-2: Cô muốn che chở hắn! 2



Phượng Vô Trù thả tay buông Lạc Tử Dạ và Tiểu Minh Tử xuống. Tuy dung sắc trên mặt hắn vẫn ngạo mạn như cũ nhưng Doanh Tẫn có thể thấy được vẻ mất tự nhiên trên khuân mặt hắn. Một lát sau Hiên Thương Dật Phong, Minh Dận Thanh,Long Ngạo Địch thu được tin tức cũng chạy đến. Thấy một màn như vậy thì ai cũng cảm thấy kinh ngạc, biểu cảm trên mặt phức tạp, bọn họ không một ai nghĩ đến Phượng Vô Trù lại có thể nhảy vào biển lửa để cứu Phượng Vô Trù, cũng giống như không ai tin tưởng Lạc Tử Dạ lại có thể nhảy vào biển lửa để cứu một hạ nhân.

Giờ phút này Tiểu Minh Tử cũng đã hít không ít khói, không nhịn được mà họ khan. Hơi thở thoi thóp, cả người rơi vào trạng thái sợ hãi.

Lạc Tử Dạ bất chấp mọi việc, chạy nhanh gọi người: " Còn đứng thất thần ở đấy làm gì? Đi tìm đại phu nhanh lên!"

Rốt cuộc cũng có hoà thượng phản ứng kịp nhanh chóng chạy ra ngoài đi tìm đại phu.

Lạc Tử Dạ trở nên hoảng hốt, nàng không thể tiếp thu được chuyện này lại xảy ra với những người bên cạnh nàng. Tiểu Minh Tử vùng cha mẹ đều tình nguyện hi sinh mạng sống để nàng có thể sống sót. Những hình ảnh vừa rồi làm nàng thấy được những chuyện dĩ vãng tựa như mới xảy ra.

Tiểu Minh Tử hít sâu một hơi, duỗi tay bắt lấy tay nàng mắt hàm chứa nước, cắn răng dốc hết sức lực nói: " Thái tử, nếu ta có thể sống thì chắc chắn sẽ nguyện chết để chứng trở lòng trung thành. Còn nếu như ta chết thì mong rằng thái tử sẽ trở nên cường đại, đứng ở chỗ cao, không cho phép người khác vũ nhục..."

Lời này của y vừa ra, Lạc Tử Dạ suýt nữa thì rơi nước mắt. Nếu không phải là nàng vô năng, nếu không phải nàng cố tình giả điên giả khùng, nếu nàng không phải giống như một con rùa đen rụt đầu chỉ muốn tự bảo vệ mình mà không hề công kích thì những việc này cũng sẽ không phát sinh. Sẽ không có người khiêu khích, cũng sẽ không có người không kiêng nể gì mà muốn mạng của nàng càng sẽ không có người bị liên lụy vì nàng.

Lạc Tử Dạ hít sâu một hơi, chậm rãi ngẩng đầu, hai mắt cố dấu đi lệ khí của bản thân. Bắt lấy bàn tay có chút run rẩy của Tiểu Minh Tử, nhẹ giọng mở miệng: " Yên tâm! Ngươi sẽ không chết! Nhớ kĩ, ngươi là người có chí lớn, lên núi xuống biển ngươi cũng phải bồi ta..."

Nàng cũng không biết là ai muốn mạng của nàng, còn rất rõ ràng tất cả các mỹ nam tử ở đây, ngoại trừ tên Phượng Vô Trù nàng ghét nhất ra thì không ai mong muốn nàng sống cả!

Ánh mắt sắc bén của Lạc Tử Dạ bỗng nhiên đảo qua. Bắt đầu nhìn từ Hiên Thương Dật Phong, Lạc Tử Dạ, Minh Dận Thanh. Có lẽ người muốn nàng chết là một trong bọn họ, hoặc có thể là thuộc hạ của bọn họ nhưng mặc kệ là ai nàng cũng đều sẽ không bỏ qua! Từ hôm nay trở đi, ai muốn mạng của nàng liền mang theo mạng đến tế đi!!

Dung sắc của Lạc Tử Dạ bỗng nhiên thay đổi kết hợp với ánh mắt tràn nhập sát ý từ trong cặp mắt đào hoa trời sinh phong lưu trào ra. Làm mọi người giống như nhìn thấy được nàng đã lột xác, nhìn thấy được cương nghị của nàng, nhìn thấy được lửa giận cùng quyết tâm của nàng.

Một con phượng nhiều năm yên lặng, nay bỗng nhiên làm lộ ra gai nhọn của nàng. Ánh lửa chiếu rọi khắp trời, tựa như cái cánh khoảng lồ màu vàng lộ ra sau lưng nàng, chói sáng loá mắt, làm người không giám nhìn thẳng vào nàng!

Nàng như vậy, quả thật rất khiến người ta khiếp sợ.

Ngay đến Diêm Liệt cũng không tự giác được mà ánh mắt nhìn nàng cũng trở nên coi trọng hơn một phần. Thái tử tựa hồ không giống với trước kia, nếu như nói lúc tối thái tử khiêu khích vương thì đấu cũng chỉ xuất phát từ giận dỗi, nhưng bây giờ hắn tựa hồ đang nổi giận. Ai cũng đều có điểm cuối không thể chạm vào, ví như vương vậy, điểm cuối của vương là không dung bất kì ai chạm đến uy nghiêm của ngài. Mà điểm mấu chốt của thái tử chắc là người bên cạnh hắn đi!

Cuối cùng, đại phu mới được một hoà thượng dẫn tới. Nhanh chóng có vào hoà thượng nâng Tiểu Minh Tử vào một gian phòng sạch sẽ khác.

Vì không để mọi người quấy rầy đến đại phu chữa bệnh nên mọi người bị ngăn cách với bên ngoài. Giờ phút này, Lạc Tử Dạ suy sụp ngồi ở cửa. Đôi tay che lại mặt chôn sâu vào hai đầu gối. Nhiều năm trước, nàng cũng mang theo y nguyên bộ đang này ngồi ở cửa phòng phẫu thuật chờ đợi, cuối cùng chờ đợi được tin tức thất bại của cộc phẫu thuật.

Năm đó là bởi vì nàng đã bộc lộ tài năng khiến cho người khác chú ý, dẫn đến một hồi lửa lớn cuối cùng hại chết cha mẹ mà hung thủ lại chỉ bị đưa vào từ xử bắn. Từ sau chuyện này, nàng chỉ còn lại một cuộc sống với vị, mặc dù đi theo bạn bè tốt yêu nghiệt thân là đệ nhất sát thủ nhưng nàng vẫn an ổn ngồi lên vị trí sát thủ vô dụng nhất mọi thời đại! Nàng cho rằng súng bắn chim đầu đàn, nàng chỉ cần vô dụng một ít, không để cho người khác coi trọng liền sẽ an toàn mà người bên cạnh nàng cũng được an toàn!

Nhưng cuối cùng thì sao?

Sự tình trước kia lại một lần nữa tái diễn!

Có lẽ, việc nàng cần làm không phải là trở thành một con chim đầu đàn mà là phải mau chóng trở nên cường đại. Có đủ thực lực thì mới không bị người khác dẫm đạp, cũng có thể bảo hộ được người bên cạnh! Nhưng đến hôm nay nàng mới hiểu được, chung quy nàng tỉnh ngộ cũng đã muộn, hiện tại nàng chỉ hy vọng Tiểu Minh Tử sẽ không chết để nàng có thêm cơ hội đi bảo hộ người nàng để ý, người nguyện đi theo bên cạnh nàng!

Sự suy sụp của nàng hiện thai rõ như ban ngày!

Sắc mặt Phượng Vô Trù có chút phức tạp, ánh mắt ngạo mạn mọi khi giờ đây lại yên lặng nhìn nàng. Hắn có thể cảm nhận được bộ dạng thảm hại hiện thai của nàng không hoàn toàn là bởi vì Tiểu Minh Tử mà là có một thứ gì đó đã tác động lên nỗi lòng của nàng. Bởi vì sự thống khổ cùng hối hận rõ ràng như thế nên làm cho tâm của người khác cảm thấy.... đau lòng!

Ý nghĩ này vừa ra, hắn sửng sốt thu lại tầm mắt, trong lòng trở nên phiền loạn. Đối với một người nam nhân mà hắn lại có ý nghĩ như vậy, Nhiếp Chính Vương điện hạ cảm thấy trong lòng khí có thể tiếp thu được!

Đám người Hiên Thương Dật Phong cũng mang sắc mặt phức tạp nhìn Lạc Tử Dạ, thỉnh thoảng cũng quét mắt nhìn Phượng Vô Trù. Nhảy vào biển lửa đi cứu Lạc Tử Dạ...

Ánh mất của bọn họ đại để là ánh mất phát hiện gian tình đi!

Loại ánh mắt quỉ dị này làm người vừa mới đối với nam nhân sinh ra một loại cảm thụ cổ quái là Nhiếp Chính Vương điện hạ tâm thêm phần phiền loạn. Thế cho nên nếp gấp ở ấn đường càng sâu hơn một chút. Lạc Tử Dạ đối với hắn mà nói thì cũng chỉ là sủng vật, bởi vì y thích đặc tính nào đó của nàng nên mới muốn nắm trong lòng bàn tay, mọi việc cũng chỉ đơn giản như vậy thôi! Nhưng mà trước mắt....

Trong lúc Nhiếp Chính Vương điện hạ đang cảm thấy tâm đắc thì cửa phòng đang đóng chặt nãy giờ rốt cục cũng được mở ra. Trong chớp mắt, tâm tình của đám người Hiên Thương Dật Phong càng trở nên phức tạp. Bởi vì bọn họ vừa nhận ra rằng bọn họ lại có thể đứng nửa ngày chờ kết luận sinh tử của một hạ nhân!

Cửa vừa được mở ra, Lạc Tử Dạ nhanh chóng ngẩng đầu, khuôn mặt nàng toàn là vết bẩn. Vạt áo trên người vì bị lửa đốt nên bị cháy không ít, thoạt nhìn phi thường chật vật, không có nửa phần phong độ đáng để nói.

Lạc Tử Dạ nhanh chóng bò dậy từ trên mặt đất, chạy như bay tới cửa dò hỏi hạ nhân: " Thế nào?"

Đại phu kiến mắt nhìn Lạc Tử Dạ mọt cái, mở miệng nói: " Khởi bẩm thái tử điện hạ, tính mạng đã được bảo vệ nhưng hắn đã ở trong đám lửa rất lâu, hít rất nhiều bụi khói nên bị thương cập đến phế phủ, chỉ sợ phải điều dưỡng đến một hoặc hai năm mới có thể khôi phục lại được! Hơn nữa còn phải yêu cầu đại phu chuyên môn, điều dưỡng cho hắn mỗi ngày, còn..."

Nói đến đây, đại phu không tự giác mà lắc đầu. Đối với các môn phiền thế gia mà nói, hạ nhân như vậy không khác gì phế nhân, còn có chủ tử nào sẽ mời đại phu đặc biệt chăm sóc cho hắn một hai năm? Thế gia còn như thế huống gì hoàng gia?

Nhưng mà lời này của y còn chưa nói xong thì Lạc Tử Dạ lập tức lộ ra biểu tình vui sướng, mở miệng nói: " Vậy được, thỉnh đại phu sẽ lưu lại đặc biệt chăm sóc cho hắn!"

Đại phu kia vừa nghe cái từ " Thỉnh" này thì suýt bị dọa đến sốc tim, lập tức mở miệng nói: " Thái tử quá khách khí, cái từ thỉnh này thảo dân gánh không nổi! Chỉ là thảo dân còn chưa có nói xong, cánh tay của hắn bị cột đè làm đứt kinh mạch, khả năng có thể chữa khỏi là rất nhỏ, hết thảy còn phải xem số mệnh của hắn, thảo dân cũng chỉ có thể dốc hết sức. Nếu được thì thái tử có thể đi tìm một số đại phu có danh tiếng, có lẽ sẽ gặp được người y thư trác tuyệt..."

Lạc Tử Dạ nghe xong lời này thì tâm lập tức chìm xuống đáy cốc. Người có y thuật trác tuyệt nàng đương nhiên là muốn tìm bởi vì đối với một người bình thường mà nói thì khi bị phế bỏ đi một cánh tay thì tâm lí sẽ phải chịu bị thương rất lớn, rất khó có thể tiếp thu được sự thật! Gặp phải việc như vậy nếu là rơi vào trên người nàng thì nàng cũng không thể tiếp thu được thì nói gì đến Tiểu Minh Tử!

Lạc Tử Dạ nhìn chằm chằm vị đại phu kia một lúc lâu, cuối cùng mới chậm rãi nói: " Danh y bổn thái tử sẽ đi tìm, nhưng vẫn thỉnh đại phu tốn nhiều hơn tâm một chút, nếu có thể chữa khỏi, bổn thái tử tất sẽ hậu tạ!"

Đại phu cúi đầu thi lễ. Đến hôm nay y mới biết được, thái tử lại là một người nho nhã lễ độ đến như vậy, ngài lại tôn trọng với một thảo dân đến như thế. Nếu đã biết thái tử là người như thế nào thì rất nhiên y sẽ dốc hết toàn lực cứu giúp tiểu thái giám kia!

Chuyện này trước mắt có thể hạ màn. Duy chỉ có một việc làm người cảm thấy nhức trứng là nàng còn không biết hung thủ đứng sau màn là ai. Nghĩ tới đây ánh mắt Lạc Tử Dạ lạnh đi vào phần. Người này nàng chắc chắn sẽ bắt được, nhất định sẽ bắt đối phương phải trả giá bằng đại giới!

Nghiêng đầu liếc mắt nhìn Phượng Vô Trù một cái, nghĩ lại lúc hắn vào tẩm điện giúp nàng thì hình như bị cái cột điện cháy đập vào tay.

Hơn nữa nàng còn nghe được thanh âm đứt gãy của xương, tuy rằng nàng vẫn chưa xác định được mình có nghe lầm hay không! Bởi vì nhìn sắc mặt của Phượng Vô Trù vẫn ngạo mạn, cao cao tại thượng như cũ nhìn không ra được một chút dấu hiệu bị thương nào nên nàng cũng không có cách nào suy đoán chuẩn xác được!

Nàng đang nghĩ không biết có nên cảm ơn hắn một chút không thì hắn bỗng nhiên xoay người đi nhanh. Hành động của hắn phi thường đột ngột, ấn đường xuất hiện nếp gấp quen thuộc.

Lạc Tử Dạ nhìn bóng dáng của hắn trong chốc lát, không thể biết được hắn bị thương ở chỗ nào nói đi là đi! Nhưng Lạc Tử Dạ cũng không đi theo, quay đầu đi vào trong phòng. Trước tiên là nàng đi xem tình trạng của Tiểu Minh Tử, còn lời cảm tạ thì hôm khác nói cũng được! Mà việc báo thù...

—————————

Đám người Hiên Thương Dật Phong nhìn nhau.

Chuẩn xác mà nói thì ánh mắt hiện tại của bọn họ là ánh mắt dò hỏi đối phương. Chỉ cần nhìn đơn thuần thì bọn họ không giống như là người sau màn. Nhưng mọi người đều hiểu được, chuyện này đã thực sự chọc giận Lạc Tử Dạ, có lẽ ngay ngày mai thôi bọn họ sẽ thấy được một Lạc Tử Dạ hoàn toàn khác biệt!

Bọn họ cứ vậy mà nhìn nhau vài lần, sau đó từng người đều lần lượt bỏ đi.

Mà Phượng Vô Trù sau khi không thể hiểu được tự nhiên rời đi, đi được ước chừng năm trăm mễ thì bỗng nhiên đứng thẳng nôn khan ra một ngụm máu đen! Mặc dù hộc máu nhưng khuôn mặt khiến thần ma phải chịu thua kia vẫn bá lẫm uy nghiêm, không dung người mạo phạm như cũ!

Diêm Liệt cả kinh, nhanh chóng chạy lại: " Vương!"

Khó trách vừa rồi vương lại bỗng nhiên xoay người rồi đi! Mấy ngày trước hàn độc lại vừa phát tác. Ngày đó lúc vương tức giận cũng đã phát động nội tức làm cho độc tính càng thêm nghiêm trọng. Hôm nay lại sử dụng nội lực hai lần, một lần là phá hủy tẩm điện của vương, còn một lần là vì để cứu thái tử cho nên lại tác động đến độc tính là không thể nghi ngờ được nữa!

Hai tròng mắt của Phượng Vô Trù khép lại, điều tức được một lúc mới chậm rãi mở mắt ra: " Không sao!"

Lời này của hắn vừa dứt, Diêm Liệt lập tức phát hiện ra tay của hắn có điểm không ổn, không chỉ thoạt nhìn có chút kì quái mà phía trên còn có một mảng cháy đen, hắn lập tức vung tay lên, có người hiểu ý nhanh choang chạy đi tìm đại phu.

Phượng Vô Trù sau khi dừng lại điều tức được một lúc liền tiếp tục bước đi.

Diêm Liệt dõi mắt nhìn theo bóng đang của hắn, xuất phát từ sự quan tâm đối với sinh hoạt của chủ tử, Diêm Liệt nhịn không được mà mở miệng nói: " Vương, hôm nay ngài vì thái tử mà nhảy vào biển lửa, đau là..."

Bước chân của Nhiếp Chính Vương điện hạ cứng lại, nhìn cảnh đêm trước mắt mang một màu đen nhánh, trầm mặc một lúc cuối cùng mới nói: " Nếu như Quả Quả rơi vào biển lửa thì cô cũng sẽ cứu như vậy!"

Diêm Liệt im lặng nhìn trời: Phải không? Chẳng lẽ ngài sẽ không phun một câu " Đồ vô dụng" sau đó miệt thị xoay giời rời đi hoàn toàn không màng đến sống chết của Quả Quả? Ngài mưu toàn lừa gạt tâm hồn mong manh thuần khiết của Quả Gia như vậy, nếu như bị Quả gia biết được... Ngài cảm thấy đối với Quả Gia là công bằng sao?

Nhiếp Chính Vương điện hạ trầm mặc trong chốc lát, hơi hơi đi chuyển người. Nhìn về phía Diêm Liệt, ngữ khí có điểm nghiêm túc, dò hỏi: " Ngưoi cho rằng, nếu cô bắt Lạc Tử Dạ để chăn nuôi bên người thì sẽ như thế nào?"

Chăn... chăn nuôi? Nghe xong mấy từ này, Diêm Liệt cảm thấy vương đang coi thái tử là gia súc. Diêm Liệt cân nhắc trong chốc lát liền mở miệng nói: " Chắc là sẽ đánh nhau với Quả gia mỗi ngày, Nhiếp Chính Vương Phủ từ đây gà chó không yên!" Bởi vì hai tên gia súc này, sai rồi... bởi vì một người một chim này đều không phải hiền lành gì.

Nhiếp Chính Vương điện hạ nhíu mày, tưởng tượng một chút trường hợp mỗi ngày đều có người gây gổ đánh nhau ở trước mặt mình thì mày rậm nhăn lại, cảm thấy việc này rất khó để nhẫn nhịn. Chỉ có thể miễn cưỡng từ bỏ ý tưởng này.

Diêm Liệt nhìn thoáng qua bàn tay của hắn, mở miệng hỏi: " Vương, tay của ngài, là bởi vì Thái tử..." mà bị thương đi? Nếu không lấy thực lực của vương thì không thể bảo vệ mình là không có khả năng!

Lời của hắn còn chưa dứt thì Phượng Vô Trù đã xoay người lại đi trước.

Âm thanh ma mị trầm thấp chậm rãi truyền đến. Lời nói nửa thật nửa giả khó có thể xác định chính xác được. Uy nghiêm bá lẫm, còn có thêm một chút ý than thở: " Lạc Tử Dạ... trước đây cô nghĩ không chế hắn, hiện nay cô muốn che chở hắn..."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.