Tuy rằng người chơi lâu năm kia nói bọn họ đang đứng trong một thế giới song song hoặc thế giới giả thuyết, nhưng hắn thật sự rất khó tin tưởng những gì trước mắt đều là giả.
Quan trọng nhất là, ngay cả mình cũng là giả sao?
Chung Thế Vĩ đánh giá đôi tay mình, đặc biệt là vết sẹo lưu lại năm mười lăm tuổi ham chơi, vẫn còn.
Tất cả những chuyện này, thật đến không thể thật hơn.
Hắn có chút mờ mịt, nhưng rất nhanh điều chỉnh lại cảm xúc, đẩy cửa đi vào một căn phòng.
Căn phòng này bài trí y hệt như phòng hắn tỉnh lại.
Phong cách trang trí rất ấm áp, thậm chí khiến hắn khó có thể sinh lòng cảnh giác, nhưng ngay sau đó tầm mắt hắn bị một túi nhỏ đặt trên bàn trà hấp dẫn.
Cái túi màu xám được làm từ giấy không thấm nước, không thể nhìn bên trong rốt cuộc đựng cái gì.
Hắn chậm rãi tới gần, nỗi tò mò vào lúc này như móng vuốt mèo cào ngứa ngáy trong lòng.
Cái túi này, rốt cuộc đựng cái gì?
Chung Thế Vĩ từ từ cầm lấy túi, thậm chí theo bản năng ngừng hô hấp, hắn dùng tốc độ thong thả mở túi ra nhìn vào trong, hình như là một hộp nhựa trong suốt, bên trong đựng một khối thịt trắng bệch.
Thịt tươi à?
Hắn tò mò đem hộp cơm lấy ra ngoài, cuối cùng cũng thấy rõ khối thịt này là cái gì.
Là thịt người!!
Ngón tay người, bị chặt thành vài khúc.
Chung Thế Vĩ nháy mắt đầu óc trống rỗng, sợ tới mức hét lớn, theo bản năng ném hộp cơm ra ngoài.
Hộp cơm bị nện trên mặt đất khiến nắp nhựa văng ra, mấy khúc ngón tay nháy mắt rơi đầy đất.
Chung Thế Vĩ cũng không dám tiếp tục ở lại, hốt hoảng chạy ra ngoài, những người khác nghe được tiếng hét của Chung Thế Vĩ, vội vàng chạy tới hỏi hắn: "Xảy ra chuyện gì?"
Chung Thế Vĩ tái mặt chỉ vào trong phòng, nửa câu cũng không thốt nên lời, hiển nhiên bị doạ cho vỡ mật.
Người chơi khác lập tức nhìn về phía căn phòng, mấy người chơi nam lớn gan nhìn nhau, sau đó lần lượt vào phòng, sau khi tiến vào liền thấy được mấy ngón tay người trên mặt đất, sắc mặt cũng trở nên khó coi.
Cũng may trước khi vào bọn họ đã chuẩn bị tốt tâm lý, không phản ứng mạnh như Chung Thế Vĩ.
Nhưng sau đó, trong lòng mấy người họ lại càng thắc mắc.
Sao trong phòng lại có ngón tay người, là ai bị giết?
Các người chơi nháy mắt bùng nổ, sợ hãi nhảy dựng lên.
"Giết người, giết người, chúng ta mau báo cảnh sát đi."
"Hung thủ lại để thi thể trong hộp đựng cơm, đây không phải tên cuồng giết người biến thái thì là gì?"
Vẻ mặt Cổ Lăng bình tĩnh, nhìn không ra bất kỳ cảm xúc sợ hãi nào, thậm chí nàng còn cầm lấy hộp cơm, cẩn thận quan sát khối thịt bên trong.
*
Quách Phàm Khải đạp cửa rời đi.
Tâm trạng của hắn vẫn khó có thể bình tĩnh lại, nhớ tới lời nói của cô gái xinh đẹp kia, lửa giận trong lòng càng bốc ngùn ngụt.
Cô gái kia thoạt nhìn rất có khí chất, hẳn là gia cảnh không tồi, nhưng không ngờ lại là một kẻ lừa đảo.
Thế giới này sao có thể là giả.
Nhưng khi hắn đi đến đường cái thì không khỏi lắp bắp kinh hãi.
Mỗi thành phố đều có mấy hãng xe taxi màu sắc khác nhau, nhưng trước mặt hắn đều là những xe taxi đỏ như máu, khiến người khác vừa thấy liền nhịn không được rùng mình.
Hắn nháy mắt ý thức được mình không phải đang ở thành phố B.
Nhưng, đây là thành phố nào?
Hắn mờ mịt đi về phía trước trong chốc lát, thẳng đến khi nhìn thấy một tấm poster lớn được dựng lên trước nhà ga, bước chân liền khựng lại.
Phía trên in hình một cô gái tóc dài, trên mặt nở nụ cười xinh đẹp, nhưng dòng quảng cáo phía dưới lại viết: [Chào mừng quý khách đến Thành Phố Tử Vong.]
Thành phố Tử Vong?!!
Quách Phàm Khải trợn to mắt, đứng ở nơi đó nhìn hồi lâu.
Hắn khẳng định, trong trí nhớ không có bất kỳ thành phố nào có tên này.
Không biết tại sao, hắn đột nhiên nghĩ tới cô gái tên Cổ Lăng kia, lúc ấy nàng bắt chéo hai chân ngồi trên ghế sô pha, tựa hồ rất chắc chắn mình tuyệt đối không thể tìm được đường về nhà.
Chẳng lẽ......!Lời nói của nàng đều là thật?
Không, chuyện này không có khả năng.
Thật sự quá hoang đường.
Có vài người đi bộ ven đường, hắn vội vàng chạy đến trước mặt họ, "Ngại quá, làm phiền một chút, tôi có thể hỏi mọi người một chuyện không, chuyện này rất quan trọng với tôi, làm ơn đi."
Người qua đường nghe vậy liền nhìn nhau, sau đó gật đầu đồng ý.
Quách Phàm Khải tim đập như trống dồn, hắn cũng không biết vì sao mình đột nhiên trở nên khẩn trương như thế, "Xin hỏi......!Đây là đâu vậy?"
Người qua đường nhìn Quách Phàm Khải, trả lời: "Nơi này là Thành phố Tử Vong, anh không biết sao......"
Quách Phàm Khải như phát điên mà hét lớn: "Chuyện này không có khả năng."
Hắn vòng qua mấy người này, tiếp tục ngăn những người khác lặp lại câu hỏi, "Thành phố này tên là gì?"
Nhưng mà câu trả lời của tất cả bọn họ đều nhất trí: " Đương nhiên là Thành phố Tử Vong a." Sau khi nói xong, bọn họ nhìn chằm chằm Quách Phàm Khải: "Anh không biết sao......"
Quách Phàm Khải càng thêm sợ hãi, "Vậy các thành phố khác thì sao, các người có biết thành phố B ở đâu không? Hay thành phố S cũng được?"
Những cô gái này nhìn hắn như nhìn một kẻ tâm thần, "Anh đùa đấy à, thế giới này chỉ có một thành phố thôi, đâu ra thành phố khác?"
Cái gì?
Trên thế giới chỉ có một thành phố?
Quách Phàm Khải hét ầm lên, sợ hãi tột cùng quay đầu chạy đi.
Hắn muốn chạy về chung cư, thế giới này không đúng!!!
(*) Mình định edit thành Thế giới này điên rồi!!:)))
Mấy người qua đường lẳng lặng nhìn bóng lưng Quách Phàm Khải chạy đi.
Thẳng đến khi không nhìn thấy nữa.
Một người qua đường đột nhiên nói: "Thật đáng tiếc."
Những người khác lập tức phụ họa: "Đúng vậy......"
"Đúng vậy......!Thật đáng tiếc."
Cổ Lăng rời khỏi căn phòng có bộ phận cơ thể người kia, gọi tất cả người chơi trở về phòng khách, sau đó nhìn xung quanh một vòng: "Các người có phát hiện gì ở lầu hai không?"
Mấy người chơi theo bản năng nhìn về phía Chung Thế Vĩ.
Chung Thế Vĩ sợ hãi ngẩng đầu, lắp bắp đem mọi chuyện kể lại, người chơi khác nghe vậy càng thêm bất an.
Lầu hai vậy mà cũng có thi thể người, tuy rằng chỉ là mấy ngón tay.
Nhưng vẫn khiến tân nhân cảm thấy vô cùng sợ hãi, đây là lần đầu tiên bọn họ tiếp xúc gần gũi với vụ án giết người như vậy.
Sau khi Cổ Lăng nghe xong thì nhăn mày lại, nghĩ nghĩ rồi nói: "Hiện tại tôi tóm gọn lại một chút manh mối trước mắt chúng ta có được, thứ nhất, nơi này có tất cả mười ba phòng, trong đó mười phòng là cho người chơi ngủ, dư lại ba phòng có lẽ là để riêng ba túi cơm, bên trong đặt bộ phận cơ thể người."
Người chơi nháy mắt nhớ tới kẻ quái dị mặc áo khoác dày nặng kia, nhịn không được hỏi Cổ Lăng, "Người kia có biết cái túi mình lấy đi có thi thể ở trong không?"
Cổ Lăng nhìn đối phương, nói: "Nếu tôi đoán không sai, người kia hẳn là nhân viên giao cơm trong trò chơi lần này.
Nhiệm vụ của nó chính là giao thứ này đến tận nhà lệ quỷ."
Mấy người chơi nhát gan quýnh lên, vội vàng hỏi: "Vậy làm sao bây giờ? Không thì chúng ta báo cảnh sát đi, sau đó xin cảnh sát bảo hộ chúng ta 24h."
Cổ Lăng nhìn người chơi đưa ra ý kiến này, ngoài dự đoán nói: "Có lẽ có thể thử xem."
Lưu Lợi Minh cũng là một người chơi lâu năm, theo bản năng nói: "Chuyện này căn bản không được, vũ khí không tổn thương được lệ quỷ..."
Cổ Lăng móc di động ra, để hắn nhìn nhiệm vụ lần này: "Anh nhìn hàng chữ cuối cùng trong nhiệm vụ đi."
Lưu Lợi Minh lập tức đọc lên: "Chú ý: Đây là một thế giới tương tự như thế giới hiện thực!!"
Dứt lời, hắn không khỏi trầm tư.
Những lời này có vẻ như đang nhắc nhở người chơi chuyện gì đó.
Cổ Lăng nói: "Bối cảnh của thế giới dựng lên hình như không giới hạn trong một khu vực nhất định, cho nên tôi cảm thấy có thể xin cảnh sát giúp đỡ thử xem."
Các tân nhân không chen miệng được, chỉ có thể im lặng nghe Cổ Lăng và Lưu Lợi Minh nói chuyện, trong lòng khó nén nôn nóng cùng bất an.
Trong lòng bọn họ thậm chí có chút không quá tin tưởng lời của Cổ Lăng, nhưng nàng thật sự lấy ra thanh đao từ không khí,cái này không thể là giả được.
Người bình thường sao có thể có năng lực thần kỳ này.
Trong khoảng thời gian ngắn, tâm trạng bọn họ vô cùng phức tạp, không biết phải làm gì bây giờ.
Nghĩ đến chỗ này có xác chết, bọn họ liền cảm thấy nôn nóng bồn chồn, chặt đứt tay chân người bỏ vào hộp đựng cơm, tên cuồng giết người biến thái đến cỡ nào mới có thể làm ra chuyện này?
Nếu không, hay là chạy khỏi đây đi?
Hơn nữa, chỉ cần bọn họ rời khỏi nơi này, là có thể biết cô ta rốt cuộc có nói dối hay không.
Nhưng không chờ bọn họ hành động, ngoài cửa đột nhiên truyền đến tiếng bước chân dồn dập, sau đó cửa lớn nháy mắt bị đẩy mạnh ra.
Tất cả người chơi sợ tới mức quay phắt đầu nhìn, phát hiện người đang đứng ở cửa là người chơi lúc trước phẫn nộ rời đi kia, mặt hắn tràn đầy kinh hãi, giống như đã trải qua chuyện gì rất khủng bố.
Cổ Lăng thấy thế, cười lạnh vài tiếng.
Hiển nhiên, cái tên này sau khi rời khỏi đây rốt cuộc ý thức được lời nói của nàng là sự thật, bây giờ mới hớt hải chạy về.
Nhưng người chơi khác lại không biết nguyên nhân người chơi này quay lại, vội vàng hỏi hắn làm sao vậy.
Sau khi Quách Phàm Khải ở vọt vào nhà, theo bản năng muốn hỏi Cổ Lăng tất cả mọi chuyện rốt cuộc là như thế nào, nhưng khi hắn nhìn thấy gương mặt tò mò của mấy người chơi, trong lòng lập tức sinh ra cảm giác sởn tóc gáy.
Hắn đột nhiên rùng mình, ma xui quỷ khiến hỏi: "Các người biết thành phố B không? Biết tháp sắt ở Paris không?"
Các người chơi cảm thấy đầu óc Quách Phàm Khải có vấn đề, tự nhiên lại hỏi mấy câu không đầu không đuôi, không thể hiểu được.
Cảm xúc Quách Phàm Khải cơ hồ sắp hỏng mất, hắn đột nhiên điên cuồng quát: "Trả lời mau?! Vì sao các người không trả lời?"
Tông Kiến Hoa không nhịn được đứng lên: "Đầu anh bị chập mạch à?"
Hạ Nhạc Thiên hiểu ra, lập tức đứng lên đè bả vai Tông Kiến Hoa lại, ý bảo đối phương không nên tiếp tục kích thích Quách Phàm Khải.
Tông Kiến Hoa trừng Quách Phàm Khải, nổi giận đùng đùng ngồi xuống.
Lúc này Hạ Nhạc Thiên mới đem tầm mắt đặt trên người Quách Phàm Khải, trả lời: "Chúng tôi đều biết thành phố B, cũng biết ở Paris có tháp Eiffel, ngoài ra còn biết biết Vạn Lí Trường Thành có tượng binh mã."
(*) Chỗ Vạn Lí Trường Thành chém đại.
Sau khi Hạ Nhạc Thiên trả lời xong, sợ hãi trong lòng Quách Phàm Khải rốt cuộc cũng vơi bớt phần nào, hắn bình tĩnh lại, sau đó quay đầu nhìn Cổ Lăng, tâm tình phức tạp nói: "Bây giờ tôi tin lời cô nói là sự thật rồi."
Hắn khàn giọng kể: "Nơi này thật sự giống như cô nói, căn bản không phải thế giới thật, có lẽ đây là không gian song song, cũng có thể là thế giới giả thuyết, chúng ta......!thật sự phải tiến hành một trò chơi phi thường khủng bố, đúng không?"
Cổ Lăng thả xuống hai chân đang bắt chéo, trịnh trọng trả lời: "Phải, chỉ cần hơi sơ ý thì sẽ có người chết."
Người chơi khác nghe vậy, vội vàng hỏi Quách Phàm Khải rốt cuộc có chuyện gì xảy ra, vì sao đột nhiên lại tin lời Cổ Lăng nói đều là sự thật.
Quách Phàm Khải đến bây giờ vẫn lạnh sống lưng, hắn sắp xếp ngôn ngữ, kể lại chuyện mình hỏi người qua đường cho bọn họ nghe.
Tất cả người chơi đều hãi hùng khiếp vía.
"Sau đó......" Môi Quách Phàm Khải run rẩy, bởi vì sợ hãi quá độ mà ánh mắt không ngừng hấp háy, "Tôi phát hiện một chuyện càng kinh khủng hơn."
Người chơi theo bản năng ngừng thở, không khỏi khẩn trương lên.
Quách Phàm Khải trợn to mắt, tròng mắt bị tơ máu che kín, "Người trong thế giới này, vẫn luôn cho rằng thế giới cũng chỉ lớn cỡ thành phố này thôi, các người không cảm thấy thật đáng sợ sao..."
Các người chơi nghe vậy, nháy mắt dựng tóc gáy.
****.