Bảo Đảm Chất Lượng Tình Yêu

Chương 42: Một thoáng quá khứ



“Đây là…” Kỳ Lâm chậm chạp đứng lên, trong mắt lóe sáng, lẩm bẩm nói: “…là mình sao?”

Đèn trong thư phòng chỉ mở một ít, ánh sáng mờ mờ, Kỳ Lâm lấy lại phản ứng, lập tức mở toàn bộ đèn lên.

Ánh sáng chiếu đến chói mắt, sự cũ kĩ của giấy vẽ và sự trẻ trung của người trong tranh không còn bị che giấu, tạo ra một sự tương phản sắc nét.

Kỳ Lâm quay trở lại bàn làm việc, nhìn chằm chằm bức tranh vẽ mình khi còn trẻ kia.

Không thể nghi ngờ, đây chính là cậu, so với hiện tại thiếu vài phần thành thục, thêm vài phần ngây ngô. Từ tư thế có thể đoán ra, cậu đang nhìn người vẽ, người vẽ đang vẽ một người thật.

Nhưng cậu hoàn toàn không nhớ nổi, mình đã từng làm mẫu vẽ cho người khác lúc nào – lại còn là người mẫu khỏa thân.

Tài nghệ của người vẽ không tốt lắm, thậm chí có thể dùng “nghiệp dư” để hình dung, nói giống tám phần hơi nhiều, chắc chỉ giống được sáu, bảy phần.

Nhưng Kỳ Lâm tin rằng, người được vẽ nhất định là mình.

Rèm cửa bị gió thổi bay lên, cậu quay đầu nhìn vào ô cửa kính, thấy dáng vẻ của chính mình. 

Tâm trí cậu trống rỗng, tim đập dồn dập từng nhịp. Cậu rũ mắt nhìn xuống, có một góc giấy nhìn giống như bị cháy xém.

Lòng bàn tay vuốt ve giấy vẽ, thực sự rất cũ, đưa lại gần có thể ngửi thấy mùi đặc trưng của những món đồ cũ.

Kỳ Lâm nhắm mắt, nhớ lại khoảng thời gian mình học cấp ba, muốn tìm dấu vết tồn tại của Diệp Chuyết Hàn.

Kỳ gia là một gia đình bình thường.

Kỳ Văn Củ và Thôi Y làm việc trong một công ty dược phẩm và thiết bị y tế. Hai người họ kết hôn rất muộn, lúc sinh Kỳ Lâm, Thôi Y đã 38 tuổi.

Lớn lên trong cảnh cơm áo vô lo, bên trên còn có một anh trai hết mực chiều chuộng, Kỳ Lâm gần như không có chuyện gì phải lo lắng.

Điều không ngờ chính là, Kỳ Hãn quá ưu tú. Vừa bước sang học năm cuối, bởi vì một sản phẩm lập trình mà được một trường ở Anh quốc nhìn trúng, xuất ngoại du học.

Thành tích của Kỳ Lâm cũng không tồi, nhưng không thể so được với Kỳ Hãn.

Cũng may Kỳ Văn Củ và Thôi Y hiểu, chưa bao giờ đề cập đến “con nhà người ta” với cậu, cũng chưa từng so sánh cậu với Kỳ Hãn, cậu có sở thích gì người trong nhà đều hết mực ủng hộ.

Từ nhỏ cho đến cấp ba, Kỳ Lâm đã học qua khiêu vũ cổ điển, dance street, chơi bass, ngâm thơ, chơi dương cầm, thư pháp, làm gốm, từng cái từng cái, học được một thời gian rồi lại thôi.

Tóm lại là học cho biết chứ không giỏi cái nào.

Khi Kỳ Hãn xuất ngoại, Kỳ Lâm mười lăm tuổi, chuẩn bị lên cấp ba, là tiền đạo trong đội bóng đá của trường, có một người bạn thân là thủ môn của đội.

Kỳ Lâm và cậu bạn thân quen nhau từ đầu cấp hai, ở cùng một đội bóng, lên cấp ba vẫn thế.

Nhưng mà năm đó thi lên cấp ba, anh em tốt của cậu nhờ có sở trường hội họa đặc biệt mà được cộng thêm 20 điểm, vào thẳng lớp trọng điểm của trường.

Kỳ Lâm kinh ngạc rớt cằm.

“Không ngờ đúng không?” Bộ dáng khoe khoang thúi hoắc của tên anh em tốt kia, cho tới giờ Kỳ Lâm vẫn còn nhớ rõ, “Ngoại trừ đá bóng, tao còn học vẽ tranh. Tao là học sinh có năng khiếu nghệ thuật đó.”

Đá bóng làm ảnh hưởng thời gian học tập, đá bóng cũng không thể được cộng thêm điểm. Không thi được vào lớp trọng điểm, Kỳ Lâm rút kinh nghiệm xương máu, quyết định đi học vẽ tranh.

Thôi Y đã quen với cảnh con trai muốn học cái này cái kia, lập tức làm cho Kỳ Lâm một tờ đơn đăng ký, đưa cậu tự đi báo danh.

Kỳ Lâm hân hoan đi khắp nơi tìm lớp học vẽ.

Kỳ Văn Củ và Thôi Y để cậu tự do trưởng thành, một phần là do công việc quá bận, một phần là muốn bồi dưỡng năng lực độc lập cho cậu. Cậu và Kỳ Hãn đều lớn lên theo cách như vậy.

Qua nửa học kỳ Kỳ Lâm mới tìm thấy một lớp học đáng tin cậy. Nghe nói thầy dạy vẽ đến từ Học viện Mỹ thuật Nhạc Thành, rất có tiếng tăm, học phí cũng không thấp.

Tuy rằng Kỳ gia không thiếu tiền nhưng Kỳ Lâm cũng không phải là một tên nhóc vô tâm vô phế. Mang theo một số tiền lớn tới nộp xin vào học, cậu không dám qua loa, học hành rất nghiêm túc, dần dần trở thành một trong năm người nhỏ tuổi nhất vẽ đẹp nhất.

Mà vẽ tranh cũng trở thành yêu thích thực sự của cậu.

Học hai năm cấp ba ở Trung Quốc, vẫn duy trì tốt vẽ tranh và học văn hóa, cậu dự định ghi danh vào Học viên Mỹ thuật tốt nhất ở thủ đô.

Nhưng qua khai giảng năm cuối cấp không lâu, toàn bộ Kỳ gia lại xuất ngoại, sang Anh quốc, mục tiêu “nhờ vào vẽ để cộng điểm thi đại học” của Kỳ Lâm chưa kịp thành hiện thực.

Sau khi xuất ngoại, Kỳ Lâm học qua một khóa ngôn ngữ, sau đó mới bắt đầu học đại học.

“Bộp –”

Đang đắm chìm trong hồi ức, Kỳ Lâm không cẩn thận làm rơi con chuột máy tính.

Cúi xuống nhặt chuột lên, lông mày cậu nhíu chặt, một cảm giác lạnh lẽo quen thuộc chui lên từ lòng bàn chân, nhanh chóng lan ra hết toàn thân.

Ác mộng nhiều năm qua của cậu, dường như là bắt đầu khi theo học ở lớp học ngôn ngữ.

Cậu không nhớ nổi khoảng thời gian đó cậu đã trải qua những việc gì, hết thảy đều bình thường, nhưng chỉ cần nghĩ đến lớp học ngôn ngữ, theo bản năng sẽ cảm thấy không thoải mái.

Sau này, đi học đại học, cha mẹ qua đời đột ngột, về nước gây dựng sự nghiệp, từng cái đều nhớ rõ, không hề có dấu vết của Diệp Chuyết Hàn.

Kỳ Lâm rót cho mình một cốc nước. Uống được một nửa bỗng nhớ tới trước đây, mỗi buổi sáng Thôi Y sẽ rót mấy cốc nước ấm, dặn cậu, Kỳ Văn Củ và Kỳ Hãn nhớ uống.

Mặc kệ nhìn từ phương diện nào, Thôi Y và Kỳ Văn Củ đều là những bậc cha mẹ mẫu mực – khoan dung, tôn trọng con cái, cho con cái không gian tự do nhất. 

Sinh ra trong một gia đình như vậy là may mắn của cậu và Kỳ Hãn. Nhưng tình cảm của cậu đối với Thôi Y và Kỳ Văn Củ lại rất đạm nhạt.

Hai người họ mất trong vụ tai nạn xe, Thôi Y tử vong tại chỗ, còn Kỳ Văn Củ tử vong trên đường đi cấp cứu.

Kỳ Hãn khóc lóc thảm thiết, vừa khóc vừa nói mình chưa kịp báo hiếu hai người, mà cậu lại bình tĩnh lạ thường, xử lý hậu sự đâu ra đấy.

Kỳ Hãn nuông chiều cậu, lần phát hỏa duy nhất với cậu là sau khi tang lễ kết thúc.

Cậu làm xong bữa sáng, gõ cửa phòng Kỳ Hãn, bảo Kỳ Hãn ra ăn một chút.

Mắt Kỳ Hãn đỏ au, hỏi cậu: “Cha mẹ mất rồi, tại sao mày lại có thái độ như thế này?”

“Em…” Cậu hơi ngạc nhiên, “Thái độ của em thế nào?”

“Mày không thương tâm sao?” Kỳ Hãn mất khống chế, nói: “Mày hoàn toàn không đau khổ một chút nào!”

Cậu im lặng một hồi lâu, lừa mình dối người nói: “Trong nhà dù sao cũng phải có một người còn giữ lý trí. Anh đã như vậy, em cũng giống anh thì mọi chuyện lấy ai xử lý?”

Kỳ Hãn nửa tin nửa ngờ, “Thật vậy không?”

Cậu gật đầu, “Vâng. Bữa sáng nguội mất, anh mau ra ăn đi.”

Sau đó Kỳ Hãn không nhắc lại chuyện này, mà cậu thì không ngừng nhớ lại.

Trong ký ức, Kỳ Văn Củ và Thôi Y đối xử với cậu rất tốt. Khi còn nhỏ, cậu thậm chí còn viết thơ viết văn ca ngợi cha mẹ của mình. Cậu hẳn là nên giống Kỳ Hãn, lâm vào trạng thái mất khống chế cảm xúc. Đây mới là phản ứng bình thường.

Cậu không trách Kỳ Văn Củ và Thôi Y đột ngột bỏ rơi cậu, cũng không vì họ bỏ đi mà buồn bã mất mát.

Không có cảm xúc gì đặc biệt.

Kỳ Lâm hít sâu một hơi, trong người dâng lên một cảm giác bất an.

Bức tranh này đang muốn nói điều gì? Cậu không nắm bắt được.

Cậu và Diệp Chuyết Hàn xác định là có liên quan, khả năng giao thoa sẽ nằm ở hai nơi, một là lớp vẽ tranh của Học viện Mỹ thuật Nhạc Thành, hai là Anh quốc – lý lịch trên mạng của Diệp Chuyết Hàn có viết, hắn từng ở Anh quốc làm việc ở chi nhánh của Nhạc Đình.

Kỳ Lâm khoanh tay, đi qua đi lại trước kệ sách.

So với hồi cấp ba, thời gian Diệp Chuyết Hàn ở Anh quốc hơi gần quá. Cậu còn chưa mau quên đến mức đó, cho nên nhất định là ở Học viện Mỹ thuật?

Kỳ Lâm chụp bức tranh lại, sau đó cẩn thận kẹp tranh vào sách, đặt sách về lại đúng chỗ cũ.

Những bạn bè năm đó học chung ở lớp vẽ đã mất hết liên lạc, nhưng cậu còn nhớ rõ thầy dạy vẽ. Vừa lúc mấy ngày nay Diệp Chuyết Hàn đi công tác, cậu sẽ có cơ hội đi hỏi thăm một chút.

Trời còn chưa sáng, Kỳ Lâm không buồn ngủ nhưng đầu óc loạn cào cào.

Dù vậy, cậu vẫn ép mình đặt sự tập trung vào công việc.

Cảnh vật ngoài cửa sổ dần dần trở nên rõ ràng, vẽ suốt một đem, sản phẩm không tính là hoàn toàn vừa lòng nhưng tạm thời vẫn chấp nhận được. Kỳ Lâm nén lại thành một file, gửi cho người phụ trách của công ty Recall.

Xuống phòng bếp tự làm cho mình một bữa sáng bánh sữa bò, Kỳ Lâm nhớ tới lần trước Diệp Chuyết Hàn đánh thức cậu vì muốn ăn bánh sữa bò, cả người thả lỏng, vô thức nở nụ cười.

Điện thoại có tin nhắn. Kỳ Lâm vừa xem vừa ăn bánh.

Recall báo lại sớm nhất ngày mai mới có thể trả lời. Những bộ thiết kế cũng đã vào quỹ đạo, giám đốc thiết kế là cậu đây có thể nghỉ ngơi một ngày rồi.

Ăn bánh xong, mệt mỏi ùa tới.

Kỳ Lâm nằm trên giường, chuyển điện thoại sang chế độ im lặng, dự định ngủ đến mười giờ rồi đi đến Học viện Mỹ thuật Nhạc Thành.

Người thức đêm làm việc, dính vào gối đầu một cái là có thể ngay lập tức tiến vào mộng đẹp. 

Kỳ Lâm ngủ như chết, mơ mơ màng màng nghe thấy tiếng người đập cửa.

“Hửm?” Cậu mở mắt ra, ánh nắng từ ngoài cửa sổ chiếu vào mặt cậu.

“Kỳ Lâm! Có ở nhà không? Đáp lại anh một tiếng!”

Một giọng nam truyền đến, nghe quen quen.

Kỳ Lâm chưa tỉnh táo hoàn toàn, mơ hồ cảm thấy là Diệp Linh Tranh.

Kỳ lạ. Diệp gia nhị thiếu gia sao lại đến nữa?

Kỳ Lâm cố gắng chui ra khỏi chăn, muốn xuống giường đi mở cửa, theo thói quen nhìn di động. Vừa nhìn liền có cảm giác mình vẫn còn đang ở trong mộng.

Thông báo trên màn hình nhắc cậu có hơn ba mươi cuộc gọi nhỡ, trên wechat lại càng bị oanh tạc.

Cậu xoa mắt, vừa mới tỉnh ngủ giọng có chút khàn, “Cố Nhung, Diệp Chuyết Hàn, Hoàng Vũ,…”

Tại sao đột nhiên lại đều tìm cậu?

Diệp Linh Tranh còn trực tiếp tới tận cửa tìm?

Xảy ra chuyện gì à?

Lúc này, di động lại báo có cuộc gọi đến, là Diệp Chuyết Hàn.

Kỳ Lâm nhận cuộc gọi, “Alo?”

Diệp Chuyết Hàn không nói chuyện.

Nhưng Kỳ Lâm nghe thấy một trận hít thở trầm thấp, xông thẳng vào màng nhĩ của cậu, khiến não cậu gần như tỉnh táo hoàn toàn.

“Vừa rồi cậu đang ngủ?” Giọng Diệp Chuyết Hàn không vui vẻ gì, nghe ra một tia khẩn trương, một tia lo lắng.

“Ừ. Đêm qua làm việc, sáng sớm mới đi ngủ.” Kỳ Lâm kẹp di động, mặc quần áo, “Làm sao vậy? Là anh gọi nhị ca tới tìm tôi?”

“Bởi vì không liên lạc với cậu được.” Diệp Chuyết Hàn nói, “Tôi cho rằng cậu…”

Kỳ Lâm đã chạy xuống dưới lầu, “Tôi ổn. Rốt cuộc có chuyện gì vậy?”

“Cậu không có việc gì là được.” Diệp Chuyết Hàn nói, “Chuyện trên mạng để tôi xử lý, cậu không cần để ý tới.”

Kỳ Lâm nhíu mày, lập tức nghĩ tới “Vô Sự Sinh Hoa 123”.

Cậu mở cửa, Diệp Linh Tranh chỉ nhìn thoáng qua rồi nói: “Hóa ra là đang ngủ? Em trai thối hối muốn chết! Cậu đang gọi điện với em trai thối? Tôi đi được rồi. Chào!”

Kỳ Lâm: “…..”

Diệp Linh Tranh lại biến mất như một cơn gió, cậu không kịp giữ lại.

“Cố Nhung cũng gọi tôi rất nhiều.” Kỳ Lâm bình tĩnh lại, “Trước tiên để tôi đi xem rốt cuộc chuyện là thế nào đã.”

Diệp Chuyết Hàn đột nhiên nói: “Kỳ Lâm.”

Kỳ Lâm: “Ừm?”

“Về sau đừng tắt chuông.” Diệp Chuyết Hàn nói, “Ngủ cũng không được tắt.”

Kỳ Lâm vừa sốt ruột vừa buồn cười, bởi vì cậu nghe ra, miệng lưỡi ngạo kiều của thần tiên ca ca đang hạ mệnh lệnh cho cậu.

Không đợi cậu trả lời, Diệp Chuyết Hàn lại bổ sung: “Ngủ chung với tôi thì có thể, ngủ một mình thì không được.”

Kỳ Lâm cố ý nói, “Lý do là gì?”

Diệp Chuyết Hàn nói: “Nghĩa vụ của bạn đời.”

*** Hết chương 42

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.