Bảo Đảm Chất Lượng Tình Yêu

Chương 68: Cậu ấy đang tỏa sáng



Sau cơn mưa trời lại sáng, nhưng dù vẫn chưa trả được.

Trường trung học Nhạc Thành không chỉ có đội ngũ giáo viên hùng hậu, tỉ lệ nhập học cao, học bá đông đảo mà thể dục và nghệ thuật cũng phát triển rất mạnh.

Giống như Kỳ Lâm hồi cấp hai, dẫn dắt đội bóng đá cầm giải quán quân.

Đội bóng rổ của trường cũng đạt được nhiều thành tích nổi bật. Đội bóng rổ nam và đội bóng chuyền nữ là những cái tên đạt giải quen thuộc trong những giải đấu quốc gia. Hằng năm, những học sinh âm nhạc và mỹ thuật ưu tú cũng trúng tuyển nhiều vào các Học viện Nghệ thuật.

Một tuần sau khi Kỳ Lâm mượn dù, đại hội thể thao mùa hè bắt đầu.

Đại hội thể thao chia ra làm hai mùa, mùa hè và mùa thu, tương ứng với hai học kỳ, mùa hè thi điền kinh, mùa thu thi đá bóng. Mặc kệ là mùa nào, Kỳ Lâm cũng luôn là chủ lực.

“Lão Kỳ, báo danh!” Trâu Hạo là lớp phó thể dục, nghi thức kéo cờ còn chưa bắt đầu đã túm Kỳ Lâm đi báo danh.

Bọn họ là bạn từ cấp hai, rất quen thuộc lẫn nhau, Kỳ Lâm không chút suy nghĩ nói: “Vẫn mấy hạng mục cũ.”

Trâu Hạo vừa viết vừa nói: “Tiếp sức 400m nam, nhảy xa nam, chạy 100m nam, chạy 200m nam,… Đệt! Tôi cảm thấy không ổn.”

Thời tiết càng ngày càng nóng, Kỳ Lâm đang cởi bớt đồng phục, “Hả? Cái gì không ổn?”

Trâu Hạo: “Sao toàn là hạng mục chạy nhanh?”

Kỳ Lâm: “Trước nay không phải vẫn mấy hạng mục đó sao?”

“Nhưng đó là cấp hai.” Trâu Hạo cười thâm thúy, “Lão Kỳ, cậu 16 tuổi rồi, phải học cách trưởng thành.”

Kỳ Lâm ngơ, không rõ những lời này là có ý gì.

Trần Tiến Tư ngồi bên cạnh cười như điên, “Lâm ca, cậu ta nói cậu không đủ “dai sức”, chỉ có thể tham gia chạy nhanh.”

Kỳ Lâm cười, “Còn không phải là đang kích tôi báo danh chạy 800m sao?”

Trâu Hạo: “Thông minh!”

“Tài trí của Lâm ca còn cần cậu khen sao?” Kỳ Lâm buộc đồng phục vào thắt lưng, “Một người được báo danh năm hạng mục đúng không? Hạng mục cuối viết chạy 800m nam đi.”

Trần Tiến Tư huýt sáo, “Lâm ca rất “bền”!”

Đại hội thể thao diễn ra trong hai ngày, thứ bảy và chủ nhật. Nhưng trong vòng một tuần trước đó không ai còn tâm tư đi học, chỉ lo tập luyện, Kỳ Lâm thân là đại diện của lớp, lại là tuyển thủ hạt giống quan trọng, từ sáng đến tối gần như không lúc nào được nghỉ ngơi.

Cậu là người đi trước lúc diễu hành, bước đi nghiêm chỉnh cầm bảng tên lớp, lớp trưởng có yêu cầu nghiêm khắc với cậu, tập một lần lại một lần, những người khác được nghỉ ngơi, cậu vẫn ở bên cạnh tập.

Tập diễu hành xong lại sang tập chạy tiếp sức, sau đó lại tập chạy 800m.

Buổi tối 9 giờ, một đám người nằm trên mặt cỏ nhân tạo thở dốc, Trần Tiến Tư phát hiện Kỳ Lâm ngủ mất tiêu rồi.

Vì vinh dự của lớp, từ lúc học vẽ tranh cho đến nay, lần đầu tiên Kỳ Lâm xin nghỉ, hai buổi tối thứ ba và thứ năm không đi học cho nên cũng không trả được dù.

Diệp Chuyết Hàn không giống những học sinh lớp vẽ sở thích bình thường, thời gian đi học không cố định, muốn đi thì đi, phòng học ở tầng cao nhất kia cũng chỉ có mình hắn, lúc nào rảnh thì tới đó vẽ một chút, đa số thời gian hắn ngồi một mình giữa phòng, không có ý tưởng vẽ vời gì.

Lần đầu tiên gặp Kỳ Lâm ở con đường cây râm mát là vào thứ ba.

Bởi vậy Diệp Chuyết Hàn suy ra, lớp Kỳ Lâm đi học vào thứ ba, thứ năm và cuối tuần.

Chỉ là một cây dù mà thôi, Diệp Chuyết Hàn cũng không muốn lấy lại. Thiếu niên có cái cổ rất trắng kia mỗi lần xuất hiện trước mặt hắn đều sẽ mang đến rất nhiều phiền phức.

Nhưng mà buổi tối thứ ba, Diệp Chuyết Hàn không định rời khỏi phòng học.

“Em còn muốn vẽ sao?” Hà Phán Phán hỏi, “Đã 9 giờ rồi.”

Thông thường, Diệp Chuyết Hàn sẽ về trước khi những lớp dưới tầng tan học, để tránh chen chúc.

Diệp Chuyết Hàn đang vẽ một bức tranh, nhàn nhạt trả lời, “Vâng.”

Hà Phán Phán dạy hắn một năm, đã biết rõ tính cách của hắn, cũng không khuyên gì, chỉ nói: “Đừng ở lại quá muộn, về nhà chú ý an toàn.”

Lớp vẽ sở thích lục tục tan học, từng đợt ầm ĩ, đèn ở khu dạy học cũ tắt dần, trên hành lang yên tĩnh trở lại.

Kỳ Lâm không xuất hiện.

Diệp Chuyết Hàn nhìn đồng hồ, sắp xếp đồ đạc rời đi.

Khi xuống tầng, hắn không đi theo lối ngày thường mà đi vòng sang một cầu thang khác, đi qua một lượt các phòng của lớp cơ bản.

Học sinh lớp cơ bản đã về hết.

Diệp Chuyết Hàn khẽ nhíu mày.

Hắn không phải đang chờ Kỳ Lâm mà là biết Kỳ Lâm vẫn còn giữ dù, trốn cũng không xong, nói không chừng Kỳ Lâm đi tìm hắn không được lần sau lại hỏi mãi tại sao không ở lại chờ cậu.

Nghĩ đến bộ dáng thiếu niên ở bên cạnh lải nhải, hắn cảm thấy vẫn là nên nhanh chóng lấy lại dù thôi.

Nhưng mà ngoài dự liệu của Diệp Chuyết Hàn, buối tối thứ năm Kỳ Lâm vẫn không tới.

Diệp Chuyết Hàn nhìn thấy nam sinh ngày đó đi cùng cậu ở cửa nam, nam sinh đang mời một nữ sinh ăn kem, xung quanh không hề thấy thân ảnh của Kỳ Lâm.

Kỳ Lâm đang khổ luyện 800m, làm gì còn tâm trí mà nhớ tới cây dù.

Từ khi bắt đầu báo danh, trong đầu cậu chỉ có giải quán quân! Chỉ có vinh dự của lớp!

“Lâm ca!” Trần Tiến Tư cũng tham gia chạy tiếp sức, thực lực bốn người tương đối ngang nhau, cậu ta mang một chai coca tới ném cho Kỳ Lâm, “Lâm ca vất vả rồi, cảm giác thế nào?”

Kỳ Lâm là người cuối cùng nhận gậy, áp lực rất lớn.

Nhưng dù có chịu áp lực lớn cũng không thể biểu hiện ra trước mặt các huynh đệ. Cậu bình tĩnh uống hết nửa chai, khóe môi cong lên, ánh mắt sắc bén, “Đôi giày dưới chân chính là giày chiến!”

Cuối tuần, mặt trời lên cao, đại hội thể thao đúng hạn khai mạc.

Kỳ Lâm tham gia nhảy xa, xong lại đi thi chạy 800m nam luôn.

Diệp Chuyết Hàn lần thứ tư đi qua tầng của lớp cơ bản, giữa mày nhíu chặt.

Tuyệt đối không phải là vì lưu luyến, mà là không biết liệu có phải Kỳ Lâm đã xảy ra chuyện gì hay không?

Ngày đó sau khi Kỳ Lâm rời khỏi biệt thự, mưa lại to lên. 

Bên ngoài khu biệt thự Thần Giang có một đoạn đường thường xảy ra tai nạn giao thông lúc trời mưa. Nếu Kỳ Lâm xảy ra chuyện trên đường về nhà thì sẽ có liên quan đến hắn.

Diệp Chuyết Hàn không hề để bụng chuyện gì, thậm chí cũng không để tâm đến sự tồn tại của mình, không hề nhiệt tình với chuyện gì cả.

Nhưng không phải là người hoàn toàn không có ý thức trách nhiệm.

Kỳ Lâm có nhắc qua trường trung học Nhạc Thành, Diệp Chuyết Hàn định đi qua đó xem thử một chút.

Vốn dĩ có thể trực tiếp hỏi nam sinh tên là Tưởng Việt kia, nhưng tự đi đến trường vẫn nhẹ nhàng hơn tiếp xúc với một người lạ.

Trong lúc đại hội thể thao diễn ra, trường đông vui như tết.

Diệp Chuyết Hàn đi tới một khuôn viên trường xa lạ, nghe thấy ở sân thể dục truyền đến tiếng hoan hô rất lớn.

Bản năng của hắn không thích những nơi đông người nhưng không hiểu sao bước chân lại đi về hướng phát ra tiếng ầm ĩ.

Thi đấu điền kinh, có tiếp sức 400m nam và 400m nữ. Nhiệt huyết, thanh xuân, nước mắt, đều rơi trên đường đua 400m này, thăng hoa đến tận cùng.

Lớp Kỳ Lâm vừa bỏ lỡ chức quán quân của tiếp sức 400m nữ – vốn vẫn luôn dẫn đầu tới khi trao gậy lần cuối lại mắc sai lầm.

Không chỉ có các tuyển thủ khóc, toàn bộ nữ sinh trong lớp cũng khóc.

Mắt thấy tiếp sức 400m nam sắp bắt đầu, Kỳ Lâm vội vàng an ủi từng nữ sinh.

“Lâm ca! Lâm ca! Nhanh lên!” Trần Tiến Tư sốt ruột hô, “Cậu mang giải quán quân về chính là cho nữ sinh trong lớp sự an ủi lớn nhất!”

Tuyển thủ nữ thi đấu khóc càng hăng, một tay đẩy Kỳ Lâm, khóc tê tâm liệt phế, “Lão Kỳ, mang giải nhất về đây!”

Nếu muốn hỏi hắn có lo lắng không thì hắn đang lo lắng muốn chết rồi đây.

Nếu không thi tốt thì chiếc vương miện của soái ca trên đầu cậu sẽ rơi mất.

Soái ca, không chỉ là người có khuôn mặt đẹp trai, còn phải chịu trách nhiệm với giấc mộng của các nữ sinh!

Tiếng súng vang lên, Trâu Hạo như một mũi tên rời dây cung lao đi.

Diệp Chuyết Hàn nhìn thấy Kỳ Lâm đứng trên đường băng.

Áo điền kinh màu vàng, quần đùi màu trắng, cao gầy, dáng người thiếu niên rất tinh tế.

Vùng da trắng loáng ở cổ đã lan khắp toàn thân, đôi tay giơ lên cao, đôi chân thon dài.

Rõ ràng ở cùng hàng cũng có rất nhiều học sinh ăn mặc tương tự, Diệp Chuyết Hàn lại chỉ nhìn thấy Kỳ Lâm.

Kỳ Lâm đang tỏa sáng.

Kỳ Lâm lại đang tỏa sáng.

Diệp Chuyết Hàn bất tri bất giác vô thức cau mày.

Trên đường đua trao bốn gậy, gậy đầu tiên vẫn dẫn đầu, tới gậy thứ ba đã rớt xuống thứ ba.

Âm thanh cố lên đinh tai nhức óc, Kỳ Lâm đặt tay ra sau, tư thế chuẩn bị nhận gậy chiếu vào mắt Diệp Chuyết Hàn.

“Thình thịch…”

Nhịp tim dường như đang tăng tốc.

Diệp Chuyết Hàn cảm thấy thật mới lạ.

Mình đang khẩn trương vì Kỳ Lâm sao?

Khi gậy đầu tiên được giao đi, Kỳ Lâm nhìn Trần Tiến Tư hướng về phía mình cười toe toét, trái tim cậu hồi hộp như muốn vỡ ra.

“Không cần khẩn trương không cần khẩn trương! Siêu cấp soái siêu cấp soái! Siêu cấp soái!!”

Không ai nghe thấy âm thanh lẩm bẩm trong cổ họng cậu, tiếng cổ vũ như một cơn sóng thần lan ra toàn bộ sân thể dục

“Lâm ca!” Khoảnh khắc trao gậy, Trần Tiến Tư ngã lăn ra đất, cuồng loạn, “Lâm ca! Mau chạy!”

Kỳ Lâm chạy vụt đi như gió, hết thảy âm thanh và cảnh vật xung quanh đều bị làm mờ.

Cặp mắt luôn thờ ơ của Diệp Chuyết Hàn bỗng nhiên có chút gợn sóng.

Vẫn xếp hạng bốn trên đường đua, thiếu niên chạy như điên, giống như một luồng ánh sáng trắng, vượt qua người thứ hai, tới gần người đầu tiên.

Trước vạch đích một giây, Kỳ Lâm đã vượt qua người đầu tiên, tốc độ không giảm, chạy thêm một đoạn nữa mới dừng.

Tiếng reo hò trở nên cuồng nhiệt hơn bao giờ hết, Diệp Chuyết Hàn nhìn thiếu niên trắng sáng kia bị rất nhiều người vây quanh, vứt lên, nam sinh rít gào, nữ sinh khóc lớn, cuối cùng Kỳ Lâm được đặt xuống gần lan can, đứng thẳng, giơ nắm tay lên, không rõ là đang hô cái gì.

Diệp Chuyết Hàn chớp mắt.

Cảnh tưởng trước mắt hắn chưa từng được nhìn qua.

Hắn chưa bao giờ cảm nhận được sự phấn khích, nhưng tại thời khắc này, hắn bị hình bóng của thiếu niên kia thiêu đốt, nhắm mắt lại, trong đầu chỉ hiện ra bóng dáng vượt qua vạch đích của thiếu niên.

Đường đua 400m kết thúc, đường băng chuẩn bị cho chạy 200m.

Thêm một đợt cổ vũ mới.

Tim Diệp Chuyết Hàn dần bình ổn lại, như một mặt hồ không bị ném đá xuống.

Trên sân thể dục đã không còn nhìn thấy Kỳ Lâm, hắn ngẩn ngơ một lát, xoay người đi ra cổng trường.

Hôm nay tới đây làm gì?

Xem đại hội thể thao sao?

Kỳ Lâm không xảy ra chuyện trên đường về nhà, xác nhận điều này là đủ rồi.

“Lâm ca lợi hại!”

Sau khi chạy tiếp sức 400m kết thúc, MC tuyên bố giải, kết thúc hạng mục. Buổi tối có một bữa tụ tập, ăn uống rồi hát kara, Kỳ Lâm là công thần, không thể không có mặt.

“Tôi về nhà tắm rửa một phát.” Gánh nặng thần tượng của Kỳ Lâm lại xuất hiện, bữa tiệc mừng như thế này sao lại để một thân hôi hám tới dự?

Lớp trưởng chính là nữ sinh làm rơi gậy, vui vẻ đồng ý với cậu, dặn dò cậu tốc chiến tốc thắng.

Quần áo cũng chưa thay, Kỳ Lâm chạy ra cổng trường thì bỗng nhiên nhìn thấy một thân ảnh không nên xuất hiện ở chỗ này.

“Diệp, Hoài, Long?”

Kỳ Lâm xoa mắt, chớp chớp mấy cái, thực sự là Diệp Hoài Long!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.