Báo Cáo Nhiếp Chính Vương: Thái Tử Muốn Nạp Phi

Chương 83: Nhân sinh thật đau khổ!!



Edit: mô mô

Lạc Tử Dạ vừa cúi đầu nhìn thôi đã cảm thấy bi ai thay cho cái quần của bản thân, sau khi bị cỗ nội lực như gió bão tàn phá, đã theo gió tan tác lắc lư ở cổ chân. Hai căn sợi mì không tự giác mà uốn lượn xuống dưới, không biết vì sao mà khi nhìn thấy cái quần trong đáng thương kia, nàng bỗng dưng nhớ đến một bài hát...

"Gió to nổi lên, đưa đầu lắc lắc, không sợ gió, không sợ bão, lập chí muốn vươn cao..." A phi! Hiện tại là giờ nào mà lại nghĩ đến cái này, lý ra là nên xem sẽ thoát thân như thế nào mới đúng!

Nhìn Lạc Tử Dạ ngoan cường bất khuất ôm cột thật chặt, môi tích ra ý cười không rõ, hắn không cần nghĩ nhiều cũng biết nàng không thể nào ôm được lâu dưới nội lực của hắn!

Vì thế, Nhiếp Chính Vương điện hạ hoàn toàn không thèm để ý nàng, cũng không quản nàng, cử chỉ ưu nhã cao quý cởi thắt lưng cùng áo trong, đồng thời cũng tiếp tục sử dụng nội lực hấp Lạc Tử Dạ về phía y.

Tai Lạc Tử Dạ giật giật mấy cái, nghe được thanh âm sột soạt cởi quần áo ở phía sau khiến cho nàng càng cảm thấy sốt ruột hơn! Trong lòng thầm mắng cái tên Phượng Vô Trù đoạn tụ chết tiệt này, cứ nghĩ rằng hắn phi thường cao lãnh, nhưng lại không ngờ rằng khi cởi quần áo lại hoa trôi nước chảy như vậy!

" Xuy——" cũng không biết là vì đang bận mắng chửi hắn trong lòng hay vẫn là do nội lực của hắn quá cao thâm, khiến hai tay đang ôm cột thật chặt của Lạc Tử Dạ lỏng ra vài phần, trượt về phía sau một chút.

Việc này làm Lạc Tử Dạ sợ hãi thiếu điều rơi nước mắt, không thể đoán được rằng nếu nàng rơi vào tay hắn, quần cũng bị hắn cởi, cũng bị hắn nhìn thấy nàng không phải nam tử.... tưởng tượng như vậy khiến Lạc Tử Dạ thiếu chút nữa là hỏng mất, vì thế, Lạc Tử Dạ đi hết sực lực từ khi sinh ra đến giờ của mình mà ngậm nước mắt ôm cột chặt thêm nữa!

Nhưng là... cái quần trong rách nát ở cổ chân này lại không có nửa phần dũng khí của Lạc Tử Dạ, sau khi phiêu đãng vài cái trong không khí liền nhanh chóng cúi người xin đầu hàng chính thức tạm biệt chủ nhân của mình! Quần cứ vậy mà rời khỏi người, hơn nữa sau khi bay ra khỏi người Lạc Tử Dạ, dường như còn muốn chứng thực thêm sự vô năng của mình nên nó còn xoay tròn mấy vòng trên không trung mới chịu bay đến một góc phòng!

Tình cảnh thảm khốc này khiến Lạc Tử Dạ lại rơi thêm vài giọt nước mắt...

Bắt đầu từ đây, Lạc Tử Dạ âm thầm tự hứa với bản thân, cho dù bất kì tình huống nào, miễn là gặp Phượng Vô Trù thì nhất thiết phải mặc thêm mấy cái quần mùa thu nữa mới miễn cưỡng xem như là an toàn!

Vì thế, Lạc Tử Dạ chỉ còn lại duy nhất một cái quần lót để che đậy!

Nhưng bởi vì quần trong đã mất, kết hợp với tư thế ôm cột chín mươi độ này.... cùng với áo ngoài che xuống thì cũng không quá mất mỹ quan!

Đôi chân bạch ngọc thon dài cứ vậy bại lộ trong không khí. Nhìn từ xa không thấy được một chút sẹo nào, phi thường mượt mà!

Tuy nhiên, nếu hiện tại tư thái của nàng không khôi hài như vậy thì với bộ dáng hở hang "táo bạo" này của nàng, có lẽ Nhiếp Chính Vương điện hạ còn có tâm tình thưởng thức cảnh đẹp một chút. Nhưng khi nhìn đến tạo hình khôi hài này của nàng, còn có bộ dáng cứng cỏi thề chết không buông tay này, làm cho mày rậm của hắn nhăn lại, mạc danh có chút...

Muốn cười!

Lạc Tử Dạ dường như cũng đã nhận ra rằng nếu cứ tiếp tục bám vào cột cũng không phải là biện pháp tốt, chỉ sợ trong một chốc nữa thôi, nàng sẽ vô pháp tiếp tục bám lấy! Cho nên nhất định phải nhanh chóng rời khỏi đây...

Lạc Tử Dạ còn chưa có suy nghĩ ra thì phía sau đã vang lên một trận tiếng nước.

Đó là thanh âm rời khỏi nước, hiển nhiên là do Nhiếp Chính Vương điện hạ đã không còn kiên nhẫn chờ nàng bị hấp lại nữa rồi! Vì thế hắn đã tính toán chủ động ra tay!

Lạc Tử Dạ nhảy dựng lên trong lòng, nàng còn chưa quên, ban nãy còn nghe thấy tiếng cởi quần áo nữa đấy! Chuyện này khiến mặt mũi Lạc Tử Dạ trắng bệch, phía sau ót cũng tràn đầy mồ hôi. Nàng hoàn toàn không thể hiểu được, rõ ràng gia hỏa này đã sử dụng nhiều nội lực như thế, còn khiến cho nàng phải thập phần khổ sở chống đỡ. Thế nhưng hiện tại hắn vẫn còn có thể hiện ngang đi mạnh mẽ được! Thực lực cường hãn đến mức này khiến Lạc Tử Dạ ghen tị đến đỏ mắt!

Còn chưa chờ Lạc Tử Dạ ghen tị xong thì lực hấp cũng đã dừng lại. Đôi chân đang tung bay rốt cuộc cũng đã có thể đặt lại về mặt đất.

Đang định nhanh chóng tẩu thoát thì Lạc Tử Dạ đã bị chặn lại. Cả người bị ấn về phía cây cột, lưng bị hắn đè lại, mặt thì áp về phía cột. Tựa như miếng bánh oreo, đáng tiếc là không có ai cũng cấp sữa bò, cũng không có ai liếm một miếng, chấm một cái...

Không hiểu vì sao Lạc Tử Dạ lại liên tưởng đến cái này được! Bỗng nhiên trên cổ cảm nhận được một trận ướt át.

Đầu lưỡi của hắn xoẹt qua cổ của nàng, chính xác hơn là liếm! Hành vi này tựa như ma quân đang chậm rãi nhấm nháp mỹ thực. Cả người Lạc Tử Dạ run lên, cảm giác được rõ ràng bang tay to lớn ấm nóng của hắn đang chế trụ eo nàng từ phía sau, Lạc Tử Dạ cố gắng ngăn lại sự run sợ của bản thân, quay đầu nhìn hắn, nuốt khan một ngụm nước miếng.

Cánh tay thon dài, thân hình cường tráng dị mị, kết hợp với nhau càng khiến hắn trông mạnh mẽ hơn. Không thể biết được, với cánh tay kia của hắn nếu như phát ra sức mạnh hoặc là bị cánh tay này ôm lấy thì sẽ có cảm giác như thế nào? Suy nghĩ này khiến trái tim vốn đã đập nhanh của nàng lại tăng thêm mấy nhịp nữa.

Bởi vì Lạc Tử Dạ đã ý thức được hắn còn không có mặc quần áo.

Tim Lạc Tử Dạ đập nhanh như sấm, vừa lo lắng lại vừa sợ hãi, chính là trong nội tâm lại có chút kích động, hắn tuấn dật như vậy, lại còn không mặc quần áo, nàng có nên trước quay đầu nhìn trộm một cái, sau đó mới chạy trốn..?

Lạc Tử Dạ còn chưa có tưởng tượng tốt đã cảm thấy quần áo vốn đã ướt sẫm dán chặt vào người đang bị hắn cởi một chút!

Lạc Tử Dạ run lên một cái, lấy lại tinh thần từ thân hình của hắn, lập tức dãy dụa kịch liệt, tức giận mắng: " Phượng Vô Trù rốt cuộc ngươi muốn làm cái gì? Lão tử khi nào thì đắc tội qua ngươi? Loại chuyện này theo ta là phải tình nguyện từ hai phía, chẳng lẽ người tính toán cường bạo?"

Tiếng nói vừa dứt, cộng với dãy dụa kịch liệt khiến lửa giận của Nhiếp Chính Vương điện hạ lại bùng lên lần nữa.

Hắn bỗng nhiên phiên tay, lật nàng đối diện với hắn.

Lạc Tử Dạ bị hắn cũng chế xoay người, mặt đối mặt với hắn, sửng sốt nhìn hắn một chút, gương mặt hắn giờ phút này đang căng chặt, hai đầu lông mày cũng là nhíu lại khắc chế, tốt vẻ hắn đang áp chế lại lửa giận, mà cặp mắt của hắn lại đang mãnh liệt nhìn nàng, tựa như muốn đem nàng cắn mấy cái!

Trương mặt lãnh khốc, cực kì mê người....

Mà dáng người của hắn tựa như những vị thần trong thần thoại hy lạp, tỉ lệ kim cương hoàn mỹ, từ trong cường tráng lộ ra mị hoặc khôn cùng, phi thường cuồng dã, còn có... nồng đậm tính xâm lược, khiến người ta chỉ cần liếc mắt nhìn một cái cũng thấy kinh hãi, nháy mắt cảm thấy da đầu tê dại, chỉ hận không thể quay đầu chạy như điên mà đi.

Còn nếu có thể chạy như điên mà đi thì nàng nhất định sẽ chạy được...

Mà hiện tại, nàng lại đang bị trên cầm thú này chế trụ ở cột, khó lòng cựa quậy.

Lạc Tử Dạ duỗi tay tính toán đẩy hắn nhưng cũng nhanh chóng bị hắn đoán được ý đồ, giam cầm hai tay của nàng lại đưa lên phía trên.

Bị hắn nắm thật chặt, xương cốt bị niết lại khiến Lạc Tử Dạ nhíu mày. Lạc Tử Dạ còn chưa kịp phát hỏa thì môi lưỡi đã bị hắn cuốn lấy.

Mắt hạnh trừng lớn, trong đầu trống rỗng, vô thức nhìn hắn, đối diện với ánh mắt của nàng lại là đôi mắt sáng của hắn.

Hôn một lúc sau, hắn mới từ bỏ, thanh âm ngạo mạn mang theo tức giận, hô hấp cũng thô nặng lên vài phần, mắt nhìn nàng chằm chằm, tay nắm lầu cằm nàng giơ lên,trầm trầm nói: " Xem ra cô đã phóng túng ngươi rất lâu! Lạc Tử Dạ, nói cho cô biết, là ai cho ngươi lá gan, viết tất cả tên của mỹ nam tử lên cây nhân duyên, duy chỉ tên cô là ngươi không viết?"

"Ách..." nguyên bản, bị hắn năm lần bảy lượt niết cằm, trước mắt lại chế trụ nàng khiến Lạc Tử Dạ phi thường không vui, nhưng là khi nghe xong lời này nàng lại kinh ngạc, ý tứ của hắn chẳng lẽ là....

Vừa nghĩ như vậy, Lạc Tử Dạ trực tiếp nói ra: " Nhiếp Chính Vương điện hạ, theo ý của ngài chẳng lẽ là gia nên viết tên của ngươi lên?"

Đầu óc của hắn vẫn bình thường đi? Lạc Tử Dạ vẫn còn nhớ rất rõ sắc mặt của mấy vị nam tử khi bị nàng biết tên đấy! Ai cũng đều mang vẻ mặt đau đớn muốn chết, hận không thể đem tờ giấy mang tên mình kéo xuống dẫm đạp mấy cái, còn hắn thì sao? Cư nhiên lại muốn được viết lên!

Nàng vừa hỏi vậy, Nhiếp Chính Vương điện hạ hỏi dừng một chút, nhìn chăm chú vào mắt nàng, cuối cũng thanh âm uy nghiêm bá lẫm của hắn mới chậm rãi vang lên: " Không phải cô hy vọng mà là ngươi nhất định phải viết lên!"

Lời này của hắn vừa ra, Lạc Tử Dạ rất muốn mắng hắn, vì cái lông gì mà nàng phải nhất định viết lên hắn lên? Có người nào bá đạo như hắn sao? Nàng viết hay không là tự do của nàng, liên quan qué gì đến hắn? Nhưng... tình huống trước mắt đối với nàng lại không tốt, nếu tiếp tục khiêu khích thì chắc chắc sẽ chọc hắn càng thêm tức giận, làm sự tình càng ngày càng không tốt!

Vì thế, Lạc Tử Dạ lập tức che dấu lương tâm nói: " Nga, mọi chuyện là thế này! Bổn thái tử cảm thấy mấy người bị gia viết lên sắc mặt tựa hồ không hề cao hứng, cho nên vì tránh cho ngài cũng cảm thấy như vậy, ta mới không dám viết tên của ngài lên!"

" A? Kia không biết là ai nói, nếu phải cùng cô kí kết lương duyên, liền tính toán muốn đi nhảy sông Hoàng Phố?" Hắn bỗng nhiên để sát mặt vào, ánh mắt mang theo tia nghiền ngẫm, còn có một chút mỹ cảm khắc nghiệt! Hắn đương nhiên biết đây chỉ là lời nói hươu nói vượn của Lạc Tử Dạ, nhưng hắn cũng không vội mà chọc phá, trực tiếp nói rằng hắn không tin, mà là nhắc nhở tên tiểu tử này phải tự mình nói ra!

Khoé miệng Lạc Tử Dạ kéo nhẹ, không nghĩ tới tên này lại nghe được câu này! Tựa như chọc cười, nói: " Cái gì mà nhảy sông Hoàng Phố, Nhiếp Chính Vương điện hạ người chắc là nghe lầm đi? Vẫn là nghĩ sai rồi? Trên đười này có sông Hoàng Phố sao? Căn bản là không hề có, cho nên ta cũng không thể nhảy được!"

Sông Hoàng Phố là ở thành phố Thượng Hải của Trung Quốc đại lục, nhưng là ở hiện đại, nàng không tin ở thời này lại có!

Lời nói giảo biện của nàng vừa ra, mắt hắn lạnh lẽo thêm vài phần, hiển nhiên, lấy cá tính của Nhiếp Chính Vương điện hạ, không thể dung người nào làm trái ý hắn, Lạc Tử Dạ cư nhiên vẫn tiếp tục giảo biện, không chịu nói thật làm hắn phi thường, phi thường tức giận!

Từ tức giận này, hắn bỗng nhiên duỗi tay xuống phía dưới.

Thanh âm ma mị hàm chứa cảnh cáo cùng không vui, miệt nhiên cười nhạo, trầm giọng nói: " Đại để cũng phải cho ngươi chịu chút giáo huấn, để ngươi có thể minh bạch được khi đối mặt với cô, cần thiết phải nói thật!"

Hắn vừa nói lời này vừa duỗi tay xuống phía quần lót của nàng.

Lạc Tử Dạ lúc này sợ tới mức mặt mũi trắng bệch, đôi tay cuống quít muốn tránh tay hắn, nhưng hắn lại chợt dùng sức, hung hăng nắm chặt cổ tay nàng, bởi vì hành vi mưu toan tránh thoát cùng thái độ của nàng đã chọc giận hắn, nhìn chằm chằm nàng, lực đạo trên tay cũng mạnh thêm vài phần.

Nương theo lực đạo này của hắn, Lạc Tử Dạ cảm thấy tay mình nhanh chóng đau nhức, ấn đường vì đau mà nhăn lại thành một đoàn.

Thời khắc thấy nàng nhăn màu lại vì đau, Nhiếp Chính Vương điện hạ cũng đã thả lỏng lực đạo, tức giậm khôn cùng trong lòng cũng cố gắng áp chế đi!

Lạc Tử Dạ! Là người duy nhất trên thế gian này đã chọc giận hắn lại có thể làm cho hắn phải nhẫn nhịn cùng khắc chế!

Mà... cũng là người duy nhất khiến hắn nóng lòng muốn đoạt đến bên cạnh người.

Trước đến nay, phàm là thứ hắn muốn thì nhất định sẽ đoạt đến bên mình. Cho nên cái ý tưởng muốn chiếm hữu Lạc Tử Dạ kia hắn cũng không muốn áp chế.

Cúi người về phía Lạc Tử Dạ, chế trụ cổ tay nàng, lực đạo cũng không quá mạnh như ban nãy, thần sắc thống khổ giữa mày của nàng cũng chậm rãi tiêu biến.

Cái tên chết tiệt này tính tình xấu như vậy, nếu nói hắn muốn bẻ gẫy tay nàng ngay hiện tại thì Lạc Tử Dạ chắc chắn sẽ tin tưởng ngay lập tức!

Nhưng cố tình hắn lại không hề có ý tưởng như vậy, ngược lại còn thật lỏng lực đạo trên tay làm Lạc Tử Dạ phi thường kinh ngạc.

Còn chưa có kinh ngạc xong đã cảm thâu quần lót của mình đã bị hắn kéo lên, thiếu điều muốn lột. Lạc Tử Dạ lập tức cảm thấy muốn điên, kịch liệt dãy dụa, nhưng là Nhiếp Chính Vương điện hạ lại lĩnh hội sai ý tứ dãy dụa của nàng, chợt phong bế lại môi của Lạc Tử Dạ, thanh âm ma mị cực kì khó mang theo theo chút trấn an: " Cô sẽ ôn như chút!"

Ôn nhu? Ôn nhu con mẹ nó!

Lạc Tử Dạ phát hiện ra tay của nàng là không còn biện pháp để ngăn chặn nữa, vì thế nhấc chân lên công kích. Phượng Vô Trù bị bất nhào, nhanh chóng nhích sang bên cạnh một chút. Thiếu chút nữa hắn đã bị đạp phải, tay cũng vì thế mà trượt nửa phần, không thể đem quần lót kéo xuống...

Trong thời khắc hắn thất thủ, Lạc Tử Dạ bỗng nhiên nghiêng người về phái trước, cắn vào ngực hắn một ngụm.

Phượng Vô Trù chấn động, tay đang chế trụ cổ tay nàng cũng buông lỏng. Lạc Tử Dạ thấy vậy lập tức tránh sang một bên, tiếp tục giống như cá Trạch trượt đi ra ngoài. Trung y đã bị hắn làm cho lỏng lẻo, phía dưới cũng chỉ còn cái quần lót, quần áo bất chỉnh như thế cũng muốn vội vàng trốn, Lạc Tử Dạ lập tức cảm thấy nhân sinh của mình thật là đau khổ!

Mà Nhiếp Chính Vương điện hạ nhìn vào vết cắn còn lưu lại nước miếng của Lạc Tử Dạ, ngây ngốc trong chốc lát, nhìn bóng dáng chạy như điên của nàng mà cười lạnh, còn muốn chạy?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.