[Phần 1] Báo Động Phía Trước Có Năng Lượng Cao!!!

Chương 57: Lỗ Hổng Trong Trò Chơi





Các người chơi đều theo bản năng cầm điện thoại lên, nhấn vào app trò chơi.

[Phiếu bầu vòng này ở thế hoà].

Giao diện trò chơi chỉ hiện lên một hàng chữ vô cùng đơn giản.

Mọi người lộ vẻ mặt mờ mịt, không quá hiểu những lời này nói lên kết quả gì.

Thế hoà!.

Là nói lên hai người kia đều phải chết, hay là…… đều không cần chết?
Đúng lúc cái suy nghĩ này vừa hiện lên trong đầu mỗi người, tiếng bước chân quỷ dị lại vang lên, mặt ai cũng tái mét, quay phắt đầu nhìn về phía cuối xe buýt.

Bởi vì, tiếng bước chân truyền đến từ nơi đó!
“Đạp ——”
“Đạp đạp ——”
Tiếng bước chân từ từ tới gần, mọi người giật mình bừng tỉnh, thấp thỏm lo âu đồng loạt lui về tận đầu xe, hai tròng mắt tràn đầy kinh sợ.

Tiếng bước chân vẫn thong thả tới gần, nhưng ai cũng không nhìn thấy con quỷ kia.

Hạ Nhạc Thiên cũng không rời chỗ ngồi, hắn biết rõ chính mình mặc kệ chạy trốn như thế nào cũng không thoát lệ quỷ tập kích, chỉ là trong lòng không ngừng tự hỏi, chẳng lẽ cậu đã đoán sai?
Cho dù là phiếu hoà, vẫn sẽ lọt vào tấn công của lệ quỷ?
Đến nỗi thanh niên ngồi bên cạnh Hạ Nhạc Thiên, cũng không có chạy, biểu tình của cậu ta nhìn như bình tĩnh, nhưng trong mắt vẫn khó nén một tia sợ hãi.

Nỗi sợ hãi quỷ thần này, giống như đã khắc sâu vào máu thịt và gen của nhân loại.

“Anh đoán, nó sẽ giết ai trước?” Trên mặt thanh niên mạnh mẽ treo một nụ cười, vẫn còn tâm tư nói chuyện phiếm với Hạ Nhạc Thiên.

Hạ Nhạc Thiên nhịn không được nhìn cậu ta nhiều thêm mấy lần, im lặng không lên tiếng siết chặt bùa vàng trong lòng bàn tay.

Tiếng bước chân dừng lại bên cạnh Hạ Nhạc Thiên cùng thanh niên.

Thanh niên nháy mắt cười không nổi nữa, trên trán toát ra lớp mồ hôi tinh mịn, bởi vì quá mức áp lực và sợ hãi làm tim cậu ta đập gia tốc, thậm chí ngay cả thở cũng trở nên dồn dập khó khăn, thanh niên trợn mắt không ngừng nhìn xung quanh, tựa hồ muốn tìm ra tung tích con quỷ kia.

Hạ Nhạc Thiên khẽ nhấp môi, không chút dấu vết đảo mắt qua hàng chữ nhỏ treo trên không trung.

Hiển nhiên, con quỷ kia đang đứng ở trước mặt bọn họ!!!
Bởi vì không nhìn được mặt của nó, cho nên Hạ Nhạc Thiên căn bản không biết con quỷ này rốt cuộc trông như thế nào, càng không biết có phải lúc này nó đang nhìn chằm chằm vào cậu hay không.

Cũng có thể —— nó đang khom lưng, nở nụ cười giả tạo chậm rãi tới gần, cho đến khi áp sát gương mặt trắng bệch vào mặt cậu.

Những hình ảnh khủng bố không ngừng cuồn cuộn hiện lên trong đầu, tuy là Hạ Nhạc Thiên bình tĩnh đến cỡ nào cũng không khỏi toát mồ hôi, áp lực đột nhiên tăng lên.

Trong mắt Tào Quan Lâm, Hạ Nhạc Thiên cùng thanh niên kia hẳn phải chết không thể nghi ngờ.

Chỉ khác là ai chết trước thôi.

Thời gian chỉ mới qua vài giây, nhưng lại cảm giác giống như một ngày bằng một năm.

Đột nhiên tiếng bước chân lại một vang lên, nhưng lúc này lại là dần dần đi xa, cuối cùng biến mất không thấy.

Hạ Nhạc Thiên cùng thanh niên kia, đều không có ai chết.

Thanh niên giống như người sắp chết đuối đột nhiên ló đầu ra từ trong nước, liều mạng thở phì phò, mồ hôi ướt đẫm lưng áo.

Thế nhưng sắc mặt Hạ Nhạc Thiên lại càng thêm khó coi lên.


Bởi vì khi con quỷ kia trở về, cũng không phải ngồi hàng ghế thứ hai đếm ngược, mà lại tiến thêm một bước ngồi xuống hàng ghế thứ ba.

Cửa xe buýt kẽo kẹt mở ra, bên ngoài vẫn là vực sâu thăm thẳm, cảnh cáo tất cả người chơi không thể thoát khỏi chiếc xe buýt quỷ quái này.

Mọi người ngẩn người, không khỏi lại nhìn về phía Hạ Nhạc Thiên cùng thanh niên kia.

Hai người này vậy mà…sống sót.

Xe buýt mở cửa, phía dưới là vực sâu, các người chơi đã mất đi lòng tò mò với thế giới bên ngoài cửa xe.

Sợ không cẩn thận ngã xuống một cái là vứt mạng nhỏ.

Trong lòng Hạ Nhạc Thiên bỗng nhiên xuất hiện cảm giác cực kỳ quái lạ.

Nếu như bên ngoài thật sự không có đường ra, vì sao sau lần bầu phiếu, cửa xe buýt sẽ mở ra?
Chuyện này có hơi……thừa thãi.

Hạ Nhạc Thiên nghĩ nghĩ, đứng dậy đến bên cửa xe nhìn ra ngoài, sau đó lùi về.

Quá mười giây, cửa xe kẽo kẹt đóng lại.

Sau đó, xe buýt lại chạy tiếp
Giờ khắc này, mọi người mới đột nhiên thả lỏng, có người hình như đoán được cái gì, trên mặt tràn đầy vui mừng, cũng có người đầy mặt mờ mịt, không rõ vì sao Hạ Nhạc Thiên cùng thanh niên kia không chết.

Tào Quan Lâm trong lòng rất chấn động.

Hắn không nghĩ tới kết quả phiếu hoà lại có thể tránh cho người chơi tử vong.

Nếu đoạn đường tiếp theo vẫn luôn duy trì kết quả phiếu hoà, có phải là có thể không chút sứt mẻ đến được Trạm Chung hay không?
Nhưng không biết tại sao, trong lòng hắn càng lúc càng bất an.

Bởi vì biện pháp giải quyết nhìn có hơi đơn giản.

Hạ Nhạc Thiên lo lắng sốt ruột trở về chỗ ngồi, bên ngoài là cái miệng đen khổng lồ chực chờ nuốt sống người ta, muốn rời khỏi chiếc xe này trước khi đến Trạm Chung, quả thực là si tâm vọng tưởng.

Nhưng cậu có thể khẳng định trăm phần trăm, Trạm Chung tuyệt đối không phải đường sống, mà là đường chết chân chính!
Kết quả cuộc bầu phiếu này không có ai chết, xe cũng chạy bình thường, chuyện này đủ để chứng minh muốn xe buýt chạy bình thường cũng không cần kích phát điều kiện giết người của lệ quỷ.

Mà chỉ cần bỏ phiếu là được, mặc kệ kết quả như thế nào, chiếc xe vẫn sẽ chạy tiếp.

Cho nên chỉ cần nghĩ ra biện pháp "không để người chơi tử vong, nhưng cần phải bầu phiếu", là có thể để người chơi an toàn đến Trạm Chung.

Nhưng cố tình, Trạm Chung cũng không phải điểm xuống xe chân chính!
Mà là thời điểm để lệ quỷ đại khai sát giới.

Không đúng, kỳ thật còn có một khả năng nữa.

Đó chính là Trạm Chung thật sự là đường sống, người chơi cần phải không ngừng kích phát cơ hội "bầu phiếu" này, sau đó để lệ quỷ từng bước ngồi vào hàng ghế đầu tiên.

Tương tự, con quỷ này cách rất gần cửa xe, cơ hồ giơ tay là có thể với tới.

Có lẽ lúc này mới mở ra đường sống thật sự.

Các người chơi cũng có thể thuận lý thành chương sống sót, cho nên mọi người nhất định phải tham gia bầu phiếu, rồi lại phải bảo đảm không có người nào bị thương, nói thẳng ra là phải cố gắng giảm bớt tỉ lệ tử vong của người chơi.

Nhưng vẫn còn một loại khả năng nữa, khi xe đã đến Trạm Chung, com quỷ này đã không còn chỗ để tiến lên ngồi nữa, nó hoàn toàn có thể không cần tuân thủ quy tắc nữa, trực tiếp ra tay giết sạch người chơi.


Giống như trò chơi Quỷ Gõ Cửa, lệ quỷ không thể giết người ở thời gian khác, đây cũng là nguyên nhân vì sao lúc ấy cậu rõ ràng thấy được nữ quỷ, thậm chí còn cầm đi sổ tay dưới chân nó, nhưng lại không kích phát điều kiện giết người.

Phải biết rằng lúc ấy cậu đã ở ngay dưới mí mắt nó, nhưng con quỷ này vẫn thờ ơ.

Vậy thì, nhiệm vụ trong Xe Buýt Khủng Bố cũng không có xác định rõ người chơi cần phải bầu phiếu, càng không có câu nào nói lên Trạm Chung chính là đường sống.

Chỉ là mờ mịt tỏ vẻ muốn đến bên được Trạm Chung, nhất định phải tiến hành bầu phiếu.

Phảng phất như đang ám chỉ người chơi, đến Trạm Chung Điểm là có thể xuống xe.

Nhưng con quỷ kia ngoại trừ có thể giết người, còn có tác dụng gì trong nhiệm vụ này?
Hạ Nhạc Thiên không biết hai khả năng mà cậu suy đoán rốt cuộc cái nào đúng, cái nào là sai.

Tào Quan Lâm ngồi ở chỗ xa, dù hắn thấy Hạ Nhạc Thiên cùng thanh niên kia có thể sống sót sau cuộc bầu phiếu, nhưng vẫn không chủ động tiếp cận hai người.

Những người khác lộ vẻ mặt do dự, cuối cùng lựa chọn từ từ quan sát.

Các người chơi cũng không ngốc, sau khi xe buýt chạy, bọn họ đã suy đoán ra nguyên nhân hai người sống sót, cho nên đi qua lấy lòng hai người cũng vô dụng
Bọn họ càng để ý đến ý kiến và thái độ của Tào Quan Lâm.

Ngoại trừ việc Tào Quan Lâm là người chơi lâu năm, nguyên nhân lớn nhất là bên người hắn có thanh niên tóc vàng và nữ sinh cấp ba, ba người hợp thành một nhóm nhỏ, trong lúc bầu phiếu rất có tác dụng lật ngược tình thế.

Hạ Nhạc Thiên đối với chuyện này thì mừng thầm, mà thanh niên kia tựa hồ cũng không thèm để ý, ngược lại chủ động bắt chuyện với Hạ Nhạc Thiên, “Sao anh lại nghĩ đến biện pháp này?”
Trong mắt cậu ta tràn đầy kinh ngạc cảm thán.

Hạ Nhạc Thiên cười cười, hỏi ngược lại: “Vậy còn cậu, cậu không sợ sao?”
Người kia nghe vậy, trên mặt hình như nhiều thêm chút bất đắc dĩ, cậu ta nói: “Sợ thì tất nhiên, ai mà không sợ chết chứ, nhưng với tôi mà nói, chết sớm cùng chết muộn cũng không khác gì nhau, chi bằng trước khi chết làm được chuyện tốt.


Hạ Nhạc Thiên nghe ra được ý vị khác thường trong lời nói của đối phương, bất quá xuất phát từ lễ phép cậu cũng không tiếp tục hỏi nữa.

Thanh niên hạ giọng hỏi: “Đợi phiên bầu phiếu tiếp theo, cậu tính toán làm sao bây giờ?”
Hạ Nhạc Thiên lấy lại tinh thần, lắc đầu, “Yên lặng quan sát thôi.


Cậu luôn cảm thấy, vận khí may mắn của lần này sẽ không kéo dài đến lần bầu phiếu tiếp theo.

Nói trắng ra là, biện pháp này rất có thể sẽ không tiếp tục dùng được.

Thời gian mười phút rất nhanh trôi qua.

Xe buýt cũ xưa phát ra âm thanh kẽo kẹt dừng lại, dù biết sẽ không ngã xuống, nhưng tất cả người chơi vẫn theo bản năng túm lấy đồ vật bên bên cạnh, tim đều nhảy lên cổ họng.

Phía xa đường nhỏ như ruột dê nhìn không thấy điểm cuối, cứ như nối liền với chân trời.

Mà bên trong xe lại vang lên giọng nữ: “Đã đến Trạm Tử Vong, xin bắt đầu bầu phiếu.


Hạ Nhạc Thiên nhíu mày.

Kỳ quái, ba trạm dừng, sao cái nào cũng đều gọi là Trạm Tử Vong?
Giọng nói vừa dứt, các người chơi lại bắt đầu khẩn trương, bọn họ quay đầu nhìn về phía Hạ Nhạc Thiên cùng thanh niên kia.

Giống như là đang đợi hai người tiếp tục bỏ phiếu cho nhau, tiếp tục đạt kết quả phiếu hoà để chiếc xe khởi động lại.


Trong lòng Hạ Nhạc Thiên không khỏi cười lạnh.

Trò chơi cũng không đơn giản như người này tưởng tượng, vừa lúc cậu cũng muốn thử xem suy đoán của mình có chính hay không.

“Khụ khụ, cái kia!.

hai người không tiếp tục bầu phiếu sao?” Nam trung niên rốt cuộc không kìm nén được mở miệng hỏi.

Hạ Nhạc Thiên nhìn thẳng nam trung niên, vẻ mặt lạnh nhạt: “Lần trước đã là tôi và cậu ấy bỏ phiếu cho nhau rồi, bây giờ không phải nên đổi sang các người à?”
Lời này vừa ra lập tức làm nam trung niên vốn không đủ tự tin càng trở nên chột dạ, nhịn không được ho khan vài tiếng: “Cái kia, tôi……”
Nói nửa ngày vẫn không ra nguyên nhân.

Hạ Nhạc Thiên đại khái cũng hiểu đối phương nghĩ như thế nào, đơn giản là không dám thử, để tránh xảy ra tình huống ngoài ý muốn dẫn tới chính mình tử vong.

Cho dù Hạ Nhạc Thiên đã thành công một lần, nhưng vẫn không thể triệt tiêu nỗi sợ hãi bỏ phiếu của bọn họ.

Tóc vàng xoay chuyển tròng mắt, sau khi tính toán trong lòng một phen, nói: “Cũng không thể nói như vậy được, lần trước hai người bỏ phiếu cho nhau đều không có việc gì, nhưng không có nghĩa là chúng tôi bỏ phiếu cho nhau cũng không có việc gì nha, cho nên hai người các anh lại hy sinh thêm một lần đi, dù sao hai người cũng không bị tổn thương gì, còn có thể giúp chúng tôi sống sót.


“Đúng đúng đúng, ý của tôi chính là như vậy.

” Nam trung niên lập tức vỗ tay, không còn nhìn ra bộ dáng chột dạ vừa nãy.

“Các người thấy hai chúng tôi giống loại người coi mạng như cỏ rác sao?” Thanh niên cho dù đã coi nhẹ sống chết, vẫn không khỏi tức giận: “Các người muốn tìm thì tìm bà ta đi.


Cậu ta chỉ chính là bà chủ gia đình vẫn luôn làm rùa đen rút đầu trốn ở phía sau.

Bà chủ gia đình run lên, liều mạng lui ra sau, “Không, tôi không muốn.


Hạ Nhạc Thiên thấy thế ngược lại cười cười, “Thôi được, nếu các người đã yêu cầu như vậy, tôi đồng ý với các người.


Trên thực tế, cũng không phải cậu sinh lòng từ bi gì.

Mà là muốn tạt một chậu nước lạnh vào những người này, thuận tiện rải thêm chút muối.

Phiên bầu phiếu lúc trước có kết quả hoà đã chứng minh lệ quỷ sẽ không giết người, cho nên lát nữa cậu và thanh niên kia tiếp tục bỏ phiếu cho nhau, tất nhiên sẽ không có chuyện gì.

Thậm chí còn có thể xảy ra một ít chuyện nhỏ ngoài ý muốn.

Nếu hiện tại cậu cứng rắn từ chối, rất có thể sẽ khiến những người này cùng đứng về một phía bầu cho mình, dù trong tay cậu có hoàng phù chú, cũng không sợ bị lệ quỷ tập kích.

Điều cậu để ý thật sự, là những người chơi tàn sát lẫn nhau sẽ dẫn tới khoảng cách xe buýt càng lúc càng gần Trạm Chung.

Cậu muốn kéo dài thời gian một chút, tranh thủ tìm ra biện pháp chạy trốn chân chính.

Thử nghĩ mà xem, trò chơi này khủng bố như vậy, thậm chí còn có thể chế tạo ra đạo cụ chống lại quỷ thế giới thực, loại năng lực khủng khiếp này cơ hồ không khác gì phép thuật của thần.

Như vậy, trò chơi sao có thể cho phép người chơi lợi dụng sơ hở chứ?
Hai người bỏ phiếu cho nhau làm kết quả phiếu hoà, vì thế lệ quỷ không thể giết người, mà xe lại tiếp tục chạy.

Lần thứ hai vẫn như cũ là hai người kia bỏ phiếu cho nhau.

Sau đó kết quả vẫn là phiếu hoà, lệ quỷ lại không thể giết người, xe tiếp tục chạy về phía trước, mãi đến khi tới Trạm Chung.

Vậy trò chơi này còn chơi gì nữa?
Không ai biết Hạ Nhạc Thiên đang suy nghĩ gì, các người chơi khi nghe được Hạ Nhạc Thiên đồng ý thì nhịn không được lộ ra vẻ mặt vui mừng khôn xiết, rồi lại nhanh chóng khắc chế thu trở về.

Hạ Nhạc Thiên quay đầu nhìn về phía thanh niên, “Xem ra chúng ta lại phải bỏ phiếu cho nhau rồi.


Thanh niên ra vẻ không sao cả, cười cười: “Được thôi, vậy bầu phiếu.



Dù ngoài miệng đối phương nói không sao, nhưng Hạ Nhạc Thiên vẫn xin lỗi: “Xin lỗi, không hỏi ý kiến của cậu.


Thanh niên lập tức ngắt lời Hạ Nhạc Thiên: “Tôi hiểu ý anh, hai ta nếu không bỏ phiếu, đợi chút nữa sẽ phải chết trong tay mấy người này, còn sớm hơn người đàn bà kia.


Cậu ta hiểu rất rõ.

Những người này đều bo bo giữ mình, rồi lại muốn hai người bọn họ đi chịu chết.

Nếu hai người thật sự không đồng ý, như vậy những người này tất nhiên sẽ chủ động ưu tiên giết chết hai người bọn họ, sau đó mới đến phiên bà chủ gia đình.

Cho nên, cậu ta tình nguyện đánh cược một lần.

Hạ Nhạc Thiên và thanh niên không nói chuyện nữa, bắt đầu bỏ phiếu cho đối phương.

Đột nhiên, Tào Quan Lâm vốn dĩ vẫn luôn im lặng làm bộ mình là người ngoài cuộc, không biết nghĩ tới cái gì vội vàng đứng lên, hô to: “Không được bỏ phiếu!.

!”
Nhưng đã muộn rồi.

Nháy mắt, điện thoại của tất cả người chơi truyền đến âm thanh.

[Kết quả phiếu hoà, trải qua dò xét phiếu hoà là cùng một ID, phán định kết quả gian lận, hủy bỏ kết quả bầu phiếu, xin người chơi bầu phiếu lại một lần nữa.

]
Mọi người ồ lên, không thể tin nổi mà cãi nhau ầm ĩ.

Hạ Nhạc Thiên thầm nghĩ quả nhiên như thế, nhưng trên mặt lại cố ý lộ ra biểu tình oán giận: “Các ngươi nhìn đi, một hai phải bắt chúng tôi bầu phiếu, bây giờ tốt rồi, trò chơi phán định chúng tôi gian lận.


Mọi người lập tức ảo não không thôi, hối hận đến xanh ruột, ồn ào nên làm cái gì bây giờ nên làm cái gì bây giờ.

Tào Quan Lâm sắc mặt khó coi, trong lòng vô cùng hối hận.

Vừa nãy hắn đột nhiên nghĩ tới một chuyện vô cùng quan trọng, đó chính là lần trước hai người kia bỏ phiếu cho nhau thành thế hoà, kết quả vòng này lại là hai người tiếp tục bỏ phiếu cho nhau để tạo thế hoà.

Hai lần bỏ phiếu giống nhau như đúc.

Trò chơi sẽ để người chơi chui qua lỗ hổng rõ ràng như vậy sao?
Đáp án tất nhiên là không.

Nhưng lần trước phiếu hoà quả thật khiến tất cả người chơi không ai bị lệ quỷ tập kích, như vậy phiếu hoà lần thứ hai, nhất định phải ngụy trang thành sự việc do vô tình tạo thành.

Mà không phải trực tiếp để hai người chơi của vòng trước tiếp tục bỏ phiếu.

Chuyện này rất có thể sẽ bị phán định bỏ phiếu thất bại hoặc là không tính, thậm chí sẽ dẫn tới trò chơi phán quyết biện pháp này là Bug, hoàn toàn không còn tác dụng.

Sau khi hắn nghĩ thông suốt điểm này, vội vàng ngăn cản hai người, nhưng kết quả vẫn muộn.

Sau vài phút cãi nhau ầm ĩ vô nghĩa, đột nhiên có người đưa ra biện pháp: “Có phải vì hai lần bỏ phiếu liên tiếp đều cùng một người chơi, cho nên mới phán định gian lận không? Vậy nếu như đổi hai người chơi khác bầu phiếu cho nhau, đem số phiếu lại thành kết quả hoà thì sao?”
Lời này lập tức gọi tỉnh người trong mộng, tất cả người chơi sôi nổi tỏ vẻ có thể thử một lần, nhưng là do ai bỏ phiếu, lại trở thành vấn đề mới của cuộc tranh luận.

Người chơi mắt to trừng mắt nhỏ, trong khoảng thời gian ngắn trở nên im lặng.

Mà Hạ Nhạc Thiên muốn chính là kết quả như vậy, có thể kéo dài bao lâu thì kéo bấy lâu, cậu nhân cơ hội này cẩn thận quan sát xung quanh chiếc xe, bắt đầu tìm kiếm manh mối có ích.

Thanh niên nhìn Hạ Nhạc Thiên nhìn quanh, tò mò hỏi: “Anh đang tìm cái gì vậy?”
Hạ Nhạc Thiên quay đầu nhìn thanh niên, biểu tình nghiêm túc nói: “Đương nhiên là tiết tháo tôi rớt trong xe.


Thanh niên: “……”
****.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.