[Bao Công Đồng Nhân] Ngốc Ngốc Tiểu Thần Bộ

Chương 49



Thật vất vả, cuối cùng cũng nhanh nhanh tắm cho xong, Tiểu Tứ Tử mặc quần áo, giúp Tiêu Lương ra khỏi dục dũng, kì thật Tiêu Lương sớm đã không đau, chính là cố ý dựa nửa người lên người Tiểu Tứ Tử, làm bộ rất đau.

Tiểu Tứ Tử vận hết toàn lực, đỡ Tiêu Lương về giường, vừa đi vừa nghĩ, Tiểu Lương Tử thấy thế nào cũng gầy, như thế nào lại nặng như vậy nha, thật nặng muốn chết.

Đỡ Tiêu Lương ngồi lên giường, Tiểu Tứ Tử cũng đặt mông ngồi xuống, Thạch Đầu bị động tĩnh của hai người đánh thức, nhích cái thân, mở to mắt nhìn về phía hai người, điều chỉnh góc độ một chút, tiếp tục ngủ.

Tiểu bảo bảo một mình ngủ trong cái nôi nhỏ của nó.

Tiểu Tứ Tử tiến lại gần hỏi Tiêu Lương, “Tiểu Lương Tử, còn đau hay không nha?”

Tiêu Lương gật đầu, “Cẩn nhi, đau quá nha, ngươi nhu nhu thì sẽ không đau.”(Khụ khụ…… *đỏ mặt* *chỉ tay vào Tiêu Lương* Tiểu Lương Tử, ngươi thật biết cách chiếm tiện nghi Tiểu Tứ Tử nha!!!)

Tiểu Tứ Tử gật gật đầu, đưa tay qua, ở chỗ háng Tiêu Lương, nhẹ nhàng mà xoa, vừa xoa vừa hỏi, “Còn đau hay không nha?”

Tiêu Lương cảm thấy một đôi tay mềm mại của Tiểu Tứ Tử ở vùng mẫn cảm của mình xoa a xoa, cái kia thoải mái nha…… Tâm đều ngứa, liền nói, “Không đau.” Tiểu Tứ Tử có vẻ còn chút áy náy, Tiêu Lương nhẹ nhàng nâng cằm hắn lên, hỏi, “Cẩn nhi, muốn hấp nội lực không?”

Tiểu Tứ Tử gật đầu, chu cái miệng nhỏ nhắn chờ đợi, Tiêu Lương kéo gần lại, hôn xuống, sau đó một tay ôm lấy thắt lưng Tiểu Tứ Tử, đưa hắn đặt dưới thân, nhẹ nhàng mà hôn lên, con dùng đầu lưỡi khiêu mở miệng Tiểu Tứ Tử, đem đầu lưỡi dò xét đi vào.

Tiểu Tứ Tử hảo khẩn trương nha, tuy rằng không phải lần đầu tiên hấp nội lực, nhưng không biết vì sao, hôm nay đặc biệt khẩn trương, hắn cảm giác có từng đợt nhiệt khí dâng lên, tim thì đập thình thịch thình thịch lợi hại, chẳng lẽ bởi vì mới tắm xong nên mới vậy sao?

Đang lúc không khí giữa hai người đang nhu nhu hòa hòa tuyệt hảo, đột nhiên nghe từ ngoài cửa truyền đến khua chiêng ầm ĩ, sau đó lại nghe có người hô, “Không xong rồi! Hái hoa tặc vào nhà của Vương viên ngoại rồi!”

“A!” Tiêu Lương đột nhiên kêu lên, một tiếng này không phải vì nghe thấy tin tức kia mà khiếp sợ, mà bởi Tiểu Tứ Tử kinh ngạc nhảy dựng lên…… Bản năng ngậm miệng lại, mạnh mẽ cắn trúng đầu lưỡi của Tiêu Lương, thiếu chút nữa là cắn đến chảy máu.

“Tê……” Tiêu Lương đau đến thiếu điều chảy nước mắt, Tiểu Tứ Tử cũng sợ hãi, nhanh nhanh nâng cằm Tiêu Lương hỏi, “Tiểu Lương Tử, thật xin lỗi nha, đều là ta không tốt!”

Tiêu Lương dở khóc dở cười nhìn Tiểu Tứ Tử, tâm nói, ngươi vật nhỏ này, thân cận với ngươi cũng quá nguy hiểm đi, hôm nay thiếu chút nữa bị ngươi phế đi thì không nói, đầu lưỡi còn suýt nữa cũng bị ngươi cắn xuống, ta dễ dàng sao.

“Ngươi không sao chứ?” Tiểu Tứ Tử vẻ mặt đáng thương hỏi, trong lòng hảo áy náy nga, một ngày hôm nay mà làm bị thương Tiểu Lương Tử nhiều lần, thật sự là rất không đúng!

Tiêu Lương lắc đầu, nói, “Cẩn nhi, không có việc gì… Vừa rồi bên ngoài mới kêu cái gì?”

“Nga!” Tiểu Tứ Tử vội vàng quay người nhảy xuống, mặc quần áo, nói, “Vừa rồi hình như là kêu cái gì hái hoa tặc xuất hiện!”

Tiêu Lương cũng thay quần áo, Tiểu Tứ Tử ôm lấy Tiểu Thiên Thiên, dùng chăn bao nó kĩ lưỡng, Thạch Đầu cũng tỉnh, hai ba bước chạy ra ngoài viện, Tiểu Tứ Tử ngồi trên lưng nó, cùng Tiêu Lương chạy ra khỏi sân, đi tới đại sảnh.

Đại sảnh hiện tại cũng náo nhiệt, Long Thiên Lý cùng Long Nhất Phương cũng đã tỉnh, ở cửa sân tập hợp nhân mã, chuẩn bị xuất môn.

“Tiểu am thuần!” Tiểu Tứ Tử chạy lên hỏi, “Xảy ra chuyện gì?”

“Tiểu Tứ Tử, ngươi cũng dậy rồi nha.” Long Thiên Lý sửa sang lại quần áo một chút, nói, “Khó lường, hái hao tặc kia đã đến nhà Vương viên ngoại, làm bị thương con Vương viên ngoại, chúng ta cũng nên nhanh chân đến xem.”

“Ta cũng đi!” Tiểu Tứ Tử nói.

“Hảo! Cùng đi!” Long Thiên Lý gật gật đầu rồi vào kiệu ngồi, Tiểu Tứ Tử cưỡi Thạch Đầu, mọi người cùng nhau đi, rất nhanh đã đến nhà Vương viên ngoại.

Vương viên ngoại tên là Viên Hổ, là phú hộ giàu có số một số hai trong thành Huy Châu, trước đây hắn không có con, đến lúc tuổi già, hơn bốn mươi tuổi, mới sinh được một đứa con, gọi là Vương Nhất Miêu, nâng niu như bảo bối. Kia, vì Vương Nhất Miêu là con muộn, cho nên thân thể một chút cũng không hảo, nhược giống như nữ nhi, cũng không thích đao kiếm, lại càng không thích việc buôn bán, cả ngày chỉ biết ôm vở gặm sách, có thể nói là một con mọt sách.

Lúc Tiểu Tứ Tử cùng Long Thiên Lý đuổi tới, liền thấy Vương Hổ ở trước cửa gấp đến độ quay vòng vòng, Thanh Ảnh tiến lên hỏi hắn, “Xảy ra chuyện gì?”

“Ai u, huyện thái gia của ta a, các ngươi cuối cùng cũng tới rồi!” Vương Hổ liền òa ra khóc, lôi kéo ống tay áo Long Thiên Lý mà gào khóc, “Long đại nhân, ngươi làm chủ cho ta a, thay Nhất Miêu nhà ta báo thù a!”

Tiểu Tứ Tử chờ nghe được cả kinh, hỏi, “Vương thiếu gia làm sao rồi? Sẽ không là……”

“Nhất Miêu nhà ta, Nhất Miêu nhà ta để cho người ta hái mất rồi…” Vương Hổ vừa khóc vừa nói, “Này…… Này còn gì là tốt nữa, về sau làm sao có thể làm người a!”

“Vương viên ngoại, ngươi trước đừng kích động.” Long Thiên Lý nói, “Tiểu thiếu gia ở đâu vậy? Ta đi nhìn xem!”

“Hảo hảo!” Vương viên ngoại dẫn mọi ngươi vào nhà.

Mọi người vào cửa, phía sau mái nhà, Triệu Phổ cùng Công Tôn hạ xuống.

Triệu Phổ vốn là không định đến, nhưng là động tĩnh bên ngoài đánh thức Công Tôn, nhìn Công Tôn thực vất vả mới ngủ được lại bị đánh thức, Triệu Phổ thiếu chút nữa chạy đi làm thịt cái tên chạy đến báo án kia, may mà bị Công Tôn giữ lại.

Sau khi nghe tin hái hoa tặc xuất hiện, Tiểu Tứ Tử bọn họ muốn tới tra án, Công Tôn liền giãy dụa muốn đứng lên, Triệu Phổ nói cái gì cũng không cho, “Thân ái, ngươi nghỉ ngơi một đêm thì sao, nếu cứ đi nữa thì ngươi sẽ mệt rồi bệnh ra! Ta thực hận không thể mang ngươi quay lại Tiêu Dao đảo!”

Công Tôn khoát tay, nói, “Ta ngủ không được, dù sao cũng không sinh bệnh a, mau đi xem một chút, Tiểu Tứ Tử một mình làm ta lo lắng!”

Triệu Phổ lắc đầu, “Ta không cho ngươi đi, lòng ta đau!”

Công Tôn biết Triệu Phổ là vì muốn tốt cho mình, nhưng Tiểu Tứ Tử như vậy đi đối phó với hái hoa tặc, hắn thật không yên lòng, liền đưa tay kéo tay áo Triệu Phổ, “Ta muốn đi.”

Triệu Phổ vô lực, bình thường Công Tôn chỉ cần nói nhỏ nhẹ với hắn một câu, hắn liền không có cách nào chống cự, chỉ có thể đáp ứng. Cuối cùng bất đắc dĩ, Triệu Phổ đơn giản ôm Công Tôn giống như Tiểu Tứ Tử ôm Tiểu Thiên Thiên, dùng chăn ôm lấy Công Tôn, ôm hắn đi theo, bất quá phải nằm, không có chuyện gì không cho đứng lên.

Tìm một nóc nhà cao cao, Triệu Phổ đứng tại nơi đó, ôm Công Tôn từ trên cao nhìn xuống tình hình bên dưới, thấy Tiểu Tứ Tử bọn họ vào phủ của Vương viên ngoại, hai người họ cũng theo vào.

Sân viện của Vương Nhất Miêu nằm ở phía đông, một gian phòng lớn, vừa thấy liền biết Vương viên ngoại chi rất nhiều tiền để làm, mọi người vừa mới đi tới sân, chợt nghe bên trong truyền ra tiếng khóc.

Mục Phương hơi hơi chau mày, nhẹ nhàng mà “Di” một tiếng.

Tiêu Lương đứng một bên hắn cũng cảm thấy có gì đó không thích hợp, liền hỏi, “Làm sao vậy? Có cái gì không đúng?”

Mục Phương hơi lắc đầu, ý bảo tiếp tục nhìn kĩ hãy nói.

Đến cửa, đột nhiên truyền ra một tiếng khóc, nghe thanh âm thì là một phụ nhân, nói là, “Con a, con trăm ngàn lần không được lẩn quẩn trong lòng, không sao, qua vài ngày là tốt rồi!”

Một thanh âm khác là của thiếu niên, chợt nghe hắn khóc nói, “Mẫu thân, ta không thiết sống nữa, này nếu truyền ra ngoài, ta thế nào làm người được nữa!”

Vương Hổ nghe được trong lòng càng thêm bi phẫn, bước tới gõ cửa, “Nhất Miêu a, huyện thái gia đến đây!”

“A!” Vương Nhất Miêu hô to, “Đừng để người tiến vào, ta sẽ làm trò cười cho người ta!”

Vương Hổ quay đầu, nhìn Long Thiên Lý, hỏi, “Huyện thái gia, làm sao bây giờ?”

Long Thiên Lý nhìn nhìn Tiểu Tứ Tử, Tiểu Tứ Tử lúc vào cửa, đã để cho Bạch Ảnh bế Tiểu Thiên Thiên, cho nên hiện tại hắn không ôm gì, Thạch Đầu đi theo phía sau.

Tiểu Tứ Tử nâng tay gõ cửa, “Tiểu thiếu gia a, ngươi mở cửa, chúng ta có chuyện muốn hỏi ngươi!”

“Ta không muốn thấy người! Không thấy người!” bên trong truyền đến thanh âm của Vương Nhất Miêu.

Long Thiên Lý kiên nhẫn nói, “Cái kia, tiểu thiếu gia, ngươi mở cửa ra, nói cho chúng ta bộ dáng hái hoa tặc một chút, chúng ta sẽ bắt hắn a!”

Bên trong, tiểu thiếu gia tiếp tục khóc, “Bắt hắn có lợi ích gì, ta đã thất thân, một người nam nhân, còn để cho nam nhân hái hoa, này nếu truyền ra…… Ô ô ô…”

Tiểu Tứ Tử cùng Long Thiên Lý liếc nhìn nhau, đều có chút bất đắc dĩ, lúc này, Tiêu Lương phía sau đột nhiên vỗ vỗ cửa, nói, “Ta nói tiểu thiếu gia, ngươi cho là như vậy là xong rồi? Tên hái hoa tặc kia có thói quen, sẽ không chỉ hái hoa một lần, nếu không bắt lấy hắn, hắn qua vài ngày sẽ lại đến!”

“A?” Vương Hổ một bên cũng bị dọa cho choáng váng, “Thật… Thật sự? Hắn, hắn còn có thể lại đến?”

Tiểu Tứ Tử có chút khó hiểu nhìn Tiêu Lương, quay đầu nhìn Long Thiên Lý — Hoa Phi Phi có thói quen này sao? Cho tới bây giờ cũng chưa có nghe qua nha!

Tiêu Lương đối hai người nháy mắt, kia ý tứ là nói, ta lừa hắn thôi.

Quả nhiên, không bao lâu, chợt nghe tiếng phu nhân của Vương Hổ, “Đại nhân, các người vào đi, bất quá, không được nhiều người.”

Mọi người nhìn nhau, đều gật gật đầu, theo sau, Vương Hổ mang theo Tiểu Tứ Tử, Tiêu Lương, Long Thiên Lý cùng Mục Phương đi vào, Thạch Đầu thấy khe cửa hở ra, cũng chen thân chui vào, còn không quên dùng chân đẩy cửa lại.

“Nhất Miêu a.” Vương Hổ đi đến bên người Vương Nhất Miêu.

Long Thiên Lý cùng Tiểu Tứ Tử đi vào, đã ngửi thấy trên giường có một mùi tanh truyền đến, trên đó có vài mảnh quần trắng bị xé vụn, loang lổ vết máu.

Bên giường có một lão phụ nhân tóc trắng mặt tràn nước mắt, trên giường nằm là một thiếu niên mười lăm mười sáu tuổi, đôi mắt hồng hồng, sắc mặt tái nhợt, bộ dáng không tính là thật đẹp, chính là thực nhã nhặn trắng nõn.

Thiếu niên kia ngẩng đầu nhìn Long Thiên Lý, lại nhìn nhìn Tiểu Tứ Tử, cảm thấy có chút ủ rũ, như thế nào huyện thái gia lại trẻ tuổi như vậy a.

Tiểu Tứ Tử cũng mặc kệ, hỏi hắn, “Vương Nhất Miêu nha, người nọ bộ dáng gì, ngươi có thấy hay không?”

Vương Nhất Miêu lắc đầu, “Trên mặt hắn dùng khăn màu đen che lại, ánh mắt thực hung ác, ta…… Ta không thấy rõ.”

Tiểu Tứ Tử thật nghiêm túc nghe, gật gật đầu. Long Thiên Lý hỏi, “Quá trình cụ thể, ngươi có thể hay không nói lại một lần cho chúng ta?”

Vương Nhất Miêu chần chừ một chút, gật gật đầu, nói, “Ân… Vừa nãy, ta đọc sách xong, chuẩn bị tắm rửa rồi ngủ, đột nhiên có một bóng đen từ ngoài cửa sổ nhảy vào, ta hoảng sợ, vừa nghĩ muốn kêu lên, hắn liền cho ta một quyền. Bụng ta bị đánh trúng, đau không đứng dậy được. Lúc này, hắn đột nhiên……” Nói tới đây, Vương Nhất Miêu liền khóc thút thít, “Hắn dùng một khối lụa chặn miệng ta lại, sau đó liền trói tay ta ra sau lưng, cởi hết quần áo ta xuống…… Liền, liền đem ta cấp…… Ô ô…”

Tiểu Tứ Tử cùng Long Thiên Lý đều có chút đồng tình nhìn Vương Nhất Miêu, Mục Phương đột nhiên hỏi hắn, “Hắn thực thô lỗ sao? Chính là bắt buộc ngươi cái kia……”

“Đương nhiên.” Vương Nhất Miêu căm giận nói, “Hắn quả thật chính là cường bạo, đau quá đau quá, ta ngất đi, sau lại cái gì cũng không biết, chờ ta tỉnh lại xong, trong phòng đã không có người, bất quá miếng lụa trên miệng ta bị tuột xuống…… Ta rất sợ hãi, sau đó, liền cầu cứu…… Ô ô…”

Mọi người sau khi nghe xong, hai mặt nhìn nhau, Tiểu Tứ Tử đối Vương phu nhân nói, “Ta nhìn vết thương cho hắn, ta là đại phu, hắn chảy nhiều máu như vậy, nếu không thượng dược, rất nguy hiểm!”

“Ta…… Không cần!” Vương Nhất Miêu lắc đầu không chịu, phụ mẫu hắn liền khuyên, “Nhất Miêu a, để cho đại phu xem xem đi, ngươi nếu thật sự xảy ra chuyện gì, hai ông bà già chúng ta cũng không thể sống nổi nha.”

“Mẫu thân, ta không muốn gặp người, ta muốn chết đi!” Vương Nhất Miêu thủy chung không chịu cho Tiểu Tứ Tử trị liệu.

Tiểu Tứ Tử thấy hắn bộ dáng khóc lóc đột nhiên phát hỏa, hung hăng nói, “Ngươi thế nào lại bất hiếu như vậy!”

Vương Nhất Miêu sửng sốt, mà mọi người cũng nhìn hắn, Tiểu Tứ Tử luôn luôn vui vui vẻ vẻ, khó thấy được hắn sinh khí.

“Ngươi bị người ta khi dễ, đúng là thực thương tâm, nhưng là nam tử hán đại trượng phu, coi như là bị chó cắn một ngụm không được sao? Sao lại cứ nằm trên giường khóc sướt mướt? Ngươi xem, ngươi khóc, mẫu thân ngươi liền bồi ngươi khóc, bọn họ đều lớn tuổi như vậy, vạn nhất thương tâm quá độ, có gì không hay xảy ra, ngươi chính là đại bất hiếu.”

Vương Nhất Miêu choáng váng, ngẩng đầu nhìn Tiểu Tứ Tử, Tiểu Tứ Tử vén tay áo lên, nói, “Ngươi nếu thật sự muốn là đại trượng phu, có thù báo thù, có oán trả oán, giúp chúng ta bắt tên hái hoa tặc đó. Sau đó hắn đối thế nào với ngươi, ngươi cũng như thế đối với hắn!”

“Khụ……” Mục Phương nhịn kịp, thiếu chút nữa là cười ra tiếng, Tiểu Tứ Tử liếc trắng mắt, Mục Phương vội vã che miệng, đối hắn giơ ngón tay, ý bảo hắn tiếp tục.

Tiểu Tứ Tử thấy Vương Nhất Miêu còn chút xấu hổ, liền nói, “Ngươi muốn giữ thân thể khỏe mạnh, tương lai học đạt chức vị, tạo phúc cho muôn dân, còn chăm sóc phụ mẫu người thân trước khi lâm chung, tuổi trẻ đã nói muốn chết, không có tiền đồ!”

Tiểu Tứ Tử giáo huấn xong, liền cảm giác Tiêu Lương ở phía sau vỗ vỗ vai hắn, ý bảo hắn nói đúng lắm!

Vương Nhất Miêu trên mặt cũng tràn đầy hổ thẹn, gật gật đầu, nói, “Tiểu công tử, ngươi dạy đúng, ta xác thực không nên vậy, cái kia, ngươi xem vết thương cho ta đi, ta biết sai lầm rồi.”

Tiểu Tứ Tử gật gật đầu, thư ngốc này vẫn còn biết nghe lời.

Theo sau, Tiểu Tứ Tử xem vết thương cho Vương Nhất Miêu, vừa thấy liền nhíu mày, lắc đầu, nói, “Tên hái hoa tặc kia cũng quá ngoan độc, đem người làm bị thương thành bộ dáng gì nữa!” hắn cấp Vương Nhất Miêu uống thuốc, còn đưa cho Vương Nhất Miêu cao dán ngoại thương, làm xong hắn liền để lại thuốc, mỗi ngày thoa ngoài da, qua vài ngày thì tốt rồi.

Vương Hổ ngàn ân vạn tạ, Long Thiên Lý vẻ mặt bội phục nhìn Tiểu Tứ Tử, nhỏ giọng nói, “Tiểu Tứ Tử, ngươi thật giỏi nha!”

Tiểu Tứ Tử mặt đỏ hồng, ngượng ngùng. Trên tường cách đó không xa, Triệu Phổ nhẹ nhàng gật đầu, đưa tay nhéo má Công Tôn một cái, “Đều là do ngươi dạy tốt!”

Công Tôn đắc ý, “Đương nhiên!”

………

“Đây là Hoa Phi Phi gây nên sao?” Tiêu Lương vẻ mặt đầy tâm sự hỏi Mục Phương.

Mục Phương lắc lắc đầu, nói, “Hoa Phi Phi là nhã tặc, hắn sẽ không thô bạo như vậy, hơn nữa, thời điểm hắn hái hoa chưa bao giờ che mặt, cho nên ta cảm thấy, vụ án lần này không phải do Hoa Phi Phi làm.”

“Cái này kì quái…… Vậy là ai làm?” Tiểu Tứ Tử vuốt cằm xuất thần.

Chính lúc này, Thạch Đầu đột nhiên “chi chi” hai tiếng, cắn ống quần Tiểu Tứ Tử, hướng cửa sổ nhảy qua.

“Thạch Đầu, làm sao vậy?” Tiểu Tứ Tử hỏi.

Thạch Đầu chạy tới cửa sổ, nhảy một cái, trụ ngay trên cửa sổ, cái mông phì phì đẩy vài cái, chân sau theo đó mà nhảy ra ngoài, mọi người cùng đi qua, chỉ thấy ngoài hậu viện, Thạch Đầu quay đầu lại nhìn mọi người kêu vài tiếng, như là đang nói — đi cùng nó!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.