Chuyện này rốt cuộc là như thế nào?!!!
Cả người Triệu Thần Húc giống như rơi vào hầm băng, thật lâu cũng chưa lấy lại tinh thần.
Qua một hồi, Triệu Thần Húc mới vội vàng bò dậy, chạy đến phòng Mã Văn Siêu cách vách, "Văn Siêu, Mã Văn Siêu! Anh mau tới đây xem."
Mã Văn Siêu nằm trên giường chậm rãi ngồi dậy, nhìn Triệu Thần Húc.
Triệu Thần Húc vội vàng kéo Mã Văn Siêu xuống giường, "Anh mau cùng tôi lại đây, dưới giường tôi hình như có cái gì lạ lắm."
Mã Văn Siêu lập tức theo sau Triệu Thần Húc, sau khi quan sát đế giường mới trả lời, "Có lẽ là trùng hợp, cậu lau là được."
Triệu Thần Húc sợ hãi nói: "Nhưng hình dạng này thật sự rất giống người thật, sao có thể là trùng hợp được?!!"
Nói đoạn, hắn lại nghĩ đến cái gì đó, bắt lấy tay Mã Văn Siêu, "Anh nói xem, có phải liên quan đến trò chơi lúc trước hay không, chúng ta nhất định gặp quỷ rồi!"
Mã Văn Siêu cười cười, "Cậu chỉ chịu áp lực lớn nên mới sinh ảo giác thôi, đừng nghĩ nhiều quá, tôi giúp cậu lau khô vết bẩn."
Triệu Thần Húc thất hồn lạc phách ngồi trên ghế, nhìn Mã Văn Siêu từng chút từng chút lau khô vết bẩn dưới giường, trong lòng lại càng thêm sợ hãi.
Vết bẩn kia....!Có phải một ngày nào đó nó sẽ bò khỏi đế giường, sau đó giết chết mình không?
Chờ đến khi Triệu Thần Húc hoảng hốt lấy lại tinh thần, phát hiện Mã Văn Siêu đã rời đi từ khi nào đã, vết bẩn dưới giường cũng được thu thập sạch sẽ, phảng phất như chưa từng xuất hiện.
Triệu Thần Húc càng ngày càng sợ hãi, nhịn không được run lên.
Hắn nhất định là gặp quỷ rồi!!!
Triệu Thần Húc vội vàng đứng lên đi tìm Mã Văn Siêu, kết quả phát hiện Mã Văn Siêu cũng không ở trong phòng, dứt khoát gửi tin nhắn cho hắn.
[Chúng ta có nên tìm đại sư bắt quỷ gì gì đó lại xem thử không, trong nhà nhất định có thứ không sạch sẽ.]
Không đến vài phút, Mã Văn Siêu gửi tin trả lời: [Triệu Thần Húc, tôi đã nói rồi, chuyện này chỉ là do chúng ta gặp áp lực quá lớn nên mới sinh ra ảo giác, không cần tìm đại sư bắt quỷ.]
Triệu Thần Húc nhìn thấy tin nhắn này thì buồn bực không thôi.
Rõ ràng chuyện này là do Mã Văn Siêu chơi dại, dẫn tới thứ không sạch sẽ.
Thế mà cuối cùng thứ không sạch sẽ kia lại quấn lên mình.
Mã Văn Siêu đương nhiên sẽ không sợ nữa.
Sớm biết vậy lúc trước hắn đã không cho Mã Văn Siêu vào phòng, những chuyện này sẽ không xảy ra.
Cả ngày Triệu Thần Húc đều ngồi trong phòng khách, hoàn toàn không dám về phòng mình, chờ đến chiều tối Mã Văn Siêu trở về, Triệu Thần Húc mới vội nói: "Mã Văn Siêu, anh cùng tôi vào phòng nhìn thử đi."
Mã Văn Siêu nói: "Được."
Hai người một trước một sau vào phòng, kiểm tra dưới đế giường, bên dưới không có gì cả, hoàn toàn sạch sẽ.
Mã Văn Siêu nói: "Cậu xem, không có gì hết, nói không chừng là do lầu trên thấm nước bẩn xuống, qua mấy ngày là xong thôi."
Triệu Thần Húc nhẹ nhàng thở ra, gật gật đầu.
Mã Văn Siêu trở về phòng mình, Triệu Thần Húc nằm trên giường cũng không ngủ được, bèn mở bài viết lúc trước Mã Văn Siêu đăng lên để chơi trò chơi kinh dị, lướt một lúc đều thấy đa số bình luận nói không thấy chủ tus ngoi lên nữa, rất có thể đã bị quỷ giết chết.
Nếu không thì từ hôm qua tới giờ sao không thấy online?
Tâm trạng Triệu Thần Húc vô cùng phức tạp, Mã Văn Siêu căn bản không có việc gì, cũng không bị quỷ quấn lên, đối phương còn sống rất tốt, ngược lại là hắn đang yên lành lại bị quỷ ám.
Chợt, Triệu Thần Húc nhìn thấy một bình luận trong đó, lập tức ngạc nhiên hô nhỏ một tiếng.
Bình luận này mới xuất hiện hôm nay.
Hơn nữa còn là một tài khoản mới, thoạt nhìn giống như cố ý vì bài viết này mới đăng ký tài khoản.
[Chủ tus, có lẽ anh đã chọc phải thứ không sạch sẽ, tôi thấy địa chỉ trong tài khoản của anh là ở thành phố B, sau khi anh nhìn thấy tin nhắn này thì mau chóng liên lạc với tôi, tôi nghĩ anh đã bất cẩn kích phát cơ hội giết người của lệ quỷ rồi, thời gian càng kéo dài thì càng bất lợi cho anh!]
[Chủ tus, tôi đã gửi cách liên lạc của tôi cho anh, xin hãy mau chóng nhận lời mời kết bạn của tôi.]
Triệu Thần Húc suy nghĩ một chút, lập tức nhắn tin cho tài khoản này.
[Xin hỏi ngài là thiên sư sao?]
Đối phương mau chóng trả lời hắn: [Tôi không phải thiên sư, chỉ là người chuyên xử lý sự kiện thần quái, bạn gặp phải chuyện gì sao?]
Triệu Thần Húc thấy thế, lập tức nhắn lại: [Đúng vậy, tôi là bạn cùng phòng của chủ bài viết này, tôi nghi ngờ con quỷ kia đang theo dõi tôi!!! Ngài có biện pháp giúp tôi không?]
Đối phương mau chóng hỏi địa chỉ Triệu Thần Húc, hơn nữa còn hẹn ngày hôm sau gặp mặt.
Triệu Thần Húc thả di động xuống, vẫn trằn trọc trở mình không ngủ được.
Không biết người này có thể giúp mình giải quyết thứ đồ dơ bẩn kia hay không, nếu vẫn không được, chỉ sợ hắn phải suy nghĩ đến việc chuyển nhà.
Nếu có thể, hắn một chút cũng không muốn chuyển nhà.
Vì thất nghiệp nên hắn không có nguồn thu nhập, hơn nữa phòng ở đã ký hợp đồng hai năm, nếu thật sự dọn đi thì tương đương với vi phạm hợp đồng, sẽ mất ít nhất một nửa tiền đã đưa ra.
Cho nên so với việc dọn đi, hắn càng hy vọng có thể tốn chút tiền trinh giải quyết thứ đồ dơ này.
Nửa đêm, Triệu Thần Húc lăn qua lộn lại mãi không ngủ được, trong đầu đều nghĩ đến thứ đồ dưới đế giường kia, cũng không biết có phải ảo giác hay không, hình như dưới giường thật sự truyền đến âm thanh như thứ gì đó đang bò.
Có nên nhìn thử không?
Suy nghĩ này vừa nảy ra đã bị sợ hãi ép xuống.
Ráng nhịn thêm một chút, chờ đến ngày mai là xong rồi.
Triệu Thần Húc phủ chăn che đầu, cố gắng bỏ qua âm thanh quái dị kia, vừa mới hừng đông hắn đã vội vàng rời giường mặc quần áo, sau đó ánh mắt lại nhịn không được liếc qua đế giường.
Sau khi tự hỏi một hồi, hắn quyết định trước khi ra cửa thì nhìn đế giường một cái, chậm rãi khom lưng xốc khăn trải giường lên, dưới giường xuất hiện vết bẩn hình người hệt như ngày hôm qua, sền sệt như khối thịt hư thối lâu ngày, thậm chí có chỗ còn ùng ục phát ra bọt khí.
Cứ như sinh vật sống!!!
Triệu Thần Húc tê cả da đầu, chẳng lẽ......!Vết bẩn này thật sự đang bò về phía trước sao.
Chẳng qua vì tốc độ rất chậm chạp, khó có thể thấy được bằng mắt thường.
Nghĩ đến điểm này, Triệu Thần Húc không dám ngồi trong phòng nữa, vội vàng kéo cửa ra, kết quả suýt chút nữa đụng phải Mã Văn Siêu đang đứng trước cửa.
Triệu Thần Húc sợ tới mức thót tim.
Mã Văn Siêu đứng trước cửa phòng mình khi nào, đứng bao lâu rồi?
Mã Văn Siêu chậm rãi quơ cây lau nhà cùng túi đựng rác trong tay, "Tôi tới dọn rác dưới đế giường cho cậu."
Triệu Thần Húc nghe vậy thì nhẹ nhàng thở ra, "Vậy sao anh không gõ cửa?"
Mã Văn Siêu nói: "Đang chuẩn bị gõ cửa thì cậu mở cửa."
Hắn vừa nói vừa liếc mắt nhìn đế giường: "Để tôi giúp cậu xử lý vết bẩn kia."
Triệu Thần Húc cảm thấy hơi xấu hổ, ngày hôm qua hắn còn hẹp hòi oán trách thái độ Mã Văn Siêu rất lạnh nhạt, không ngờ mới sáng sớm đối phương đã cố ý qua giúp mình xử lý thứ này.
"Không cần, cứ để đó đi, anh cứ đi làm kẻo muộn, chờ tôi trở về sẽ tự mình xử lý." Triệu Thần Húc quan tâm nói, Mã Văn Siêu chỉ à một tiếng, không nói chuyện.
Triệu Thần Húc nhìn thời gian, vội vàng nói với Mã Văn Siêu: "Tôi sắp trễ rồi, đi trước nhé."
Mã Văn Siêu lẳng lặng nhìn Triệu Thần Húc rời đi, ánh mắt lại chậm rãi liếc về phía căn phòng.
***
Triệu Thần Húc chạy tới quán cà phê ngày hôm qua đã hẹn gặp, sau khi nhìn quanh bốn phía thì tùy tiện tìm một bàn trống ngồi xuống, nôn nóng chờ đợi.
Qua khoảng mười phút.
Ba nam một nữ đẩy cửa đi vào, Triệu Thần Húc nhịn không được nhìn bọn họ thêm vài lần, đặc biệt là cô gái trong đó, ăn mặc rất tinh xảo và uyển chuyển, khí chất không tầm thường.
Ngay sau đó, cô gái ấy chợt nhìn qua chỗ Triệu Thần Húc, lộ ra một nụ cười nhẹ, nghiêng đầu nói gì đó với người đàn ông mặc tây trang bên cạnh.
Người kia nghe xong thì lập tức nhìn qua.
Triệu Thần Húc lập tức khẩn trương dời mắt, trong lòng thấp thỏm bất an nghĩ mấy người này sẽ không vì mình cứ mãi ngắm mỹ nữ nên chuẩn bị lại đây gây sự với mình chứ?
Nhưng mấy người này nhìn qua cũng không giống như loại người thích gây phiền toái mà...!
Triệu Thần Húc càng nghĩ càng hoảng, thậm chí bắt đầu nảy sinh ý muốn quay đầu rời khỏi quán cà phê.
Nhưng chưa kịp nghĩ xong, Triệu Thần Húc sợ hãi phát hiện mấy người kia thật sự đi về phía mình, đặc biệt là người đàn ông mặc tây trang, ánh mắt mang theo xa cách rất đúng mực: "Xin hỏi anh là bạn của chủ bài viết đã liên lạc với chúng tôi ngày hôm qua sao?"
Triệu Thần Húc kinh ngạc đứng lên, ngờ nghệch mở to mắt, "Các người là tổ chức gì gì đó ngày hôm qua......"
"Đúng vậy, chúng tôi là tổ chức chuyên xử lý sự kiện thần quái, đây là sự kiện thần quái thứ tư mà chúng tôi nhận, tôi họ Trần." Trần Đỉnh mặc một bộ tây trang rất thành thục, mỉm cười tự giới thiệu.
Giọng điệu trầm ấm chân thật đáng tin, khiến người nghe không có chút nghi ngờ nào, Triệu Thần Húc luống cuống tay chân: "Chào Trần, Trần tiên sinh."
Trần Đỉnh nở nụ cười xa cách, lập tức dùng ánh mắt ra hiệu cho đám người Hạ Nhạc Thiên ngồi xuống, sau đó đảo khách thành chủ nói mọi người gọi cà phê, lúc này mới bắt đầu chủ đề chính.
Hạ Nhạc Thiên không am hiểu giao tiếp với người khác, thảnh thơi ngồi một bên nghe Trần Đỉnh đem một đội nhỏ bốn người vừa thành lập chưa được bao lâu thổi phồng thành tổ chức thần bí trong giới huyền học linh dị, nghe rất cao thượng, thậm chí là có hơi khó hiểu.
Ngay cả Đường Quốc Phi cũng tin sái cổ, dùng ánh mắt sùng bái kinh ngạc nhìn Trần Đỉnh, cảm thấy Trần Đỉnh thật sự là một đại lão khiêm tốn.
Hạ Nhạc Thiên nhịn không được đỡ trán, tuy trong lòng không ngừng phun tào, nhưng vẫn cố giữ vẻ bình tĩnh trên mặt, tránh để Triệu Thần Húc nghi ngờ.
Về phần Đường Quốc Phi, ánh mắt sáng lấp lánh kia làm thế nào cũng không che giấu được, nhìn qua hệt như người rảnh rỗi đang hóng drama, rất dễ khiến Triệu Thần Húc hoài nghi.
Nhưng chút lo lắng này chỉ giằng co không đến hai phút đã biến mất sạch sẽ.
Bởi vì Triệu Thần Húc vô cùng tin tưởng lời nói của Trần Đỉnh, đem toàn bộ hy vọng ký thác trên người Trần Đỉnh.
"Trần tiên sinh, các ngài nhất định phải nghĩ cách giúp tôi, cái thứ dơ bẩn trong nhà kia quấn lấy tôi không buông, còn như vậy nữa thì tôi chết mất." Triệu Thần Húc vội vàng cầu xin.
Trần Đỉnh gật đầu, "Anh đem mọi chuyện từ đầu tới cuối nói hết cho chúng tôi, không được bỏ qua bất kỳ chi tiết nào."
Triệu Thần Húc không ngừng gật đầu, coi lời Trần Đỉnh như thánh chỉ mà làm, nói hết mọi chuyện xảy ra trong mấy ngày nay.
Đám người Hạ Nhạc Thiên nghe xong đều trầm tư, còn Đường Quốc Phi tuy là tân nhân, nhưng không phải chỉ ngồi bên cạnh giương mắt nhìn, mà cố gắng học theo Hạ Nhạc Thiên thử động não suy nghĩ.
Tuy rằng nghĩ không ra cái gì...!
Nhưng Đường Quốc Phi biết rõ, người tên Trần Đỉnh này hoàn toàn là do nể mặt Hạ Nhạc Thiên mới đồng ý dẫn mình theo xử lý sự kiện thần quái kiếm điểm Sinh Tồn.
Tuy hắn không giúp được gì, nhưng cũng không thể buông tay không làm gì.
Làm vậy thì rất có lỗi với tấm lòng của Hạ Nhạc Thiên, hắn cần phải nhanh chóng trưởng thành, không thể để mình kéo chân sau của người anh em chí cốt này.
Triệu Thần Húc thấp thỏm bất an khuấy ly cà phê trước mặt, không dám cắt đứt mạch suy nghĩ của mấy người trước mặt, qua vài phút, Trần Đỉnh mới gõ gõ mặt bàn, hỏi: "Anh cẩn thận nghĩ lại xem, Mã Văn Siêu lúc ấy xuất hiện có khác gì với Mã Văn Siêu lúc bình thường không?"
Triệu Thần Húc cẩn thận ngẫm nghĩ, sau đó chần chừ trả lời: "Mã Văn Siêu kỳ lạ kia vẫn luôn không muốn nói chuyện với tôi, dù tôi cố gắng giao lưu thế nào hắn vẫn không đáp lời."
Hạ Nhạc Thiên thấy Trần Đỉnh lại bắt đầu suy nghĩ thì chủ động hỏi Triệu Thần Húc: "Sau khi anh phát hiện dưới giường có vết bẩn, có phải anh không còn thấy được Mã Văn Siêu khác xuất hiện ở nhà không?"
Triệu Thần Húc sửng sốt, vội vàng gật đầu, "Đúng đúng đúng, từ khi tôi bị thứ kia quấn lên, tôi đã không còn thấy Mã Văn Siêu kia nữa."
Sau khi nói xong, Triệu Thần Húc càng thêm hối hận, chua xót nói: "Sớm biết vậy tôi đã không nói chuyện với Mã Văn Siêu kia, bằng không sẽ không bị thứ kia quấn lấy."
Hạ Nhạc Thiên lại cảm thấy mọi chuyện không đơn giản như vậy.
Mà Bùi Anh cũng nghĩ tới cái gì, hỏi Triệu Thần Húc: "Hôm nay anh ra khỏi cửa có nhìn thấy Mã Văn Siêu hay không?"
Triệu Thần Húc có chút ngại ngùng trả lời: "Có thấy, lúc tôi định rời nhà đến chỗ hẹn gặp các người, đã suýt chút nữa đụng phải Mã Văn Siêu đang đứng trước cửa phòng, làm tôi giật cả mình."
Hạ Nhạc Thiên cùng Trần Đỉnh lập tức thẳng lưng lên.
Bùi Anh hỏi tiếp: "Sau đó thì sao? Mã Văn Siêu đứng trước cửa phòng anh làm gì?"
Triệu Thần Húc ngây ngô trả lời: "Lúc ấy tôi cũng hỏi anh ta như vậy, sau đó anh ta lại giơ cây lau nhà và túi rác trong tay lên, nói muốn giúp tôi lau đi vết bẩn dưới giường, nhưng tôi không cho, dù sao cũng không còn sớm, anh ấy còn phải đi làm."
Sau khi nói xong, Triệu Thần Húc nhịn không được lắc đầu, đối với chuyện lúc trước mình oán trách Mã Văn Siêu mà cảm thấy xấu hổ.
Hắn biết Mã Văn Siêu tuyệt đối không phải người lạnh nhạt mặc kệ chuyện không liên quan đến mình mà.
Hạ Nhạc Thiên chợt bắt được một tia manh mối, rũ mi mắt suy nghĩ, nửa ngày sau mới quay sang đám Trần Đỉnh: "Xem ra, chúng ta cần phải đi tới nhà Triệu Thần Húc một đêm."
Trần Đỉnh khẽ nhíu mày, muốn nói gì đó nhưng cuối cùng lại ngậm miệng gật đầu.
Triệu Thần Húc ước gì mấy người này nhanh chóng tới nhà mình giải quyết mọi người, nhưng trước đó còn một việc cần giải quyết, hắn chà xát tay, bất an hỏi: "Các người thu phí như thế nào? Có phải đắt lắm không..."
Nếu quá đắt.
Có lẽ hắn đành tìm người khác để xử lý thứ đồ này.
Trần Đỉnh sửa lại thái độ xa cách lúc trước, cười nói: "Tuy mục đích của tổ chức chúng tôi là vì giúp người khác xử lý sự kiện thần quái, nhưng tiền thì vẫn phải thu."
Triệu Thần Húc vội vàng gật đầu, "Tôi biết, tôi hiểu."
Nói tới đây, Trần Đỉnh lại chuyển giọng, "Nhưng xem sự kiện thần quái của anh vẫn tương đối đơn giản, chỉ cần thu anh 4000 tệ, trước tiên đặt cọc 500 tệ, sau khi hoàn toàn giải quyết rồi trả nốt."
Triệu Thần Húc nghe giá cả không vượt qua phạm vi cho phép trong lòng, bả vai khẩn trương căng chặt nhẹ nhàng thả lỏng ra, nhịn không được hỏi lại: "Vậy, vậy nếu không giải quyết được thì sao?"
Vẻ mặt Trần Đỉnh chợt trầm xuống, giọng điệu vô cùng bất mãn, "Anh đang nghi ngờ tính chuyên nghiệp và năng lực của chúng ta sao?"
Triệu Thần Húc hoảng hốt xua tay, "Không, không phải, tôi không có hoài nghi, cứ như vậy là tốt rồi."
Trần Đỉnh không tiếp lời, chỉ lãnh đạm nói: "Nếu đã bàn bạc xong, chờ chiều tối chúng tôi sẽ đến nhà anh."
Triệu Thần Húc gật đầu như gà mổ thóc, không dám hó hé nữa.
Uống xong cà phê, mấy người tìm một chỗ ngồi xuống nghỉ ngơi, Hạ Nhạc Thiên và đám người Trần Đỉnh tụ lại trong một góc, bắt đầu thảo luận về sự kiện lần này.
Đường Quốc Phi không nhịn được tò mò: "Đại lão, hai người thật sự là người của tổ chức thần bí sao?"
Đây là lần đầu tiên hắn tiếp xúc với thế lực thần bí trong hiện thực!
Nhìn Đường Quốc Phi kinh ngạc cảm thán, Trần Đỉnh lắc đầu, cười nói: "Đương nhiên không phải, tôi chỉ lừa hắn thôi."
Đường Quốc Phi đần mặt: "Hả?"
Cái gọi là thần bí tổ chức, hóa ra là lừa đảo?.