Bão Cát Mang Em Đến Bên Anh

Chương 1: Chia tay



Edit: Kali

Beta: TH

Trong phòng chờ máy bay, một cô gái có dáng người thướt tha ngồi trên ghế sô pha, cầm chiếc điện thoại liên tục lướt tin tức.

Có lẽ kết quả không tệ, cô cong môi cười, môi đỏ mấp máy, trong vẻ gợi cảm lộ ra vẻ tao nhã, mái đen tóc xoăn che đi nửa khuôn mặt. Mặc dù trông cô rất quyến rũ, nhưng lại mang tới cảm giác khiến người khác không dám lại gần.

Dáng bộ thùy mị, cần cổ thon dài, vòng eo cũng thon gọn, làn da trắng nõn nà, một cô nàng như vậy càng nhìn càng thấy đẹp.

Đồng nghiệp Tiểu Kiều ngồi bên cạnh nhìn chằm chằm cô mà đứng hình một hồi, đặt ly nước xuống, cảm thán: “Dao Dao, sao cô có thể đẹp đến vậy chứ? Chẳng trách có thể chiếm trọn được trái tim của cậu Dung.”

Đinh Dao nhìn về phía Tiểu Kiều, mỉm cười nói: “Điều cô nên ngưỡng mộ là Dung Gia Huân có thể lọt vào mắt xanh của tôi.”

Tiểu Kiều à rõ dài: “Có thể chia sẻ một chút kinh nghiệm được không? Chẳng hạn như làm thế nào để câu được mồi ngon?”

Đinh Dao đổi tư thế ngồi, làm tất cả ánh mắt của đàn ông trong phòng quay đi hướng khác, động tác chỉnh tề làm người xem dở khóc dở cười.

Máy tính bảng có tin nhắn mới kèm tiếng thông báo, Tiểu Kiều cúi đầu nhìn lướt qua rồi kinh ngạc ngẩng đầu nói: “Dao Dao, tên đầu trọc chết tiệt của công ty người mẫu Tinh Quang gửi tin nhắn cho cô đó, không phải cô sợ anh ta đến mức tránh còn không kịp hả? Sao đột nhiên lại liên lạc thế?”

Đinh Dao cầm máy tính bản rồi nói: “Em gái tôi vừa tốt nghiệp đại học, nó nhất quyết muốn làm người mẫu. Con bé biết tôi quen tên đầu trọc nên cứ khăng khăng nhờ tôi nói với anh ta một tiếng, muốn đầu quân cho công ty quản lý người mẫu Tinh Quang, nói thế nào cũng không nghe. Bố mẹ cũng không còn cách nào khác, đành bảo tôi giúp đỡ và thu xếp giúp nó.”

Tiểu Kiều líu lưỡi: “Cô thương em gái ghê.”

“Thương?” Đinh Dao nhướng mày, híp mắt nói, “Chờ đến khi nó vào đó sẽ biết giới người mẫu phức tạp và gian khổ chừng nào, đặc biệt là công ty người mẫu của tên đầu trọc chết tiệt kia.”

Tiểu Kiều bừng tỉnh: “Đúng rồi, tên đầu trọc thúi kia coi vậy chứ háo sắc lắm, những người mẫu dưới trướng hắn có ai mà chưa ngủ với hắn đâu? Dao Dao, tôi rút lại lời lúc nãy, cô xuống tay nhẫn tâm quá.”

Đinh Dao tùy ý nói: “Yên tâm, tôi rất biết chừng mực, muốn đụng đến em gái của Đinh Dao tôi thì phải hỏi xem tôi có đồng ý không nữa.”

Tiểu Kiều chỉ hai tay lên trời nói: “Nữ hoàng của lòng tôi, tôi thật sự muốn sinh ra chậm mấy tháng để làm em gái của cô đó.”

Đinh Dao cười nhẹ, đôi mắt khi cười cong thành mảnh hình trăng non, gợi cảm nhưng không phóng đãng, mang dáng dấp của tiên nữ.

“Tôi đói bụng rồi, muốn ăn gì không? Tôi đi mua.” Tiểu Kiều sờ bụng, cầm ví tiền chuẩn bị đi ra ngoài.

Đinh Dao lắc đầu, lấy điện thoại ra muốn gọi điện, Tiểu Kiều bĩu môi, đi một mình.

Đinh Dao sắp gọi điện, thì điện thoại đã vang lên, trên điện thoại hiển thị ba chữ “Dung Gia Huân”.

Ấn nút nhận cuộc gọi, cô còn chưa kịp nói gì, bên kia đã vọng lại tiếng thì thầm của một người đàn ông trẻ tuổi: “Dao Dao.”

Đinh Dao “dạ” một tiếng, nhìn chiếc vòng trên cổ tay rồi cười. Đây là quà kỷ niệm hai năm mà cô chuẩn bị tặng cho Dung Gia Huân. Cô làm biên tập cho tạp chí National Geographic, chuyến công tác lần này vốn dĩ kéo dài tới một tháng mới có thể về. Theo lý thuyết là không về kịp ngày kỉ niệm hai năm, nhưng vì không để Dung Gia Huân thất vọng, cô đẩy nhanh tiến độ công tác suốt đêm, mặc dù mệt lả nhưng cũng đáng giá.

Đinh Dao và Dung Gia Huân đã yêu nhau được hai năm, tình cảm của hai người trước giờ vẫn tốt, tuy thỉnh thoảng vì lịch công tác bận rộn mà hai người chung đụng thì ít, xa cách thì nhiều, nhưng chưa bao giờ vì vậy mà cãi nhau, trái lại càng ngày càng quấn quýt bên nhau, đây là điều mà cô vô cùng thích ở cả hai.

Nếu không gì ngoài ý muốn xảy ra, có lẽ sang năm bọn họ sẽ cử hành hôn lễ. Đinh Dao đoán chừng, lần này trở về mừng kỉ niệm hai năm yêu nhau, có lẽ Dung Gia Huân sẽ cầu hôn cô nhỉ? Nhưng ngữ điệu của Dung Gia Huân hình như nghe đang không được vui cho lắm.

Người đàn ông ở đầu bên kia thở dài, như đang kiềm chế điều gì, Đinh Dao hơi nhíu mày, thấp giọng hỏi: “Anh Gia Huân, anh sao thế?”

Dung Gia Huân im lặng một lát rồi nói: “Dao Dao, khi nào em về?”

Đinh Dao cứ nghĩ anh ta chắc vì cô không thể về cùng nhau đón kỉ niệm nên mới không vui, bỗng nhiên tâm tình cô dâng trào cảm động, muốn tạo bất ngờ cho anh ta, vì thế cũng giả vờ dùng giọng điệu khổ sổ y hệt anh ta nói: “Mấy ngày nữa, tầm đến cuối tháng, xin lỗi anh nha Gia Huân, sợ là kỉ niệm hai năm của chúng ta em không về kịp rồi.”

Hình như Dung Gia Huân đang thở dồn dập, tiếng khàn khàn: “Không sao.” Anh ta nói một cách vô cùng nhẹ nhàng, “Dao Dao, anh có chuyện muốn nói với em, anh biết sau khi nói ra có thể sẽ làm em tổn thương, nhưng em phải nhớ rằng, em là người mà anh không muốn làm tổn thương nhất trên đời này.”

Đinh Dao sửng sốt: “Gia Huân, anh…”

Dung Gia Huân cắt lời cô rồi nói: “Dao Dao, anh xin lỗi, chúng ta chia tay đi.”

Điện thoại của Đinh Dao rơi xuống đất, cô cứng đờ, kinh ngạc nhìn chằm chằm chiếc điện thoại nằm trên mặt đất, cuộc gọi vẫn đang tiếp tục.

Tiểu Kiều trở về trông thấy cảnh này hoảng sợ, vội vàng nhanh bước chạy tới hỏi: “Sao vậy Dao Dao, cô không sao chứ?”

Đinh Dao vội vàng ngồi xổm xuống nhặt điện thoại lên, đưa đến bên tai, Dung Gia Huân đã cúp máy.

“Làm sao vậy? Dao Dao cô đã nói chuyện với ai, ấy sao cô lại khóc thế này, đã xảy ra chuyện gì hả?”

Tiểu Kiều sốt ruột đỡ cánh tay của cô, hỏi liến thoắng.

Đinh Dao bỗng chốc hoàn hồn, lau nước mắt, thế mà lại khóc, thất thố quá rồi.

“Không sao.” Đinh Dao dùng cổ tay áo lau nước mắt, tìm một cái cớ không hề có sức thuyết phục, “Không sao cả, có cát bay vào mắt.”

Tiểu Kiều bất đắc dĩ: “Tiểu thư à, làm ơn, đây là Tấn An chứ không phải Thừa An, đâu ra cát chứ? Còn nữa, khắp nơi sân bay đóng cửa kín mít, sao cát có thể bay vào hửm?”

Đinh Dao miễn cưỡng cười, không biết phải giải thích thế nào, may thay lúc này chuyến bay của bọn họ đã chuẩn bị cất cánh, cô kéo Tiểu Kiều rồi nói: “Lên máy bay thôi, lên xong rồi nói tiếp.”

Tiểu Kiều không còn cách nào khác, đành phải để cô đi. Cô rất hiểu, lên máy bay Đinh Dao sẽ không nói năng gì nữa, tính cách của cô ấy chính là như vậy. Đừng chỉ nhìn vẻ bề ngoài mạnh mẽ, không phá vỡ nổi như nữ thần Athena của cô, nếu thật sự có điều gì không vui, cô cũng không bao giờ nói với người khác, mà chỉ tự mình gặm nhắm nỗi đau trong lòng, vì cô không muốn để người khác lo lắng. Không chỉ có vẻ ngoài xinh đẹp duyên dáng, mà tâm hồn cũng lương thiện.

Đường về vốn dài, nhưng đến khi máy bay hạ cánh, Đinh Dao lại cảm thấy thời gian hơi ngắn.

Cô vẫn chưa nghĩ xong bây giờ mình phải đối mặt với Dung Gia Huân như thế nào.

“Dao Dao, cô có thể đi một mình chứ?”

Ở cửa ra của sân bay, Tiểu Kiều lo lắng nhìn cô.

Đinh Dao cười nói: “Tôi cũng không còn là con nít nữa, không sao cả, cô nhanh về đi.”

Tiểu Kiều không lay chuyển được cô, đành phải một mình bắt taxi về trước. Đinh Dao nhìn chiếc xe kia xa dần, bao phiền muộn ngổn ngang trong lòng.

Về hay không về, đây vẫn là một câu hỏi.

Nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng vẫn nên trở về để hỏi cho ra nhẽ, cho dù thật sự phải chia tay, cô cũng phải đến lấy lại đồ đạc cô để ở nhà anh ta vậy.

Quyết định xong, Đinh Dao gọi xe đi đến khu biệt thự Rosewood ở Giang Thành, cô cằm chặt chiếc chìa khóa trong tay, phân vân có nên dùng chìa khóa để mở cửa hay không. Nếu cô và Dung Gia Huân thật sự đã chia tay, vậy thì căn nhà kia cũng không thể xem như nhà của cô được nữa.

Nhà của người khác, không hỏi gì đã mở cửa đi vào thì không được lịch sự cho lắm.

Xe chậm rãi dừng phía trước căn biệt thự, Đinh Dao nhìn xuyên qua cửa sổ xe, vẫn là căn nhà kia, vườn hoa vẫn rất tươi tốt, không khác gì lúc cô rời đi. Chỉ mới nửa tháng ngắn ngủi trôi qua, nhưng lòng người đã đổi thay hoàn toàn.

Nhắc đến cũng buồn cười, từ trước đến nay cô không hề nghĩ tới cũng có ngày mình bị người ta vứt bỏ. Mặc dù Dung Gia Huân rất tài giỏi, nhưng từ lúc quyết định yêu nhau, Đinh Dao đã tự nói với với chính mình bất kể thế nào cũng không được tự ti, nhưng bây giờ vẫn có một chút cảm giác bị đả kích.

Cuối cùng Đinh Dao vẫn không dùng chìa khóa để mở cửa, cô mở cửa sắt bên ngoài đi vào, đứng trước cửa phòng ấn chuông, chờ Dung Gia Huân ra mở cửa. Hiện đang là chạng vạng hơn sáu giờ, anh ta đã tan làm, hẳn sẽ ở nhà.

Sự thật không nằm ngoài dự liệu của Đinh Dao, cô thật sự quá hiểu rõ Dung Gia Huân, có điều lúc anh ta ra mở cửa, nhìn thấy anh ta, cô vẫn không nén được buồn tủi.

“Em về rồi.”

Lúc Đinh Dao mở miệng hơi nghẹn ngào, tự cô cũng không nhận ra, tay cô siết chặt vali, trông đáng thương không tả được.

Dung Gia Huân nhìn thấy cô, trước hết ngạc nhiên, sau đó là đau lòng, người con gái này bình thường không lộ ra một chút mềm yếu nào, bây giờ lại biến thành dáng vẻ như thế này, anh ta thật sự không thể tha thứ cho chính mình.

Dung Gia Huân luống cuống tay chân lau nước mắt cho cô, nhưng ngay sau đó một giọng nói từ sau lưng anh ta vang lên, mọi động tác của anh ta đều ngừng lại.

“Anh Gia Huân, ai vậy ạ?”

Một cô gái mặc áo tắm dài xuất hiện phía sau anh ta, cô gái rất xinh đẹp, hơn nữa còn rất trẻ, bộ dáng lười biếng. Nhìn quần áo của Dung Gia Huân và cô gái kia thì không khó đoán được trước đó bọn họ đã làm gì.

Đinh Dao thảng thốt nhìn cô gái kia, không phải ai khác, chính là em gái ruột của cô – Đinh Nguyệt.

HẾT CHƯƠNG 1

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.