[Bao Công Đồng Nhân] Ngốc Ngốc Tiểu Thần Bộ

Chương 45



Nói xong chuyện của Long Thiên Lý, Tiêu Lương thấy Tiểu Tứ Tử đang nhìn hắn, tựa hồ muốn nói gì đó.

“Cẩn nhi, làm sao vậy?”

Tiểu Tứ Tử nhăn mặt, hỏi, “Tiểu Lương Tử, đao của ngươi, bao nhiêu cân?”

Tiêu Lương sửng sốt, xem ra Tiểu Tứ Tử là vì chuyện vừa nãy chính mình không nhấc được đao mà canh cánh trong lòng. Tiêu Lương có chút khó xử, nếu nói nhẹ, Tiểu Tứ Tử khẳng định muốn cầm thử, nếu nói thật, Tiểu Tứ Tử lại tự ti.

“Ngươi cho ta xem.” Tiểu Tứ Tử nói, “Ta như thế nào cảm thấy, hẳn là so với cái vừa nãy còn nặng hơn?”

Tiêu Lương có chút khó xử, nói, “Cái kia, Cẩn nhi…… Ta quen dùng đại đao.”

Tiểu Tứ Tử cong khóe môi, “Ngươi cho ta xem.”

Tiêu Lương bất đắc dĩ, đành phải đem đại đao đặt trên bàn.

Tiểu Tứ Tử đưa tay cầm chuôi đao, dùng sức nâng lên một chút…… Vẫn bất động, lại dùng sức chút nữa…… Vẫn cứ bất động.

“Bao nhiêu cân?” Tiểu Tứ Tử vẻ mặt đáng thương hỏi.

“Ách…… Một trăm bốn mươi cân.” Tiêu Lương đành phải trả lời chi tiết. (má ơi >.<) Tiểu Tứ Tử mếu máo, “Ta ngay cả bốn mươi cần cầm còn ngại nặng, cái chuôi đao thế này như thế nào còn nặng hơn ta…… Tiểu Lương Tử ngươi gạt người, ngươi nói công phu của ta so với ngươi chỉ kém một chút, ta xem ta với Long Thiên Lý cũng kém không nhiều lắm!” Tiêu Lương ở trong lòng nghĩ, lúc này xem như nói đúng, nhưng là không thể nhìn thấy Tiểu Tứ Tử khổ sở được, cũng chỉ hảo hảo an ủi, “Cẩn nhi, dùng đao toàn dựa vào nội lực, cùng công phu không quan hệ.” “Thật không?” Tiểu Tứ Tử hoài nghi hỏi. “Kia là đương nhiên, thông thường nhân tài nội lực cao cường đều có thể dễ dàng di chuyển vật nặng a.” Tiêu Lương nói, “Chờ ngươi đến một ngày nội lực cao cường, mấy trăm cân gì đó cũng tùy tiện cầm.” “Như vậy a……” Tiểu Tứ Tử nghĩ nghĩ, hỏi, “Ta đây còn muốn luyện bao lâu a?” Tiêu Lương kéo Tiểu Tứ Tử qua, ôm lại, cười, “Vậy ngươi hung hăng hấp nội lực, bằng không phải luyện thật lâu.” Tiểu Tứ Tử nháy mắt mấy cái, gật đầu, “Ân…… Cái kia, Tiểu Lương Tử, ta là muốn hấp nội lực người khác, có phải hay không cũng hôn nhẹ là được a?” “Không được!” Tiêu Lương nóng nảy, “Ngươi không được thân người khác, cũng không được để người khác thân!” Tiểu Tứ Tử sửng sốt, Tiêu Lương đối với hắn nói chuyện cơ bản đều nhẹ giọng, nói chuyện cũng nhẹ nhàng, lần đầu thấy hắn hung như vậy. Tiêu Lương nói xong cũng hiểu chính mình nói năng ngữ khí quá nặng, liền ôm Tiểu Tứ Tử, nói, “Cẩn nhi, ta có chút nóng vội, ngươi không thể hôn nhẹ người khác hấp nội lực, bình thường nội lực chỉ có thể hấp một người, nếu hấp qua người khác, thực dễ dàng tẩu hỏa nhập ma.” “Thật sự nha?” Tiểu Tứ Tử giật mình, “Ta đây trước kia thân phụ thân…… Nga, phụ thân không có nội lực, hoàn hảo.” “Cho nên ngươi nhớ kĩ a Cẩn nhi!” Tiêu Lương thật nghiêm túc nói, “Trừ bỏ ta và phụ thân ngươi ra, nếu ai dám thân ngươi, ngươi liền dùng ba câu chân ngôn mà phụ thân ngươi dạy mà hung hăng đối phó với hắn!” “Ân!” Tiểu Tứ Tử còn thật nghiêm túc gật đầu, đối Tiêu Lương nói, “Về sau trừ bỏ phụ thân và ngươi, ta cũng không để cho người ta hôn nhẹ.” Tiêu Lương lúc này mới yên tâm, đem Tiểu Tứ Tử kéo vào trong lòng, cúi đầu, hôn trụ. Tiểu Tứ Tử cảm thấy chính mình hoảng hốt lợi hại, cho nên lần này nhất định hút rất nhiều rất nhiều nội lực, trong lòng thực vui vẻ. Cách đó không xa, Công Tôn thở hồng hộc, “Tiểu ngu ngốc, phải nói là trừ bỏ ta, ai cũng không cho thân mới đúng!” Triệu Phổ bất đắc dĩ, đè Công Tôn lại chiếm tiện nghi, “Thân ái, phải bình tĩnh a!” Thanh Ảnh mang theo người dẫn đường trở về, người dẫn đường sáng sớm ngày mai, trời chưa sáng sẽ lên đường, bởi vì Vô Lượng quan bình thường chỉ mở cửa ban ngày, từ nơi này đến đó thì trời cũng tối, Vô Lượng quan buổi tối không mở cửa. Mọi người bất đắc dĩ, đành phải về trước. Tiểu Tứ Tử tâm sự ngổn ngang, bởi vì biện pháp của chính mình mà làm Long Thiên Lý mất hứng, liền một mình chạy vào trong viện Long Thiên Lý, chỉ thấy cửa phòng đóng cửa, Long Lượng ngồi trên ghế đá thở dài. “Long Lượng.” Tiểu Tứ Tử đi đến bên cạnh Long Lượng. “Tiểu công tử.” Long Lượng vội hành lễ với Tiểu Tứ Tử, “Thiếu gia nhà ta từ nhỏ đã vậy, tính tình nói đến là đến, ngài đừng trách hắn.” Tiểu Tứ Tử có chút ngượng ngùng nói, “Không phải nha, là ta không tốt mới đúng.” “Ai……” Long Lượng lắc đầu, ngồi xuống, nói, “Mặc kệ thiếu gia cố gắng cỡ nào, võ công cũng không hơn được a, nhưng là quan văn cũng lớn, sách đọc cũng nhiều, nhưng lão gia vẫn không thừa nhận khả năng của hắn.” “Thừa nhận?” Tiểu Tứ Tử có chút khó hiểu, hỏi, “Thừa nhận cái gì nha?” “Lão gia luôn lấy đại thiếu gia làm vinh, với người ngoài đều nói “Nhất Phương như thế này, Nhất Phương thế nọ, Nhất Phương có khả năng ra sao, làm được tướng quân…… Nhưng là lúc người ta hỏi đến tiểu thiếu gia, lão gia đều chỉ nói một câu “không tiền đồ, chính là một con mọt sách”, cũng không nhiều lời. Cho tới bây giờ cũng không khen tiểu thiếu gia một câu, cười một cái cũng rất ít.” “Cái gì?!” Tiểu Tứ Tử có chút phẫn nộ, “Như thế nào lại vậy a?!” Long Lượng nói, “Lão thái thái (phu nhân) nhà ta mất sớm, tiểu thiếu gia từ nhỏ đã không có người thương, thực đáng thương. Ngay cả trong nhà gia tướng cái gì, đều rất ít nói chuyện với hắn, mới trước đây hắn tưởng cùng đại thiếu gia đi chơi, đại thiếu gia cũng không mang hắn theo, đều để tự hắn đi một mình…… Không biết bao nhiêu đáng thương.” “Quá đáng nha.” Tiểu Tứ Tử nghe được mũi cũng thấy cay cay, nhớ tới chính mình trước đây, người ta cũng gọi hắn là ngốc tử, không chịu cho hắn chơi cùng, sau phụ thân đều đem đám người khi dễ hắn đánh chạy. Bất quá chính mình so với Long Thiên Lý còn hạnh phúc nhiều lắm, bởi vì phụ thân hắn thương hắn, từ nhỏ đều sợ hắn bị người ta khi dễ, nhưng là Long Thiên Lý cố gắng như vậy cũng không được người ta để ý. Tiểu Tứ Tử càng nghĩ càng giận, đi đến trước cửa Long Thiên Lý muốn đẩy cửa vào, nhưng là cửa khóa, liền gõ cửa, “Tiểu am thuần, mở cửa nha, là ta.” Qua một hồi lâu, Long Thiên Lý ủ rũ ra mở cửa. Tiểu Tứ Tử thấy mặt hắn trắng bệch, nhân tiện nói, “Vừa nãy, là ta không tốt, ngươi không cần sinh khí.” Long Thiên Lý sửng sốt, vội vã xua tay, “Tiểu Tứ Tử, ngươi nói cái gì a, với ngươi không có quan hệ, các ngươi là hảo tâm giúp ta, là ta chính mình thua kém.” “Ngươi thế nào lại nghĩ như vậy.” Tiểu Tứ Tử nghiêm túc nói, “Mọi người đều nói ngươi có tài năng, phụ thân và ca ca ngươi như thế nào lại không chịu tiếp nhận ngươi, chỉ là cách nhìn nhận vấn đề của bọn họ bất đồng mà thôi. Dù là hai người đó như vậy, cũng không có nghĩa là những người khác cũng nghĩ vậy. ít nhất là ta, Tiểu Lương Tử còn có Long Lượng ủng hộ ngươi. Như vậy không phải là ba lớn hơn hai sao!” Long Thiên Lý cười khổ nhìn Tiểu Tứ Tử, “Tiểu Tứ Tử, ngươi nói đúng, điều đó ta cũng biết, nhưng là…… Ta kì thật cũng không phải rất coi trọng ý nghĩ của người khác, nhưng phụ thân cùng ca ca là người thân duy nhất của ta, ta chỉ muốn được bọn họ khẳng định.” Tiểu Tứ Tử gật gật đầu, cảm thấy Long Thiên Lý nói rất có đạo lý, liền nói, “Ta đi tìm Long Nhất Phương phân xử!” Nói xong, quay người bước đi. “Ai…… Tiểu Tứ Tử!” Long Thiên Lý sợ hãi, vội vã đuổi theo, “Tiểu Tứ Tử ngươi chờ đã!” Tiểu Tứ Tử nổi giận đùng đùng chạy ra khỏi cửa, Tiêu Lương ôm tiểu bảo bảo vừa vặn đi tới, thấy Tiểu Tứ Tử như vậy cũng lắp bắp kinh hãi, khó hiểu đi theo hai người, hỏi Long Lượng phía sau, “Đây là làm sao vậy?” Long Lượng đem chuyện tình nói lại cho Tiêu Lương, Tiêu Lương chẳng những không ngăn cản, ngược lại cười cười, nói, “Nguyên lai là như vậy a.” Nhấc chân, đi theo Tiểu Tứ Tử bọn họ tìm Long Nhất Phương. Tiểu Tứ Tử vọt tới trong viện Long Nhất Phương, liền kêu, “Long Nhất Phương, đi ra!” Long Nhất Phương đang cùng phó tướng nghiên cứu vụ án, thấy Tiểu Tứ Tử chạy vào trong viện, vừa định đi ra chào, lại nghe Tiểu Tứ Tử hùng hổ gọi hắn, liền hoảng sợ, tâm nói đây là làm sao vậy? Liền vội vã mang theo phó tướng ra ngoài, chào với Tiểu Tứ Tử, “Tiểu vương gia, như thế nào lại……” “Tiểu Tứ Tử!” Long Thiên Lý đuổi theo Tiểu Tứ Tử chạy vào, thấy Tiểu Tứ Tử đã kêu Long Nhất Phương ra, mặt đỏ bừng, lôi kéo tay áo Tiểu Tứ Tử, nói, “Tiểu Tứ Tử, quên đi.” “Thiên Lý!” Long Nhất Phương nhíu mày, “Như thế nào dám hô thẳng danh tính của tiểu vương gia?” Long Thiên Lý cúi đầu không nói, Tiểu Tứ Tử nói với mấy phó tướng kia, “Các ngươi đi ra ngoài, ta muốn một mình nói chuyện với hắn!” Mấy phó tướng hai mặt nhìn nhau, đều xoay người đi ra ngoài, Tiểu Tứ Tử nhìn Long Thiên Lý, “Ta hỏi ngươi, các ngươi vì cái gì suy bụng ta ra bụng người, không ủng hộ tài năng của tiểu am thuần?!” “Tiểu…… Tiểu am thuần?” Long Nhất Phương khó hiểu nhìn Tiểu Tứ Tử. “Tiểu am thuần chính là Long Thiên Lý a.” Tiểu Tứ Tử nói, “Long Lượng nói, trước đây có rất nhiều người gọi hắn như vậy, ngươi làm ca ca mà cũng không biết sao?!” Long Nhất Phương sửng sốt, xoay mặt nhìn Long Thiên Lý, “Không thừa nhận?” “Đúng vậy!” Tiểu Tứ Tử còn nghiêm túc nói, “Ngươi cùng phụ thân ngươi trọng võ khinh văn, đều bỏ mặc tiểu am thuần, biến hắn thành tự ti như vậy!” Long Nhất Phương lại nhìn Long Thiên Lý một bên, lại lắc đầu, có chút mờ mịt hỏi, “Thiên Lý, ngươi vẫn luôn cảm thấy chúng ta không thương ngươi?” Thật lâu sau, Long Thiên Lý mới gật gật đầu. Long Nhất Phương suy nghĩ, hỏi, “Ngươi cảm thấy chúng ta bỏ mặc ngươi?” Long Thiên Lý lại gật đầu. Long Nhất Phương lúc này mới có chút khó hiểu hỏi, “Ngươi vì cái gì cảm thấy như vậy?” “Bởi vì lão gia cho tới bây giờ cũng không nhắc về thiếu gia với người ngoài.” Long Lượng ỷ vào lá gan lớn mà nói chuyện, “Lão gia mỗi lần nhắc tới ngươi đều thực tự hào, nhưng lại không nhắc tới thiếu gia.” Long Nhất Phương nói, “Phụ thân là cố ý không đề cập tới ngươi.” Long Thiên Lý càng khổ sở, Tiểu Tứ Tử nhíu mày, “Các ngươi quả nhiên là có ý, quá đáng!” Long Nhất Phương cười khổ khoát tay, “Nói, phụ thân không đề cập tới ngươi là muốn tốt cho ngươi.” Long Thiên Lý khó hiểu, ngẩng đầu nhìn Long Nhất Phương. Long Nhất Phương thở dài, nói, “Cây to đón gió, lúc ta còn trẻ, chính bởi phụ thân luôn khoe khoang ta với người ngoài, cho nên làm không ít người xa lánh, ta như vậy còn bị người ta khi dễ, huống chi ngươi một con mọt sách, cho nên phụ thân mới không cùng người khác nhắc đến ngươi.” Long Thiên Lý sửng sốt, ngẩng đầu nhìn Long Nhất Phương, “Vì nguyên nhân như vậy?” “Còn không phải a.” Long Nhất Phương có chút vô lực nhìn hắn, “Ngươi không biết là con đường làm quan của ngươi quá bằng phẳng sao, có ai nửa đường ngáng chân ngươi không? Bởi vì phụ thân cùng ta đều hạ thấp ngươi, không chịu nhắc tới ngươi.” Tiểu Tứ Tử nghĩ nghĩ, đối Long Thiên Lý nói, “Tiểu am thuần a, rất có đạo lý a.” “Kia…… Phụ thân vì cái gì, cũng không khen ta?” Long Thiên Lý hỏi. “Phụ thân sợ ngươi có áp lực.” Long Nhất Phương đáp lại, “Ta năm đó vì hắn thường xuyên khen ta, biến thành ta thua cũng không dám thua, áp lực rất lớn. Cho nên sau khi sinh ngươi, mặc dù muốn ngươi thành tài, phụ thân cũng không dám khen ngươi, sợ ngươi áp lực quá lớn sống bất hảo. Phụ thân bức ngươi luyện võ là vì thân thể ngươi từ nhỏ đã ốm yếu, lo lắng ngươi về sau bị người khi dễ hoặc là sinh bệnh, cho nên mới bức ngươi luyện công.” =口= …… Long Thiên Lý hoàn toàn choáng váng, thật lâu sau mới hỏi, “Sợ…… sợ ta áp lực lớn?” “Đúng vậy.” Long Nhất Phương gật gật đầu, “Phụ thân ở trước mặt không khen ngươi, nhưng ở trước mặt ta cùng mấy người trong nhà thì đem ngươi khoe tới tận trời, nói tổ tiên Long gia chúng ta tích đức, nhiều năm như vậy lại có thể dưỡng ra một văn khúc tinh đến.” Tiểu Tứ Tử cũng choáng váng, nhìn Tiêu Lương bên cạnh, hỏi, “Tiểu Lương Tử, đừng nói là tiểu am thuần từ nhỏ đã hiểu lầm nga?” Tiêu Lương cũng dở khóc dở cười. Long Lượng đưa tay vỗ vỗ bả vai Long Thiên Lý, “Thiếu gia, ngươi coi như mấy chuyện này chưa từng tồn tại, tự ti mười mấy năm…… Thực mệt a!” Long Thiên Lý cũng nóng nảy, hỏi, “Các ngươi thực sự cảm thấy ta cho các ngươi không chịu thua kém, chưa cho các ngươi mất mặt?” Long Nhất Phương lắc đầu, “Đương nhiên, ngươi trong đầu đều suy nghĩ cái gì nha?” “Vậy sao các ngươi luôn nói ta là mọt sách?” Long Thiên Lý giãy giụa lần cuối, “Ngươi mới trước đây không mang ta đi chơi cùng.” Long Nhất Phương cười ha ha, “Mẫu thân lúc còn sống thích gọi ngươi là tiểu thư (thư [shū]: sách) ngốc, kia không phải thương ngươi sao. Ngươi mới trước đây gầy yếu như vậy, chúng ta lúc cùng nhau chơi đùa mà bị thương ngươi, về nhà phụ thân sẽ đánh ta.” Long Thiên Lý há to miệng, ngốc lăng. Mọi người trầm mặc thật lâu sau, Tiểu Tứ Tử có chút vô lực vỗ vỗ bả vai Long Thiên Lý, nói, “Tiểu am thuần nha, không nghĩ tới ngươi so với ta còn ngốc hơn.” ——————-

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.