Bảo Đảm Chất Lượng Tình Yêu

Chương 61: Gặp gỡ ở Mỹ Viện



Đầu mùa xuân, hoa lê ở Mỹ Viện nở rộ, nhìn từ xa như một mảnh mây trắng, “mây” loang lổ phủ khắp khu khuôn viên cũ ở phía nam.

Bắt đầu từ mùa đông năm trước, Kỳ Lâm đã suy nghĩ kỹ lưỡng, báo danh vào lớp vẽ tranh sở thích của Học viện Mỹ thuật Nhạc Thành, ngoài hai ngày cuối tuần, tối thứ ba và thứ năm cũng đi học.

“Má ơi, cậu điên rồi sao?” Trần Tiến Tư khoanh tay trước ngực, mắt trừng to, “Lâm ca, thanh xuân tốt đẹp chúng ta có thể cùng nhau trải qua, sao lại chạy đi chịu khổ một mình như vậy? Cậu định làm thầy tu sao?”

“Cậu mới là thầy tu!” Kỳ Lâm đá chân, “Học vẽ tranh có thể rèn luyện tính cách, hiểu chưa? Nhớ kỹ một câu này của vĩ nhân, thanh xuân là để học tập, không phải để tiêu xài phung phí!”

Trần Tiến Tư hoài nghi hỏi: “Vĩ nhân nào? Tôi làm văn trích rất nhiều lời của vĩ nhân nhưng chưa từng nghe qua những lời này?”

Kỳ Lâm chỉ tay vào mình, “Đương nhiên là Kỳ ba ba Kỳ Lâm của cậu!”

Trâu Hạo ở bên cạnh xen vào: “Tôi đánh cược 100 tệ, lão Kỳ học không đến một tháng. Chúng ta còn không hiểu lão Kỳ sao, học cái gì cũng chỉ có ba phút nhiệt tình.”

Trần Tiến Tư ngẫm nghĩ, “Cũng đúng. Vậy đi, tôi cũng cược 100 tệ.”

Kỳ Lâm không quản thái độ của mấy anh em xung quanh. Nhưng khóa học vào mùa đông, nghỉ đông cũng không có, chưa kể thời gian giáo viên giao bài trên lớp, về nhà còn phải tự luyện thêm, điều này khiến cậu hơi giật mình.

Trâu Hạo nói không sai, cậu làm việc gì cũng chỉ ba phút nhiệt tình, tỉ như học đàn dương cầm, học sơ sơ rồi lại quay sang học vũ đạo dân gian, tóm lại là như khỉ ăn bắp*.

(*khỉ ăn bắp kiểu cầm hết bắp này tới bắp kia lên ăn, cắn vài miếng xong bỏ lấy bắp khác, thì Kỳ Lâm đi học cũng như thế =)))

Nhưng lần này cậu như thể tìm được chân ái, chăm chỉ đi học hơn bốn tháng, không hề có ý nghĩ chán nản bỏ cuộc.

Có duy nhất một điều hơi buồn bực đó là trường cấp ba cách Mỹ Viện hơi xa, lên năm hai trung học phân ban, cậu theo lớp lý, giáo viên chủ nhiệm đổi thành thầy Lưu Viễn dạy vật lý, vị đại ca này ỷ vào việc mình là chủ nhiệm lớp, sau khi tan học còn phải học thêm vài phút môn lý.

Kỳ Lâm lại là lớp trưởng đại diện của giờ lý, mặc dù trong lòng vạn phần không vui vẫn phải ngoan ngoãn thu bài tập phát bài tập, có khi còn bị thầy gọi đến văn phòng dặn dò này kia.

Lão Lưu rất chiếu cố* cậu, còn muốn nhét cậu vào đội hình đi thi Olympic vật lý.

(*chiếu cố: quan tâm đặc biệt, châm chước)

Nhưng bị cậu tàn nhẫn từ chối.

Lão Lưu đau lòng, “Trò là một đứa trẻ thông minh, sao lại không có ý thức cạnh tranh để tiến bộ như vậy?”

Lúc đó cậu đang vội muốn tới Mỹ Viện học, “Thầy Lưu, hồi cấp hai em tham gia một cuộc thi và bị chịu đả kích quá lớn, khiến tâm lý bị tổn thương. Bác sĩ nói, cả đời này tốt nhất đừng động vào những cuộc thi quá khốc liệt, nếu không sẽ có khả năng bị trầm cảm.”

Lão Lưu vừa kinh ngạc vừa tiếc hận, “Vẫn là thân thể quan trọng nhất, nếu trò đã không muốn, vậy thì quên đi.”

Rời khỏi văn phòng của tổ vật lý, Kỳ Lâm thở dài một hơi, xách balo và bảng vẽ chạy thẳng ra cổng trường.

Hôm nay là thứ ba, 6 rưỡi tối ở Mỹ Viện bắt đầu học, hiện tại đã là 5 rưỡi, không kịp ăn cơm chiều.

Chạy tới cửa nam của Mỹ Viện, Kỳ Lâm vốn tinh thần hăng hái định tiếp tục vọt tới lớp học nhưng mùi thơm ở ngõ nhỏ làm bước chân cậu bất động.

Bụng phát một tiếng rên rỉ, có cảm giác nếu bây giờ cậu không lấp đầy dạ dày thì lát nữa nó sẽ kêu cho cả lớp nghe.

“Ông chủ! Cho cháu một bát mì lạnh và một bánh đường! Nhanh nhanh nhanh!”

Dùng vận tốc 100km/h ăn hết tô mì lạnh, Kỳ Lâm bị cay đến nước mắt ứa ra, vừa lấy cớ an ủi bản thân – không phải là tôi thèm ăn, là cái bụng uy hiếp tôi!

Một soái ca sao có thể để bạn học và cô giáo nghe thấy tiếng bụng kêu?

Lại nói, Kỳ Lâm rất tự luyến, gánh nặng thần tượng không đến một tấn thì ít nhất cũng được 500 cân.

Cậu lớn lên rất đẹp trai, lúc nào cũng tươi vui tỏa sáng. Hồi cấp hai mặc đồng phục đá bóng luôn là gương mặt đại diện của đội. Lên trung học tiếp tục là người đẹp trai nhất lớp, mỗi sáng tập thể dục theo đài đều có rất nhiều nữ sinh lớp bên táo bạo ngắm cậu.

Tuy cậu tạm thời không có hứng thú với yêu đương, nhưng lại rất chú ý đến hình tượng của mình.

“Không phải chứ, nếu cậu không có ý định tìm bạn gái thì tỏ ra lợi hại làm gì?” Trần Tiến Tư nói, “Cả ngày nghiêm chỉnh cậu không mệt nhưng tôi nhìn cũng thấy mệt a.”

“Đây là trách nhiệm xã hội của người đẹp trai.” Cậu nhướn mi, “Tôi là idol vườn trường, phải phụ trách làm giấc mơ của hàng vạn nữ sinh!”

Trần Tiến Tư trợn mắt, “Cậu đủ rồi, thật sự đủ rồi!”

Dùng năm phút giải quyết tô mì lạnh và bánh đường, Kỳ Lâm bị cay đến bốc lửa đầy đầu, hổn hển nói: “Ông chủ, lần sau đừng cho nhiều ớt như vậy! Ngài xem miệng cháu và mặt cháu, giống như đánh phấn son môi luôn rồi đó!”

“Ha ha!” Ông chủ cười đáp, “Không cay thì còn gì là mì lạnh! Lần sau lại đến nhé!”

Dạ dày Kỳ Lâm hơi khó chịu, đi không nhanh, khi đi qua cửa nam thì chỉ còn cách giờ học 10 phút.

“Con đường này…” Cậu nhìn hàng cây hoa lê nở trắng tuyết, phiền muộn dâng lên, “Sao lại dài như vậy chứ?”

Mỹ Viện rất lớn, có không ít học sinh sinh viên đạp xe đạp trên con đường cây xanh thật dài này, “vèo” một phát đi ngang qua.

Nhưng Kỳ Lâm ngại không muốn nói với Kỳ Văn Củ và Thôi Y là mình muốn mua xe.

Bởi vì Nhạc Thành nhiều đường núi, trừ vài con đường trong khuôn viên trường đại học cao đẳng thì những chỗ khác đều không đi xe được, trên đường rất ít khi gặp người đạp xe.

“Tỉnh, xe đạp gì chứ!” Kỳ Lâm hít sâu một hơi, trong phổi ngập tràn mùi hoa lê, “Đôi chân dài của mình chính là bánh xe của lịch sử!”

Một nam sinh đeo mắt kính vừa vặn đi ngang qua: “…..”

Một đứa trẻ cao cao muốn bao nhiêu ngốc nghếch có bấy nhiêu ngốc nghếch, Kỳ Lâm mặc kệ ánh mắt của người xung quanh, dưới cánh hoa lê rụng, khoác lên ráng màu hoàng hôn, chạy như điên trên con đường cây râm mát.

Đáng tiếc mới chạy được hơn trăm mét thì dạ dày đau quá phải dừng lại.

“Aiyaaa đậu xanh!” Kỳ Lâm khom lưng, tay chống vào đầu gối thở dốc, “Cay chết ba ba rồi.”

Nhưng mà ăn ngon.

Lần sau vẫn ăn tiếp!

Một số khu nhà bắt đầu vang lên tiếng chuông vào giờ học, Kỳ Lâm đứng thẳng người, hít một hơi và tiếp tục chạy.

Nhưng càng chạy càng chậm, không khí như một đôi tay mềm mại bấu víu khóc lóc níu cậu lại.

Haiz! Cậu nghĩ, trí tưởng tượng của mình thật phong phú!

Lúc này, một chiếc xe đẹp đi ngang qua cậu, tốc độ không nhanh, bóng dáng người trên xe cũng đang cõng bảng vẽ.

Mắt Kỳ Lâm sáng ngời!

Sinh viên chính quy của Mỹ Viện không đi học ở khu nam này, loạt phòng học bên hồ đã sớm là địa bàn của lớp vẽ sở thích, người này cõng bảng vẽ, khẳng định chính là học sinh của lớp vẽ sở thích.

Là bạn học thì dễ nói chuyện rồi.

“Bạn học!” Kỳ Lâm vừa đuổi vừa hô lớn, “Bạn học! Từ từ! Đợi tôi với!”

Nam sinh mặc áo hoodie màu xám và quần jean xanh tiếp tục đạp xe, không hề có ý dừng lại.

Kỳ Lâm chịu đựng cái dạ dày đang đau từng cơn, đuổi càng hăng say, “Bạn học! Gọi cậu đó! Cõng bảng vẽ, mặc áo xám, bạn học chân dài ơi!”

Nam sinh tựa hồ hơi chần chừ, cuối cùng dừng lại, nghiêng người quay đầu nhìn.

Nhìn rõ mặt đối phương, Kỳ Lâm sửng sốt.

Thân là một hotboy, cậu rất có tự tin với vẻ ngoài của mình, không dễ dàng thừa nhận một thằng con trai nào khác đẹp hơn mình.

Nhưng vị bạn học trước mặt này không thể dùng từ “đẹp” nông cạn để hình dung.

Đây là đẳng cấp thần nhan a!

Chỉ là bạn học thần nhan biểu cảm lãnh đạm, giữa mày hơi nhíu, mang theo vài phần tức giận và không vui nhìn cậu.

Kỳ Lâm nghĩ, aiya, là một mỹ nhân băng sơn.

Nhưng chỉ cần cậu tỏa ra đủ ấm áp, cho dù là băng tuyết trên dãy núi Himalaya cũng sẽ ngoan ngoãn bị cậu hòa tan!

Cậu cười hì hì chạy đến, “Bạn học, cậu đang đi học đúng không? Cậu xem, cậu có bảng vẽ, tôi cũng có bảng vẽ, chúng là nhất định là học cùng lớp.”

Nam sinh hơi híp mắt, đuôi mắt hẹp dài, tỏa ra khí lạnh.

Không được trả lời, Kỳ Lâm cũng không nhụt chí, “Bạn học, cậu cho tôi đi ké một đoạn được không? Thời gian không kịp mất rồi.”

Nam sinh không dao động, tư thế kia chính là đang định tiếp tục đạp xe.

Kỳ Lâm khẩn trương, túm lấy ghế sau, “Tôi cũng không ngồi xe cậu miễn phí. Tôi vẽ rất lợi hại, tuy rằng năm trước mới bắt đầu học nhưng rất có thiên phú. Cậu học lớp nào? Tôi thấy tuổi của chúng ta cũng không khác biệt nhiều lắm, sau này chúng ta có thể cùng nhau đi vẽ vật thực, tôi sẽ đi theo cầm đồ giúp cậu.”

Khuôn mặt nam sinh vẫn giữ một vẻ băng sơn, “Buông tay ra.”

Kỳ Lâm nghĩ, quào, giọng thật trầm, thật dễ nghe.

Chỉ xuất thần trong chớp mắt, nam sinh đã đạp đi xa mấy mét.

Sau khi phản ứng lại, Kỳ Lâm lẩm bẩm: “Dù gì cũng là bạn học, sao lại nhỏ mọn như vậy?”

Đồ keo kiệt! Có thần nhan cũng vô dụng!

Đặt mình vào hoàn cảnh của người khác, Kỳ Lâm cảm thấy nếu giữa đường mình bị bạn học ngăn lại, nhất định sẽ cho đối phương đi nhờ một đoạn đường.

Cái này gọi là có tố chất, có trách nhiệm xã hội.

Có điều Kỳ Lâm cũng không tức giận lâu, tiếp tục hối hả chạy tới lớp học.

“Cậu đến muộn.” Bạn cùng lớp Tưởng Việt nói.

“Cô Lý chưa đến à?” Kỳ Lâm vừa bày dụng cụ vẽ vừa nhìn xung quanh, “Ài, cậu có thấy trong lớp chúng ta có một soái ca không? Mặt rất đẹp, nhưng lại là soái ca thối.”

Tưởng Việt trưng khuôn mặt cún ngốc, “Thối? Cái gì thối? Chân thối hay là hôi nách?”

“ĐM!” Kỳ Lâm đạp Tưởng Việt một phát, “Cậu không ghê nhưng tôi ghê, hình như tôi ngửi thấy mùi luôn rồi đó!”

“Không phải cậu nói thối sao?”

“Tôi nói mặt cậu ta thối!”

Tưởng Việt ngẫm nghĩ, nói sặc mùi chân chó: “Không có! Làm gì có soái ca nào ngoài cậu!”

Kỳ Lâm đắc ý, “Đúng là chỉ soái ngang tôi thôi, cũng là lớp sở thích, nhưng không biết chính xác ở lớp nào.”

“Đậu má! Cậu có hứng thú với con trai à?”

“CLGT? Chỉ là một thằng nhóc đẹp trai mà thôi.”

Đang nói chuyện thì cô bước vào, Kỳ Lâm vội vàng làm động tác “suỵt” với Tưởng Việt, “Chăm chỉ học đi.”

Kỳ Lâm giống đa số nam sinh cùng tuổi khác, rất ham chơi, nhưng một khi đã vào giờ học lớp vẽ thì sẽ biết yên lặng, học được cách nghiêm túc.

9 rưỡi tối tan học, trên hành lang ầm ĩ.

Kỳ Lâm nhớ thương soái ca không cho cậu đi nhờ xe kia, còn cố ý đi qua các phòng học nhìn nhưng vẫn không tìm được người.

“Èo, biến mất nhanh như vậy?”

Ngày qua ngày vẫn trôi qua bình thường. Kỳ Lâm thích nhất là thứ bảy và chủ nhật vì không cần lo lắng sẽ bị lão Lưu chiếm dụng thời gian tan học, có thể ở Mỹ Viện vẽ cả ngày.

Lớp sở thích chia thành nhiều cấp bậc, lớp nâng cao học ở một tầng khác. Bạn học kiêm đồng đội hồi cấp hai Vương Tiểu Ngải của cậu học ở lớp nâng cao.

Nhưng Kỳ Lâm chưa bao giờ đi tìm cậu ta.

Huynh đệ này không có đạo nghĩa, lén lút dùng sở trường đặc biệt cộng thêm điểm để vào lớp chọn.

Nốt nhạc đệm bị soái ca từ chối qua đi hơn nửa tháng, hoa lê rợp bóng trên con đường cây xanh, cành lá tươi tốt.

Kỳ Lâm thuộc dạng có sẹo sẽ quên đau, lần trước ăn mì lạnh dạ dày bị đau đến chảy nước mắt nhưng đảo mắt qua đã quên sạch sẽ.

Giữa trưa thứ bảy, không cần lo lắng buổi chiều sẽ không kịp giờ học, Kỳ Lâm và Tưởng Việt đi ăn mì lạnh, ăn xong lại bị cay đến rụt đầu lưỡi, mỗi người mua một cây kem bạc hà đi về phía lớp học.

Trên con đường cây râm mát có không ít người.

Khu nam tuy rằng không phải khu dạy học chính quy nhưng dù sao cũng là khu lâu đời, phong cảnh rất đẹp, cuối tuần có rất nhiều học sinh sinh viên và cư dân vùng phụ cận đến tản bộ.

Kỳ Lâm đang đi thì bị một người gọi lại.

Là một cô gái cột tóc đuôi ngựa.

“Bạn học, bạn biết tòa nhà Hồng Lâu nằm ở đâu không?” Cô gái hỏi.

“Đây là khu nam, tòa Hồng Lâu ở khu tây.” Kỳ Lâm rất có tinh thần giúp đỡ người khác là niềm vui, “Bạn đi đường kia, xong rẽ phải…”

Vừa nói, Kỳ Lâm vừa vung tay phải đang cầm kem lên, định chỉ đường cho bạn gái kia thì tay đụng phải một vật thể gì đó.

Nói đúng ra là ngực của một người.

Kỳ Lâm xoay người, đang muốn nói “rất xin lỗi” thì lại thấy cây kem màu mè của mình đã dính đầy lên áo sơ mi trắng của người ta.

Tầm mắt hướng lên, bốn mắt chạm nhau, Kỳ Lâm nhìn thấy một khuôn mặt thần nhan quen thuộc.

Ồ… WTF?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.