Ngoài cửa xe buýt có quỷ.
Suy đoán này làm Hạ Nhạc Thiên có chút hãi hùng khiếp vía.
Nếu trong một trò chơi xuất hiện hai con quỷ, cậu cũng không phản ứng mạnh giống như bây giờ.
Xét đến cùng vẫn là do trò chơi [Xe Buýt Khủng Bố] lần này, là loại game kinh dị mật thất.
Một khi thật sự kích phát lệ quỷ tấn công, cậu căn bản không có chỗ trốn.
Ngoài cửa xe có quỷ, chuyện này có phải nói lên chỉ cần rời khỏi xe buýt, sẽ lập tức bị lệ quỷ tập kích hay không.
Nếu thật sự là vậy, cậu nên làm sao để tránh bị lệ quỷ tấn công, đồng thời có thể sống sót rời khỏi xe buýt quỷ quái này đây.
Giờ phút này.
Mười giây đã qua, cửa xe chậm rãi đóng lại, hơn nữa còn chạy tới Trạm Chung.
Mọi người vẫn không thể bỏ qua dấu chân máu ở hàng ghế thứ hai, chỉ cần tưởng tượng ở đó đang ngồi một con quỷ đã giết vài người, bọn họ liền cảm thấy sợ hãi vô cùng.
Dấu chân máu ở hàng ghế thứ hai không nhúc nhích nữa.
Mà người chơi đã từng ngồi ở hàng ghế thứ hai, sắc mặt trắng bệch muốn ngất xỉu.
Chết chóc bao phủ trên đỉnh đầu Hạ Nhạc Thiên, nếu mình thật sự không nhanh chóng nghĩ ra biện pháp chạy trốn, xe phải đến Trạm Chung.
Trước mắt chỉ còn dư lại sáu người.
Nữ sinh cấp ba cơ hồ một bước cũng không rời Tào Quan Lâm, giống như chuyện tóc vàng vừa rồi nổi điên đánh người đã làm cô bé theo bản năng ỷ lại Tào Quan Lâm.
Tào Quan Lâm cố gắng giữ vẻ bình tĩnh, nhưng nhìn kiểu gì cũng thấy vẻ mặt hắn có chút hoảng hốt và sợ hãi.
Hiển nhiên người chơi lâu năm này tựa hồ cũng không xác định Trạm Chung rốt cuộc có phải đường sống hay không.
Nhưng hắn không còn cách nào khác.
Cửa xe buýt không thể đập, quan trọng nhất là người nào xuống xe sẽ tử vong một cách khó hiểu.
Xe vẫn đang chạy bon bon, khoảng cách đến Trạm Chung càng lúc càng gần, so với tử vong gần kề trước mắt, các người chơi cuối cùng cũng khắc phục được nỗi sợ đối với lệ quỷ, có gan nhỏ giọng thương lượng biện pháp sống sót.
"Tào tiên sinh! ! Bây giờ chúng ta nên làm sao bây giờ?" Nữ người chơi vẻ ngoài khá tốt sợ hãi nói, cảm giác tuyệt vọng khiến nàng nhịn không được nghẹn ngào khóc lên.
Vì sao nàng lại xui xẻo tiến vào trò chơi khủng bố thế này, lẽ ra hiện tại nàng phải vui vui vẻ vẻ đi dạo phố, còn có thể thuận tiện đi làm tóc giũa móng.
"Hiện tại không còn cách nào khác, chỉ có thể chờ sau khi xe dừng thì tiếp tục bỏ phiếu.
" Tào Quan Lâm sắc mặt khó coi nói.
Tiếng khóc của nữ người chơi cứng lại, sắc mặt càng thêm lo sợ không yên.
Người chết tiếp theo có phải là nàng không??
Nghĩ đến đây, nàng càng thêm tuyệt vọng.
Lưỡi hái tử thần trei trên đỉnh đầu, vẫn không thấy thanh niên kia sợ hãi chút nào, cậu ta ngốc ngốc ngồi ở chỗ kia một lúc lâu, cuối cùng đột nhiên cười cười, nói: "Vòng tiếp theo, các người bầu tôi đi.
"
Mọi người kinh ngạc nhìn cậu ta, không thể tin lại có người nhảy ra chủ động chịu chết.
Có vẻ như thanh niên không muốn nói gì thêm, cậu ta rất bình tĩnh: "Chết sớm với chết muộn có gì khác, còn không bằng trước khi chết để tôi làm chuyện tốt lần cuối.
"
Hạ Nhạc Thiên vỗ vỗ bả vai đối phương: "Đừng nản lòng, có lẽ mọi chuyện còn chưa tới lúc đường cùng.
"
Thanh niên nghe vậy lại cười cười: "Tôi biết, tôi chỉ nói trước một câu thôi.
"
Thời gian đã không còn nhiều.
Tuy rằng nữ sinh cấp ba kia đã từng bầu phiếu, nhưng nhìn qua hai cô gái trẻ tuổi này, làm cậu ta nghĩ đến em gái mình, tuổi cũng xấp xỉ như vậy.
Hạ Nhạc Thiên không tiếp tục an ủi, khoảng cách đến Trạm Chung Điểm chỉ còn bảy phút, trong lòng cậu nhịn không được sốt ruột lên, rốt cuộc đường sống là cái gì, rốt cuộc là cái gì!
Nếu thật sự có lệ quỷ đang chực chờ ngoài kia, hành động xuống xe chẳng khác nào đi tìm chết.
Thậm chí nói không chừng, con quỷ kia vẫn luôn canh ngay cửa xe, chờ người chơi chui đầu vào lưới.
Nhưng không xuống xe, cũng là đường chết.
Chờ đến Trạm Chung, có lẽ con quỷ tàng hình trên xe sẽ triển khai giết chóc đối với người chơi.
Tào Quan Lâm có lẽ biết ý nghĩa khi xe buýt đến Trạm Chung, nhưng hắn nhất định phải đánh cược một lần, dù sao ngoài thế giới thật thì lúc xe buýt đến Trạm Chung chính là thời điểm cần xuống xe.
Nhưng Hạ Nhạc Thiên lại cảm thấy khả năng này không nhiều lắm.
Xe sắp dừng lại rồi.
Trán Hạ Nhạc Thiên bắt đầu toát ra mồ hôi, thanh niên bên cạnh thấy thế, an ủi nói: "Đừng khẩn trương, đợi chút các người chỉ cần bầu phiếu cho tôi là được, đến lúc đó mọi người đều được cứu.
"
Hạ Nhạc Thiên lấy lại tinh thần, lạnh lùng nói: "Hiện tại không phải là thời điểm để cậu thánh mẫu, nếu chiếc xe này đến Trạm Chung thì chúng ta đều phải chết ở nơi này!"
Thanh niên sửng sốt, sau đó cười khổ nói: "Dĩ nhiên tôi biết, nhưng chúng ta đã không còn biện pháp khác.
"
Những người khác nghe vậy, cũng nhịn không được lộ ra biểu tình tuyệt vọng.
Hạ Nhạc Thiên không muốn ngồi chờ chết, cậu lại cầm điện thoại ra cẩn thận xem lại yêu cầu nhiệm vụ.
Sau khi xe dừng bắt buộc phải bầu phiếu, mà người có số phiếu cao nhất sẽ bị lệ quỷ giết chết, sau đó xe buýt mới có thể tiếp tục chạy, nhưng khi có kết quả phiếu hoà thì không cần ai chết, xe cũng có thể chạy đến Trạm Chung.
Cậu hơi ngẩn ra.
Yêu cầu nhiệm vụ không xác định rõ Trạm Chung chính là đường sống, nó cũng không ghi rõ yêu cầu người chơi nhất định phải tiến hành bầu phiếu để xe chạy đến Trạm Chung.
Bởi vì ở trạm dừng thứ nhất, lúc ấy các người chơi sau khi giằng co nửa tiếng mới bắt đầu bầu phiếu, nói cách khác vào thời điểm ban đầu, trò chơi cũng không có yêu cầu rõ ràng người chơi cần phải bầu phiếu trong thời gian quy định.
Mà biến hóa này có vẻ như vì càng ngày càng tới gần Trạm Chung mới đột nhiên sinh ra.
Vậy nên cậu mới có phỏng đoán lớn mật, không cần đến Trạm Chung vẫn có thể xuống xe chạy thoát.
Nhưng điều kiện là phải rời khỏi xe buýt mới được, vì con quỷ kia vẫn luôn ở trên chiếc xe này.
Nhưng mà, không thể đi xuống từ cửa xe, vậy còn có cách nào để xuống xe đây?
Cậu vắt hết óc tự hỏi, lòng bàn tay dần dần chảy mồ hôi, thẳng đến khi ánh mắt không tự giác liếc qua cửa sổ xe, đột nhiên cậu ngẩn ra, một tia sáng xẹt qua trong đầu.
Là cửa sổ xe!
Ngoại trừ rời đi từ cửa xe, còn có thể thông qua cửa sổ chạy thoát.
Nhìn kỹ cửa sổ của chiếc xe này, là kiểu đẩy kéo cũ, nếu đập vỡ kính thì vừa lúc có thể cho một người đàn ông trưởng thành chui lọt.
Cái ý tưởng này nghe qua quá mức hoang đường.
Cậu không nhịn được miệng lưỡi khô ráo, tim đập như trống dồn.
Một khi đã đoán sai, kết cục của cậu chưa chắc tốt hơn những người chơi trước.
Đương nhiên, nguyên nhân chủ yếu khiến Hạ Nhạc Thiên tin tưởng biện pháp này có thể thực hiện là vì yêu cầu nhiệm vụ quả thật cấm người chơi phá hư cửa xe buýt, nhưng không cấm người chơi đập cửa sổ.
Vực sâu bên ngoài nhìn rất chân thật, ai cũng không dám tin những thứ này chỉ là ảo giác.
Tính cách Hạ Nhạc Thiên cẩn thận, sau khi thận trọng suy xét, cậu kéo cửa sổ xe buýt ra, mở chức năng quay video rồi đưa điện thoại ra ngoài cửa sổ xe.
Mọi người nhìn Hạ Nhạc Thiên hành động, vẻ mặt hơi giật mình, bọn họ hoàn toàn không nghĩ tới việc dùng điện thoại để quay tình huống bên ngoài.
Qua vài giây, Hạ Nhạc Thiên thu điện thoại về, sau đó mở lại video.
Trong video là hình ảnh bầu trời xanh thăm thẳm, chỉ có mấy đám mây trắng tô điểm trên bức tranh màu lam thuần khiết, mà phía dưới lại là vực sâu không thấy đáy, nếu phóng to màn hình mơ hồ có thể nhìn thấy vô số ác quỷ há to miệng máu, tràn ngập ác ý chờ đợi người chơi xuống xe.
Người chơi khác nhịn không được thò đầu nhìn, lập tức hít sâu một hơi, sắc mặt trắng bệch.
Hạ Nhạc Thiên tắt video, chỉ có thể tiếp tục đem điện thoại trên người một thi thể khác ném ra ngoài cửa sổ, ngay sau đó lại vang lên âm thanh của một vật nặng rơi xuống đất, cẩn thận nghe tiếp thì còn có tiếng lộc cộc của điện thoại đang lăn vài vòng.
Hạ Nhạc Thiên có hơi do dự.
Rốt cuộc là hình ảnh điện thoại quay được là thật, hay là âm thanh chính tai nghe được mới đúng?
Hai loại khả năng này đều có xác suất lớn, làm cậu khó lựa chọn được.
Tào Quan Lâm tuy rằng không đi qua xem video, nhưng từ biểu cảm của người chơi khác cũng có thể đoán ra một chút, nói: "Xem ra suy đoán của cậu lại sai rồi, đường sống chân chính nhất định là Trạm Chung, chỉ có tới nơi đó chúng ta mới có thể an toàn xuống xe.
"
Hạ Nhạc Thiên không để ý đến Tào Quan Lâm, mà tiếp tục cẩn thận tự hỏi.
Dư lại bốn người chơi sau khi nghe được Tào Quan Lâm nói, nhiều ít có chút bất an.
Nếu nói cảnh bên ngoài là chân thật, vậy vì sao khi Tào Quan Lâm ném một người chơi ra ngoài lại phát ra âm thanh té ngã trên miếng lót đệm.
Hình ảnh và âm thanh, dù sao cũng phải có một cái là giả chứ?
Nếu âm thanh là giả, vậy thì tại sao người chơi kia rõ ràng ngã xuống vực, nhưng máu lại bắn ra ở bậc cửa xe buýt?
Giống như là! ! hắn chết ngay tại cửa xe.
Cho nên, khả năng "âm thanh là chân thật" sẽ cao hơn một chút.
Mà điện thoại quay lại cảnh bên ngoài là giả cũng có thể hiểu, ngay cả khi cậu dùng gương cũng không thể soi ra ảnh con quỷ kia mà.
Nghĩ thông suốt điểm này, Hạ Nhạc Thiên rất nhanh có quyết định.
Còn hai phút xe sẽ đến Trạm Chung, Hạ Nhạc Thiên lập tức nói suy đoán của mình với mọi người trên xe, "Tất cả hình ảnh bên ngoài rất có thể đều là ảo giác, chúng ta cần phải xuống xe trước khi nó chạy tới Trạm Chung.
"
Người chơi khác đang thấp thỏm lo âu vì ván cờ sinh tử, sau khi nghe được những lời Hạ Nhạc Thiên nói, trong lòng càng thêm sợ hãi.
"Nhưng chúng ta căn bản không thể xuống xe.
" Nữ người chơi vừa khóc vừa nói.
"Không, còn một biện pháp có thể xuống xe, chính là nhảy qua cửa sổ, lát nữa tôi sẽ đập vỡ kính cửa sổ xe, đây là đường sống duy nhất.
" Hạ Nhạc Thiên nhanh chóng nói.
Hai người chơi khác lập tức ngây người, vội vàng lắc đầu.
Hạ Nhạc Thiên trong lòng trầm xuống, cậu đem ánh mắt dừng trên người Tào Quan Lâm, "Chắc anh cũng nhìn thấy dấu chân ở hàng ghế thứ hai rồi chứ, con quỷ kia vẫn luôn ở trên xe, mà bên ngoài cửa xe cũng có quỷ canh chừng, anh thật sự cảm thấy Trạm Chung chính là đường sống sao?"
Có lẽ chờ đến Trạm Chung, không đợi tất cả người chơi xuống xe đã bị con quỷ tàng hình này giết chết.
Vẻ mặt Tào Quan Lâm vô cùng âm trầm, hắn suy nghĩ một chút, sau đó mới ngẩng đầu nói: "Cậu nói rất đúng, ngoài cửa xe rất có thể có quỷ, nhưng tôi không cho rằng cậu đúng hoàn toàn, người chơi lúc nãy chết là bởi vì gã không xuống xe ở Trạm Chung, cho nên mới bị lệ quỷ giết chết.
"
Hạ Nhạc Thiên không nói chuyện, chỉ im lặng đếm ngược thời gian.
****.