Thích Lệ Phi nghiêm túc trả lời: "Không tính, bởi vì trò chơi còn chưa bắt đầu."
Thần kinh vốn đang căng chặt của Hạ Nhạc Thiên lập tức thả lỏng, nhưng cậu vẫn nói: "Lần sau anh đừng làm vậy nữa, lỡ như bị quy tắc trò chơi phát hiện thì......"
"Ừ." Thích Lệ Phi nói.
Lời nói kế tiếp bị kẹt trong miệng, Hạ Nhạc Thiên dứt khoát không nói nữa, chỉ lẳng lặng nhìn Thích Lệ Phi vài giây, mỉm cười: "Kỳ thật, anh cố ý lại đây cũng đã khiến tôi rất cảm động."
Thích Lệ Phi trầm mặc, chậm rãi tới gần Hạ Nhạc Thiên.
Hạ Nhạc Thiên mờ mịt, trong lòng chợt trở nên khẩn trương, dường như có chút chờ mong cùng hoảng loạn với chuyện sắp xảy ra.
Cực kỳ mâu thuẫn.
Hơi thở áp bách dần dần tới gần, một bàn tay mang theo sức mạnh không thể kháng cự kéo Hạ Nhạc Thiên qua, một chút phản kháng cũng không làm được.
Cả người Hạ Nhạc Thiên bị Thích Lệ Phi nhấn vào lòng ngực, đầu mũi va phải vòm ngực rắn chắc của Thích Lệ Phi, đau đến nỗi rớm nước mắt.
Đau quá!
Cả người Hạ Nhạc Thiên cứng đờ, lúc này cả người cậu hoàn toàn bị Thích Lệ Phi ôm trong lòng, dùng thân phận kẻ yếu được hắn bảo vệ chặt chẽ.
Loại cảm giác này làm cậu cảm thấy không khoẻ, lại cảm thấy cả người như có dòng điện chạy qua, tê tê dại dại.
Đầu óc minh mẫn ngay cả khi đối mặt với lệ quỷ vẫn có thể duy trì bình tĩnh, giờ phút này bị một cái ôm đánh cho trở tay không kịp, trực tiếp trở nên trắng xóa.
Thích Lệ Phi cúi đầu, nhìn chỏm tóc mềm mềm và đôi mắt ửng đỏ của thanh niên trong lòng, bộ dáng muốn khóc mà không khóc nhìn qua rất yếu ớt đáng thương.
Hắn lập tức không đồng ý: "Muốn khóc thì cứ khóc, nghẹn làm gì."
Hạ Nhạc Thiên nghe vậy, cánh tay để hai bên cũng chậm rãi vòng lấy eo Thích Lệ Phi, không nói một lời.
Cơ thể Thích Lệ Phi hơi cứng còng, duy trì tư thế ban đầu không nhúc nhích.
Hai người đều không nói chuyện, lẳng lặng nghe tiếng hít thở của nhau, tư thế ôm ấp thân cận làm quan hệ của hai người bắt đầu xảy ra biến hóa khác lạ.
Không biết qua bao lâu, Hạ Nhạc Thiên mới chậm rãi lùi khỏi vòng tay của Thích Lệ Phi, "Cảm ơn anh cố ý lại đây an ủi tôi, tôi đã tốt hơn rất nhiều."
Thích Lệ Phi nhìn Hạ Nhạc Thiên thật sâu, một hồi lâu mới ừ một tiếng, thái độ không nóng không lạnh.
Hạ Nhạc Thiên ngẩn người, tuy biết Thích Lệ Phi ngày thường vẫn luôn bày ra vẻ mặt lạnh lùng, nhưng không biết vì sao, sâu trong lòng vẫn nhịn không được trào ra một chút mất mát.
Nhưng lại nghĩ tới hôm nay Thích Lệ Phi chạy tới an ủi mình......!
Trong lòng Hạ Nhạc Thiên lại nở hoa.
Kỳ thật, mình đối với Thích Lệ Phi mà nói vẫn rất quan trọng.
"Đúng rồi." Hạ Nhạc Thiên nhớ tới gì đó, vội hỏi Thích Lệ Phi: "Dạo này anh đều làm việc không ngừng sao?"
Không thì vì sao đã chấp nhận lời mời kết bạn của mình, mà trước nay đều không chủ động nhắn tin cho mình...!
Thích Lệ Phi nghĩ đến cảnh tượng mỗi ngày mình đều ngồi không lướt màn hình điện thoại, chờ người nào đó nhắn tin đến, lập tức gật đầu, nói: "Ừ, quả thật rất bận."
Hạ Nhạc Thiên nở nụ cười, nói: "Thật ra, tôi vẫn luôn cho rằng tôi ở thế giới Hiện Thực nên không thể liên lạc với anh, nhưng không ngờ trò chơi này lại lợi hại như vậy."
Thích Lệ Phi nghe vậy, ánh mắt lạnh nhạt trở nên mềm mại hơn nhiều, nghiêm túc nhìn Hạ Nhạc Thiên, nói: "Cậu nghĩ kỹ chưa? Muốn tham gia Thi Đấu Xếp Hạng?"
Hạ Nhạc Thiên ngẩng đầu, nói: "Phải, bằng không tôi cũng sẽ không vào trò chơi này."
Thích Lệ Phi khẽ nhíu mày.
Hạ Nhạc Thiên tiếp tục giải thích: "Tôi cần phải giữ được vị trí đệ nhất, chắc anh cũng đã thấy phần giải thích sau khi trò chơi đổi mới rồi, hạng nhất sẽ được trò chơi phán định thông quan, còn có thể đạt được một cơ hội ước nguyện."
Thích Lệ Phi phức tạp nhìn Hạ Nhạc Thiên.
Hắn phát hiện lúc này mình đột nhiên nảy sinh ý định khuyên người này từ bỏ Thi Đấu Xếp Hạng.
Nhưng quy tắc chính là quy tắc.
Dù hắn là người sáng tạo ra trò chơi này, cũng tuyệt đối không thể ngăn cản quyết định của người chơi, càng không thể nhúng tay vào vận mệnh của họ.
Ngay sau đó, hắn lại nhẫn tâm đè suy nghĩ này xuống.
Hạ Nhạc Thiên khó hiểu nhìn Thích Lệ Phi, "Sao vậy?"
Ánh mắt Thích Lệ Phi khôi phục lại vẻ bình tĩnh, nhìn Hạ Nhạc Thiên nói: "Nếu cậu đã quyết định, vậy phải nỗ lực sống sót, tôi hy vọng cậu có thể trở thành người chơi duy nhất thông quan."
Hạ Nhạc Thiên cười gật đầu, "Tôi sẽ."
Thích Lệ Phi ừ một tiếng, lại dặn dò Hạ Nhạc Thiên, "Thi Đấu Xếp Hạng không giống trò chơi bình thường, chỉ có thể cho phép năm người chơi tham dự, cho nên tôi không thể xen lẫn vào giữa đám người chơi giống như trước kia."
Hạ Nhạc Thiên ngẩn người, "Vậy Thi Đấu Xếp Hạng lần này..."
Thích Lệ Phi nói: "Tôi sẽ không xuất hiện trong Thi Đấu Xếp Hạng, nhưng cậu cũng biết, trò chơi này thỉnh thoảng sẽ xuất hiện Bug, nó sẽ tiêu diệt toàn bộ người chơi."
Dĩ nhiên Hạ Nhạc Thiên biết được.
Có rất nhiều lần, suýt chút nữa cậu đã bị Bug giết chết.
Nếu không phải Thích Lệ Phi ra tay cứu mình......!
Nghĩ đến đây, Hạ Nhạc Thiên lo lắng hỏi: "Vậy nếu gặp phải Bug trong Thi Đấu Xếp Hạng thì làm sao bây giờ?"
Nếu thật sự xuất hiện tình huống này.
Những người chơi xui xẻo đụng phải Bug, chỉ sợ phải chết không thể nghi ngờ.
Thích Lệ Phi gật đầu, nói: "Vì vậy Thi Đấu Xếp Hạng mới nguy hiểm hơn nhiều so với trò chơi bình thường, biến số quá nhiều."
Tuy rằng quy tắc trò chơi sẽ ẩn mình trong thế giới này, giám sát kiểm tra Bug.
Nhưng Bug là sự tồn tại gần như vô địch.
Hạ Nhạc Thiên miễn cưỡng cười cười, nói: "Không sao, tôi sẽ không xui xẻo đến nỗi thật sự gặp Bug đâu, anh không cần lo lắng cho tôi."
Thích Lệ Phi nhìn thật sâu vào mắt Hạ Nhạc Thiên, "Cố gắng sống sót."
Hạ Nhạc Thiên ừ một tiếng thật mạnh, "Anh không cần quan tâm đến tôi mãi, thỉnh thoảng cũng phải để ý đến mình, tuy rằng anh rất lợi hại, nhưng quy tắc trò chơi kia chắc là cấp trên của anh đúng không? Anh làm vậy lỡ như khiến nó khó chịu thì làm sao bây giờ?"
Thấy Hạ Nhạc Thiên lo lắng, Thích Lệ Phi nhịn không được mỉm cười, nhưng vẫn gật đầu hùa theo, "Ừ, cậu nói đúng."
Lúc này Hạ Nhạc Thiên cũng cười rộ lên, sau đó nhớ mình vẫn còn một vấn đề muốn hỏi Thích Lệ Phi, Thích Lệ Phi là NPC của trò chơi NPC, nói không chừng sẽ biết chút nội tình.
"Đúng rồi, người đứng đầu Thi Đấu Xếp Hạng sẽ có được một nguyện vọng, có phải nguyện vọng gì cũng có thể thực hiện được không?" Hạ Nhạc Thiên nói xong, khẩn trương nhìn Thích Lệ Phi.
Thích Lệ Phi biết được suy nghĩ trong lòng cậu, kiên nhẫn giải thích: " Lực lượng đứng sau trò chơi còn khủng khiếp hơn những gì cậu nghĩ, nhưng cậu phải nhớ kỹ, cậu chỉ được ước nguyện một lần."
Hạ Nhạc Thiên ngẩn người, nháy mắt hiểu được ý tứ trong lời nói của Thích Lệ Phi.
"Nói cách khác, tôi có thể cầu nguyện cho người chết đi sống lại, nhưng trò chơi chỉ có thể giúp tôi sống lại một người sao?"
Thích Lệ Phi nói: "Đúng vậy."
Hạ Nhạc Thiên siết chặt tay, trên mặt khó nén kích động, "Như vậy là đủ rồi."
Thích Lệ Phi duỗi tay xoa đầu Hạ Nhạc Thiên, nói: "Nếu vậy thì phải cố gắng sống sót, thẳng đến khi thông quan trò chơi."
Nói xong lại nhịn không được nhắc nhở: "Nhớ kỹ, phải tồn trữ điểm Sinh Tồn hết sức có thể, không cần mua sắm đạo cụ, nhưng nếu gặp phải nguy hiểm, nên mua thì vẫn phải mua."
Hạ Nhạc Thiên gật đầu không ngừng, "Tôi biết rồi."
Thích Lệ Phi chậm rãi ngẩng đầu, ánh mắt xuyên qua không trung nhìn về một hướng xa xôi, hắn cúi đầu nhìn cậu, "Tôi phải đi."
Tronh lòng Hạ Nhạc Thiên có chút không nỡ, nhưng cũng biết Thích Lệ Phi ở lâu sẽ bị bại lộ, cậu gật gật đầu, "Được, gặp lại anh sau, chờ sau khi rời khỏi đây tôi sẽ liên lạc với anh."
Thích Lệ Phi khẽ mỉm cười, xoay người đi vào bóng tối, hoàn toàn biến mất không thấy.
Thế giới vốn đang yên lặng cũng nháy mắt khôi phục lại bình thường.
Hạ Nhạc Thiên nhịn không được buồn bã mất mát, theo bản năng sờ tóc, cảm giác phía trên vẫn còn lưu lại hơi ấm bàn tay của Thích Lệ Phi.
Đúng lúc này, xung quanh xuất hiện rất nhiều vòng sáng, chậm rãi tạo thành một người chơi, tuổi trên dưới 30, khí chất như nhân viên tầng lớp cao cấp trong công ty.
Hắn nhìn quanh một vòng, đem ánh mắt dừng lại trên người Hạ Nhạc Thiên, hơi híp mắt, cũng không biết đang suy nghĩ cái gì.
Hạ Nhạc Thiên không nói chuyện, chỉ gật đầu nhẹ, xem như chào hỏi.
Ngay sau đó, ba vòng sáng lại xuất hiện, tạo thành ba người chơi khác, trong đó hai người chơi hơn 40 tuổi, dáng vẻ sợ hãi kia làm biểu tình vị nhân viên cấp cao nháy mắt trở nên khó coi.
Nhưng điều làm Hạ Nhạc Thiên cảm thấy ngạc nhiên, là người chơi xuất hiện cuối cùng.
Đây là một người chơi nữ, nhìn qua chỉ mới hơn hai mươi tuổi.
Cô mặc một bộ quần áo sáng màu rất nghiêm trang (*), kiểu dáng đơn giản, nhưng cặp mắt lại hờ hững không có chút cảm xúc, tóc và lông mi đều là màu trắng, đặc biệt là làn da càng trắng bệch đến kỳ lạ.
Trong đầu Hạ Nhạc Thiên lập tức hiện ra một từ.
Chứng bạch tạng.
(*)
Cô gái này thoạt nhìn rất giống như mắc phải chứng bệnh này, cơ thể không được tốt lắm.
Nhưng bằng trực giác của Hạ Nhạc Thiên, người chơi nữ có vẻ ngoài hơi yếu đuối này, tuyệt đối không phải người dễ chọc.
Nhân viên cao tầng cũng liếc mắt nhìn cô gái, sắc mặt vẫn khó coi như cũ, giọng nói cũng càn rỡ theo: "Chẳng lẽ các người đều là tân nhân?"
Hạ Nhạc Thiên không nói chuyện.
Hai người chơi hơn bốn mươi tuổi kia là một nam một nữ, nam ăn mặc bình thường, nhìn qua rất thành thật.
Người phụ nữ có vẻ như là bà chủ gia đình.
Hai người bất an nhìn quanh bốn phía, sau khi nghe nhân viên cao tầng dò hỏi, lập tức sợ hãi nơm nớp trả lời: "Không, không phải tân nhân, tôi đã tham gia một lần trò chơi kinh dị, còn thuận lợi sống sót."
Có vẻ như ông ta sợ bị nhân viên cao tầng ghét bỏ vô dụng, vừa lên tiếng đã vội tỏ vẻ mình không phải tân nhân, nhưng không biết rằng mỗi cử chỉ mỗi lời nói của ông ta, đều không gạt được đôi mắt cú vọ của người chơi lâu năm ở đây.
Bà chủ gia đình cũng sợ hãi trả lời: "Tôi cũng tham gia trò chơi một lần."
Tuy là tham gia trò chơi bình thường, nhưng ngoài hiểu biết cơ bản về trò chơi ra, những phương diện khác chỉ sợ cũng không hơn tân nhân là bao nhiêu.
Đến tận bây giờ bà ta cũng không biết lần trước mình sống sót qua trò chơi trước kiểu gì, đối với Trò Chơi Tử Vong vẫn ngây thơ mờ mịt.
Trong lòng nhân viên cao tầng lập tức đánh giá hai người kia: Nhát gan, gặp chuyện không bình tĩnh.
Ngay sau đó, nhân viên cao tầng liền tức điên lên, "Hai người các ngươi ngay cả năm lần trò chơi bình thường cũng chưa hoàn thành được, mượn gan hùm hay sao mà dám tham gia Thi Đấu Xếp Hạng, là chán sống rồi đúng không?"
Người đàn ông thành thật vâng vâng dạ dạ nói: "Tôi, tôi chỉ muốn kiếm nhiều điểm Sinh Tồn hơn thôi, bọn họ nói chỉ cần tham gia Thi Đấu Xếp Hạng một lần, điểm thưởng sẽ cao hơn trò chơi bình thường."
Bà chủ gia đình cũng sợ hãi gật đầu, hiển nhiên cũng là vì khen thưởng cao trong Thi Đấu Xếp Hạng mà đến.
Hai người đều mang lòng may mắn, có lẽ trò chơi lần trước cũng không quá nguy hiểm, bằng không cũng sẽ không ngu ngốc tham gia Thi Đấu Xếp Hạng.
Sắc mặt nhân viên cao tầng vô cùng âm trầm, hận không thể đá hai con gà không biết tự lượng sức mình ra khỏi trò chơi, nhưng hắn không làm được, cuối cùng chỉ có thể nhìn qua Hạ Nhạc Thiên, "Vậy còn cậu?"
Hạ Nhạc Thiên chớp mắt, "À, tôi không phải tân nhân, đã tham gia vài trò chơi."
Nhân viên cao tầng nghe vậy thì cười lạnh, hắn cũng không tin ngươi trước mắt, người chơi lâu năm tuyệt đối sẽ không giống cậu ta, liếc mắt một cái là có thể nhìn thấu tận gốc.
Ngược lại hắn càng xem trọng một người khác, chính là cô gái mắc chứng bạch tạng kia, hắn hỏi: "Này, còn cô?"
Cô gái chậm rãi nhìn về phía nhân viên cao tầng, vẻ mặt lạnh lùng không có chút cảm xúc, đôi mắt hờ hững mang theo chút tĩnh mịch, "Thứ nhất, tôi không phải là này.".