Bao Dung Vô Bờ

Chương 48: Nghe lời



Edit: Nhược Vy

Beta: Quanh

Tin tức trước còn chưa tiêu hóa, theo sau đó lại là một tin tức lớn hơn.

Hai vợ chồng nhà họ Tô, theo bản năng cho rằng, không phải Tô Nịnh Nịnh đang nói đùa với họ đó chứ.

Sao còn kéo cả chú Bùi chơi chung?

Tô Tranh lên tiếng phá vỡ cục diện bế tắc sớm nhất. Anh ấy gật đầu, xấu hổ đáp: “Ha ha, chào em rể.”

Chờ sự khiếp sợ qua đi, Tô Trường Bách sắp xếp lại tư duy trong đầu, rốt cuộc cũng hiểu chuyện gì đang xảy ra. Dời ánh mắt từ Tô Nịnh Nịnh sang Bùi Cận, rồi lại chuyển đến Tô Tranh.

Ông nhớ giữa trưa hôm đó, Tô Tranh đột nhiên chạy tới thư phòng, ấp úng bảo có chuyện muốn nói với ông. Lúc đó thấy anh ấy như vậy, Tô Trường Bách cho rằng anh ấy đã làm cô gái nào đó lớn bụng.

Kết quả chờ nửa ngày anh ấy mới nói rõ ràng, báo Tô Nịnh Nịnh có bạn trai.

Hỏi là ai thì anh ấy không chịu nói. Chỉ bảo đảm, nói người kia đặc biệt ưu tú, muốn bố nhất định phải tin tưởng mắt nhìn của Tô Nịnh Nịnh.

Người Tô Nịnh Nịnh tự mình nhìn trúng, hơn nữa được thêm người anh trai cưng chiều em gái như Tô Tranh bảo đảm, Tô Trường Bách mới không quá lo lắng.

Chỉ là ông vẫn luôn suy nghĩ, rốt cuộc là ai.

Mấy chuyện lớn nhỏ của Tô Nịnh Nịnh, bình thường đều nói với người nhà, cho nên ít nhiều ông cũng biết một chút.

Nơi này, ngoại trừ Trần Từ thì không còn khả năng khác, nhưng hai ngày trước Trần Từ còn khoe bạn gái trên Weibo, là bạn cùng lớp với cậu ấy.

Bên thành phố Từ cơ bản có thể loại trừ, nếu là chuyện sau khi lên đại học, nói không chừng là quen tại thành phố Lịch.

Có thể là bạn học linh tinh.

Vì đoán như vậy, Tô Trường Bách mới nghĩ đến việc hỏi Bùi Cận. Nhưng ông không thể nào ngờ nổi, còn có khả năng này.

Nếu là Bùi Cận, là người mà ông đã quen bao nhiêu năm, Tô Trường Bách cũng nhẹ nhàng thở phào.

Có điều… anh trực tiếp gọi bố như vậy, thật sự khiến Tô Trường Bách cảm thấy… Khó có thể thích ứng.

Quá kỳ quặc.

Lúc ông quen Bùi Cận ở Mỹ, khi đó anh mới hai mươi tư tuổi, đang chuẩn bị về nước phát triển.

Tô Trường Bách thật sự rất thưởng thức anh. Làm việc vững vàng, hành vi quyết đoán, diện mạo rất tốt, là nhân tài ưu tú hiếm có. Cho nên dù tuổi hai người họ chênh lệch khá lớn, vẫn trở thành bạn bè.

Bạn tốt nhiều năm, đưa Tô Nịnh Nịnh đến chỗ anh ở, để anh trông nom, Tô Trường Bách rất yên tâm.

Còn nữa, trong mắt ông, vẫn luôn cho rằng, người giống Bùi Cận sẽ càng thích những cô gái có cùng đề tài với anh.

Con gái nhà mình… đúng là được chiều sinh hư, lại không hiểu chuyện.

Tô Nịnh Nịnh thấy sắc mặt Tô Trường Bách là lạ, sợ ông giận hoặc không đồng ý. Cô nhanh chóng xụ mặt với Tô Trường Bách, nói: “Bố mẹ muốn nói thì nói con, không được nói anh ấy.”

Bùi Cận nghe thấy vậy, đôi môi mỏng hơi nhếch lên, rất nhẹ, không rõ ràng lắm.

Anh nhẹ nhàng cầm tay Tô Nịnh Nịnh không buông, bước sang bên cạnh cô một bước, đứng song song với cô.

“Sau khi từ chức ở Hoằng Pháp, con đã chuyển nhượng hết cổ phần và tất cả tài sản cho mẹ nuôi.” Bùi Cận bình tĩnh tự thuật lại tình trạng trước mắt của mình, nói: “Hiện tại chỉ còn một phần tiền tiết kiệm, may là tạm thời đủ để nuôi Nịnh Nịnh.”

“Những thứ con bỏ đi, đều có thể lấy về lại, chờ đến khi Nịnh Nịnh hai mươi tuổi, con đã gây dựng gia nghiệp xong, có thể cưới cô ấy làm vợ.”

Còn hơn một năm nữa Tô Nịnh Nịnh tròn hai mươi tuổi.

“Dù không thể đủ, vậy thì những gì con có, đều là của cô ấy hết.”

Bùi Cận biết, tình cảnh trước mắt của mình chính là hai bàn tay trắng. Nhưng nếu anh có thể dứt khoát vứt bỏ những thứ đó như vậy, thì cũng có tự tin lấy lại tất cả.

Thậm chí còn nhiều hơn.

Mặc kệ là phương diện nào, anh đều lấy những gì tốt nhất mình có… Dâng toàn bộ cho Tô Nịnh Nịnh.

“Con cho mọi người thời gian bình tĩnh, bọn con ra ngoài trước đây.”

Đêm qua Tô Nịnh Nịnh đã nghĩ kỹ, sau khi nói hết toàn bộ, nhất định không thể ở lại chiến trường để họ có cơ hội mắng.

Cô kéo Bùi Cận đi ra ngoài.

Tô Tranh ở lại cũng nhận thấy được.

“Bố mẹ, con còn có việc, về phòng trước đây.” Nói xong, anh ấy nhanh chân chạy lên trên lầu.

Lâm Tương Nghi và Tô Trường Bách hai mặt nhìn nhau. Còn chưa kịp nói gì, tất cả đã chạy trốn không thấy bóng người.

Bùi Cận còn mặc dép lê, đã bị Tô Nịnh Nịnh lôi ra.

Trước đó Tô Nịnh Nịnh không nghĩ tới điểm này, nhìn Bùi Cận đi dép lê, cùng quần áo mỏng manh trên người, đột nhiên hơi rối rắm.

“Hay là chúng ta về đi.”

“Giờ mới qua mười phút.” Bùi Cận nhìn đồng hồ, cười nói: “Không phải muốn cho họ thời gian sao?”

Chỉ cho mười phút để họ bình tĩnh, thời gian thế này thì cũng quá kẹt xỉ rồi.

“Nhưng mà anh sẽ lạnh.” Tô Nịnh Nịnh ngẩng đầu nhìn Bùi Cận, lo lắng nói.

Mùa đông ở thành phố Từ cũng rất lạnh, tuy rằng không có tuyết, nhưng luôn có mưa bay lất phất, cơn rét lạnh có thể thấm vào xương cốt, mặc bao nhiêu quần áo cũng không ngăn được.

Bùi Cận cầm tay Tô Nịnh Nịnh, không nói gì.

Đi dọc theo con đường trong chốc lát, vào công viên, phía trước là hồ nước, Tô Nịnh Nịnh đi hơi mệt, kéo Bùi Cận ngồi xuống ghế dài.

“Bùi Cận, anh thật sự không còn gì hả?” Tô Nịnh Nịnh quay đầu, chớp mắt, hỏi Bùi Cận.

“Tô Nịnh Nịnh, đã nói vẫn nuôi được em mà.” Bùi Cận bẹo má cô, đầu ngón tay lạnh lẽo, khiến Tô Nịnh Nịnh cũng lạnh theo.

“Mua túi xách mua quần áo mua son môi, chỉ cần em thích, đều có thể.”

“Ở trong mắt anh, em chỉ thích mấy thứ này sao?” Tô Nịnh Nịnh không vui đáp lại một câu.

“Vậy còn thích gì?” Bùi Cận cúi người, đến gần cô, đè nặng giọng, trong lời nói có sự trêu chọc không thường thấy.

“Thích anh?” Bùi Cận hỏi tiếp.

“Bùi Cận, đã có ai từng nói anh là người tuyệt thế không biết xấu hổ chưa?”

Tô Nịnh Nịnh nhớ tới lúc mới tới nhà anh ở, thái độ của anh vô cùng kém, cứ như Tô Nịnh Nịnh thiếu tiền anh vậy.

“Có.” Bùi Cận gật đầu, nghiêm túc suy nghĩ. Sau đó nói: “Em vừa nói đấy.”

Tô Nịnh Nịnh: “…”

“Có điều Nịnh Nịnh của chúng ta thật dũng cảm.”

Gió nổi lên, Bùi Cận ôm Tô Nịnh Nịnh vào lòng, nhẹ nhàng vân vê vành tai cô.

“Anh rất cảm động.”

Sau một lát yên lặng, Tô Nịnh Nịnh cúi đầu, mím môi, nhỏ giọng nói: “Nếu anh thật sự khó khăn, đừng giữ kín không nói. Em sẽ rất băn khoăn.”

Tô Nịnh Nịnh sẽ nghĩ, là bởi vì cô, Bùi Cận mới có thể rơi vào tình cảnh ngày hôm nay.

“Nếu em còn nói mấy lời như vậy với anh nữa…” Gương mặt Bùi Cận tối sầm, giọng lạnh lùng, so với gió còn lạnh hơn.

“Anh sẽ tức giận.”

Quyết định là do chính anh đưa ra, Tô Nịnh Nịnh không cần phải thấy áy náy hay lo lắng. Anh có năng lực gánh vác bất cứ quyết định nào của mình, dù là kết cục nào cũng thế.

Nói xong, anh cúi người hôn lên môi cô, hơi mang sự khiển trách, cắn một cái.

Tô Nịnh Nịnh cảm nhận được giữa môi răng anh có mùi thuốc thoang thoảng. Không cần nghĩ nhiều cũng biết, chắc chắn đêm qua anh không vui, cho nên hút thuốc.

Lúc tâm tình không tốt, Bùi Cận mới hút thuốc.

Tô Nịnh Nịnh nhìn đồng hồ, đã một tiếng trôi qua.

Tuy Bùi Cận mặc ít, nhưng nhìn cũng không có gì khác thường.

“Một tiếng rồi…” Tô Nịnh Nịnh vẫn lo lắng, kéo tay Bùi Cận: “Chúng ta về đi, chắc họ cũng đã bình tĩnh.”

Tô Nịnh Nịnh thầm nghĩ, dù sao cô bị gió thổi một giờ, cũng lạnh đủ rồi.

“Bạn trai của em, dù là mưa rền gió dữ thế nào, chúng ta cũng sẽ cùng nhau đối mặt!” Tô Nịnh Nịnh đứng dậy khỏi ghế dài, gom góp dũng khí trong lòng, vươn tay ra, đến trước mặt anh.

“Đi thôi!”

Tô Nịnh Nịnh nghĩ đến rất nhiều khả năng, cũng phỏng đoán phản ứng của Tô Trường Bách và Lâm Tương Nghi. Nhưng về đến nhà, hai người họ lại như bình thường, tựa như chưa xảy ra chuyện gì. Đối đãi với cô và Bùi Cận cũng rất tự nhiên.

Giữa trưa, Tô Trường Bách cùng Bùi Cận ở trong thư phòng nói chuyện. Hai người họ nói chuyện rất lâu.

Sau khi Bùi Cận ra ngoài, Tô Nịnh Nịnh hỏi anh đã xảy ra chuyện gì, Bùi Cận cũng không nói.

Tô Nịnh Nịnh nói thầm trong lòng, hai người họ còn có bí mật gì mà cất giấu không nói cho cô.

Thật là!

Buổi tối ăn cơm, mọi người ngồi cùng nhau, bầu không khí hơi xấu hổ.

Chỉ có Trần Từ không biết gì, vùi đầu ăn rất vui vẻ.

“Cô chú, ngày mai cháu chuẩn bị về nhà.” Trần Từ nuốt hết cơm trong miệng, nói: “Chờ đến Tết, cháu lại qua thăm mọi người.”

Giờ Tô Tranh đang hăng say làm việc, ở nhà cũng đặc biệt nghiêm túc, không có thời gian cùng Trần Từ chơi game, vì thế Trần Từ đành về nhà.

Về nhà, còn tiện hẹn hò với bạn gái.

Nhưng Trần Từ nói xong, cũng không có ai đáp lại cậu.

Trái lại bên Tô Nịnh Nịnh và Bùi Cận, luôn nhìn nhau như có như không.

Bùi Cận gắp vài món cho Tô Nịnh Nịnh.

Tô Nịnh Nịnh không vui gắp củ cải lại, bỏ vào chén Bùi Cận, ghét bỏ: “Em không thích ăn củ cải.”

“Cân bằng dinh dưỡng, dù gì cũng phải ăn một chút.” Bùi Cận lại gắp củ cải về cho cô.

“Nhưng mà em không thích.” Tô Nịnh Nịnh nhíu mày.

“Tô Nịnh Nịnh, nghe lời.” Giọng Bùi Cận thấp hơn vài phần, ngắn ngủn mấy chữ, đã thể hiện sự sắc bén.

“Em không nghe lời!” Tô Nịnh Nịnh vẫn đối chọi với anh, trừng mắt, buông đũa.

Vì sao việc nhỏ như ăn cơm cũng không thể chiều theo cô chứ!

Thấy dáng vẻ của hai người này, có vẻ giây tiếp theo sẽ bắt đầu ầm ĩ.

Tính tình Tô Nịnh Nịnh không tốt, từ nhỏ cô không thích ăn gì, Lâm Tương Nghi và Tô Trường Bách đều không nói được cô, sau đó dứt khoát mặc kệ.

Tô Trường Bách cho Lâm Tương Nghi một ánh mắt, Lâm Tương Nghi nhanh chóng mở miệng, nói: “Không thích ăn củ cải thì đừng ăn, ăn khoai tây đi con, khoai tây cũng giống vậy.”

“Tô Nịnh Nịnh.” Bùi Cận thấp giọng gọi tên cô.

Chỉ gọi thế rồi không nói nữa.

“Em ăn.” Tô Nịnh Nịnh nhỏ giọng đáp một câu.

Cô nhìn vài miếng củ cải trong chén, ngẫm nghĩ, cuối cùng vẫn gắp trả anh hai miếng.

“Em chỉ ăn chút vậy thôi, không thể nhiều hơn nữa.”

Sợ Bùi Cận lại gắp qua, Tô Nịnh Nịnh nhanh chóng ôm chén vào lòng, cố ý ra vẻ hung dữ nói: “Anh cẩn thận đấy… Em cũng biết tức giận!”

Lâm Tương Nghi ngượng ngùng quay đầu nhìn Tô Trường Bách, vô cùng kinh ngạc.

Tô Nịnh Nịnh dễ dàng nghe lời như vậy… Nếu là trước đây, cô đã cáu kỉnh rồi.

Thế này… Người làm bố mẹ như họ, có vẻ lại xen vào việc của người khác…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.