Lúc này Hạ Nhạc Thiên đang ngồi trên ghế công viên, cậu vô cùng chuyên chú nhìn bản đồ trên di động, chuẩn bị con đường chạy trốn hai ngày tiếp theo.
Hiện tại cậu không biết con quỷ kia có thể biết được vị trí người chơi đang ẩn nấp hay không.
Giả sử, con quỷ kia có thể cảm nhận được nơi ẩn nấp của người chơi, vậy nó sẽ ưu tiên giết chết ai trước?
Hơn nữa, sẽ là con quỷ nào ra tay giết người chơi?
Bất quá yêu cầu trước mắt là mau chóng tìm một địa phương an toàn.
Tỷ như trung tâm thương mại, có số lượng người nhiều nhất.
Làm vậy, quỷ sẽ rất khó tìm được người chơi trong đám đông, càng có lợi cho người chơi trốn tránh.
Mà khi ý niệm này hiện lên trong nháy mắt, đã nhanh chóng bị Hạ Nhạc Thiên bóp tắt.
Quả thật, trốn trong trung tâm thương mại rất tốt.
Nhưng lại có một nhược điểm vô cùng lớn khiến Hạ Nhạc Thiên không chút do dự từ bỏ vị trí này.
Bởi vì ngoại trừ cậu ra, nhất định còn có người chơi khác nghĩ như vậy, đại đa số người dưới tình huống một mình không ai trợ giúp, thường sẽ theo tiềm thức chạy đến địa phương có nhiều người qua lại.
Cho nên, trung tâm thương mại nhất định có rất nhiều người chơi trốn ở trong đó, không phải toàn bộ, nhưng ít nhất cũng có ba bốn người lựa chọn trốn ở đó.
Cứ như vậy, ngược lại khiến Hạ Nhạc Thiên không thể đi.
Cậu nên cố gắng chạy về hướng xa hơn, có lẽ sẽ hạ thấp tỉ lệ bị lệ quỷ đuổi giết.
Hạ Nhạc Thiên tiếp tục quan sát bản đồ, rất nhanh quyết định xong địa điểm muốn tới.
Trong một phòng khách sạn tương đối xa xôi, Cổ Lăng cùng Lưu Lợi Minh đang ngồi trên ghế, không khí có chút trầm mặc.
Lưu Lợi Minh nhẫn nại một lúc, cuối cùng không nhịn được hỏi Cổ Lăng: "Chúng ta làm như vậy có quá đáng lắm không?"
Cổ Lăng ngẩng đầu, nhìn về phía Lưu Lợi Minh bằng ánh mắt lạnh băng, "Tôi không ép anh đi cùng tôi."
Lưu Lợi Minh giống như bị chặn cổ họng, không thể phản bác.
Thời gian quay lại một giờ trước.
Sau khi shipper cầm đi túi cơm hộp cho buổi chiều, trong lòng Lưu Lợi Minh liền bắt đầu cảm giác có chỗ không đúng, hắn theo bản năng muốn cùng Cổ Lăng thương lượng chuyện này, lại phát hiện Cổ Lăng không có ở lầu một.
Hắn vội vàng lên lầu, rất nhanh tìm được Cổ Lăng, sau đó đem bất an trong lòng nói cho nàng.
Sau khi nghe xong thì Cổ Lăng gật đầu, "Trên thực tế, anh đoán không sai, chúng ta sẽ phải tham gia vào một trận đào thoát lớn."
Sau đó Cổ Lăng nói cho Lưu Lợi Minh một suy đoán vô cùng đáng sợ.
Chính là đường sống trò chơi cũng không phải ba hộp cơm kia, ngược lại, ba túi cơm hộp tồn tại chỉ vì giúp người chơi có một ngày giảm xóc, để bọn họ có thể tranh thủ trốn chạy.
Nhiệm vụ chân chính của trò chơi, là muốn người chơi tiến hành một cuộc đuổi giết ngay tại thành phố lớn này!
Mà quỷ, sẽ bắt đầu triển khai giết chóc với người chơi.
"Tại sao lại như vậy, tôi cứ nghĩ rằng chỉ cần chúng ta trốn trong chung cư, cố gắng bảo vệ ba túi cơm hộp kia là có thể hoàn thành trò chơi." Lưu Lợi Minh lẩm bẩm tự nói, trong lòng vô cùng sợ hãi.
Bởi vì ba chữ "cuộc đuổi giết" này, làm hắn cảm nhận được cơn lạnh buốt tận trong xương cốt.
Cổ Lăng đứng lên, nhìn Lưu Lợi Minh nói: "Thật ra tôi đang đợi có người tìm tôi cùng nhau rời khỏi chung cư, như vậy hai người có thể hỗ trợ gác đêm cho nhau, phòng ngừa lệ quỷ tập kích."
Lưu Lợi Minh lập tức khẩn trương lên, lời vốn dĩ muốn nói ra lập tức nuốt lại vào bụng.
Không biết có phải ảo giác hay không, Lưu Lợi Minh luôn cảm giác hình như Cổ Lăng không định mang theo những người khác, thậm chí cũng không tính toán nói những suy đoán này cho tân nhân.
Vậy không phải giống như......!Muốn nhìn bọn họ chịu chết sao.
Có vẻ như Cổ Lăng nhìn ra Lưu Lợi Minh do dự, nói thẳng: "Nếu anh không muốn thì đi ra ngoài, tôi không có thời gian nói chuyện vô nghĩa với anh."
Lưu Lợi Minh lập tức sốt ruột nói: "Tôi đồng ý."
Cổ Lăng nhìn Lưu Lợi Minh, khóe miệng lộ ra một nụ cười lạnh, sau đó mặc áo khoác vào nói với Lưu Lợi Minh: "Đi, chúng ta nhảy ra ngoài từ cửa sổ lầu một."
Lưu Lợi Minh trong lòng hơi chần chờ, rồi lại không dám nói với Cổ Lăng, sợ Cổ Lăng đổi ý không muốn mang hắn rời đi.
Sau khi hai người ra ngoài, Cổ Lăng cùng Lưu Lợi Minh đi tới một khách sạn tương đối cũ nát, ngồi ở trên quầy tiếp tân là một bà lão mặc áo dài tay, trên mặt che kín khe rãnh theo thời gian, trong mắt mang theo một tia đau khổ.
Nỗi thê lương của tuổi già.
Lưu Lợi Minh theo bản năng thả nhẹ âm thanh hỏi: "Bà ơi, chỗ này còn phòng trống hay không?"
Bà lão dùng cánh tay khô gầy mở ra sổ ghi chép, sau đó nở nụ cười hòa ái nói: "Có phòng, nhưng mà hai cô cậu thật sự muốn ở nơi này sao?"
Lưu Lợi Minh hơi khựng lại, theo bản năng nhìn về phía Cổ Lăng.
Cổ Lăng nghe vậy lập tức hỏi bà lão, "Vì sao bà lại hỏi như vậy?"
Bà lão cười ha hả xua xua tay, "Khách sạn nhỏ này của bà cũ quá rồi, bà chỉ sợ người trẻ tuổi như hai cô cậu ghét bỏ, kỳ thật đệm chăn bà đều giặt rất sạch sẽ."
Cổ Lăng vốn đang căng thẳng cũng hơi thả lỏng, nàng không muốn tốn thời gian ở chỗ quầy tiếp tân nữa, liền yêu cầu bà lão nhanh chóng lấy một phòng.
Bà lão gật gật đầu, đứng dậy dẫn hai người đi về phía trước.
Khách sạn cũ kỹ tựa hồ tản ra mùi ẩm mốc, bà lão gần đất xa trời chậm rãi đi đằng trước, bóng người gầy gò bị kéo dài dưới ánh đèn mờ nhạt, bóng đen in trên vách tường thoạt nhìn mang theo cảm giác quái dị.
Trong lòng Lưu Lợi Minh dần dần thấy bất an, rồi lại không tìm ra chỗ nào không đúng.
Hắn nhịn không được quay đầu nhìn Cổ Lăng, phát hiện đối phương hình như rất bình tĩnh.
Chẳng lẽ là mình suy nghĩ nhiều sao?
Hay là đang ở trong trò chơi kinh dị nên nghi thần nghi quỷ, nhìn cái gì đều cảm thấy không thích hợp?
Lưu Lợi Minh càng nghĩ càng cảm thấy mình không bằng cả một người phụ nữ, hắn mạnh mẽ đè xuống tâm trạng bất an, căng da đầu tiếp tục đi về phía trước.
Chỗ này giống như một khu chung cư cải tạo thành khách sạn, hơn nữa cũ nát vô cùng, vách tường hành lang đã biến thành màu đen, mơ hồ có thể nhìn thấy mạng nhện phía trên.
Cũng may cái này bà lão rất nhanh dừng chân, chậm rãi xoay người chỉ vào trong phòng tối đen nói: "Chính là phòng này, đây là chìa khóa."
Khi Lưu Lợi Minh tiếp nhận chìa khóa, chợt rùng mình một cái.
Hắn đúng lúc đụng vào tay bà lão tay một chút, nhưng cái loại cảm giác lạnh băng nháy mắt làm hắn sởn gai ốc.
Bà lão không nhiều lời nữa, xoay người chậm rãi biến mất ở ngã rẽ.
Lưu Lợi Minh nhanh chóng đi vào phòng mở đèn lên, bên trong trang trí quả thật không khác lời bà lão kia nói lắm, phòng ốc cũ xưa cứ như rất nhiều năm rồi chưa sửa sang lại.
Tủ quần màu đỏ có hai mặt gương, cùng với sô pha cũ kỹ đã nhiều năm.
Sau khi hai người vào trong thì đóng cửa lại.
"Kẽo kẹt --"
Hành lang âm u tựa hồ truyền đến tiếng mở cửa, lộ ra một khe hở nho nhỏ, bên trong tối đen nhìn không được bất cứ thứ gì, đột nhiên có gì đó chợt lóe lên một chút.
Lại rất nhanh ẩn vào bóng tối.
Bà lão ngồi vào quầy, nhịn không được nói: "Đáng tiếc......"
Trong khách sạn.
Lưu Lợi Minh nghẹn họng không trả lời được im lặng trong chốc lát, sau đó gian nan nói: "Những tân nhân đó chẳng phải là sẽ chết ở chung cư sao?"
Cổ Lăng nói: "Anh cảm thấy chúng ta có lỗi với bọn họ sao?"
Lưu Lợi Minh không nói chuyện.
Cổ Lăng cười lạnh một tiếng, "Chuyện này cũng như thi đại học thôi, chẳng lẽ vì tôi học tập tốt nghĩ ra được đáp án, nên tôi nhất định phải nói hết đáp án cho tân nhân, để bọn họ cũng thi được điểm tối đa mới sao? Anh phải hiểu rõ, đường sống trò chơi là tự tôi nghĩ ra được."
Lưu Lợi Minh vội vàng nói: "Không thể lấy thi cử để làm ví dụ minh họa, thi không tốt cũng chỉ rớt đại học thôi, nhưng nếu chúng ta không nói cho những tân nhân rằng ở chung cư rất nguy hiểm, bọn họ có thể sẽ chết ở đó."
Trên mặt Cổ Lăng không chút che giấu vẻ trào phúng: "Tốt bụng cũng phải tùy theo tình huống, nếu có người chơi ở lại chung cư, quỷ sẽ ưu tiên giết bọn họ, nhưng nếu tất cả người chơi đều rời khỏi chung cư, nếu không khéo quỷ giết tới chúng ta thì làm sao bây giờ? "
Lưu Lợi Minh lại lần nữa sửng sốt.
Cổ Lăng lạnh lùng nhìn Lưu Lợi Minh, "Chỉ bởi vì tôi đoán được nguyên tắc trò chơi, cho nên tôi phải nói cho tân nhân, sau đó để tôi chết dưới tay lệ quỷ sao? Không bằng lần sau nếu quỷ xuất hiện, anh chết thay tôi có được không."
Lưu Lợi Minh bị nói đến cứng họng không trả lời được, cuối cùng thở dài, "Tôi hiểu rồi."
Hắn chỉ muốn sống sót.
Còn những tân nhân đó, chỉ mong bọn họ có thể nhận ra được nguy hiểm, sớm rời khỏi chung cư.
Nhưng so với chuyện này, Lưu Lợi Minh càng để ý bà lão ở khách sạn, hắn theo bản năng nhỏ giọng thì thầm với Cổ Lăng: "Đúng rồi, Cổ tiểu thư, cô có cảm giác bà lão kia có chút không thích hợp không?"
Cổ Lăng ngẩng đầu nhìn Lưu Lợi Minh, vẻ mặt hơi không kiên nhẫn: "Có cái gì không thích hợp?"
Lưu Lợi Minh giải thích: "Bà lão kia thoạt nhìn không đúng lắm, hơn nữa, tay bà ấy cực kỳ lạnh, giống y như là tay người chết..."
Cổ Lăng trầm mặc trong chốc lát, tuy rằng không nhận ra được bà lão kia có vấn đề gì, nhưng dù sao cũng đang ở trong thế giới trò chơi khủng bố, cái quái gì cũng có thể xảy ra, nàng có thể sống đến bây giờ đều dựa vào hai từ cẩn thận.
Thấy Cổ Lăng có vẻ tin tưởng lời nói của mình, Lưu Lợi Minh hơi kích động, "Là thật đó, cô phải tin tưởng tôi, tôi thật sự cảm giác nơi này không thích hợp, buổi tối chúng ta đổi chỗ trốn đi."
Cổ Lăng suy nghĩ nói: "Tôi đã tham gia ba lần trò chơi, có một trò chơi đồng thời xuất hiện ba con quỷ, nhưng là thật sự có thể giết người chỉ có một con quỷ, những con quỷ khác chỉ dùng để hù dọa người chơi."
Những người chơi bình thường đều sợ tới mức hoảng loạn rối tinh rối mù mà chọn sai đường, do đó kích phát cơ hội giết người của lệ quỷ.
"Cho nên tối nay tận lực đừng đi ra ngoài, tranh thủ ở chỗ này một đêm, hừng đông sẽ nhanh chóng chạy đi." Biểu tình Cổ Lăng trở nên nghiêm túc, "Ngày mai sẽ là một ngày nguy hiểm."
Cho nên đêm nay, bọn họ cần phải nghỉ ngơi giữ gìn thể lực, thuận tiện lập kế hoạch chạy trốn tiếp theo.
Còn phải nghĩ cách làm sao mới có thể hoàn toàn tránh né được con quỷ kia.
Tuy Lưu Lợi Minh vẫn không quá yên tâm, nhưng nghĩ đến Cổ Lăng đã trải qua ba lần trò chơi vẫn có thể sống sót, tất nhiên mạnh hơn so với mình rất nhiều.
Lo lắng này của hắn có vẻ dư thừa.
Lưu Lợi Minh chỉ có thể gật đầu, mang theo cảm xúc bất an ngồi trên sô pha.
Trong chốc lát, khách sạn rơi vào tĩnh mịch.
Ngoài hành lang âm u, một bóng đen quỷ dị kéo dài trên mặt đất, bà lão rõ ràng đã rời đi đột nhiên ghé sát tai vào cửa nghe lén âm thanh nói chuyện trong phòng, gương mặt đầy nếp nhăn chậm rãi lộ ra nụ cười giả tạo!!!
****.