Ngược lại, sau khi Cổ Lăng nghe được những lời này thì vẫn ung dung bình tĩnh.
Bởi vì chuyện Quách Phàm Khải nói, nàng đã sớm phát hiện ở mấy trò chơi trước.
Lúc đầu khi biết được chuyện này, tân nhân như nàng sẽ sợ hãi đến tê da đầu, thậm chí còn muốn biết nguyên nhân rõ ràng.
Nhưng chờ đến khi nàng tận mắt nhìn thấy người chơi ban đầu còn mỉm cười, trong nháy mắt đã bị lệ quỷ xé làm đôi, nàng mới hoảng sợ ý thức được mình ngu ngốc cỡ nào.
Ở trong trò chơi nguy hiểm này, người chơi không nên tìm tòi nghiên cứu sự thật của thế giới, càng không nên tự hỏi người dân của thế giới trò chơi, rốt cuộc có ý thức của mình hay không.
Bởi vì năng lực của người chơi quá yếu ớt, căn bản không chống cự nổi lệ quỷ.
Lúc này các người chơi đều còn ở trong giai đoạn gian nan tìm được sống, không ngừng tìm kiếm biện pháp hoàn thành trò chơi.
Cho dù trong cửa hàng có bán bùa vàng có thể chống lại một lần tập kích của lệ quỷ, nhưng giá đắt đến hầu như không có bao nhiêu tân nhân mua nổi, lúc này tân nhân chỉ có thể cẩn thận bước từng li từng tí một, cố gắng hết sức không kích phát cơ hội giết người của lệ quỷ.
Đôi khi nàng nghĩ đến, có lẽ một ngày nào đó trong tương lai, nàng sẽ có được năng lực đủ để bảo vệ mình, đến lúc đó nàng nhất định tìm hiểu rõ Trò Chơi Tử Vong rốt cuộc là cái quái gì.
Là thế lực nào, chế tạo nên trò chơi đáng sợ này.
Cổ Lăng gõ gõ mặt bàn, không chút khách khí nói: "Tôi đã nói rồi, nơi này không phải thế giới Hiện Thực, mọi chuyện đều có thể xảy ra, quan trọng nhất là, tôi hy vọng các người có thể dùng não của mình để suy đoán đường sống trong trò chơi là cái gì."
(*) Mình giữ nguyên những từ viết hoa trong qt.
Sau khi nghe Cổ Lăng nói vậy, các tân nhân ngược lại càng có thêm nhiều nghi vấn.
Cổ Lăng biết tân nhân người chơi muốn hỏi cái gì, nàng mở miệng trước: "Tôi biết các người có rất nhiều câu hỏi, nhưng chuyện các người nên làm trước tiên, chính là mở app Trò Chơi Tử Vong ra, đọc kỹ từng câu từng chữ nhiệm vụ ở trên đó đi."
Kỳ thật Cổ Lăng cũng không muốn lãng phí thời gian để trả lời thắc mắc của tân nhân, đây là đang lãng phí thời gian quý giá của nàng, nói không chừng bọn họ có thể sẽ phải dừng chân ở trò chơi lần này, nàng có nói nhiều cũng đều là nói cho người chết nghe.
Dù sao đa số tân nhân tố chất tâm lý không vững, lúc gặp phải nguy hiểm thường dễ trở thành đồng đội heo, kéo chân người khác.
Nhưng mà, nàng cũng không thể hoàn toàn bỏ mặc bọn họ.
Trò chơi càng khó khăn thì càng cần phải......dùng mạng của tân nhân để đúc kết ra đường sống.
Hơn nữa, nói không chừng trong đám tân nhân này sẽ có người chơi tương đối thông minh, có thể tìm ra manh mối trong lúc lơ đãng.
Lúc này các tân nhân mới lấy điện thoại ra đọc kỹ nhiệm vụ trò chơi.
Sắc mặt mỗi người không giống nhau.
Có người chơi nhớ mang máng là trước khi đăng ký tài khoản đã thấy phần giới thiệu, thông báo cho hắn chuyện liên quan tới trò chơi, người chơi bị lựa chọn phải tiến hành trò chơi vô cùng khủng bố.
Nếu không tham gia, sẽ chết trong vòng 3 ngày.
Lúc ấy hắn còn cho rằng đây chỉ là mánh khoé trò chơi làm ra để thu hút càng nhiều người chơi.
Không ngờ......!Trò chơi này là thật.
Hắn lập tức đem chuyện này nói ra, những người chơi khác cũng theo đó nhớ lại, tỏ vẻ hình như lúc ấy mình cũng thấy được phần giới thiệu của trò chơi, nhưng hiển nhiên, không ai tin tưởng nội dung của nó.
Đây cũng là nguyên nhân vì sao sau khi bọn họ tiến vào thế giới Trò Chơi, vẫn không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Các người chơi xem xong nhiệm vụ, dựa vào những chuyện xảy ra từ đầu tới giờ, nói ra suy đoán của mình để mọi người tham thảo.
Nhưng tân nhân thật sự rất khó tìm đường sống để qua cửa trò chơi.
Bù lại, các người chơi không còn khẩn trương sợ hãi như ban đầu nữa, giờ phút này đã hơn 9h sáng, nhiều người chơi có thói quen ăn sáng đã bắt đầu cảm thấy đói bụng.
Lúc các tân nhân đang tìm cách lấp bụng, Cổ Lăng chỉ chỉ phòng bếp, "Các người có thể vào phòng bếp xem thử, bên trong có thể có đồ ăn."
Hai người chơi nữ đứng lên đi vào phòng bếp, ngạc nhiên thấy trong tủ bát đang bày đồ ăn nóng hôi hổi, sau khi lấy nó ra còn có thể biến ra thứ khác, vô cùng thần kỳ.
Người chơi khác cũng sôi nổi đứng dậy đi ăn cơm.
Phòng khách to như vậy chỉ còn lại Thích Lệ Phi cùng Hạ Nhạc Thiên.
Hạ Nhạc Thiên đứng ngồi không yên, căng da đầu chào hỏi Thích Lệ Phi.
Thích Lệ Phi lạnh nhạt nhìn Hạ Nhạc Thiên, nửa ngày sau mới nói: "Thật khéo, lại gặp nhau."
Hạ Nhạc Thiên ngược lại không cảm thấy khéo chỗ nào, chỉ cảm thấy trong lòng như ăn khổ qua.
Dựa vào kinh nghiệm trò chơi lần trước, cậu cảm thấy cái tên Thích Lệ Phi này hình như hơi bị thù dai, Hạ Nhạc Thiên cũng không dám chọc đối phương, chỉ có thể miễn cưỡng cười trả lời: "Đúng vậy đúng vậy, trùng hợp quá, a ha ha."
Thích Lệ Phi nhếch môi nói: "Cậu cười giả trân."
Hạ Nhạc Thiên lập tức cười không nổi nữa, ở trong lòng hung hăng ghim cho đối phương hai từ tiểu nhân.
Hạ Nhạc Thiên ngồi không yên, tìm cớ rời khỏi phòng khách, Thích Lệ Phi nhìn chăm chú bóng dáng Hạ Nhạc Thiên đi xa, cuối cùng lộ ra một chút nghi hoặc.
Sau khi ăn cơm xong, các người chơi lại lần nữa tụ tập ở phòng khách, Lưu Lợi Minh làm người đã có kinh nghiệm chơi trò chơi một lần, hắn dặn dò mọi người, "Nhớ kỹ, khi gặp nguy hiểm nhất định phải duy trì bình tĩnh, tuyệt đối không nên sợ tới mức chỉ biết đờ ra run rẩy, hiểu không?"
Trong trò chơi, nếu tân nhân đều có thể giữ được một chút bình tĩnh, cũng sẽ không chết sớm.
Nghĩ vậy, tâm trạng Lưu Lợi Minh không khỏi trầm xuống.
Các người chơi gật đầu, âm thầm nhớ kỹ lời của Lưu Lợi Minh, nhưng Lưu Lợi Minh có thể nhìn ra được, bọn họ cũng không thật sự ý thức được lệ quỷ khủng bố cỡ nào.
Trong chớp mắt hắn đột nhiên dâng lên cảm giác tuyệt vọng, dày vò hắn ngày đêm, ngủ cũng mơ thấy ác mộng.
Thậm chí đối với những người chơi này, lệ quỷ còn không đáng sợ bằng mấy bộ phận cơ thể người bị chặt đứt trong hai căn trong phòng kia...!
Cổ Lăng chỉ ăn chút cháo cùng trứng gà, sau đó ngồi trên sô pha bắt đầu thảo luận với các tân nhân về đường sống trong trò chơi.
Nói đúng hơn là nàng và Lưu Lợi Minh, cùng với cái người kêu Thích Lệ Phi kia bàn bạc, còn mấy người tân nhân chỉ cần im lặng nghe là được.
Cổ Lăng sờ khuyên tai, lấy sổ tay từ Không Gian Bao Vây ra, hành động này nháy mắt làm các người chơi vô cùng ngạc nhiên và hâm mộ.
Bất kỳ ai cũng không thể kháng cự sức hút của loại năng lực thần kỳ này.
Lưu Lợi Minh đúng lúc giải thích thắc mắc cho tân nhân: "Bởi vì các người đều là người chơi mới, lúc này vẫn không mở cửa hàng được, nhưng đợi các người trải qua ít nhất hai lần trò chơi thì có thể đổi điểm lấy Không Gian Bao Vây."
Bây giờ hắn cũng chỉ trải qua một lần trò chơi, điểm thưởng còn không đủ để sờ công cụ, nói gì tới việc đổi điểm.
Cổ Lăng lật sổ tay, dùng bút đen viết ba chứ [Quỷ Đặt Đơn] trên giấy, hơn nữa còn vẽ thêm mấy hoạ tiết để nhấn mạnh.
Cổ Lăng dùng giọng điệu không nhanh không chậm nói: " Trò chơi lần này trò chơi tên là Quỷ Đặt Đơn, mà nhiệm vụ trò chơi cũng đã giải thích quỷ sẽ đặt một đơn hàng, chờ nhân viên giao cơm hộp tới cửa, vậy thì cái gã quái dị lần trước lấy cái túi kia, rất có thể chính là shipper của Quỷ Đặt Đơn."
Dứt lời, nàng viết viết vẽ vẽ mấy chữ trên giấy, sau đó tiếp tục nói: "Chung cư có mười ba căn phòng, tạm thời chúng ta không biết con số mười ba này rốt cuộc có ý nghĩa gì, dựa vào thông tin trước mắt, mười ba phòng tương ứng với mười người chơi, cùng với ba phòng có túi cơm."
Lưu Lợi Minh lập tức bổ sung: "Mà ba túi cơm trong phòng lại chứa thịt người, bởi vậy có thể suy ra cơm mà quỷ muốn ăn chính là người..." Nói tới đây, hắn hơi ngừng lại, không nói hết câu sau.
Bởi vì nó có thể khiến những tân nhân này cảm thấy hoảng loạn.
Cổ Lăng cố ý ngẩng đầu nhìn Lưu Lợi Minh, tựa hồ đoán được Lưu Lợi Minh chần chừ muốn nói lại thôi cái gì, nhưng trên mặt vẫn không chút biểu tình, tiếp tục nói qua chuyện khác: "Trò chơi yêu cầu người chơi phải sống qua ba ngày, như vậy có thể đoán được gã shipper mỗi ngày sẽ tới lấy cơm hộp."
Sau khi nói xong, vẻ mặt Cổ Lăng cùng Lưu Lợi Minh đột nhiên có chút không đúng lắm.
Quách Phàm Khải hơi khó hiểu hỏi: "Như vậy không tốt sao, chúng ta chỉ cần an phận ở chỗ này, chờ ba ngày qua đi là được rồi."
"Không đơn giản như vậy, trên thực tế mỗi một trò chơi đều vô cùng mạo hiểm, thậm chí vừa lơ đãng đã kích phát cơ hội giết người của lệ quỷ, anh cảm thấy trò chơi sẽ cho chúng ta an ổn trôi qua ba ngày sao?" Lưu Lợi Minh lập tức tỉ mỉ giải thích cho Quách Phàm Khải.
Quách Phàm Khải a một tiếng, "Nhưng mà, ba ngày này sẽ xảy ra chuyện gì chứ?"
Có vẻ như người chơi khác cũng ý thức được trò chơi không nhẹ nhàng như mình nghĩ, vẻ mặt chậm rãi trở nên khẩn trương nghiêm túc lên.
Đột nhiên, một người chơi nói: "Có liên quan đến hai túi cơm còn dư lại không? Có lẽ nhiệm vụ của chúng ta là trông coi hai túi cơm kia."
Cổ Lăng lập tức nhìn về phía người chơi này, nhớ lại: "Anh......!tên Vương Tiểu Minh đúng không?"
Hạ Nhạc Thiên đang dùng tên giả Vương Tiểu Minh gật gật đầu, "Nhưng tôi không chắc suy đoán này có đúng hay không."
Thích Lệ Phi cười như không cười nhìn Hạ Nhạc Thiên diễn vai người mới, cho đến khi Cổ Lăng quay đầu hỏi hắn, "Ừm, Thích tiên sinh có phải muốn nói gì hay không?"
Thích tiên sinh lại bị điểm danh trầm mặc vài giây, nói: "Tôi không có gì để nói."
Trên mặt Cổ Lăng lộ ra một chút biểu cảm không quá thoải mái, nhưng cũng không nói chuyện với Thích Lệ Phi nữa, mà là tự mình nói, "Như vậy giả thiết Vương Tiểu Minh vừa nói là đúng, trong vòng 3 ngày, túi cơm có thể sẽ xảy ra một ít chuyện ngoài ý muốn, ví dụ như thứ để bên trong sẽ từ từ hôi thối, dẫn tới kích phát lệ quỷ tấn công, dù sao thì trò chơi đã nhắc nhở chúng ta rất rõ ràng."
Giọng nói của nàng hơi ngừng lại, sau đó tiếp tục nói: "Đó chính là nơi này là một thế giới tương tự như thế giới thật."
Đồ ăn để ba ngày dĩ nhiên sẽ bị hỏng.
Huống chi bây y là mùa hè, thi thể không đóng băng ướp lạnh, thậm chí còn để trong hộp kín, sẽ làm thi thể hư thối nhanh hơn.
Như vậy sẽ khiến Quỷ Đặt Đơn cảm thấy không hài lòng, do đó tiến hành khiếu nại, dĩ nhiên hậu quả của việc khiếu nại chính là tấn công người chơi.
Lưu Lợi Minh nhịn không được nói: "Cái kia....nói không chừng con quỷ kia khẩu vị hơi nặng, thích ăn thịt người thối thì sao..."
Cổ Lăng trầm mặc vài giây, làm như không nghe thấy gì tiếp tục nói: "Như vậy nhiệm vụ bây giờ của chúng ta có lẽ là phải đem đồ vật để vào tủ lạnh, chờ ngày mai shipper tới cửa thì lấy ra lấy."
"Đúng rồi, hôm nay tên shipper giao cơm hộp đến vào lúc nào?" Lưu Lợi Minh đột nhiên hỏi.
Nhân viên giao cơm rất có thể biết đồ vật đặt ở phòng nào, mà bọn họ cần phải đem túi cơm giữ lạnh trả về trên bàn trà, trước khi gã ta đến lấy.
Tất cả người chơi lập tức anh nhìn tôi, tôi nhìn anh.
Không ai nhớ rõ.
Thích Lệ Phi vẫn luôn im lặng đột nhiên mở miệng: "7 giờ đúng, nó tới cửa lúc 7 giờ đúng."
Hạ Nhạc Thiên nhịn không được quay đầu nhìn Thích Lệ Phi.
Thích Lệ Phi tựa hồ rất nhạy bén với ánh mắt của Hạ Nhạc Thiên, lập tức liếc qua nhau một giây.
Hạ Nhạc Thiên theo bản năng tránh đi tầm mắt đối phương, bắt đầu tự hỏi đường sống của nhiệm vụ lần này là cái gì.
Cổ Lăng âm thầm nhớ kỹ thời gian, nói với mọi người: "Vậy chúng ta nhanh đem cơm hộp để vào tủ lạnh đi."
Nhưng mà đúng lúc này, Chung Thế Vĩ run rẩy giơ tay lên, "Tôi......!Tôi có chuyện này quên nói."
Cổ Lăng sửng sốt, "Chuyện gì?"
Chung Thế Vĩ cười mếu máo: "Tôi không cẩn thận làm cơm hộp rơi xuống đất, ngón tay bên trong...!đều rớt hết ra đất, tôi thật sự không cố ý."
Nghe được lời này, Cổ Lăng cùng Lưu Lợi Minh lập tức khắc biến sắc.
Không xong!
****.