Ngày mai cô thi hai môn. Thi xong hai môn này, kỳ nghỉ đông cũng đến.
Tô Nịnh Nịnh nằm trên giường, muốn nghỉ ngơi thật tốt, ngày mai hoàn thành hai môn thi cuối cùng, tất cả sẽ kết thúc.
Mấy ngày nay cô thức khuya dậy sớm, số lượng học được còn nhiều hơn cả học kỳ cộng lại, đầu sắp nổ tung.
Tô Nịnh Nịnh nằm trên giường, đếm trên đầu ngón tay, đếm tới một phần kiến thức cuối cùng, cô đột nhiên quên mất. Lúc ấy định bò xuống giường, muốn giở sách xem. Nhưng mới vừa đứng dậy, cô chợt dừng lại.
Không biết thì không biết thôi, làm gì mà phải nỗ lực như thế, nếu để Bùi Cận biết, sẽ thật sự cho rằng cô muốn thi được thành tích tốt, dỗ Tô Trường Bách vui.
Vì thế Tô Nịnh Nịnh nằm xuống.
Ở trên giường lăn qua lộn lại một hồi lâu, trong lòng có chuyện thì không thể thoải mái, muốn ngủ cũng không ngủ được. Cuối cùng Tô Nịnh Nịnh dứt khoát bật đèn lên.
“Mình học của mình, liên quan gì đến chú ấy.” Tô Nịnh Nịnh vừa nhỏ giọng nói thầm, vừa ngồi xuống bàn giở sách.
Là vì cô thích học tập.
Không hơn!
Tô Nịnh Nịnh xem sách thêm một lát, cũng tự thôi miên mình, sau đó chui vào chăn, nhắm mắt lại, nhẩm lại trong đầu, dần dần chìm vào giấc ngủ.
Ngày hôm sau thi rất thuận lợi. Cũng không biết có phải trùng hợp hay không, những kiến thức Bùi Cận tổng hợp cho cô, cô nghiêm túc ghi nhớ, phát hiện hầu như đều có trong bài thi.
“Sơ Lục, nghỉ đông cậu định ở đâu?” Điều Tô Nịnh Nịnh lo lắng nhất vẫn là chuyện này.
Chắc chắn Sơ Lục sẽ không về nhà, ký túc xá đóng cửa, cô ấy cũng không có khả năng ở lại túc xá. Nói vậy, cô ấy một mình ở thành phố Lịch, lại không có chỗ để đi, thật là đáng thương.
Nếu Tô Nịnh Nịnh không giải quyết được chuyện này, về nhà sẽ không an ổn.
“Cậu không cần lo lắng cho mình.” Sơ Lục mỉm cười không để bụng, nói: “Lúc thảm nhất cũng đã trải qua rồi, bây giờ không là cái gì. Ký túc xá có thể ở thêm một tuần, đến lúc đó mình sẽ dọn đến chỗ làm thêm, nơi đó bao ăn bao ở.”
“Hay là cậu ở nhà chú Bùi đi?”
Tô Nịnh Nịnh nhớ tới điều này, đề nghị: “Nghỉ đông, mình và chú Bùi đều về thành phố Từ, cậu có thể đến ở, nếu ngại quá thì bỏ chút tiền thuê nhà cho có là được.”
Chỗ làm thêm bao ăn ở, vậy chắc chắn điều kiện nơi tạm trú không tốt, hiện giờ trời lạnh như vậy, không có máy sưởi sẽ đông chết.
“Không cần, mình…” Sơ Lục nói được một nửa, đột nhiên ý thức được gì đó từ lời nói của cô, nở nụ cười sâu xa.
“Cậu và chú Bùi cùng về thành phố Từ?” Sơ Lục bày ra dáng vẻ hóng hớt, hỏi: “Nhà chú ấy không ở thành phố Từ, sao lại cùng cậu về?”
“Chú ấy một hai phải đi, mình có thể ngăn được à?” Tô Nịnh Nịnh tránh đi ánh mắt của Sơ Lục: “Với lại, giờ chú ấy là người rảnh rỗi, công ty cũng không có, chắc phải trông cậy vào mình.”
Tô Nịnh Nịnh còn nghĩ đến chuyện cổ phần. Trước đây chút cổ phần của cô, trong mắt Bùi Cận không tính là gì, nhưng giờ là một cái bánh bao thơm ngon.
“Có điều nghỉ đông mình không ở đây, nếu Lục Viễn Gia lại đến quấy rầy cậu, cậu nhất định phải nói cho mình.”
Tô Nịnh Nịnh giữ chặt tay Sơ Lục, dặn dò: “Anh mình sẽ ở đây thêm một thời gian, cứ kêu anh ấy đánh Lục Viễn Gia.”
Giờ mà cứ kêu Tô Tranh tùy tiện đánh người khác thì không tốt lắm, nhưng Lục Viễn Gia vẫn có thể đánh.
Với những chuyện anh ta đã làm, đáng bị đánh rất nhiều lần.
Hơn nữa trong khoảng thời gian này, anh ta luôn tới quấy rầy Sơ Lục. Tuy lần nào cũng phe phẩy đuôi, dáng vẻ nhận sai, nhưng người ta phe phẩy đuôi là chó con, anh ta phe phẩy đuôi, chắc chắc là đuôi to của sói.
Đôi khi Tô Nịnh Nịnh không thể hiểu nổi, rốt cuộc trong đầu Lục Viễn Gia nghĩ cái gì. Có một bạn gái tốt như Sơ Lục lại không biết quý trọng, giờ mất đi thì mới hối hận.
“Trước khi cậu kêu anh cậu đi đánh anh ta, có phải nên đánh người ngoài kia trước không?”
Sơ Lục hất cằm qua phía cửa sổ, nhướng mày, ý bảo Tô Nịnh Nịnh cũng nhìn xem.
Tô Nịnh Nịnh nhìn theo ánh mắt cô ấy, liếc mắt một cái là thấy người đứng trên cầu thang.
Đối diện anh còn có một cô gái xinh đẹp, mặc áo len trắng, váy lụa màu hồng nhạt, thấy không rõ mặt, nhìn thân hình thì thấy khá quen.
Hai người họ đang nói chuyện, nhìn dáng vẻ này, chắc nói được một lúc rồi.
Tô Nịnh Nịnh nhìn chằm chằm bên kia, mày không tự giác mà nhíu lại, đôi mắt không nhúc nhích.
Một hồi lâu sau, cô mới bĩu môi, thu lại ánh mắt.
Cô không vui.
Hôm nay Trịnh Khê làm giám thị. Cô ấy đứng trong phòng học cả buổi sáng, chân rất đau, vốn chuẩn bị về ăn bữa cơm, nghỉ ngơi một lát, chiều tiếp tục đi sửa bài thi. Nhưng ai ngờ vừa ra, liền gặp phải Bùi Cận đang chờ ở đây.
Hôm nay là ngày sinh viên thi cuối kỳ, theo lý mà nói, không có chuyện gì cần đến Bùi Cận.
Trịnh Khê nghi hoặc tự hỏi, vì sao Bùi Cận lại xuất hiện ở chỗ này, sau đó thì không nghĩ nhiều nữa.
Cô ấy cảm thấy, có cơ hội thì phải nắm thật chắc. Dù sao thì gặp được Bùi Cận là một chuyện không dễ dàng.
Trịnh Khê sửa sang lại quần áo của mình, rồi đến mái tóc, cuối cùng là đi qua chỗ Bùi Cận.
“Giáo sư Bùi.” Trịnh Khê nở nụ cười tiêu chuẩn, tận lực kiềm chế vẻ mặt của mình, thản nhiên hỏi: “Sao hôm nay anh lại đến đây?”
“Chờ người.” Bùi Cận trả lời.
Từng gặp qua vài lần, anh biết, người này là giảng viên trong khoa.
Trịnh Khê nghe xong thì gật đầu, không nghĩ nhiều, theo bản năng cảm thấy, khả năng anh đang đợi bạn.
“Đúng rồi, chủ đề lần trước khoa đưa ra, chắc anh biết nhỉ?”
Trịnh Khê không biết nên nói gì với anh, chỉ có thể bắt đầu từ chuyện này, nghĩ ít nhất phải kéo gần quan hệ hơn chút.
“Có vài chỗ tôi không rõ ràng lắm, muốn… nhờ anh giúp tôi xem xét lại luận văn. Nếu anh tiện thì…”
Trịnh Khê nói xong, trong lòng thấp thỏm, trong mắt ngập tràn chờ mong, đợi anh trả lời.
Chủ đề gì đó đâu liên quan đến Bùi Cận, đương nhiên là anh không biết. Anh chỉ là giáo sư khách mời mà thôi, phụ trách mở vài buổi toạ đàm.
Anh vừa định lắc đầu, nói “Không tiện”, Trịnh Khê lại mỉm cười, nói tiếp: “Lần trước tôi muốn nhờ em Tô Nịnh Nịnh giúp chuyển lời, có điều vừa nói được hai câu, đột nhiên em ấy có việc gấp phải đi.”
Nhắc tới Tô Nịnh Nịnh, Bùi Cận lập tức chú ý, hỏi: “Liên quan gì đến Nịnh Nịnh?”
Trịnh Khê sửng sốt.
Cô ấy cũng không biết có phải là ảo giác của mình hay không, cảm thấy lúc nhắc đến cái tên Tô Nịnh Nịnh, áp suất xung quanh Bùi Cận đột nhiên trở nên cực thấp.
Cô ấy sợ tới mức hơi run lên.
“Tôi nghe nói, anh thay bạn trông nom em ấy.”
Bùi Cận vừa định trả lời, trong lúc ngẩng đầu chợt thấy Tô Nịnh Nịnh đứng lên trong phòng học, đang nhìn về phía anh. Vì thế anh im lặng thu hồi ánh mắt.
“Luận văn gì?” Bùi Cận cười mỉm, ôn hòa hỏi cô ấy.
“Hả?” Trịnh Khê không ngờ anh sẽ cảm thấy hứng thú với cái này, luống cuống tay chân, suýt nữa làm rớt đồ trên tay.
Cô ấy lục lọi trong chồng giấy, rút một tập ra, đưa cho Bùi Cận.
“Chính là cái này.” Trịnh Khê mỉm cười, có hơi ngượng ngùng.
Bùi Cận gật đầu, cầm xem.
Trái tim Trịnh Khê nhảy nhót, tâm tình lập tức bừng sáng, không còn quá căng thẳng, cúi đầu cười thầm một tiếng.
“Hay là anh cứ cầm cái này về xem, chúng ta thêm WeChat, nếu anh có đề nghị gì, cũng tiện nói cho tôi.”
Bùi Cận căn bản không xem luận văn. Anh hơi giương mắt, thấy Tô Nịnh Nịnh ra khỏi phòng học, đang đi về bên này.
Vì thế anh gật đầu, đáp: “Được.”
Trịnh Khê vui vẻ, nụ cười trên mặt lại càng sâu thêm, cúi đầu mở túi xách, lấy điện thoại ra.
Đúng lúc này, Tô Nịnh Nịnh đã đi tới, đứng bên cạnh Bùi Cận.
“Thêm WeChat gì chứ, anh có WeChat sao?” Tô Nịnh Nịnh nhìn Bùi Cận, nhíu mày hỏi.
Cô vừa đến đã nghe thấy mấy chữ “thêm WeChat” linh tinh.
Sao có thể trên đường tình cờ gặp một cô gái xinh đẹp là thêm WeChat chứ!
Tô Nịnh Nịnh nghĩ như vậy, đến gần mới phát hiện, đây hình như là giảng viên trong khoa, tên… Trịnh Khê.
Sau đó bỗng nhiên nhớ tới lần trước cô ấy còn tìm cô ở nhà ăn, muốn cô chuyển lời lại với Bùi Cận về luận văn gì đó.
Khi ấy trong đầu Tô Nịnh Nịnh hoàn toàn bị chuyện Bùi Cận giám thị mình chiếm giữ, hoàn toàn không nghĩ nhiều đến chuyện này. Mà giờ chẳng những còn chấp nhất với luận văn, ngay cả WeChat cũng dâng lên.
Thật là quá đáng!
Dù sao trong lòng cô cũng không thoải mái.
Cô nhớ tới rất nhiều chi tiết trước đây, đoán rằng, chắc chắn cô gái này đã mơ ước Bùi Cận từ rất lâu.
Là người cô ấy có thể mơ ước sao?
Tô Nịnh Nịnh chẳng những không vui, còn rất tức giận.
“Bạn học Tô Nịnh Nịnh, cô…”
Trịnh Khê không dự đoán được cô sẽ đột nhiên xuất hiện, giao diện WeChat cũng đã mở ra, cô ấy sửng sốt, nhìn Tô Nịnh Nịnh, động tác bấm màn hình cũng dừng lại.
“Chào cô ạ.” Tuy Tô Nịnh Nịnh tức giận, nhưng trên mặt vẫn mang nụ cười, lễ phép chào hỏi Trịnh Khê. Sau đó cô nhìn Bùi Cận, chậm rãi hỏi: “Xin hỏi cô tìm bạn trai em có chuyện gì sao?”
Trịnh Khê kinh ngạc, khó tin nhìn Tô Nịnh Nịnh và Bùi Cận, đại khái là không thể tin được lời Tô Nịnh Nịnh nói.
Thế này… Không đúng rồi…
“Bạn trai thân yêu của em, giữa trưa chúng ta ăn gì đây?” Tô Nịnh Nịnh ôm tay Bùi Cận, nở nụ cười tươi, nhìn anh hỏi, giọng cũng ngọt ngào.
“Em muốn ăn gì?” Gương mặt Bùi Cận bình thản, phối hợp với cô, hỏi lại một câu.
“Thi xong rồi, đương nhiên là phải chúc mừng.” Tô Nịnh Nịnh nghĩ, nói: “Em muốn đi ăn hải sản!”
“Được.” Bùi Cận rất tự nhiên cầm lấy tay cô, mang cô xuống lầu.
Tô Nịnh Nịnh không giãy giụa. Lúc qua góc quẹo cầu thang, Tô Nịnh Nịnh còn nhăn mũi với Trịnh Khê trên lầu.
Hừ!
Người ở khu dạy học đã đi gần hết, lúc hai người xuống lầu một, cơ bản là không có người.
Tô Nịnh Nịnh đắc ý, tâm tình đột nhiên tốt hơn rất nhiều.
Qua góc ngoặt, đang định đi ra ngoài, Bùi Cận đột nhiên kéo Tô Nịnh Nịnh. Cô kinh ngạc, không phản ứng kịp.
Bùi Cận kéo cô vào một lối đi nhỏ bên cạnh, tránh được camera bên ngoài. Bên trong chật hẹp tối tăm, gió lại thổi vù vù.
Bùi Cận để tay sau đầu Tô Nịnh Nịnh, cúi người, nhẹ nhàng hôn lên môi cô.
Tô Nịnh Nịnh khựng lại một lúc, đến khi hồi hồn thì đẩy anh ra, nhỏ giọng, xấu hổ nói: “Làm gì đấy?”
Chẳng những là vào ban ngày, hơn nữa còn ở trước công chúng…
Đôi mắt Bùi Cận không còn lạnh nhạt, thay vào đó là gợn sóng vì dục vọng rõ ràng, toàn bộ đôi mắt chỉ có Tô Nịnh Nịnh.
“Làm chút chuyện bạn trai nên làm.”
Bùi Cận thấp giọng nói một câu, sau đó tiếp tục.
Anh ôm cô trong ngực, áo khoác che đủ cả người cô, lấp hết tất cả tiếng nghẹn ngào của Tô Nịnh Nịnh trong miệng.
Anh hôn rất nhẹ, ngậm lấy cánh môi cô, từ từ thâm nhập, rõ ràng dục vọng đang quấy rối, nhưng chút lý trí cuối cùng vẫn nhắc nhở anh…
Đây là bên ngoài.
Không nên quá đáng.
Nếu không sẽ thật sự làm cô sợ.
Cũng có khả năng, lại xúi quẩy chọc cô tức giận.
Nhưng anh càng kiềm chế thì càng không nhịn nổi.
Đây là địa ngục khiến người ta hãm sâu, không thể nào thoát khỏi.