Bảo Đảm Chất Lượng Tình Yêu

Chương 26: Nghi thức chào buổi sáng



“Cốc cốc cốc – “

Từng tiếng gõ cửa đều đặn truyền đến, Kỳ Lâm nửa mơ nửa tỉnh.

Hiện tại là sáng sớm 6h30, mặt trời đã lên, nắng sớm mờ mờ. Diệp Chuyết Hàn ăn mặc chỉnh tề, gõ cửa suốt mười phút.

Bên trong không có phản ứng gì.

Hắn đứng sát lại, tuy không đến mức như Kỳ Lâm tưởng tượng – dán tai vào cửa, nhưng nếu lúc này Kỳ Lâm mở cửa, cảnh tượng cũng sẽ rất thú vị.

Đáng tiếc Kỳ Lâm đang ngủ nướng, mơ mơ màng màng tạo cho mình một ý niệm – đó là tiếng đập cửa trong mơ, không cần quan tâm, tiếp tục ngủ.

Diệp Chuyết Hàn thu tay, gọi: “Kỳ Lâm.”

Mắt Kỳ Lâm chưa mở, nhưng chân đã nhúc nhích, yết hầu hàm hồ đáp lại một âm tiết, “Ưm…”

Diệp Chuyết Hàn nhíu mày, tay phải muốn cầm then cửa, chần chừ nửa đường lại rút về, do dự mãi, cuối cùng cũng cầm, chậm rãi dùng sức. Cửa không khóa, đè then xuống là mở được ra.

Ánh sáng buổi sớm mờ ảo như sương mù, biến cái giường rộng thành nửa tối nửa sáng, giữa chăn gồ lên một đống lớn, bên trong là một tiểu gia hỏa* đang nhích tới nhích lui.

(*tiểu gia hỏa: thằng nhóc)

Hiển nhiên là đã tỉnh.

Nhưng lại không ra mở cửa.

Cũng không để ý đến người ở ngoài.

Diệp Chuyết Hàn: “…..”

Tổng tài nhất hô bá ứng*, mới sáng đã bị cho ăn bơ đứng ở cửa.

(*nhất hô bá ứng: một tiếng hô vạn người hưởng ứng)

Còn phải tự mình đi vào.

Vào phòng lâu như vậy, đống trên giường kia không có một chút ý tứ ngồi dậy nói tiếng “chào buổi sáng” nào.

Diệp Chuyết Hàn đi qua, bước chân cực nhẹ.

Kỳ Lâm có thói quen cuốn chăn, bọc kín mít, chỉ để lộ mũi ra bên ngoài.

Cậu quả thực có nghe thấy động tĩnh, nhưng đầu tỉnh ba phần, thân thể tỉnh một phần, không phải là cố ý ném bơ cho Diệp Chuyết Hàn.

Tối qua trước khi đi ngủ lướt weibo gặp chuyện khiến cậu nổi giận, có người nói thiết kế “Đầy Sao” của Xuất Tẩu ăn cắp ý tưởng của “Thủy Thiên”.

Đối phương tuy không nói rõ sao chép như thế nào, nhưng loại chỉ trích này rất nghiêm trọng, lập tức có người không rõ chân tướng vào hỏi: Thật á? Ta xếp hàng ăn quả dưa* này!

(*ăn dưa: hóng hớt một chuyện gì đó)

Thậm chí có người nhìn thấy câu này đã nói: Hóa ra là sao chép! Uổng công ta yêu thích, sưu tầm đủ chín mô hình! Thoát fans*, không cần cảm ơn!

(*thoát fan: bỏ làm fans, bỏ theo dõi)

Thành lập Xuất Tẩu ba năm, Kỳ Lâm dám lấy mạng sống ra đảm bảo, toàn bộ sản phẩm Xuất Tẩu sở hữu đều là nguyên mẫu.

Là một giám đốc sáng tạo nhiều năm sống ở nước ngoài, cậu chịu ảnh hưởng sâu sắc của khái niệm bản quyền. Trong quá trình làm việc, cậu không chỉ kiểm soát chặt chẽ nguồn sáng tạo, chất lượng sản phẩm, mà còn ngăn chặn mọi hành vi sao chép, chịu toàn bộ trách nhiệm của sản phẩm.

Đây cũng là lý do vì sao các cuộc họp ở Xuất Tẩu luôn nói về nguồn cảm hứng.

Bộ sản phẩm thành danh bị hắt nước bẩn vô cớ, Kỳ Lâm rất tức giận, chỉ muốn bấm xóa bình luận kia ngay lập tức.

Một câu trên mạng kiểu gì cũng để lại dấu vết, nhất định đã có người chụp hình lại, nếu cậu xóa sẽ bị quy thành chột dạ, thậm chí là ngầm thừa nhận Xuất Tẩu ăn cắp ý tưởng của “Thủy Thiên”.

Kỳ Lâm lướt xem trang cá nhân của bình luận kia, ID người này là “Vô Sự Sinh Hoa 123”, đăng bài không nhiều lắm, một nửa là share kết quả xổ số, còn share một ít hộp mù của phòng làm việc “Thủy Thiên”.

Xem ra là fans của “Thủy Thiên”.

Hộp mù tuy chỉ là một vòng* rất nhỏ, so với vòng minh tinh, vòng manga anime thì không thấm vào đâu, nhưng nếu đã là vòng, ít nhiều không tránh được cạnh tranh.

(*vòng: ý chỉ lĩnh vực, khía cạnh)

Người qua đường mua hộp mù chỉ nhìn nội dung, sản phẩm nào đẹp là mua, nếu đi phỏng vấn, đa số đều không nhớ hộp mù mình mua thuộc sở hữu của ai.

Fan trung thành thì khác, nếu đã thích một phòng làm việc nào thì hễ phòng làm việc cho ra sản phẩm gì họ đều mua, bất kể giá trị như thế nào, tất cả đều muốn gom đủ một bộ mười ba mô hình, tạo xu hướng trước khi sản phẩm ra mắt, sau đó nhiệt tình chào hàng, quảng bá, thậm chí một số fans cực đoan còn quay ra dẫm* phòng làm việc khác.

(*dẫm: dìm hàng, chê bai, hạ bệ)

Trào lưu mới xuất hiện liên tục, cạnh tranh lớn, chỉ có một số nhỏ có thể bò lên được tới đỉnh kim tự tháp, rất nhiều phòng làm việc trụ không được, chỉ có thể đóng cửa.

Lần đầu tiên Cố Nhung đề xuất ý kiến tìm doanh nghiệp lớn làm chỗ dựa, Kỳ Lâm còn không vui.

Cậu thích tự do, không muốn chịu những điều khoản ước thúc gò bó của doanh nghiệp lớn. Nhưng thực trạng của ngành khiến cậu không thể không thỏa hiệp.

Phòng làm việc đơn độc chiến đấu, trừ phi tài chính hùng hậu, hoặc có bối cảnh đặc thù gì đó, không thì rất khó có khả năng cạnh tranh trong chiến trường tàn khốc này.

“Thủy Thiên” là một ví dụ.

Kỳ Lâm biết “Thủy Thiên”, không chỉ biết, còn rất quen thuộc.

Thủy Thiên và Xuất Tẩu gần như là đồng thời sáng lập, cũng gần như là đồng thời từ tầng chót của kim tự tháp mở một đường máu.

Phòng làm việc cạnh tranh lẫn nhau, nhưng một vài nhà thiết kế trong đó lại thưởng thức lẫn nhau.

Kỳ Lâm biết thiết kế chính của Thủy Thiên là Chu Ưng, người này rất am hiểu phong cách hắc ám, các sản phẩm luôn tạo một sự căng thẳng cho thị giác, đẫm máu nhưng đẹp đẽ.

Thủy Thiên mang theo một phong cách cực kỳ riêng biệt, phát triển nhanh hơn nhóm phòng làm việc đồng kỳ, kiếm được lượng người theo dõi đầu tiên.

Nhưng phong cách hắc ám chỉ dành cho một bộ phận nhỏ, số người mua sản phẩm của Thủy Thiên quá ít. Tuy rằng nhóm fans trung thành ra sức quảng bá nhưng doanh số của Thủy Thiên vẫn luôn tụt dần.

Không có lợi nhuận, không giữ chân được nhân tài.

Năm kia, Chu Ưng dẫn dắt đoàn đội chuyển hình. Hệ liệt chuyển hình đầu tiên là phong cách mộng ảo ngọt ngào, đúng lúc va chạm với Xuất Tẩu. Doanh số thảm không nỡ nhìn.

Fans trung thành cũng không gánh nổi, căn bản Chu Ưng không am hiểu phong cách này.

Chu Ưng chỉ chuyên về phong cách hắc ám, một bên bị nói ra sản phẩm hùa theo đại chúng, một bên tiếp tục ra sản phẩm hắc ám, rồi lại bị mắng quên mất bản tâm, sản phẩm kém chất lượng. Tình trạng tương đối khó coi.

Nhà thiết kế của Thủy Thiên bỏ đi mất một nửa, số còn lại cũng không vẽ được ra thứ gì kinh diễm.

Nửa năm trước, hộp mù của Thủy Thiên ế hàng trầm trọng, suýt nữa đóng cửa vì vấn đề tài chính.

Xuất Tẩu tham gia cuộc thi sáng tạo của Nhạc Đình, ở hội trường, Kỳ Lâm đã gặp Chu Ưng.

Người này mang theo một bộ mặt chán chường cực điểm. Một người đàn ông kiêu ngạo tùy ý trở nên nản lòng như vậy, đôi mắt vô hồn không còn thần thái như trước.

Kỳ Lâm thở dài.

Trên danh nghĩa là một cuộc thi sáng tạo, ngoại trừ một vài thí sinh tự do, số còn lại đều đã kí hợp đồng với Nhạc Đình. Người chiến thắng không chỉ nhận được danh tiếng và tiền thưởng, mà còn nhận được sự ủng hộ của Nhạc Đình, có chỗ dựa.

Theo hiểu biết của Kỳ Lâm về Thủy Thiên, Chu Ưng trong quá khứ nhất định rất khinh thường những cuộc thi như thế này.

Xuất phát từ lễ phép, Kỳ Lâm chủ động đi chào hỏi Chu Ưng.

Biểu cảm Chu Ưng xấu hổ, chỉ nói một câu: “Cậu cũng tới dự thi a.”

Nhạc Đình hùng mạnh, tuy rằng người xuất sắc nhất chỉ có một, nhưng không hẳn chỉ một mình người xuất sắc nhất có thể dựa vào Nhạc Đình.

Kỳ Lâm không nói ra với ai nhưng kỳ thật trong lòng cậu rất xem trọng Thủy Thiên. Trình độ chung của mặt bằng phòng làm việc tốt, phong cách riêng biệt, thẩm mỹ thiết kế có thể nói là trời phú. Hiện tại Chu Ưng hơi thất thế, nhưng nếu có thể gia nhập vào Nhạc Đình, có đoàn đội mạnh hơn phụ trách marketing, cho ra đời một sản phẩm nổi tiếng là hoàn toàn có khả năng.

Nhưng Kỳ Lâm không biết rằng, Chu Ưng đã từ bỏ phong cách mình am hiểu.

Thời gian thi đấu không ngắn. Trong lúc chờ đợi, hai người thống nhất ở tại một khách sạn hạng trung của Nhạc Đình.

Khi chưa đến hạn nộp tác phẩm, đột nhiên Chu Ưng tìm tới Kỳ Lâm, nói muốn tán gẫu.

Theo lý thuyết, người dự thi không nên giao lưu với nhau, nhưng Kỳ Lâm tuy lúc nào trên mặt cũng nghiêm túc, thực tế lại dễ mềm lòng, đặc biệt là đối với những người có tài nhưng không gặp thời.

Ngày đó bọn họ hàn huyên thực trạng thị trường, nói về sơ tâm, ăn ý tránh không nói về thi đấu và tương lai.

Nhưng cuối cùng, trước khi giải tán, Chu Ưng đột nhiên hỏi: “Các cậu lần này muốn làm cái gì?”

Thật ngoài ý muốn.

“Không thể nói với tôi sao?” Chu Ưng cười, “Lấy trình độ của chúng ta ra so, cậu rất khó làm đối thủ cạnh tranh của tôi.”

Lại một lần nữa nhìn thấy bóng dáng hăng hái đầy khí phách ở Chu Ưng, Kỳ Lâm bình tâm trở lại, “Tôi muốn làm một chủ đề về trời sao.”

Ngày triển lãm tác phẩm, Xuất Tẩu và Thủy Thiên đều trưng bày chủ đề về ngôi sao, của Xuất Tẩu là bầu trời đầy sao, còn Thủy Thiên là những chòm sao được nhân cách hóa.

Nhờ vào sự sáng tạo tinh tế, bắt nhịp được thị trường, Xuất Tẩu giành giải thiết kế xuất sắc nhất, mà bình phẩm đánh giá của Thủy Thiên là cũ kỹ, thiếu ý tưởng mới, thua chị kém em.

Sau lần đó, Chu Ưng biến mất, Thủy Thiên giải tán.

Kỳ Lâm chưa từng nói qua với ai về việc ngày đó Chu Ưng tìm cậu trước khi thi đấu, hỏi qua ý tưởng của Xuất Tẩu.

Hiển nhiên là, Chu Ưng cho rằng Nhạc Đình luôn nhìn vào trào lưu, nhân khí, cho nên không dám triển lãm phong cách hắc ám của Thủy Thiên, muốn bắt chước Xuất Tẩu, nhưng thất bại.

Xuất Tẩu chiến thắng xuất sắc, từ nay xuôi gió xuôi nước, tác phẩm chiến thắng “Đầy Sao” được làm hộp mù, nơi nơi khen ngợi.

Kỳ Lâm đã quên đi người tên Chu Ưng này, nhưng bởi vì “Vô Sự Sinh Hoa 123”, cậu lại bị bắt nhớ lại.

Danh tiếng của phòng làm việc rất quan trọng, không ai biết “Vô Sự Sinh Hoa 123” chỉ là một fans cực đoan, rảnh rỗi quậy loạn hay là ai đó đang đánh chủ ý lên Xuất Tẩu.

Sau khi Xuất Tẩu thể hiện xuất sắc, gia nhập vào Nhạc Đình, doanh số thậm chí vượt qua cả những thương hiệu lâu đời ở Nhạc Đình, dẫn đến việc nhiều người đỏ mắt, phát hiện được một chút manh mối sẽ quậy to lên.

Kỳ Lâm chụp màn hình gửi cho Cố Nhung.

Về phương diện này, Cố Nhung còn mẫn cảm hơn cả Kỳ Lâm, lập tức gọi điện sang, nói chuyện hết nửa giờ.

Trước khi cúp máy, Cố Nhung muốn Kỳ Lâm an tâm, bảo rằng việc này hắn sẽ xử lý tốt, nhưng Kỳ Lâm vẫn lăn qua lộn lại không ngủ được, nhớ tới hành vi lừa gạt của Chu Ưng, hối hận tại sao mình lại nói ra ý tưởng thiết kế của Xuất Tẩu.

Ban đêm dễ khiến con người trở nên cảm tính. Kỳ Lâm không khỏi nhớ tới ba năm trước, ngành thiết kế cạnh tranh khốc liệt, rất nhiều phòng làm việc giải tán, Thủy Thiên ưu tú như vậy cũng không thoát khỏi.

Xuất Tẩu có thể đi đến ngày hôm nay, là nỗ lực, tài hoa và may mắn cộng lại.

Trằn trọc cả đêm, đến khi ngủ được đã là bốn giờ sáng, thế nên ngủ chưa đủ no, không muốn tỉnh vào lúc này.

Mặt Kỳ Lâm hướng ra cửa, nhưng Diệp Chuyết Hàn chỉ có thể nhìn thấy một cái đầu bù xù và một cái mũi. Kỳ Lâm không biết Diệp Chuyết Hàn đã vào phòng, còn đang bất mãn với tiếng động vừa rồi, theo bản năng hừ hừ trong cổ họng.

Trong mắt Diệp Chuyết Hàn lại thành rõ ràng đã tỉnh, nhưng lại chơi xấu không dậy!

“Kỳ Lâm.” Diệp Chuyết Hàn lại gọi một tiếng.

Kỳ Lâm: “Ưm?”

Diệp Chuyết Hàn gần như là dỗ, “Ngồi dậy.”

Suýt chút nữa nói thêm một chữ “ngoan”.

Kỳ Lâm như biến thành thú ăn kiến, lăn qua lăn lại, khó chịu vì bị quấy rầy, “Còn… muốn ngủ.”

Diệp Chuyết Hàn vòng sang phía giường bên kia, bây giờ đến mũi cũng không thấy nữa, chỉ còn đầu tóc lộn xộn. Ở góc độ này, Diệp Chuyết Hàn vừa vặn chặn hết ánh sáng, tạo một cái bóng ở trên giường.

Kỳ Lâm động đậy nửa ngày, muốn xoay người, xả chăn nhưng lại không xả được.

Hình như bị thứ gì chặn lại.

“Ưm?”

Kỳ Lâm nhắm mắt, tiếp tục xả, xả đến lúc tự mình tỉnh.

Bị chặn hình như không chỉ có mỗi chăn.

Mà còn có chính cậu.

Quỷ áp giường?

Cuối cùng Kỳ Lâm cũng mở được mắt ra, duỗi tay đẩy đẩy lên đầu. Tay vẫn động, không phải quỷ áp giường.

Nhưng mà cái cảm giác bị ép chặt này là thế nào?

Kỳ Lâm dùng sức ngọ nguậy, tầm nhìn dần rõ ràng, nhìn thấy một cánh tay.

“Ưm ưm?”

Kỳ Lâm lập tức tỉnh táo hoàn toàn, phát hiện một chân tướng khiến cậu khiếp sợ – Diệp Chuyết Hàn đang đè lên cậu?

Thanh âm Diệp Chuyết Hàn từ phía trên truyền tới, “Tỉnh rồi?”

Kỳ Lâm giật mình, muốn tránh đi, nhưng tay chân vẫn đang bị khống chế, chỉ có thể quay đầu lại nhìn Diệp Chuyết Hàn.

“Mới sáng sớm anh làm gì thế?”

Thanh âm vừa tỉnh ngủ mang theo giọng mũi, nỉ non, không có khí thế.

“Gọi cậu rời giường.” Diệp Chuyết Hàn nói.

“Anh có gọi?” Cuối cùng Kỳ Lâm cũng chui được hết đầu ra, nhưng khi hô hấp không nhận được không khí tươi mới, mà là áo sơ mi của Diệp Chuyết Hàn đầy mùi vị nhạt nhẽo của nước hoa Cologne.

Tư thế này có vấn đề, đầu cậu đang nằm ngay giữa ngực Diệp Chuyết Hàn!

“Tôi gõ cửa mười phút.” Diệp Chuyết Hàn không đứng dậy, mở miệng tính toán, lạnh giọng hưng sư vấn tội*, “Vừa rồi gọi tên cậu bảy lần, cậu chỉ biết ưm ưm.”

(*hưng sư vấn tội: bắt đầu lên án, hỏi tội đối phương)

Chăn quá dày, cơ thể thần tiên ca ca quá gần, ép Kỳ Lâm ra một thân mồ hôi.

Lúc này hẳn là nên bình tĩnh, nhưng Kỳ Lâm bình tĩnh không nổi.

Cậu mới ngủ được có hai tiếng!

Rời giường con khỉ!

Bất chấp hình tượng đang rất thê thảm, Kỳ Lâm nghiến răng nói: “Gọi bảy lần là thế nào, không tỉnh là không tỉnh, gọi bảy lần có thể triệu hoán được thần rồng sao?”

Thân thể Diệp Chuyết Hàn cứng lại, sau đó Kỳ Lâm nghe hắn nói: “Tôi cho rằng ít nhất cũng có thể triệu hoán được kỳ lân.”

Kỳ Lâm: “…..”

Mới sáng sớm kể chuyện cười à?

Cho dù tôi không tỉnh thì anh cũng không thể đè tôi a!

Quả thực là hành vi của cẩu!

“Tránh ra!” Kỳ Lâm ở trong chăn làm loạn.

Cậu tưởng rằng Diệp Chuyết Hàn sẽ không nghe lời, không ngờ hắn đột nhiên buông tay, một đạp của cậu quá mạnh, đạp văng luôn cả chăn.

Ánh mắt Diệp Chuyết Hàn từ trên mặt cậu di chuyển xuống dưới, dần dần biến đen.

“Cậu…”

Kỳ Lâm có thói quen ngủ khỏa thân, nhưng mới đến chỗ này, còn đang ở giai đoạn thành thật nên buổi tối khi nằm xuống áo ngủ mặc rất chỉnh tề, cúc áo đều cài đủ.

Nhưng hàng cúc này cũng không thể che đậy.

Một nam thanh niên 28 tuổi hoàn toàn khỏe mạnh, buổi sáng không thể không có một chút phản ứng.

Tư thế kia của Kỳ Lâm lại rất hào phòng, trực tiếp show hết ra, cậu vội vàng kéo chăn trở về.

Diệp Chuyết Hàn: “…..”

Kỳ Lâm: “…..”

Môi trường ở Thần Trang hòa hợp với thiên nhiên, ngoài cửa sổ tiếng chim nhỏ kêu líu ríu không ngừng.

Trong phòng ngủ hai người lại phá lệ yên tĩnh.

Vẫn là Diệp Chuyết Hàn mở miệng trước, “Cậu kéo chăn về làm gì?”

Kỳ Lâm thầm nghĩ, tôi không kéo về chẳng lẽ tiếp tục triển lãm hết hùng khí nam nhi trước mặt anh?

Anh không biết xấu hổ, còn tôi xấu hổ a!

Bên ngoài chim nhỏ tiếp tục kêu, kêu đến mức Kỳ Lâm muốn đi WC.

“Đừng ngủ nữa.” Diệp Chuyết Hàn nói, “Nên rời giường.”

Kỳ Lâm nhìn đồng hồ, căm giận nói: “Mới có 6 giờ rưỡi!”

“Buổi sáng thời gian vội vàng, mau rửa mặt, ăn sáng, sửa sang lại.” Diệp Chuyết Hàn nói, ánh mắt thâm thúy nhìn hướng chăn Kỳ Lâm đang bọc, cười như không cười, “Còn nhiều thứ nữa phải giải quyết, cho nên dậy sớm đi.”

Hiện tại Kỳ Lâm chỉ muốn đuổi Diệp Chuyết Hàn đi, “Anh ra ngoài trước đi, anh ra rồi tôi sẽ dậy.”

Diệp Chuyết Hàn gật đầu, đang muốn đi thì nghe Kỳ Lâm đột nhiên nói: “Từ từ!”

Diệp Chuyết Hàn: “Hửm?”

Đầu tóc Kỳ Lâm hỗn loạn, nhưng trong lòng lại rất bình tĩnh, “Anh có mục đích!”

Chúng ta ở Hiểu Phong Uyển nửa tháng, sáng sớm chưa bao giờ anh đè tôi a!

Anh chắc chắn có mục đích!

Nghe vậy, Diệp Chuyết Hàn cười lạnh một cái, “Tôi muốn ăn bánh sữa bò.”

Kỳ Lâm sắp té xỉu, “Hôm nay?”

Hôm trước, Diệp Chuyết Hàn ngủ lại ở Hiểu Phong Uyển, sáng sớm cậu nổi hứng làm bánh sữa bò cho Diệp Chuyết Hàn, sau đó chưa làm lại lần nào.

Diệp Chuyết Hàn vì một cái bánh sữa bò mà chạy tới đè cậu!

Đệt!

“Lý do này còn chưa đủ?” Diệp Chuyết Hàn đến gần, một lần nữa đứng sát vào mép giường.

Kỳ Lâm trừng mắt: “Còn gì nữa?”

Diệp Chuyết Hàn bỗng nhiên khom người, ngón trỏ nâng cằm cậu, hôn nhẹ lên trán cậu một cái.

Kỳ Lâm bất động.

Con ngươi như bị cố định.

Giống như một con kỳ lân đá hay ngồi ở trước cổng nhà giàu.

Giọng Diệp Chuyết Hàn trầm thấp bên tai, “Còn muốn tặng cậu một nụ hôn chào buổi sáng. Ngày đầu tiên cậu chuyển đến đây, tôi cho rằng đây là một nghi thức cảm* quan trọng.”

(*nghi thức cảm: là phương thức dùng để biểu đạt nội tâm tình cảm một cách trực tiếp nhất – baidu)

*** Hết chương 26

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.