Bảo Đảm Chất Lượng Tình Yêu

Chương 72: Vừa ngọt ngào vừa cuốn hút



Ngày nghỉ hè chính thức đầu tiên, Kỳ Lâm đã bắt đầu những công tác cần chuẩn bị cho chuyến đi du lịch.

“Dựa vào năng lực kinh tế, lộ trình, sau khi suy xét kĩ lưỡng, tôi tìm được năm nơi.” Kỳ Lâm ngồi xổm trên mặt đất, một tay cầm kem qua bạc hà, một tay chỉ vào bản đồ, “Cậu chọn một cái đi.”

Diệp Chuyết Hàn nói: “Cậu muốn đi chỗ nào?”

Kỳ Lâm hơi ngẩng đầu lên, màu mắt trong veo dưới ánh mặt trời, như màu nước trà nhạt, “Tôi chỗ nào cũng được, tùy cậu.”

Khu dạy học cũ ở Mỹ Viện đã qua ba bốn kì nghỉ hè không tu bổ lại, phòng học tầng cao nhất tạm thời không dùng được, Kỳ Lâm trực tiếp chạy đến khu biệt thự Thần Giang, mặc đồng phục bóng rổ màu trắng, dưới chân mà một đôi giày thể thao mới, là phần thưởng của thành tích kiểm tra tốt, cả người nhìn vừa ngọt ngào vừa cuốn hút (theo kiểu nam tính).

Diệp Chuyết Hàn không thèm để ý đích đến là nơi nào, chỉ nhìn chằm chằm Kỳ Lâm, “Nơi nào tiện ngắm sao nhất?”

“À!” Kỳ Lâm đứng lên, trong miệng là một miếng kem chưa tan hết, phát âm không rõ ràng, “Cậu cũng thích ắm ao?” (ngắm sao)

Diệp Chuyết Hàn gật đầu.

“Vậy đi chỗ này đi!” Kỳ Lâm vỗ đùi, “Tinh Nhứ Than. Chỗ này chưa khai phá, mặc dù mùa hè rất thịnh du lịch nhưng người rất ít, vẫn bảo trì tốt hệ sinh thái nguyên thủy, không khí rất sạch sẽ, hơn nữa buổi tối ngư dân đi ngủ từ sớm, không bị ô nhiễm ánh sáng, có thể nhìn thấy ngân hà.”

Nói xong, Kỳ Lâm cười rộ lên, “Đến trong tên cũng có chữ Tinh (ngôi sao)! Nên đến đó! Có điều Long Long à, lần trước tôi nói tôi thích ngắm sao, cậu sao lại không phụ họa? Tôi không biết hóa ra chúng ta lại có cùng sở thích!”

Diệp Chuyết Hàn nói: “Đổi xưng hô khác.”

Kỳ Lâm nghẹn, sau đó cười càng vui vẻ, “Long Long không hay à? Long Long đáng yêu mà!”

Diệp Chuyết Hàn lạnh lùng nhìn cậu.

Hai ngày này, từ “Tiểu Long ca” biến thành “Long Long”, tên trước gọi khi có việc muốn nhờ, tên sau gọi thân mật.

Tuy rằng Diệp Chuyết Hàn không thích cả hai xưng hô này nhưng ít ra “Tiểu Long ca” nghe vẫn dễ chấp nhận hơn “Long Long”.

“Được được, không gọi Long Long nữa là được chứ gì. Ca, cậu vẫn là Tiểu Long ca của tôi.” Kỳ Lâm vừa cất bản đồ vừa nói, “Haiz, cậu còn chưa trả lời tôi đâu, lần trước…”

Diệp Chuyết Hàn cắt ngang, “Bởi vì không cần thiết phải phụ họa.”

Kỳ Lâm quay đầu, “Hả?”

Diệp Chuyết Hàn duỗi tay, nhẹ nhàng quay mặt cậu lại, “Tôi cho rằng đây là thường thức bình thường.”

“Thường thức?”

“Có ai mà không thích ngắm sao?”

Từ Nhạc Thành đến Tinh Nhứ Than phải ngồi bảy tiếng xe buýt, sau đó chuyển sang xe nhỏ. Vì để kịp thời gian, phải xuất phát từ sáng sớm, đón chuyến xe sớm nhất lúc 6 giờ.

Kỳ Lâm đã đi du lịch rất nhiều lần nhưng đều là đi cùng Kỳ Hãn, đây là lần đầu tiên đi chơi xa cùng bạn bè, hưng phấn cả đêm, nửa đêm hai giờ còn sửa soạn hành lý.

Thôi Y khó khăn lắm mới có một kì nghỉ ngắn, Kỳ Lâm lăn lộn trong phòng khách khiến nàng không ngủ được, chỉ đành tới hỗ trợ sắp xếp, “Cha con nói thành tích kiểm tra lần này của con tốt như vậy là nhờ có một vị bạn học gọi là “Tiểu Long ca”?”

Kỳ Lâm đang nhét táo đỏ và hoa hồng vào vali, “Đúng vậy, cậu ta rất lợi hại, học bá lớp trọng điểm khoa học tự nhiên cũng không làm được hết bài, cậu ta nhìn một cái đã giải quyết được hết, vừa chuẩn vừa nhanh, không phục không được.”

Thôi Y nhìn cái vali bị nhét lung tung cả lên, “Táo đỏ và hoa hồng mang theo làm gì, không sợ nặng à? Đi ra ngoài chơi, mẹ không tin mỗi ngày con có thể kiên trì pha trà uống.”

Kỳ Lâm rút một chiếc ấm đun nước ngoài trời mới mua từ trong hộp ra, “Tiểu Long ca thích uống, con phải sủng cậu ta.”

Nghe vậy, ánh mắt Thôi Y khẽ thay đổi, “Tiểu Long ca không phải là nữ sinh, cái gì mà sủng với không sủng. Ra ngoài đừng có nói lung tung vớ vẩn, đỡ phải chọc vào người khác.”

Kỳ Lâm ngắm nghía ấm nước, “Nam sinh sao lại không thể sủng? Sao lại chọc vào người khác?”

Thôi Y sinh Kỳ Hãn lúc tuổi không còn trẻ, tuy ngày thường không thể quản hai đứa con trai nhưng trong xương cốt rất truyền thống, nghe Kỳ Lâm nói sủng một nam sinh khác, tổng thể cảm thấy quái quái chỗ nào đó.

Trong ý thức của nàng, nam sinh bị sủng rất là không có mặt mũi.

Kỳ Lâm không tiếp tục nói về đề tài này, hai mẹ con vội vội vàng vàng mới sắp xếp được thỏa đáng.

“Mẹ đưa các con tới bến xe.” Thôi Y hỏi, “Tiểu Long ca ở đâu?”

Kỳ Lâm rất hiểu chuyện, cảm thấy với tính cách của Tiểu Long ca hẳn là sẽ rất ngại “gặp gia trưởng” cho nên vừa gửi tin nhắn vừa nói: “Không cần, chúng con hẹn gặp nhau trực tiếp ở bến xe.”

Vài phút sau, nhận được trả lời, “Tôi đang chờ cậu ở bên ngoài.”

So sánh với Kỳ Lâm, hành lý của Diệp Chuyết Hàn rất ít ỏi, chỉ có một vali cỡ trung, trả lời vấn đề của Thôi Y, hắn chỉ nói có họ hàng xa ở đó.

Thôi Y nhìn qua kính chiếu hậu quan sát cậu bạn thiên tài của con trai nhà mình vài lần, không thể không nảy sinh một cảm giác quái dị – cậu ta thật lãnh đạm, không dễ tiếp cận, là người độc lai độc vãng, thích an tĩnh, nhưng vì sao lại nguyện ý đi du lịch cùng Kỳ Lâm?

Đến bến xe, Kỳ Lâm hưng phấn lấy vali ra, phất tay với Thôi Y. Thôi Y theo bản năng hướng nhìn thoáng qua bên cạnh, thiếu niên thần sắc lạnh lùng trầm mặc, tự cao tự đại.

Nhìn hai đứa đi vào sảnh chờ xe, Thôi Y lắc đầu, thầm nghĩ nhất định là mình lo lắng thái quá, Kỳ Lâm đã 16 tuổi, biết tự chừng mực, hơn nữa thành tích đối phương tốt như vậy, không thể lợi dụng được thứ gì trên người Kỳ Lâm.

Xe đón ánh mặt trời chạy về phía đông. Lúc vừa lên đường cao tốc, Kỳ Lâm khó nén kích động, nói chuyện không ngừng, nhưng nói chưa đến một tiếng đã bị cơn buồn ngủ vì thức đêm ập tới.

“Tôi ngủ một lát.” Cậu nói, “Khi nào dừng xe tạm nghỉ đi WC thì gọi tôi.”

Diệp Chuyết Hàn: “Ừ.”

Bọn họ ngồi ở ghế đầu tiên, tầm nhìn trống trải, Diệp Chuyết Hàn nhìn phong cảnh đường quốc lộ thẳng tắp chẳng có gì để khen phía trước, không lâu sau liền cảm thấy bả vai bị đè xuống.

Kỳ Lâm lung lay, đầu nghiêng sang.

Vài phút sau, có lẽ Kỳ Lâm mơ màng biết mình đụng vào bả vai người bên cạnh nên ngồi thẳng lại.

Lát sau lại nghiêng sang.

Diệp Chuyết Hàn: “…..”

Lần thứ ba Kỳ Lâm nghiêng sang, Diệp Chuyết Hàn giơ tay đè đầu cậu lại. Cậu đã ngủ say, không quay về nữa, ngoan ngoãn ngồi im.

Khi xe buýt vào trạm nghỉ, tiếng động cơ dừng lại, Kỳ Lâm lập tức tỉnh ngủ.

Lúc bắt đầu ngủ còn ngồi nghiêm chỉnh, lúc dậy đã nằm vào ngực người ta.

“Hả?” Kỳ Lâm chậm rãi duỗi người, mắt chưa mở hết, “Tôi đè cậu à?”

Diệp Chuyết Hàn: “Vẫn ổn.”

Khi xuống xe hoạt động một chút, Kỳ Lâm đột nhiên nhớ tới lời của Thôi Y, “Tiểu Long ca, lát nữa lên xe cậu ngủ trên vai tôi đi.”

Diệp Chuyết Hàn không hiểu, “Hả?”

Kỳ Lâm cười, “Tôi phải sủng cậu một chút.”

Diệp Chuyết Hàn hơi nhíu mày, sau đó nói: “Cho nên ngủ trên vai tức là sủng? Cậu cảm thấy vừa rồi cậu bị tôi sủng?”

Kỳ Lâm: “Ặc…”

Cậu thề, vừa rồi đột nhiên nghĩ tới chữ “sủng” nên thuận miệng nói, nhưng vẫn là những lời như vậy nghe từ miệng Diệp Hạo Long lại có mùi vị khác?

Biến thành một mùi vị gì đó cậu cũng không thể hình dung, chỉ cảm thấy trong lòng ngứa ngáy, còn hơi rung động.

Chẳng lẽ là vì Diệp Chuyết Hàn lớn lên giống thần tiên cho nên nói “sủng” rất có uy lực?

Buổi chiều, sau khi xe buýt dừng nghỉ ba lần thì cũng tới Hạ Thị, sau đó lại đi xe nhỏ xóc nảy hơn một tiếng, không khí dần dần ẩm ướt, mùi tanh mặn của gió biển ập vào mặt, thổi đi mỏi mệt của một đường bôn ba.

Trước khi đi Kỳ Lâm đã đặt phòng đầy đủ, cậu chọn được một chỗ nghỉ ngơi rất tốt, là nhà một ngư dân, có hai tầng, hơn mười phòng nghỉ, trước nhà có một cái sân rộng.

Tinh Nhứ Than quạnh quẽ, chỉ có giữa tháng 7 du khách mới dần tăng nhiều, lúc này toàn bộ nhà nghỉ không hề có vị khách nào khác, giống như bị bọn họ bao trọn.

“Tiểu Long ca! Cậu mau lên đây!” Chạng vạng, Kỳ Lâm chưa thu dọn hành lý đã bò lên sân thượng, hô xuống bên dưới, “Mặt trời lặn!”

Một quả cầu đỏ rực rơi xuống biển, tỏa ra xung quanh một màu vàng kim.

Đây là cảnh tượng tuyệt mỹ không thể nhìn thấy ở thành phố, Diệp Chuyết Hàn lại lặng yên quay mặt sang, nhìn màu vàng lấp lánh trong mắt Kỳ Lâm.

So với hoàng hôn trên biển, nhìn thiếu niên ồn ào này cảm thấy còn đáng giá hơn.

Kỳ Lâm hoàn toàn không để ý đến tầm mắt bên cạnh, hướng về phía biển hô to. Trước đây cậu đã nhìn thấy biển nhưng chưa thấy biển ở nơi nào yên tĩnh như ở đây.

Nhất thời, hết thảy những ồn ào nhộn nhịp của thế giới như đang vọng lại về phía cậu.

Mặt trời hoàn toàn chìm vào biển, ráng màu lại không bị cắn nuốt ngay, Kỳ Lâm xoay người, lập tức va vào ánh mắt của Diệp Chuyết Hàn.

“Tôi…” Sau khoảng khắc im lặng ngắn ngủi, cậu ngượng ngùng cười, “Vừa rồi tôi ồn ào quá phải không?”

Tôi có thể giải thích! Cậu nghĩ.

Làm gì có học sinh nào vừa trải qua kì thi cuối kỳ đầy áp lực được nhìn cảnh hoàng hôn đồ sộ mà không kích động?

Đâu giống những thiên tài làm toán dễ như ăn cháo?

Diệp Chuyết Hàn cười, “Không phải vừa rồi.”

Kỳ Lâm: “Hả?”

“Cậu vẫn luôn rất ồn ào.”

“…..”

“Có lúc nào cậu không ồn ào sao?”

“Được lắm Tiểu Long ca, bây giờ người ồn ào là cậu đó.”

Rời xa thành phố, trời tối rất nhanh.

Kỳ Lâm vừa mới ngắm hoàng hôn xong, còn chưa kịp đi tắm đã nghe tiếng ông chủ gọi vọng lên từ dưới sân, “Ăn cơm tối thôi!”

Hải sản ở Tinh Nhứ Than cực kỳ rẻ, trước khi đi Kỳ Lâm đã ôm quyết tâm, không ngờ bữa tối đầu tiên lại ăn canh gà.

Ngoài ra biển bắt cá, ngư dân ở đây còn chăn nuôi gà quy mô nhỏ, gà và củ từ trong núi, cho thêm ít măng, dùng nồi ấp suất nấu, hương vị vô cùng tươi ngon.

“Long.” Kỳ Lâm uống xong một chén, hoài nghi nhân sinh, “Cái này uống quá ngon rồi!”

Diệp Chuyết Hàn bất đắc dĩ, “Uống ngon thì cậu có thể nói ra một chữ “Long” sao?”

Còn chưa ăn xong, Kỳ Lâm vội vàng đặt trước với ông chủ, ngày mai vẫn muốn ăn gà hầm măng.

Ông chủ cười nói: “Không phải là nháo muốn ăn hải sản sao?”

Diệp Chuyết Hàn hỏi: “Rốt cuộc cậu tới đâu ăn gà hay là ăn hải sản?”

“Ặc!” Kỳ Lâm ra vẻ đại nhân, “Chỉ có trẻ con mới phải chọn lựa, bổn soái ca muốn cả gà và hải sản!”

Ngồi xe cả một ngày, vốn rất mệt mỏi nhưng Kỳ Lâm vẫn muốn đi ra bờ biển một lúc.

“Chúng ta ở đây mười ngày.” Diệp Chuyết Hàn nói, “Cậu phải gấp gáp như vậy?”

Kỳ Lâm: “Tôi bị tiêm máu gà.”

Diệp Chuyết Hàn: “Cậu chỉ uống canh gà thôi.”

Kỳ Lâm: “Đều là gà, có gì khác nhau?”

Diệp Chuyết Hàn: “…..”

Nơi này không bị ô nhiễm ánh sáng, sao trời sáng ngời, ngân hà chảy ngược, trong đêm tối như một kỳ quan ánh sáng.

Nước biển cũng màu đen, bởi vậy mà lại càng thêm sáng.

Kỳ Lâm đi chân trần trên bờ biển, thỉnh thoảng chạy vào nước biển, bọt sóng xô vào người.

Diệp Chuyết Hàn muốn ngăn cản cậu, lại chỉ hô lên một tiếng: “Kỳ Lâm.”

Rất nhẹ, vốn tưởng sẽ bị sóng biển nhấn chìm, Kỳ Lâm lại quay người, “Cái – gì – cơ?”

Bóng dáng thiếu niên bị bóng tối che lấp, nhìn không rõ, chỉ đôi con ngươi sáng tựa như sao trời trong đêm đen.

Diệp Chuyết Hàn cũng đi qua, để nước biển bao lên tới đầu gối.

Kỳ Lâm ngẩng đầu nhìn sao trời, xúc cảm ngập tràn, “Tôi rất thích sao.”

Diệp Chuyết Hàn: “Ừ.”

Kỳ Lâm: “Hồi nhỏ tôi còn muốn hái chúng nó xuống.”

Trong phút chốc, Diệp Chuyết Hàn thế mà lại nghiêm túc nghĩ xem có cách nào hái sao xuống không.

“Thực ra rất đơn giản.” Kỳ Lâm cười nói.

Diệp Chuyết Hàn nói: “Đơn giản?”

“Cậu xem.” Kỳ Lâm chỉ vào mặt biển trước mặt, “Chỉ cần có biển là có thể mời sao trời xuống rồi. Chúng nó đang ở ngay dưới chân chúng ta!”

Diệp Chuyết Hàn cười khẽ, “Còn có thể như vậy?”

Kỳ Lâm rất cao hứng, đột nhiên dang tay, “Tới đây, ôm một cái.”

Diệp Chuyết Hàn đứng tại chỗ, kiềm chế sự kinh ngạc bằng một khuôn mặt bình tĩnh.

“Tôi rất phấn khích nhưng không biết thể hiện như thế nào.” Kỳ Lâm vẫy tay, “Dù sao cũng cứ tới ôm một cái đã.”

*** Hết chương 72

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.