Nhìn ra vẻ khủng hoảng và khó hiểu trên mặt Lâm Thanh, Hạ Nhạc Thiên đưa cho Lâm Thanh một chai nước, bảo cô uống một ngụm để bình tĩnh lại, lúc này mới giải thích: "Sự kiện thần quái đã giải quyết xong rồi, chút nữa chúng ta có thể xuống núi."
Lâm Thanh nhận lấy chai nước khoáng, há miệng nửa ngày cũng không biết nên hỏi thế nào.
Trước khi hôn mê, cô còn nhớ rõ cảnh tượng trước mắt.
Quỷ Tân Nương kia lại giúp người này đối phó với Diễm Quỷ.
Còn chưa hết, khi cô tỉnh lại thì hai lệ quỷ cấp bậc Quỷ Giới đều biến mất một cách bí ẩn, xung quanh chỉ còn lại xác chết thối rữa và vô số mồ mả.
Mà cô cùng một người chơi khác, cứ như vậy không thể hiểu được sống sót qua sự kiện thần quái lần này.
Lâm Thanh yên lặng uống mấy ngụm nước, vừa lúc nhìn thấy vết thương trên cánh tay và trên đùi đã được xử lý băng bó, lập tức nói cảm ơn với Hạ Nhạc Thiên.
Hạ Nhạc Thiên ừ một tiếng, lấy đồ ăn từ Không Gian Bao Vây ra đưa cho Lâm Thanh, "Ăn một chút để bổ sung thể lực, lát nữa còn phải xuống núi."
Lâm Thanh cầm lấy đồ ăn, nửa ngày sau mới nhỏ giọng hỏi: "Anh là người chơi có ID "Da Da Hạ" sao?"
Trong quá trình cô gian nan tìm đường sống, đã từng lên Kênh Thế Giới gửi rất nhiều lời nhắn xin giúp đỡ, nhưng chỉ có hai nhóm người phù hợp điều kiện, hơn nữa nguyện ý tới đây cứu mình.
Một nhóm trong đó là bốn người chơi nam lúc trước.
Người còn lại là người chơi lâu năm đã trải qua ít nhất ba lần trò chơi, vừa mới ra khỏi một thế giới trò chơi khác.
Hạ Nhạc Thiên ngẩng đầu nhìn Lâm Thanh, nói: "Đến lúc đó tôi gửi số tài khoản cho cô, cô trực tiếp gửi tiền qua là được."
Lâm Thanh nói: "Anh yên tâm, điều kiện tôi đáp ứng với anh nhất định sẽ làm được." Nghĩ đến đây, bỗng nhiên cô nhớ tới gì đó, vô cùng ảo não nói: "Sớm biết như vậy đã mời anh tổ đội với tôi."
Hạ Nhạc Thiên ngẩn người, sau một giây mới phản ứng lại, nói: "Không sao."
Từ mấy ngày trước, trò chơi đã cập nhật một công năng mới, có thể mời người khác tổ đội giải quyết sự kiện thần quái ở thế giới Hiện Thực, chỉ cần hoàn thành sự kiện thần quái, tất cả thành viên trong đội ngũ đều có thể đạt được khen thưởng tương ứng.
Nhưng nếu không mời tổ đội, chỉ có người chơi nhận nhiệm vụ mới có khen thưởng.
Nhưng vấn đề là --
Tuy nhiệm vụ này đã bị Lâm Thanh nhận, nhưng Hạ Nhạc Thiên vẫn có thể tiếp tục nhận nhiệm vụ này, hơn nữa điểm khen thưởng còn cao hơn cả Lâm Thanh.
Tim Hạ Nhạc Thiên đập nhanh hơn vài giây, trên mặt lại bình tĩnh nói: "Không sao cả."
Lâm Thanh vẫn cảm thấy rất áy náy.
Tuy rằng giao dịch là anh tình tôi nguyện, nhưng sự kiện lần này căn bản không phải người chơi bình thường có thể ứng phó được.
Ngoại trừ mức độ nguy hiểm vượt xa thù lao mà cô đề ra lúc trước, đối phương còn mất một lá bùa vàng và một cầu khói, chỉ mấy chục vạn sao có thể đền bù được từng ấy tổn thất của đối phương.
Nhưng hiện tại trong tay Lâm Thanh không còn bao nhiêu điểm, ngượng ngùng nói: "Chờ sau này tôi tích cóp đủ điểm, tôi sẽ mua đạo cụ đền cho anh, còn thù lao, tôi sẽ chuyển cho anh 300 vạn, anh xem có được không."
Hạ Nhạc Thiên không từ chối, gật đầu, "Có thể."
Tuy bề ngoài Hạ Nhạc Thiên có vẻ bình tĩnh, nhưng trong lòng đã nhảy nhót lên xuống, cậu không ngờ lúc trước mình vẫn đang vì tiền mà phát sầu, thế nhưng đảo mắt một cái đã có nhiều tiền như vậy.
Ít nhất không cần tiết kiệm khi mua sắm vật phẩm lần kế tiếp.
Còn về thù lao mà đối phương đã nói, Hạ Nhạc Thiên cũng không cảm thấy quá cao, dù sao sự kiện thần quái lần này cơ hồ không thể giải quyết, nếu không phải đúng lúc có Quỷ Tân Nương, vậy thì tất cả người chơi đều phải chết.
Lâm Thanh nhẹ nhàng thở ra, thật cẩn thận đánh giá xung quanh, hỏi Hạ Nhạc Thiên, "Những thi thể kia là sao vậy?"
Ngay từ đầu cô đã chú ý tới những thi thể thối rữa và các mộ địa cách đó không xa.
Chẳng qua vẫn không hỏi ra.
Còn mấy cảm xúc ghê tởm sợ hãi linh tinh gì đó, trước nay đều không xuất hiện qua, mấy thi thể này nhiều nhất chỉ là cái xác đang hư thối mà thôi, hoàn toàn không đáng sợ bằng lệ quỷ.
Hơn nữa, đây cũng là lần đầu cô ý thức được, có đôi khi sự kiện thần quái ngoài thế giới Hiện Thực còn nguy hiểm và khủng bố hơn trong Trò Chơi Tử Vong.
Ít nhất, trong trò chơi luôn có đường sống tuyệt đối an toàn cho người chơi.
Nói đến đây, Lâm Thanh chợt nhớ ra một chuyện, có chút chần chừ hỏi Hạ Nhạc Thiên, "Đường sống của sự kiện thần quái này là gì vậy?"
Cô nghĩ kiểu gì cũng không đoán ra được sự kiện lần này được giải quyết như thế nào...!
Lúc ấy có tận hai lệ quỷ cấp bậc Quỷ Giới, cho dù là người chơi lâu năm vô cùng lợi hại, khi đối mặt với tình huống như vậy cũng chỉ sợ sẽ bị dọa đến vỡ mật, càng miễn bàn đến chuyện giải quyết sự kiện thần quái.
Cho nên, cô rất muốn biết sinh lộ là gì.
Cứ như vậy, dù về sau cô có gặp lại sự kiện thần quái đáng sợ kiểu này, ít nhất còn có kinh nghiệm để tham khảo, không đến mức không có manh mối.
Hạ Nhạc Thiên hơi do dự.
Không phải cậu cố ý giấu giếm, chỉ là chuyện này liên quan đến vị kia của Quỷ Tân Nương.
Trong lòng của tất cả người chơi, lệ quỷ luôn luôn đứng bên kia chiến tuyến với bọn họ.
Bởi vì thù hận và chấp niệm đã làm lệ quỷ đánh mất đa số lý trí cùng tình cảm, tư duy càng thêm cứng nhắc cố định, hoàn toàn không thể câu thông.
Cho nên tuy các người chơi không mạnh như lệ quỷ, nhưng lại có thể động não suy nghĩ, cộng thêm tác dụng của đạo cụ để giải quyết sự kiện thần quái, do đó hoàn thành nhiệm vụ.
Nhưng Quỷ Tân Nương không giống.
Nói đúng hơn là, vị Quỷ Tân Lang kia không hề giống với các lệ quỷ khác.
Lúc còn sống Quỷ Tân Lang là một người lương thiện, công đức đầy mình, sau khi chết biến thành quỷ đoàn tụ với Quỷ Tân Nương, quan trọng hơn là, Quỷ Tân Lang thoạt nhìn -- hệt như một người còn sống.
Thái độ của Quỷ Tân Nương đối với con người không được tốt, nhưng vị kia lại chủ động giúp mình, thậm chí còn đáp lời mình như một người bình thường.
Tuy rằng đối phương nguyện ý giúp mình là vì muốn trả lại ân tình lúc trước, nhưng như vậy cũng đủ làm tất cả người chơi chấn kinh rồi.
Đặc biệt là, nếu để tổ chức Chính Phủ đặc biệt kia biết chuyện này, có thể sẽ ép mình gia nhập tổ chức Tử Vong của Chính Phủ.
Dù sao thì sự xuất hiện của Quỷ Tân Lang cũng rất ít.
Cậu cũng không muốn quấy rầy đôi phu thê này.
Nghĩ đến đây, Hạ Nhạc Thiên trả lời Lâm Thanh: "Nhược điểm của Diễm Quỷ chính là mặt, chỉ cần dùng vũ khí huỷ hoại mặt của nàng, Quỷ Giới sẽ tự động biến mất."
Lời này của Hạ Nhạc Thiên cũng không tính là nói dối.
Bởi vì nhược điểm của Diễm Quỷ thật sự liên quan đến mặt, nếu lúc đó mình dán bùa vàng lên mặt nàng, cũng có thể làm tổn thương đến Diễm Quỷ, sau đó thuận lợi chạy ra thị trấn.
Nhưng cũng gần là như thế.
Bởi vì thực lực của Diễm Quỷ vô cùng mạnh, chỉ dựa vào một lá bùa thì không thể giết chết nàng, cho nên Trò Chơi Tử Vong sẽ tuyên bố nhiệm vụ không thể hoàn thành.
Lâm Thanh sau khi nghe xong thì ngẩn người, lẩm bẩm nói: "Cho nên, đây là nguyên nhân vì sao nàng lại đổi gương mặt của bạn thân tôi sao..."
Bởi vì nàng rất yêu cái đẹp, cũng rất để ý gương mặt của mình.
Cho nên mới lấy đi mặt của bạn cô, thậm chí sau đó còn muốn đổi mặt của mình.
Thảo nào, rõ ràng thực lực của cô trong đám người chơi chỉ có thể tính là trung đẳng, lại là người duy nhất sống đến cuối cùng.
Đáp án rất đơn giản.
Bởi vì cô có một dung nhan mỹ mạo.
Nếu lúc ấy có thể phát hiện sớm một chút, có lẽ những người chơi đó đã không phải chết ở chỗ này.
Hoá ra không phải bùa vàng không có tác dụng với lệ quỷ, mà là cô dùng sai chỗ.
Tâm trạng Lâm Thanh bỗng nhiên xấu đi, nhưng vẫn dựng tinh thần lên cảm ơn Hạ Nhạc Thiên: "Cảm ơn anh chịu nói cho tôi chuyện này."
Thông tin này, thật sự là rất quan trọng, cô cũng được dẫn dắt một ít.
Hạ Nhạc Thiên gật đầu, nghĩ nghĩ một lát rồi dặn dò: "Về sau đừng đụng vào lệ quỷ cùng cấp bậc có sương mù đỏ, tốt nhất là không nên nhận nhiệm vụ."
Lâm Thanh nghe vậy, bất đắc dĩ nói: "Tôi cũng không ngờ sương mù đỏ lại liên quan đến Quỷ Giới, chờ tôi ý thức được thì phát hiện mình đã trốn không thoát rồi."
Hạ Nhạc Thiên ừ một tiếng.
"Ư --" âm thanh thống khổ chợt vang lên.
Là người chơi nam kia tỉnh.
Hắn che đầu khổ sở ngồi dậy, phản ứng cũng y hệt như lúc Lâm Thanh tỉnh lại, ký ức dừng lại trong lúc lệ quỷ sắp giết chết bọn họ, biểu tình đột nhiên trở nên hoảng sợ.
Lâm Thanh vội vàng nói với người chơi kia: "Sự kiện thần quái đã kết thúc, hiện tại chúng ta đã an toàn."
Người chơi kia lập tức nhìn về phía Lâm Thanh và Hạ Nhạc Thiên, cuối cùng lại nhìn quanh bốn phía, kinh sợ hỏi: "Tôi hôn mê bao lâu rồi? Lúc trước đã xảy ra chuyện gì?"
Hắn có rất nhiều nghi vấn cùng khó hiểu.
Lâm Thanh dăm ba câu đem mọi chuyện khái quát lại, cuối cùng nói: "Chính là như vậy, chúng ta an toàn rồi, lát nữa có thể xuống núi."
Sau khi người chơi kia nghe xong, thật lâu cũng chưa lấy lại tinh thần, ngay sau đó hắn lại sực tỉnh, nhìn về phía Hạ Nhạc Thiên, "Vậy, vậy còn Quỷ Tân Nương đâu, hình như -- nó giúp anh đối phó Diễm Quỷ, chuyện này là sao?!!"
Hạ Nhạc Thiên à một tiếng, nói: "Có thể là hai lệ quỷ đánh nhau tranh giành địa bàn, bằng không thì sao cả hai lệ quỷ đều cùng lúc xuất hiện chứ."
Cũng có lý...!
Người chơi kia nghe vậy thì nhịn không được thở phào, nói: "Xem ra vận khí của chúng ta cũng khá tốt, còn có thể sống sót trong sự kiện có độ khó địa ngục này.
"
Nói xong lời này, hắn nhìn về phía Hạ Nhạc Thiên cùng Lâm Thanh, "Sau đó thì sao, hai người có thấy Triệu Cương không? Chính là người chơi đã bỏ chạy lúc trước đấy."
Lâm Thanh theo bản năng nhìn về phía Hạ Nhạc Thiên.
Hạ Nhạc Thiên nghe vậy, giọng điệu vô cùng bình tĩnh: "Không có."
Đối phương không hề nghĩ ngợi mà hỏi Hạ Nhạc Thiên: "Vậy anh không đi tìm hắn sao? Lỡ hắn bị thương thì sao."
Lúc này Hạ Nhạc Thiên nhấc mí mắt lên, nói: "Không thấy tôi cũng bị thương sao?"
Đối phương lập tức cứng họng, không thể trả lời Hạ Nhạc Thiên.
Lâm Thanh nhíu mày: "Quan trọng nhất là, lúc đó tôi và anh đều đang hôn mê, anh cảm thấy vị tiên sinh này nên vứt hai người chúng ta lại, một mình đi tìm bạn của anh ở nơi hoang vu vắng vẻ này sao?"
Đối phương nghẹn đến đỏ mặt, áy náy nhìn Hạ Nhạc Thiên: "Xin lỗi, là tôi nói sai, xin lỗi anh."
Hạ Nhạc Thiên lãnh đạm ừ một tiếng, đứng dậy: "Nếu cả hai đều tỉnh, vậy tôi đi trước."
Lâm Thanh ngẩn người, nhanh chóng nói với người chơi kia: "Đợi lát nữa tôi sẽ chuyển tiền cho anh, còn sẽ bồi thường thêm tiền."
Sau khi nói xong cũng không để ý tới người kia nữa, cô không chút do dự xoay người đuổi theo Hạ Nhạc Thiên, vội vàng hô: "Đợi tôi với."
Hạ Nhạc Thiên hơi khựng lại, quay đầu kỳ quái nhìn Lâm Thanh: "Có chuyện gì sao?"
Lâm Thanh nói: "Dĩ nhiên là cùng anh xuống núi, tôi không quá tin tưởng người kia."
Hạ Nhạc Thiên gật đầu, không đồng ý cũng không cự tuyệt, tiếp tục đi về phía trước, Lâm Thanh lon ton chạy chậm theo sau, sợ bị vứt lại.
Người kia ngồi một lúc rồi chậm rãi bò dậy, lấy điện thoại ra muốn liên lạc với người chơi không biết còn sống hay chết kia.
Qua một hồi lâu, đối phương tựa hồ nhận điện thoại.
Người kia lập tức nhẹ nhàng thở ra, vội đứng lên đi tìm đối phương.
Trên đường xuống núi, Hạ Nhạc Thiên đều không gặp phải ông già đã đưa mình đến thị trấn, không biết có phải đã rời đi hay không.
Hạ Nhạc Thiên quay đầu hỏi Lâm Thanh, "Lúc các người tới đây có hay gặp một ông già tên Triệu Đại Toàn không?"
Lâm Thanh a một tiếng, "Chẳng lẽ anh cũng gặp được ông ấy sao?"
Hạ Nhạc Thiên gật đầu.
Lâm Thanh nói: "Là ông ấy chở chúng tôi tới đây, nhưng lúc đó ông ấy rất kỳ lạ, cứ luôn nhắc nhở chúng tôi không nên ăn nơi đồ ở đây, còn khuyên chúng tôi không nên đi."
Hạ Nhạc Thiên nói: "Kết quả thì sao?"
Lâm Thanh thở dài, biểu tình chợt suy sút, "Mấy người bạn của tôi đều là người có tiền, càng không cho bọn họ đi, bọn họ càng muốn đi, lúc ấy tôi cảm giác thị trấn này có hơi kỳ quặc, nên không muốn lắm."
Nhưng một mình cô cũng khó thuyết phục mấy người bạn, chỉ có thể theo chân bọn họ vào trấn nhỏ kia.
"Lúc ấy tôi còn nghĩ dù sao mình cũng là người chơi lâu năm, nếu thật sự đụng phải sự kiện thần, ít nhất có thể bảo vệ bọn họ, nhưng không ngờ --"
Trừ cô ra, tất cả đều chết.
Hạ Nhạc Thiên nói: "Nén bi thương."
Lâm Thanh miễn cưỡng cười cười, dọc đường đi không khí rất trầm mặc, hai người đi đi dừng dừng khoảng một giờ mới xuống chân núi.
Kiến trúc xung quanh tuy ít, nhưng nhìn những chiếc xe rộn ràng và người đi đường tất bật ngược xuôi, Lâm Thanh lập tức thở phào một hơi.
Sau đó mới cười tủm tỉm vẫy tay với Hạ Nhạc Thiên, "Cảm ơn anh."
Hạ Nhạc Thiên đáp một câu không có gì rồi cùng Lâm Thanh tách ra, đi đến chỗ đã gặp mấy ông già lúc trước, nhẹ nhàng hỏi: "Xin chào, cháu có thể hỏi thăm một chút không?"
Mấy ông lão ngẩng đầu, tùy ý phất tay: "Thằng nhóc cậu muốn hỏi gì cứ hỏi?"
Hạ Nhạc Thiên nói: "Vâng, ông có biết một ông cụ tên Triệu Đại Toàn không ạ? Hình như ông ấy thường hay hóng mát ở chỗ kia."
Khi Hạ Nhạc Thiên chuẩn bị miêu tả về diện mạo Triệu Đại Toàn, đột nhìn mấy ông già giật mình nhìn nhau, một người trong đó hơi sợ hãi hỏi: "Sao cháu lại biết Triệu Đại Toàn?"
Một ông già khác nhanh chóng trấn an: "Có lẽ Triệu Đại Toàn trong lời thằng nhóc này không phải Triệu Đại Toàn mà chúng ta biết."
Hạ Nhạc Thiên nghĩ ngợi một phen, kể ra chuyện năm xưa Triệu Đại Toàn đã trải qua cho mấy ông.
Kết quả mấy người này càng thêm sợ hãi, mỗi người nói một câu, vô cùng nhốn nháo.
"Không sai..."
"Thật là Triệu Đại Toàn!"
Vẻ mặt mấy ông già có chút thấp thỏm lo âu, Hạ Nhạc Thiên thấy thế bèn hỏi: "Có chuyện gì lạ sao ạ?"
Một ông già ngẩng đầu nhìn cậu, kinh sợ nói: "Triệu Đại Toàn!! Ông ta đã chết mấy chục năm trước rồi!"
"Quan trọng nhất là cậu đã nói sai một chuyện, những đứa trẻ năm đó chơi đùa cùng ông ấy, tất cả đều chạy ra ngoài, chỉ có một mình ông ấy nhất quyết phải ăn đồ ăn trên bàn đồ, sau đó chết ở nơi đó!!!"
Tiếp theo, ông lại hoảng sợ nói: "Chúng ta, chính là những đứa trẻ năm đó cùng Triệu Đại Toàn đi vào trấn nhỏ kia!!!"
Mấy ông già cực kỳ hoảng sợ, lỗ mũi không ngừng co rút lại.
Trời đang nóng bức, nhưng lại cảm thấy khí lạnh bò lên sống lưng, giống như có thứ gì đó đứng ngay phía sau nhòm ngó.
Hạ Nhạc Thiên nhíu mày, nhìn mấy ông cụ nói: "Trời trở lạnh rồi, các ông nên về nhà sớm một chút."
Mấy ông cụ đứng ngồi không yên, vội vàng tạm biệt nhau trở về nhà.
Hạ Nhạc Thiên xoa trán, nhịn không được thở dài.
Xem ra lúc ấy Triệu Đại Toàn đã lừa cậu, sau khi đối phương chết ở thị trấn kia, có lẽ đã trở thành một bộ phận của Quỷ Giới.
Thông qua lời Lâm Thanh đã nói lúc trước, Hạ Nhạc Thiên đã hiểu thân phận của ông già là gì, đối phương có lẽ đã trở thành một con quỷ, chuyên môn dụ dỗ người vô tội lên núi.
Chẳng qua con quỷ này vẫn còn chút lương tri, sẽ mờ mịt ngăn cản người muốn lên núi, nếu không ngăn cản được, sẽ ám chỉ không nên ăn đồ ăn trong thị trấn.
Bởi vì đó là nguyên nhân khiến năm đó ông ấy chết đi, cuối cùng trở thành quỷ hồn bị Diễm Quỷ lợi dụng.
Nhưng sau khi Diễm Quỷ biến mất, có lẽ ông ấy cũng đã tiêu vong theo.
.