Bảo Đảm Chất Lượng Tình Yêu

Chương 62: Bị dọa chạy mất tiêu rồi



Mười tệ một cây kem bạc hà, bạc hà thật thì không có, toàn là phẩm màu, Kỳ Lâm đã gặm hết một nửa, một nửa kia gặp nhiệt độ không khí đang dần dần hòa tan, vốn đã yếu ớt lỏng lẻo sắp rơi ra, bị đụng như vậy, trực tiếp nát luôn, nước kem vừa dính trên áo sơ mi của nam sinh, vừa chạy dọc theo áo rớt xuống đất.

“ĐM! Lâm ca!” Tưởng Việt bị dọa sợ tới mức suýt nữa cắn đứt cây gỗ, “Tôi đã bảo là đừng ăn loại này rồi, muốn ăn thì kem trắng ấy! Cậu một hai phải ăn kem bạc hà! Cậu xem lúc tan ra có bao nhiêu màu mè! Lam lục lam lục*! Lam trộn vào lục, lục trộn vào lam! Cmn nhất định là chúng ta đã bị trúng độc! Cậu xem đầu lưỡi của tôi, có phải là giống hệt màu sắc trên ngực vị huynh đệ này không?”

(*Lam: xanh dương, lục: xanh lá)

Nói xong, Tưởng Việt thè cái đầu lưỡi lục lam lẫn lộn của mình ra.

Kỳ Lâm: “…..”

Đây là thời điểm thích hợp để thảo luận việc có trúng độc hay không à?

Cô gái hỏi đường đã đi mất, chỉ còn nam sinh bị dính kem trên ngực. Kỳ Lâm không nỡ nhìn thẳng, dời mắt đi chỗ khác.

Tưởng Việt tốt xấu gì cũng có một câu nói không sai, thật sự là lam trộn vào lục, lục trộn vào lam.

Khí áp xung quanh hình như đang dần thấp xuống, Tưởng Việt lấy di động ra soi lưỡi, không có mắt mà tiếp tục nói: “Aiya thật sự là trúng độc rồi, Lâm ca, trong TV chính là kiểu hóa trang này.”

Kỳ Lâm không để ý đến cậu ta, muốn lau cho nam sinh kia, sờ túi quần một hồi lại phát hiện giấy ăn vừa rồi lấy lúc ăn mì lạnh đã đi đâu mất tiêu.

ĐM! Giấy này thật là, lúc không cần thì đầy ra mà lúc cần thì không có!

Nhưng mà phiền toái nho nhỏ này không làm khó được Kỳ Lâm.

Từ nhỏ đến lớn, cái khác không dám nói, nhưng riêng gặp họa thì Kỳ Lâm tuyệt đối không thua kém ai. Gặp họa nhiều, tố chất tâm lý sẽ tốt lên, khả năng ứng biến rất mạnh.

Đây không phải chỉ là lỡ tay làm bẩn áo người khác thôi sao?

Cậu giặt!

Học vẽ tranh không thiếu những lúc bị dính màu vẽ, quần áo bị bẩn là chuyện thường ở huyện.

Cậu có kinh nghiệm giặt quần áo đầy mình, thậm chí trong phòng học còn để bột giặt và bột tẩy trắng.

“Huynh đệ, ngại quá!” Cậu cười chân thành tha thiết, “Làm bẩn áo cậu mất rồi. Như vầy đi, cậu cởi áo sơ mi ra, tôi mang đi giặt luôn giúp cậu.”

Thần sắc nam sinh không rõ liếc cậu, giống như nhìn một thứ phiền phức.

Không đợi cậu nói câu tiếp theo, nam sinh nhíu mày, xoay người muốn đi.

“A, đừng vội đi!” Kỳ Lâm chạy nhanh một bước, chắn trước mặt nam sinh, “Vừa dính vào giặt ngay sẽ dễ sạch hơn, tôi đảm bảo trả lại áo nguyên vẹn cho cậu. Bên trong cậu có mặc áo lót đúng không? Đừng lãng phí thời gian, để lâu lại khó sạch.”

Nam sinh lạnh lùng nói: “Không cần.”

Nghe câu này Kỳ Lâm đã rõ, nam sinh này đang tức giận, không muốn đứng đây dây dưa với cậu.

Nhưng việc này là cậu sai, từ trước đến nay cậu quang minh lỗi lạc, không bao giờ chiếm tiện nghi* của người khác.

(*chiếm tiện nghi: có thể hiểu là lợi dụng hay đụng chạm đến người khác)

Nếu cảm thấy cậu sẽ giặt không sạch thì được thôi, cậu không giặt nữa, bồi thường là xong!

Một cái áo sơ mi thì bao nhiêu tiền chứ? Căng lắm 500 tệ là cùng.

Cái áo sơ mi mà cậu yêu quý nhất có giá 500 tệ, là Kỳ Hãn mua cho.

Tuy tiền tiêu vặt của cậu không nhiều nhưng từ khi đi học vẽ tranh, cậu đã bắt đầu biết tiết kiệm, hơn nữa vừa qua tết Âm, tài sản cá nhân cũng kha khá, bồi thường một cái áo sơ mi không vấn đề gì.

“Xin lỗi, tôi sẽ chịu trách nhiệm với áo sơ mi của cậu.” Kỳ Lâm giương cằm lên, phô ra một khuôn mặt tuấn tú, cố ý bày ra một biểu cảm chính nghĩa, “Bao nhiêu tiền? Tôi trả cậu.”

Nam sinh lạnh nhạt dừng tầm mắt trên mặt cậu trong một khoảng thời gian ngắn ngủi, sau đó không nói một lời, đi luôn.

Kỳ Lâm đứng tại chỗ: “Hả?”

Đây là có ý gì? Tiền bồi thường cũng không cần?

“Ê!”

Kỳ Lâm muốn đuổi theo nhưng lại bị Tưởng Việt giữ lại, “Lâm ca Lâm ca, người ta đã không cần tiền của cậu, cậu còn muốn đi đánh người ta a?”

Kỳ Lâm kinh ngạc, “Nhìn tôi giống như đang muốn đi đánh cậu ta sao?”

Tôi rõ ràng là nhận lỗi với cậu ta!

“Chẳng lẽ không phải?” Tưởng Việt bắt chước bộ dạng giương cằm vừa rồi của Kỳ Lâm, “Vừa nhìn là thấy giống muốn đánh nhau.”

Kỳ Lâm nhìn chằm chằm khuôn mặt tiện kia của Tưởng Việt, “ĐM! Cái biểu cảm này của cậu thật thiếu đòn!”

“Còn không phải là tôi đang học cậu sao?”

“Biểu cảm của soái ca cậu học không nổi đâu.”

Kỳ Lâm ngẫm nghĩ, đã rõ vì sao Tưởng Việt bảo cậu giống như đang muốn đánh nhau.

Hồi cấp hai cậu rất quậy, trong đội bóng toàn kiểu người hoang dã, cũng đã từng tham gia mấy trận đánh nhau.

Kéo bè kéo cánh đi đánh nhau chả bao giờ chú ý vào kỹ xảo, chỉ tập trung vào khí thế, nhìn thấy mặt nhau là phải hướng lỗ mũi lên trời, trên mặt viết – tới đây, có giỏi thì tới đây, ông đập chết mi!

Tự nhiên sẽ thành thói quen, vừa rồi có khả năng cậu dùng loại khí thế đó nói chuyện với nam sinh, cho nên người ta bị cậu dọa chạy mất tiêu rồi, tiền cũng không cần luôn.

Kỳ Lâm gãi gãi bên thái dương, cảm thấy việc vừa rồi mình đã xử lý không tốt.

“Cũng may cậu dọa người đi mất rồi.” Nhà Tưởng Việt làm kinh doanh, cũng coi như là nhà giàu mới nổi, nhìn quần áo giày dép vẫn có chút hiểu biết, “Vừa rồi tôi dùng hỏa nhãn kim tinh quan sát một chút, áo sơ mi của huynh đệ kia là hàng hiệu đó.”

Kỳ Lâm bất ngờ: “Hả? Vậy là bao nhiêu?”

Tưởng Việt giơ ba ngón tay lên, “Ít nhất cũng khoảng 3000 tệ.”

Kỳ Lâm: “WTF?”

Tưởng Việt vui vẻ, “Cho nên tôi nói, Lâm ca à, sát khí của cậu phát huy vừa đúng lúc, nếu cậu ta thật sự muốn cậu bồi thường thì cậu thảm rồi.”

Kỳ Lâm hoài nghi nhìn về hướng nam sinh biến mất.

3000?

Thực ra 3000 tệ cũng không phải là cậu không trả được, chỉ là hơi xót ví thôi.

“Nhưng mà cậu ta thực sự không tồi nha!” Tưởng Việt lớn lên bình thường, rất có hứng thú với soái ca, hận không thể lột da mặt người khác dán lên mặt mình.

Nghe nói cậu ta tới học vẽ tranh chính là để nâng cao trình độ vẽ vời, sau đó tự vẽ một bức chân dung khuôn mặt Phan An cho chính mình.

Kỳ Lâm hết cách, không lý giải nổi loại tâm lý này, vừa đi vừa nói chuyện, “Lần trước tôi có nhắc qua về cậu ta với cậu.”

Nửa ngày sau Tưởng Việt mới nhớ ra, “A, là người cho cậu ăn bơ?”

Kỳ Lâm: “Đúng.”

Tưởng Việt: “Vậy bây giờ chẳng phải khoảng cách của hai người càng lớn hơn rồi sao?”

Kỳ Lâm lại nghĩ tới lớp vẽ sở thích, “Tưởng tử, cậu giúp tôi hỏi thăm xem huynh đệ kia rốt cuộc là học lớp nào.”

“Cậu vẫn còn ý định muốn đánh nhau à? Đừng nha, nơi này là trường đại học đó!”

“Ai muốn đánh nhau!? Tôi chỉ muốn biết cậu ta là ai thôi!”

Hỏi thăm một lượt, Tưởng Việt vẫn chưa biết nam sinh kia là ai, nhưng lại mang đến một tin tức khác.

Mỗi năm từ tháng tư đến tháng sáu, Mỹ Viện sẽ tổ chức triển lãm nghệ thuật, sinh viên ở Mỹ Viện hay học sinh các khóa học vẽ đều có thể tham gia, cũng hoan nghênh tất cả những người yêu thích hội họa ở khắp nơi tới báo danh.

Triển lãm nghệ thuật này ban đầu chỉ là của sinh viên năm cuối chuẩn bị tốt nghiệp, mỗi người một bức, bày ở sân của bảo tàng nghệ thuật. Sau đó thay đổi qua từng năm, phát triển thành hoạt động hoành tráng nhất ở Mỹ Viện.

Tác phẩm của sinh viên tốt nghiệp vẫn trưng bày ở sân bảo tàng nghệ thuật như cũ, những tác phẩm ưu tú còn có thể được trưng bày bên trong, còn tác phẩm của sinh viên các năm còn lại, học sinh lớp vẽ sở thích, nhân sĩ trong xã hội sẽ trưng bày ở quảng trường sinh viên.

Ở quảng trường không chỉ có tranh đã vẽ xong, còn có người đang đứng vẽ tranh, không khí nghệ thuật nồng đậm. Ở trong bầu không khí này, mặc dù là người mới học cũng sẽ cố gắng không để lộ khuyết điểm của mình ra.

“Lâm ca Lâm ca, cậu tham gia không?” Tưởng Việt hỏi.

Lớp bọn họ chỉ là lớp cơ bản, mới học có nửa năm, đa số trình độ của học sinh trong lớp đều rất non nên không có ai báo danh.

Kỳ Lâm là người đầu tiên, “Tham gia chứ, sợ cái gì!”

“Ở hiện trường có rất nhiều đại thần đó.” Tưởng Việt nói, “Tôi nghe lớp nâng cao nói, các đại thần đều ngại ở bảo tàng nghệ thuật không đủ náo nhiệt, cho nên thích trưng bày tranh ở quảng trường, chúng ta vẽ trước mặt bọn họ chính là tranh của trẻ em thiểu năng trí tuệ.”

“Sax…” Kỳ Lâm vỗ vỗ vai Tưởng Việt, “Ai mà không bắt đầu học từ cơ bản lên? Phải có tự tin, đàn ông soái nhất là khi tự tin, hiểu chưa?”

Lúc này, một nữ sinh trong lớp nhìn về phía bọn họ.

Kỳ Lâm lập tức hạ giọng, thầm thì nói: “Bạn nữ kia đang nhìn chúng ta, biết vì sao không?”

Tưởng Việt ngây thơ hỏi: “Vì sao?”

Kỳ Lâm: “Bởi vì tự tin của chúng ta trong mắt nàng sẽ rất soái!”

Tưởng Việt: “Lâm ca lợi hại!”

Một lúc sau, Tưởng Việt cảm thấy mình đã biết vì sao Kỳ Lâm trở thành một idol vườn trường – là vì Kỳ Lâm rất tự tin.

Sau đó Tưởng Việt lại tự lĩnh ngộ, thật ra chỉ là vì Kỳ Lâm lớn lên rất đẹp trai thôi.

Lại một thứ sáu nữa tới.

Tan học, Trần Tiến Tư khoác vai Kỳ Lâm, “Lâm ca, ngày mai đi du xuân không?”

Thời tiết mùa xuân tháng tư, khắp nơi ở Nhạc Thành đều rất mềm mại thoải mái, bước sang tháng năm sẽ nóng lên, lúc này là khoảng thời gian thích hợp cuối cùng để đi chơi xuân.

“Ngày mai không được.” Kỳ Lâm nói, “Thứ bảy chủ nhật tôi phải đi học vẽ, các cậu không phải không biết. Hơn nữa ngày mai ở Mỹ Viện có triển lãm nghệ thuật, tôi đi báo danh.”

“Đệch! Sao cậu vẫn chưa chán vậy?” Trần Tiến Tư nói, “Ba phút nhiệt tình của cậu cũng được dài phết rồi đó.”

Kỳ Lâm cười, “Cho nên các cậu thua, đưa 100 tệ đây, mời mấy cậu ăn mì lạnh.”

“Vậy ngày mai cậu quyết định không đi chơi xuân với bọn tôi?” Trâu Hạo dựa vào bàn, “Lão Kỳ, đây là cậu đang muốn thoát ly tổ chức.”

Kỳ Lâm cũng cảm thấy gần đây mình không hòa nhập với tập thể, tình huynh đệ sắt thép đã trở thành tình huynh đệ plastic.

Nhưng mà cậu muốn tham gia triển lãm nghệ thuật, “Nếu không thì vầy đi, các cậu tới Mỹ Viện du xuân, có hồ hoa sen đang nở, phía bắc có một ngọn núi, hoa đào nở trên núi rất nhiều. Tôi vẽ tranh ở quảng trường sinh viên, các cậu tới rồi gọi điện cho tôi, giữa trưa tôi đưa các cậu đi ăn mì lạnh ở cửa nam, buổi chiều cùng nhau đi leo núi.”

Trâu Hão cân nhắc, “Ở Mỹ Viện có rất nhiều tiểu tỷ tỷ đúng không?”

Trần Tiến Tư lập tức nói: “Được được được, vậy thì đi Mỹ Viện!”

Kỳ Lâm đắc ý nghĩ, mình đúng là một nhân tài xã giao, tình hữu nghị và sở thích đều được bảo đảm, không bên nào bị thua thiệt.

Kỳ Văn Củ và Thôi Y bận rộn, đều đã đi công tác, buổi sáng thứ bảy, Kỳ Lâm dậy sớm, làm cho mình một bữa sáng bánh sữa bò, cầm theo một bình nước và dụng cụ vẽ tranh đi đến Mỹ Viện.

Chưa đến 9 giờ, trên quảng trường sinh viên đã có không ít người, Tưởng Việt cũng đã tới rồi.

Lớp cơ bản bọn họ lần đầu tiên tham gia triển lãm nghệ thuật, mỗi người đều luống cuống, không dám một mình đi chinh chiến, một hai phải tụ tập lại thành một đám người nhỏ.

Kỳ Lâm cảm thấy không sao cả, muốn làm thì làm, cậu bày bảng vẽ ở rìa ngoài đám người, sắp xếp xong xuôi bắt đầu vẽ tranh.

Bọn Trâu Hạo cuối tuần ngủ nướng, lúc đến Mỹ Viện đã là 11 giờ rưỡi.

Kỳ Lâm vẽ hơn hai tiếng, tay chân quần áo đều dính thuốc màu, sau khi nhận được điện thoại, nói với Tưởng Việt một câu xong chạy về phía cửa nam.

Nhưng vừa mới ra khỏi quảng trường sinh viên, Kỳ Lâm bắt giữ được một bóng dáng quen thuộc.

Là nam sinh bị cậu làm bẩn áo sơ mi!

Kỳ Lâm không chút nghĩ ngợi gì lập tức đuổi theo. Nhưng người quá đông, cậu đuổi nửa ngày, khoảng cách càng ngày càng xa, chỉ thấy nam sinh cõng bảng vẽ, hướng vì phía khu bắc.

Vất vả lắm mới gặp được, phải đuổi theo.

Kỳ Lâm căn cứ vào nguyên tắc phải có trách nhiệm với áo sơ mi của người ta, gọi điện thoại cho Trâu Hạo, bảo bọn hắn đi ăn mì lạnh, cậu thanh toán.

Trâu Hạo: “…..”

“Sao vậy?” Trần Tiến Tư hỏi, “Khi nào Lâm ca tới?”

Trâu Hạo: “Bảo chúng ta ăn trước, cậu ta thanh toán.”

Trần Tiến Tư trầm mặc nửa ngày, đột nhiên nói: “ĐM! Khẳng định là Lâm ca nhìn thấy mỹ nữ, bị người ta câu đi mất rồi!”

Lúc này, Kỳ Lâm đã đuổi tới chân núi phía khu bắc, bóng dáng nam sinh kia biến mất vào trong rừng đào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.