Hoàng Khiết Tư trong lúc chạy trốn thậm chí còn cố tình giảm tốc độ, tránh việc con quỷ kia không đuổi kịp mình.
Cô vừa chạy vừa nhìn di động, trong lòng cầu nguyện Phan Á Bội có thể thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ.
Mà bên kia.
Phan Á Bội không biết chính mình chạy tới chỗ nào, chờ đến khi cô ý thức được mình bỏ xa con quỷ kia, quỳ phịch xuống khóc lớn lên.
Sau khi tâm trạng chậm rãi hòa hoãn lại, lý trí Phan Á Bội cũng trở về, cô phát hiện lời của Trưởng phòng nói đúng, quỷ cũng không dễ dàng giết chết mình như vậy.
Mà lúc này, tiếng chuông điện thoại chợt vang lên.
Phan Á Bội kinh hoảng thất thố lấy điện thoại ra, lúc này mới nhớ tới nhiệm vụ của mình là gì.
Không xong!
Đã đến giờ.
Phan Á Bội rốt cuộc bất chấp chuyện khác, vội vàng quay về, hơn nữa nhìn trái nhìn phải tìm kiếm tung tích con quỷ kia, đại khái chạy không bao lâu, từ xa có một cô bé ôm gấu nhỏ đang chạy tới, biểu tình cực kỳ dữ tợn.
Phan Á Bội sợ tới mức dừng chân lại, nhưng nhớ tới nhiệm vụ của mình, chỉ có thể căng da đầu chạy về phía ngựa gỗ xoay tròn, lúc này cô cũng học khôn, không dám chạy quá nhanh, sợ lại bỏ xa con quỷ kia.
Cùng lúc đó, tiếng chuông điện thoại của Hoàng Khiết Tư cũng vang lên, trên mặt cô hiện ra vẻ vui mừng, vội vàng đổi hướng chạy tới khu vườn chơi ngựa gỗ xoay tròn.
Cô bé ôm búp bê Tây Dương không nói chuyện nữa, chỉ là máu trên mặt càng chảy càng nhiều, biểu tình cũng chậm rãi trở nên dữ tợn.
Hoàng Khiết Tư tính thời gian, đại khái cần hai phút mới có thể đến chỗ ngựa gỗ xoay tròn, cô quay đầu lại nhìn cô bé phía sau, trong lòng đột nhiên rùng mình.
Là ảo giác sao?
Vì sao cô cảm thấy bé gái kia hình như gần mình hơn thì phải...!
Hoàng Khiết Tư lập tức tăng tốc chạy một đoạn về phía trước, sau đó quay đầu nhìn, biểu tình đột nhiên trở nên hoảng sợ.
Cô bé kia không những không có tụt ra sau, ngược lại càng thêm gần cô!!!
Đây không phải ảo giác, tốc độ của nó đang từ từ nhanh hơn, cô không thể tiếp tục thả chậm bước chân giống như lúc trước nữa, bằng không nhất định sẽ bị nó đuổi kịp, đến lúc đó chết chắc rồi.
Hoàng Khiết Tư dùng hết toàn lực tăng tốc, trong lòng càng ngày càng khủng hoảng.
Tại sao lại như vậy?
Vì sao tốc độ của nó đột nhiên nhanh hơn?
Không có ai có thể cho cô biết đáp án, Hoàng Khiết Tư chỉ có thể vắt chân lên cổ mà chạy, cô nhịn không được lại quay đầu xem, lúc này thiếu chút nữa thét chói tai.
Bởi vì nó hoàn toàn đuổi sát chính mình.
Vẻ mặt con quỷ kia càng ngày càng dữ tợn, cơ hồ đã nhìn không ra bộ dáng vốn có, mặc kệ là ai đều sẽ không cảm thấy nó đáng yêu nữa.
Búp bê Tây Dương trong lòng bị máu tươi nhiễm đỏ, nụ cười trên mặt không chút nào che giấu ác ý.
Hoàng Khiết Tư chạy muốn tụt quần, chạy quá liều mạng làm cô thấy mình sắp bốc cháy tới nơi, nhưng nó chỉ kém một chút khoảng cách nữa, là có thể bắt được Hoàng Khiết Tư.
Hoàng Khiết Tư trong lòng sinh ra ra tuyệt vọng, đến khi cô ẩn ẩn thấy được ngựa gỗ xoay tròn, chợt bộc phát ra khát vọng sống mãnh liệt, tốc độ lại tăng lên không ít, chân cứ như không chạm đất chạy về phía mục tiêu.
Mà bên kia, Phan Á Bội cũng đã nhận ra tốc độ của con quỷ kia trở nên nhanh hơn!!!
Phan Á Bội liều mạng chạy về phía trước, ngựa gỗ xoay tròn cách đó không xa, chỉ có chạy tới nơi đó mới có hy vọng sống sót.
Hai người rất nhanh thấy được nhau, cũng thấy được hai con quỷ nhỏ đang bám theo phía sau.
10 mét.
8 mét.
5 mét.
1 mét.
Hai người cơ hồ đụng vào nhau, túm chặt tay nhau giống như bắt lấy cọng rơm cứu mạng cuối cùng.
Khoảng cách hai cô bé không đến 1 mét, sau khi chúng nó nhìn thấy nhau, trong nháy mắt ngó lơ hai người Hoàng Khiết Tư, như lâm đại địch mà nhìn nhau chằm chằm.
"Đồ ăn là của tao!" Cô bé ôm gấu nhỏ hung tợn nhìn chằm chằm bé gái khác.
"Đồ ăn rõ ràng là của tao!" Bé gái còn lại cũng âm trầm trầm nói.
Hoàng Khiết Tư cùng Phan Á Bội thấy thế, lập tức nhanh chóng chạy ra sau ngựa gỗ xoay tròn trốn tránh, trong lòng vừa sợ hãi vừa khẩn trương.
Sợ hai con quỷ này đột nhiên bắt tay nhau, bắt đầu tấn công hai người họ.
Nhưng cũng may chuyện này không xảy ra.
Ngược lại, hai cô nhóc thậm chí vì cướp đoạt đồ ăn mà vung tay đánh nhau, hung tợn bắt lấy tóc đối phương, bộ dáng đánh nhau cực kỳ giống mấy cô bé bình thường ở thế giới Hiện Thực, căn bản nhìn không ra chúng nó là lệ quỷ.
Hoàng Khiết Tư cùng Phan Á Bội vẫn sợ hãi núp phía sau, không dám thả lỏng chút nào, sợ một con quỷ sẽ đánh thắng một con khác, sau đó chĩa mũi dùi vào hai người.
Đột nhiên, một tiếng đinh vang lên, giống như xuất hiện ngay bên tai.
Song sinh quỷ nghe được thanh âm này, đồng thời dừng lại động tác nhìn chằm chằm Hoàng Khiết Tư cùng Phan Á Bội, trong mắt lập loè không cam lòng cùng tức giận.
Hoàng Khiết Tư và Phan Á Bội sợ tới mức lùi về phía sau vài bước.
Bản đồng dao quanh quẩn ở lầu 4 cũng im bặt, đổi thành âm nhạc giai điệu vui tươi như lúc trước, vết máu trên người chúng nó chậm rãi biến mất, ôm thú bông không cam lòng rời đi, xung quanh đột nhiên xuất hiện rất nhiều trẻ em đang nô đùa trong công viên, âm thanh hi hi ha ha sung sướng tràn ngập khắp nơi.
Hai người kinh hãi nhìn lẫn nhau, nhận ra điều gì đó, vội vàng từ lầu 4 chạy xuống lầu 3, mà những con quỷ ở lầu 3 vẫn bận rộn như cũ, mỗi con đều không cam lòng nhìn hai người chạy thẳng xuống lầu 2, cuối cùng rời khỏi trung tâm thương mại khủng bố.
Cuối cùng cũng chạy ra ngoài.
Hai người run lẩy bẩy, trải qua quá trình tìm đường sống trong chỗ chết quả thực càng đáng sợ hơn so với ác mộng.
Hạ Nhạc Thiên cũng nghe được âm thanh đinh kia, nó giống như trống rỗng xuất hiện, lướt qua trong giây lát.
Âm thanh này là gì?
Bởi vì cậu trốn trong công viên tương đối hẻo lánh, tuy rằng tính an toàn khá cao, nhưng đồng thời Hạ Nhạc Thiên cũng mất đi cơ hội thăm dò manh mối.
Việc này làm cho cậu có chút do dự có nên tiếp tục trốn ở đây nữa hay không, hay là đi ra ngoài chủ động tiếp xúc với những con quỷ đó.
*
Điền Học Siêu cùng Quách Phàm Khải đang hớt hải bỏ chạy, thường thường quay đầu lại nhìn phía sau.
Bởi vì có bốn con quỷ đang gắt gao đuổi theo bọn họ, cũng may này tốc độ của bốn con quỷ này không nhanh, hai người mới có thể chống đỡ tới bây giờ.
Nhưng bọn họ đã liên tục chạy gần hai mươi phút, sức lực đang kịch liệt tiêu hao, mà bốn con quỷ kia vẫn duy trì tốc độ như cũ, theo sau bọn họ không rời không bỏ, nhìn không ra dấu hiệu mệt mỏi chút nào.
Nếu cứ tiếp tục như vậy, hai người tất nhiên sẽ hết sức lực, bị bốn con quỷ hoàn toàn bắt lấy.
Bọn họ căn bản không biết làm sao mới có thể thoát khỏi bốn con quỷ này, tuy trong lòng bắt đầu dâng lên ý muốn xin giúp đỡ từ Trưởng phòng, nhưng tình huống bây giờ đừng nói là gửi nhắn, chỉ sợ khựng lại một lát thôi đã mất mạng nhỏ.
Chạy được vài giây nữa, sắc mặt hai người lập tức biến màu...!
Chúng nó đuổi tới rồi!!!
Móng tay bén nhọn nháy mắt từ phía sau xuyên qua bả vai Điền Học Siêu, đau nhức làm Điền Học Siêu kêu lên thảm thiết, hơn nữa nưc quỷ váy trắng còn gắt gao móc lấy xương hắn, làm hắn không thể chạy tiếp, bị giật lại té ngã trên mặt đất.
Quách Phàm Khải sắc mặt trắng bệch, theo bản năng muốn dừng lại kéo Điền Học Siêu, nhưng ba con quỷ còn lại đang tiến về phía hắn, hắn không thể không bỏ lại Điền Học Siêu, tiếp tục liều mạng chạy.
Điền Học Siêu kêu thảm thiết không thôi, hai tay túm lấy tay nữ quỷ muốn kéo nó ra ngoài.
Nhưng cánh tay con quỷ kia vô cùng lạnh lẽo, thậm chí sắp làm tay Điền Học Siêu đông cứng, đáng sợ nhất là, tay nữ quỷ rõ ràng vô cùng nhỏ gầy, nhưng bất luận Điền Học Siêu dùng lực kiểu gì cũng không thể lay động mảy may.
Điền Học Siêu đột nhiên tuyệt vọng.
Hôm nay hắn thật sự phải chết ở chỗ này rồi.
Nữ quỷ váy trắng nhìn chằm chằm Điền Học Siêu, từng câu từng chữ hỏi: "Ngươi thấy ta sao?"
Điền Học Siêu trừng lớn mắt, vì sao nữ quỷ lại hỏi hắn như vậy?
Hắn bỗng nhiên nhớ tới nữ quỷ váy trắng này lúc trước cũng hỏi ba con quỷ khác y như thế.
Nữ quỷ thấy Điền Học Siêu không trả lời, biểu tình càng lúc càng âm trầm, "Ngươi thấy ta sao?"
Điền Học Siêu sợ tới mức môi trắng bệch, trong tiềm thức muốn nói theo đáp án của mấy con quỷ kia, nhưng không biết tại sao, hắn đột nhiên nghĩ tới một chuyện, nữ quỷ rõ ràng có thể giết chết mình ngay lập tức, vì sao còn muốn làm điều thừa hỏi hắn vấn đề này?
Điền Học Siêu không nghĩ ra, nhưng theo bản năng cảm thấy mình phải cẩn thận trả lời nữ quỷ.
Nguyên nhân đến bây giờ nữ quỷ vẫn không giết chính mình, rất có thể liên quan đến câu trả lời kế tiếp của hắn.
Hắn nên trả lời thấy, giống như mấy con quỷ kia.
Nhưng mà....!
Hắn không phải quỷ, hắn là người.
Người cũng có thể dùng đáp án của quỷ sao?
Điền Học Siêu sợ hãi đến thân thể run rẩy, hắn không biết nên trả lời như thế nào, hắn sợ chính mình trả lời sai sẽ bị nữ quỷ giết chết.
Không, không đúng!
Nếu vẫn không trả lời, nữ quỷ vẫn sẽ giết chết mình!
Đầu ngón tay nữ quỷ đã chậm rãi đặt lên ngực trái hắn, tròng mắt Điền Học Siêu đã tràn ngập tơ máu, hắn rốt cuộc nên trả lời thấy hay là không nhìn thấy!!
Sống chết trước mắt làm Điền Học Siêu hoàn toàn quên mất đau đớn trên người.
Nữ quỷ vẫn luôn không ngừng hỏi vấn đề này, nói lên đáp án đối với nó rất quan trọng, nói cách khác, trả lời "Thấy" là đáp án mà nữ quỷ muốn nhất.
Vậy nếu hắn trả lời đáp án mà nữ quỷ muốn, nó quỷ có thể buông tha mình không?
Nhưng trực giác nói cho hắn đáp án này không thích hợp.
Hắn cắn răng nhắm mắt, đánh cược vận may trả lời: "Tôi không nhìn thấy......"
Biểu tình nữ quỷ chợt trở nên vặn vẹo, thân thể chậm rãi trở nên trong suốt, nó điên cuồng rít gào về phía Điền Học Siêu: "Không, ngươi thấy ta, rõ ràng ngươi nhìn thấy ta!"
Điền Học Siêu mở bừng mắt, hiểu ra vấn đề, liều mạng hô: "Tôi không nhìn thấy!"
Nữ quỷ kêu lên thảm thiết, hoàn toàn biến mất.
Điền Học Siêu kịch liệt thở hổn hển, không thể tin được mình có thể tránh được một kiếp.
Lúc này đây hắn cảm thấy vô cùng may mắn, ban đầu chỉ là đánh cược một phen, không ngờ vận may đứng về phía hắn.
Đồng thời hắn cũng khó tin nổi, thực lực con quỷ này vô cùng đáng sợ, cuối cùng lại bị câu trả lời đơn giản của mình hoàn toàn bị xoá sổ.
Trong lòng Điền Học Siêu chấn động, càng cảm thấy trò chơi này kinh khủng.
Bên kia, Quách Phàm Khải đã chạy kiệt sức, tốc độ vì thế mà chậm lại, một con quỷ trong đó nháy mắt túm lấy cổ Quách Phàm Khải, xách hắn lên.
Quách Phàm Khải tuyệt vọng giãy giụa.
Không!
Hắn không muốn chết.
Quỷ chậm rãi cười dữ tợn, hỏi Quách Phàm Khải: "Ngươi thấy ta sao?"
Quách Phàm Khải có thể cảm giác được bàn tay nó chậm rãi siết chặt lại, hắn sắp hít thở không thông......!
Hắn thật sự sẽ bị quỷ bóp chết.
Quỷ còn đang hỏi: "Ngươi thấy ta sao?"
Dưới tình huống mạng sống bị uy hiếp, Quách Phàm Khải cuống quít nói: "Tao trả lời mày buông tha tao được không, cầu xin mày, tha cho tao, tao không muốn chết."
Quỷ vẫn hỏi: "Ngươi thấy ta sao?"
Quách Phàm Khải sợ hãi quá mức, chỉ có thể trả lời: "Thấy --"
Gương mặt trắng bệch của con quỷ hiện lên vẻ chờ mong quỷ dị, đợi Quách Phàm Khải nói hết câu, mà đúng lúc này, không biết từ nơi nào truyền đến một tiếng đinh thanh thúy.
Biểu tình con quỷ đột nhiên trở nên dữ tợn, không cam lòng nhìn Quách Phàm Khải, siết chặt tay lại: "Ngươi nhất định thấy ta!!!"
Quách Phàm Khải vì hít thở không thông mà không thể tự hỏi, sắc mặt sung huyết đến phảng phất sắp vỡ mạch máu, hắn thật sự sẽ chết sao......!
Hắn không cam lòng...!
Hai con quỷ còn lại sau khi nghe được tiếng đinh kia, cắn răng tức giận lùi về phía sau.
Con quỷ này chỉ có thể bắt buộc buông bàn tay đang bóp cổ Quách Phàm Khải, sau đó cùng hai con quỷ kia chậm rãi bước đến một góc, tiếp tục lặp lại đoạn đối thoại lúc trước.
"Ngươi thấy ta sao?"
"Thấy."
"Vậy còn ngươi, ngươi thấy ta sao?"
"Thấy."
Quách Phàm Khải liều mạng ho khan, hoảng sợ bò ra sau.
Bởi vì trong lúc ba con quỷ kia nói chuyện, ánh mắt vẫn luôn nhìn chằm chằm hắn.
Hắn không biết vì sao ba con quỷ này đột nhiên không giết mình nữa, nhưng hắn biết hiện tại cần phải nhanh chóng chạy khỏi nơi này.
Quách Phàm Khải bất chấp đau đớn trên cổ, gian nan bò dậy thất tha thất thểu chạy đi.
Mà bên kia, Điền Học Siêu hít sâu một hơi, lột ra phần áo dính trên vết thương, sau đó cột tay áo lên vai phải, phòng ngừa máu tiếp tục chảy.
Hắn không biết mình có chết ở chỗ này hay không, nhưng mặc kệ ra sao, hắn phải mau chóng đuổi kịp Quách Phàm Khải.
********
Editor: Phó bản này chỉ có ba từ để hình dung thôi: Chạy ngay đi!.