Hai người chạy chậm suốt một quãng đường cuối cùng cũng đến nơi.
Nhưng sắc mặt Hạ Nhạc Thiên cùng Đường Quốc Phi lại không tốt lắm, bởi vì bản đồ trên điện thoại rõ ràng biểu hiện Ngô Gia Minh đang ở gần đây, nhưng cố tình lại không thấy người đâu.
Đường Quốc Phi trong lòng lộp bộp một chút, "Không phải cậu ấy đã xảy ra chuyện gì chứ?"
Hạ Nhạc Thiên không nói chuyện, tìm một vòng xung quanh, cuối cùng thấy được điện thoại Ngô Gia Minh nằm một góc.
Trong chốc lát, vẻ mặt Đường Quốc Phi trở nên nôn nóng.
Xem ra Ngô Gia Minh thật sự đã xảy ra chuyện.
Hạ Nhạc Thiên cầm di động, ngẩng đầu nhìn bia mộ hầu như nhìn không thấy điểm cuối, đáy lòng càng thêm trầm xuống.
Nghĩa trang lớn như thế, nên đi đâu tìm Ngô Gia Minh.
Hơn nữa cậu không thể cùng Đường Quốc Phi chia ra tìm Ngô Gia Minh, phải biết rằng lệ quỷ đang ở đây, rất có thể sẽ tập kích Đường Quốc Phi.
Thật ra cũng không phải không có manh mối nào.
Vì nhiệm vụ lần này có liên quan đến lò hoả thiêu, cậu có thể đi đến lò hoả thiêu điều tra manh mối về nữ quỷ.
Lò hoả thiêu không lớn, thậm chí thoạt nhìn có chút cũ nát, tựa hồ đã lâu không tiến hành tu sửa dọn dẹp, thậm chí cậu có cảm giác nơi này đã bị bỏ hoang.
Lò hoả thiêu vô cùng an tĩnh, không nhìn thấy bất cứ nhân viên công tác nào.
Hạ Nhạc Thiên và Đường Quốc Phi liếc mắt nhìn nhau, lập tức đề cao cảnh giác chậm rãi tới gần dãy phòng ốc, từ từ đẩy cửa ra nhìn vào trong, phía trong chất đống một ít đồ vật hỗn độn, mùi mốc meo hư thối lập tức ập vào mặt.
Hai người bị sặc đến nhanh chân lui ra ngoài, đi qua gian phòng thứ hai, cái phòng này khá lớn, sau khi tiến vào còn có thể nhìn thấy bàn sách, mặt trên chứa đầy những tờ giấy ố vàng.
Có lẽ đã lâu không có người quét tước.
Hạ Nhạc Thiên đi qua lật lật mấy tờ giấy, phát hiện mấy thứ này đều là sổ tay công tác của mấy năm trước, phía trên ghi rõ ngày tháng và tư liệu của thi thể được đưa đến, cùng với thời gian hoả táng.
Dù giấy tờ không nhiều, nhưng muốn xem hết toàn bộ cũng tốn không ít thời gian.
Hạ Nhạc Thiên đem tư liệu cất vào ba lô, sau đó đi thẳng đến phòng tiếp theo.
Phòng thứ ba là phòng hoả táng, không giống với phòng hoả táng của mấy nghĩa trang khác, ở đây không thể nhìn buồng thiêu qua cửa kính, bên trong đặt một lò thiêu thật lớn, cùng với một cánh cửa nhỏ thông xuống một căn phòng phía dưới.
Đương nhiên, phòng này vẫn không có người ở.
Còn phòng thứ tư, Hạ Nhạc Thiên vừa vào liền cảm giác được khí lạnh ùa tới, bên trong là những tủ đông để chứa thi thể, tủ nào cũng đóng kín.
Đường Quốc Phi nhịn không được rùng mình, theo bản năng tránh sau lưng Hạ Nhạc Thiên.
Quỷ mới biết trong mấy tủ đông này có thi thể hay không.
Chỉ nghĩ thôi cũng thấy lạnh người.
Hạ Nhạc Thiên không để ý đến Đường Quốc Phi, mà đi qua kéo một cái tủ đông trong đó ra.
Trống rỗng.
Bên trong không có bất cứ thi thể nào.
Đường Quốc Phi vốn đang căng chặt bả vai lập tức thả lỏng, nhỏ giọng hỏi Hạ Nhạc Thiên: "Còn muốn tiếp tục xem sao?"
Hạ Nhạc Thiên gật đầu, sau đó liên tục kéo ra mấy tủ đông, bên trong đều rỗng tuếch.
Đại khái là bởi vì nghĩa trang bỏ hoang, cho nên tủ đông không có gửi thi thể.
Tiếp tục tìm cũng không còn tác dụng gì, Hạ Nhạc Thiên cùng Đường Quốc Phi nhanh chóng đi ra, nhưng vào lúc này Hạ Nhạc Thiên nghe được tiếng bước chân rất nhỏ vang lên, cậu lập tức nhìn về phía âm thanh phát ra, qua một hồi lâu, một người đàn ông bước chân khập khiễng mới xuất hiện...!
Đường Quốc Phi nhịn không được a một tiếng: "Có người kìa."
Thị lực Hạ Nhạc Thiên đã vượt xa người thường, cậu có thể nhìn rõ ràng mặt của người kia, bộ dáng hơn bốn mươi tuổi, có vẻ như ỷ vào khoảng cách giữa mình với Hạ Nhạc Thiên khá xa, cho nên không hề che giấu vẻ mặt ác độc và nụ cười âm lãnh trên mặt.
Quan trọng nhất là, quần áo người này lộn xộn, cổ tay áo thậm chí bị xé rách hai lỗ lớn.
Đặc biệt là trên mặt hình như có chút xây xát nhỏ, giống như cùng ai đánh nhau.
Hạ Nhạc Thiên nháy mắt nghĩ tới Ngô Gia Minh vô duyên vô cớ mất tích.
Nam trung niên càng đi càng gần, trên mặt không còn chút ác ý nào như vừa rồi, ngược lại còn bày ra vẻ thân thiết ôn hoà, hơn nữa một thân quần áo mộc mạc nghèo khổ của gã càng là làm người khác khó lòng cảnh giác.
"Hai cậu tìm ai vậy?" Nam trung niên nhìn Hạ Nhạc Thiên cùng Đường Quốc Phi, cười hỏi.
Đường Quốc Phi đáp: "Chúng tôi tới tìm người, chú có hay nhìn thấy một sinh viên trẻ dáng người cao tới đây không?"
Đồng tử nam trung niên co rụt lại, càng thêm nhiệt tình: "Hình như là nhìn thấy rồi, nhưng bây giờ tôi cũng không biết cậu ấy đang ở đâu, nếu không hai cậu vào trong chờ với tôi một chút đi?"
Đường Quốc Phi theo bản năng nhìn về phía Hạ Nhạc Thiên.
Hạ Nhạc Thiên bày ra dáng vẻ ngây thơ không biết lòng người hiểm ác, gật đầu đồng ý.
Nam trung niên lập tức nhiệt tình mời hai người đi vào, sau đó pha ly nước trà đặt lên bàn, tự quen thuộc hỏi: "Chỉ có hai cậu tới tìm người sao? Bạn học các cậu không biết việc này à?"
Đường Quốc Phi nói: "Không, đến bây giờ cũng chỉ có hai người chúng tôi tới tìm hắn."
Nam trung niên nghe vậy, cười càng thêm chân thành: "Nào, các cậu nhanh uống trà cho đỡ khát."
Hạ Nhạc Thiên híp mắt.
Đường Quốc Phi nhìn này ly trà bám bụi bẩn, trong lòng có chút mâu thuẫn, nhưng từ chối cũng không tốt lắm, để tránh tổn thương lòng tự trọng của đối phương, dứt khoát nhắm hai mắt cầm ly trà lên chuẩn bị uống.
Hạ Nhạc Thiên lập tức hất văng ly trà, nháy mắt rớt trên mặt đất chia năm xẻ bảy, nước bắn tung tóe.
Đường Quốc Phi sợ tới mức vội vàng đứng lên, có chút không hiểu nhìn Hạ Nhạc Thiên.
Nam trung niên trong lòng căng thẳng, miễn cưỡng cười nói: "Cậu trai này làm gì vậy?"
Hạ Nhạc Thiên lạnh lùng nhìn nam trung niên, hỏi: "Bạn tôi ở đâu?"
Nam trung niên nói: "Làm sao tôi biết, không phải tôi nói rồi sao, tôi chỉ thấy cậu ấy từng đến đây thôi."
Đường Quốc Phi cũng không ngốc, rất nhanh ý thức được có chuyện gì, lập tức đề phòng nhìn gã.
Hạ Nhạc Thiên vẫn luôn cảm thấy kỳ lạ.
Bia mộ ở nghĩa trang tuy rằng không nhiều, nhưng cũng không ít, lúc trước cậu tiến vào nghĩa trang còn thấy được ngôi mộ ghi ngày tử vong là nửa tháng trước.
Cho nên theo lý mà nói, tủ đông hẳn phải có thi thể, đằng này lại không có gì.
Người này nhất định có bí mật nào đó, dù sao gã cũng không có động cơ xuống tay với Ngô Gia Minh.
Trừ khi, liên quan đến nữ quỷ kia.
Hạ Nhạc Thiên trong lòng vừa động, hỏi nam trung niên: "Chắc ông cũng biết Phương Du Du chứ nhỉ, mấy hôm trước cô ấy còn tới trường học chúng tôi chơi.
"
Sắc mặt nam trung niên đại biến, hoảng sợ nói: "Không có khả năng!"
Hạ Nhạc Thiên ra vẻ mờ mịt nói: "A? Vì sao không có khả năng, Phương Du Du thật sự tới trường chúng tôi chơi."
Năm trung niên hoảng sợ, thân thể thậm chí không nhịn được run lên.
Đường Quốc Phi đần mặt, có hơi mờ mịt không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Nhìn thấy dáng vẻ này của nam trung niên, hiển nhiên là biết chuyện liên quan tới Phương Du Du, ví dụ như gã biết Phương Du Du đã chết, cho nên mới sợ hãi như vậy.
Nhưng phản ứng này của nam trung niên có hơi không thích hợp.
Người bình thường khi nghe được người chết biến thành quỷ, chỉ cảm thấy giật mình sau đó là sợ hãi, mà người này phản ứng quá kịch liệt.
Hạ Nhạc Thiên đứng lên, nói với nam trung niên: "Tôi đã báo cảnh sát, năm phút sau cảnh sát sẽ tới, đến lúc đó mọi tội ác của ông sẽ bị phơi bày."
Nam trung niên vốn đang run rẩy, nhưng sau khi nghe Hạ Nhạc Thiên nói lời này, đột nhiên ngẩng đầu, biểu tình nháy mắt trở nên vặn vẹo: "Tao không sống được, chúng mày cũng đừng hòng an toàn rời khỏi đây!"
Dứt lời, gã móc một con dao gấp trong lồng ngực ra đâm thẳng vào Hạ Nhạc Thiên, xuống tay không chút lưu tình, hiển nhiên là muốn đưa Hạ Nhạc Thiên vào chỗ chết.
Đường Quốc Phi biến sắc, hô to: "Lão tam!"
Hạ Nhạc Thiên nhàn nhạt nhìn nam trung niên xông tới.
Trong mắt cậu, động tác của đối phương quá chậm, cậu xoay người né con dao trong chớp mắt, sau đó giơ chân đá gã ra ngoài.
Nam trung niên bị đá văng vào tường sau đó rơi xuống đất, trong miệng hộc ra máu tươi, hoảng sợ nhìn Hạ Nhạc Thiên, giống như đang nhìn quái vật.
Trung tâm vách tường bị nứt ra, vết rạn dần dần khuếch tán ra xung quanh như mạng nhện, đủ để thấy cú đá này của Hạ Nhạc Thiên khủng bố cỡ nào.
Đường Quốc Phi kinh hồn tán đảm chạy tới, vội vàng nhìn từ trên xuống dưới m Hạ Nhạc Thiên, "Lão tam cậu không bị thương chứ?"
Hạ Nhạc Thiên lắc đầu, cho Đường Quốc Phi một ánh mắt trấn an.
Nam trung niên động cũng không dám động, đau nhức làm gã hô hấp cũng thấy khó chịu, thậm chí gã cảm thấy lục phủ ngũ tạng của mình đều bị đá vỡ.
Hạ Nhạc Thiên lạnh lùng nhìn gã: "Thi thể Phương Du Du ở đâu?"
Có vẻ như nam trung niên cảm thấy mình không sống nổi nữa, dứt khoát buông thả, cười hô hố: "Nó à, dĩ nhiên là ở trong bụng tao."
Đường Quốc Phi trừng lớn mắt, cơ hồ không dám tin tưởng, nhớ tới nam trung niên từng vỗ qua vai mình, da gà liền nổi toàn thân.
Người này, thì ra là kẻ ăn thịt người.
Lúc này Hạ Nhạc Thiên mới hiểu được câu "vừa lạnh vừa nóng" trong nhiệm vụ có ý gì, cậu lập tức tìm dây thừng trói gã lại, sau đó nhìn Đường Quốc Phi nói: "Đi, chúng ta lục soát một lục soát mấy phòng còn lại."
Đường Quốc Phi không biết Hạ Nhạc Thiên làm vậy để làm gì, chỉ có thể gật đầu đồng ý.
Lúc trước Hạ Nhạc Thiên chỉ tìm vài phòng, vẫn còn dư lại hai phòng.
Sau khi hai người rời đi, Đường Quốc Phi có chút lo lắng hỏi: "Gã sẽ không chết chứ?"
Ngay cả vách tường cũng bị rạn nứt.
Hạ Nhạc Thiên nói: "Đừng lo, gã ta không chết được, cùng lắm là phải nằm ở trên giường dưỡng thương ba năm mới có thể đứng lên như thường."
Đường Quốc Phi nhẹ nhàng thở ra.
Tuy rằng hắn chán ghét nam trung niên kia, nhưng không muốn nhìn Hạ Nhạc Thiên vì giết người mà vào ngục giam.
Năm trung niên bị trói không thể nhúc nhích, hơn nữa cú đá quá nặng làm trước mắt gã trở nên choáng váng.
Gã cảm giác cả người rét run, không biết có phải vì sắp chết rồi hay không.
Trong mơ màng, hình như gã nhìn thấy một người phụ nữ mặc váy đỏ, trên mặt nở nụ cười âm u bước tới.
Nhìn kiểu gì gã cũng không thấy rõ mặt người phụ nữ này.
Đột nhiên, gã trợn trừng mắt.
Cuối cùng gã cũng biết vì sao không thấy được mặt của cô ấy, bởi vì mặt cô ấy đã bị gã ăn rồi!!!
Nam trung niên hoảng sợ kêu thảm thiết: "A--!"
Hạ Nhạc Thiên cùng Đường Quốc Phi đi vào phòng bắt đầu tìm tủ đông, cùng với mấy loại đồ điện như tủ lạnh có thể giữ đông thi thể, bỗng nhiên, Hạ Nhạc Thiên quay đầu nhìn chằm chằm cách vách, sau đó thu hồi ánh mắt, dùng tốc độ nhanh hơn bắt đầu tìm kiếm thi thể Phương Du Du.
Chỉ mong cô ấy còn chưa bị gã kia ăn sạch.
Nhưng đáng tiếc là gian phòng này cũng không có, Hạ Nhạc Thiên và Đường Quốc Phi chỉ có thể trằn trọc qua phòng tiếp theo, cuối cùng cũng tìm được thi thể Phương Du Du trong một cái tủ đông bị tấm vải phủ lên.
Đường Quốc Phi nhìn thi thể bị ăn mất hai phần ba trong tủ đông, lập tức lao ra ngoài nôn khan một trận.
Hạ Nhạc Thiên sắc mặt khó coi, nhìn kỹ trong tủ đông, ngoài một khối nữ thi bị cắt thành từng lát thịt, còn có mấy khúc tay chân người ở bên trong.
Hiển nhiên cái gã trung niên này, không chỉ ăn Phương Du Du, còn ăn thi thể khác.
Trách không được trong phòng đông lạnh lại không có bất cứ thi thể nào.
Chỉ sợ bên dưới những mộ bia ngoài kia, chỉ còn lại xương cốt bị gặm sạch sẽ rồi đốt thành tro.
Hạ Nhạc Thiên lập tức đóng lại tủ đông, sau đó thử báo cảnh sát, tín hiệu lúc trước bị nhiễu sóng không liên lạc được thế nhưng bây giờ lại thành công gọi đi.
Sau khi báo cảnh sát, hai người quay lại gian nhà ở lúc trước, lập tức bị cảnh tượng thịt rơi đầy đất đập cho đầu óc chấn động.
Nam trung niên lúc trước bị trói vẫn còn sống, giờ phút này chỉ còn lại có một bộ xương khô, phía trên loang lổ máu tươi, chứng minh khi nãy gã vẫn là một người sống sờ sờ.
Mà hiện tại, toàn bộ thịt trên người gã đều bị một lực lượng không biết tên cắt thành từng lát rơi đầy đất, máu tươi dính trên từng lát thịt, thoạt nhìn ướt át mọng nước.
Đường Quốc Phi lại lần nữa nôn mửa.
Hắn thề từ nay ăn lẩu tuyệt đối không bao giờ gọi thịt bò cuốn.
Hạ Nhạc Thiên thật ra không sợ người chết, nhưng lại rất mâu thuẫn mấy lát thịt người trải đầy đất như thế này, lập tức lui ra ngoài vỗ vỗ lưng Đường Quốc, dò hỏi: "Còn ổn không?"
Đường Quốc Phi sắc mặt trắng bệch, "Không tốt lắm."
Hạ Nhạc Thiên lắc đầu, không để ý tới Đường Quốc Phi nữa.
Hiện tại cậu chỉ cần chờ cảnh sát tới đây là được.
Không bao lâu sau, cảnh sát lập tức điều động người đến nghĩa trang, lúc nhìn thấy thi thể trong tủ đông cũng nhịn không được nôn ra tiếng, ngay sau đó, một cảnh sát vội vàng chạy tới nói với vẻ mặt kinh hãi: "Đội trưởng, trong phòng còn một tử thi, ngài mau tới nhìn xem."
Các cảnh sát khác bắt đầu tìm kiếm, cuối cùng ở một chỗ nào đó trong kho hàng tìm được Ngô Gia Minh đang bị trói cứng, trán cậu ta dính máu, thoạt nhìn giống như bị vật cứng đánh hôn mê bất tỉnh, cũng may không có nguy hiểm đến tính mạng.
Hạ Nhạc Thiên nhờ cảnh sát nhanh chóng điều tra rõ chân tướng, sau đó đem những thi thể này một lần nữa xuống mồ an nghỉ.
Trừ chuyện này ra, Hạ Nhạc Thiên và Đường Quốc Phi còn phải đi cục cảnh sát lấy khẩu cung, trên thực tế hai người căn bản không giết ai, hơn nữa vụ án lần này không phải án giết người, mà là án ăn người.
Rất nhanh hai người được rời khỏi cục cảnh sát, lập tức đi bệnh viện thăm Ngô Gia Minh.
Sau khi Ngô Gia Minh tỉnh lại, Đường Quốc Phi đem mọi chuyện xảy ra kể lại cho Ngô Gia Minh, Ngô Gia Minh ở nghe được Phương Du Du thật sự là quỷ, lập tức biến sắc.
Qua một hồi lâu, Ngô Gia Minh cuối cùng cũng bình tĩnh lại, ngơ ngác ngồi thừ ra không biết đang suy nghĩ gì.
Nửa ngày sau, Ngô Gia Minh đột nhiên hỏi Hạ Nhạc Thiên và Đường Quốc Phi: "Các cậu nói xem, có phải trước nay cô ấy chưa từng yêu tôi không? Cô ấy chỉ vì muốn tôi giúp cô ấy?"
Đổi lại là bất kỳ con quỷ nào khác, cũng đều không thể chịu được việc thi thể của mình bị người khác ăn.
Nhưng mà, Phương Du Du đã là quỷ.
Vì sao không trực tiếp giết chết người kia, ngược lại còn muốn đi đường cong lớn như vậy tìm mình giúp đỡ?
Nhưng Hạ Nhạc Thiên lại cảm thấy, Phương Du Du không phải không muốn báo thù, mà là không thể báo thù.
Nguyện vọng của cô ấy hẳn là xuống mồ an nghỉ, nếu trực tiếp giết chết nam trung niên kia, như vậy sẽ không còn ai giúp cô hoả táng.
Cho nên cô mới nghĩ cách để Ngô Gia Minh đi vào nghĩa trang, nhưng lực lượng của cô ấy quá yếu, không thể đem Ngô Gia Minh dịch chuyển đến nghĩa trang trong một lần.
Hoặc là cô ấy có thể làm được, nhưng nếu thật sự đem Ngô Gia Minh dịch chuyển đến nghĩa trang, có lẽ sẽ trực tiếp dọa Ngô Gia Minh chạy mất tiêu, khiến Ngô Gia Minh không dám liên lạc với cô nữa.
Có lẽ cô ấy cố ý dùng biện pháp này để Ngô Gia Minh sinh lòng tò mò, do đó điều tra ra chân tướng của nghĩa trang.
Nhưng cô ấy không nghĩ tới Ngô Gia Minh thật vất vả tiến vào nghĩa trang lại bị nam trung niên kia phát hiện, cuối cùng bị gã đánh ngất đi.
Nhưng Hạ Nhạc Thiên và Đường Quốc Phi xuất hiện, đã khiến Phương Du Du buông xuống tảng đá trong lòng, thẳng tay giết chết nam trung niên kia.
Nếu muốn hỏi Phương Du Du rốt cuộc có từng yêu Ngô Gia Minh hay không.
Chuyện này, chỉ sợ chỉ có Phương Du Du biết.
Lại qua ba ngày, cảnh sát liên hệ với Hạ Nhạc Thiên, tỏ vẻ đã báo cho người nhà người chết, hơn nữa đem mọi chuyện báo cho bọn họ.
Nhưng bởi vì nam trung niên đã chết, cũng không giải quyết được gì.
Nghĩa trang hoàn toàn bị đóng cửa, mà Phương Du Du cùng những thi thể bị hại đều được người nhà lãnh về hoả táng, chân chính xuống mồ yên nghỉ.
Lúc này, Hạ Nhạc Thiên nghe điện thoại truyền đến âm thanh.
Nhiệm vụ hoàn thành.
Hạ Nhạc Thiên có chút thổn thức, sự kiện thần quái lần này coi như sự kiện đặc biệt nhất mà cậu tiếp nhận.
Bởi vì toàn bộ quá trình, cậu đều không thấy qua nữ quỷ kia, cũng không bị quỷ tập kích.
Nhưng sự kiện lần này khen thưởng vô cùng phong phú, cộng thêm điểm lúc trước, bây giờ cậu đã có 24 điểm sinh tồn, chỉ nghĩ tới thôi cũng không nhịn được sung sướng.
Chẳng qua gần đây Đường Quốc Phi cứ nhìn thấy thịt liền theo bản năng nôn mửa, làm Hạ Nhạc Thiên cũng không có khẩu vị ăn uống, chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi, Hạ Nhạc Thiên vất vả lắm mới béo ra mấy kí giờ lại rớt trở về.
Nghĩ đến chuyện này, Hạ Nhạc Thiên nhịn không được buồn bực.
****
Editor: Điểm sinh tồn của Hạ cưng làm mình quay mòng mòng, lần trước có 29đ, mua sinh cơ hoàn (10đ) và Không Gian Bao Vây (không biết bao nhiêu điểm).
Bây giờ cộng thêm 3đ (trò Xe Buýt Khủng Bố) và 12đ (Lò Hoả Thiêu) thì lên 24đ.
Vậy là KGBV cũng 10đ.
Mình phải tính lại vì tác giả cũng hay bị nhầm lẫn mấy con số.
* Bùa vàng: 10đ;
*Sinh cơ hoàn: 10đ;
*Không Gian Bao Vây: 10đ;
*Cầu khói: chưa biết bao nhiêu điểm.
(*ω`*).