Bao Dưỡng Em Đi

Chương 19: Nửa đêm ở sân thượng



Editor: Tiểu Hách

Xe dừng lại ở trong một tiểu viện.

Trong khái niệm của Lâm Hoa, loại tiểu viện độc môn như thế này, chính là một căn biệt thự.

Thấy Lam Tiếu Chính xuống xe, Lâm Hoa cũng vội vàng theo sát xuống xe.

Từ bên ngoài nhìn vào, đây là một ngôi nhà thật đơn giản, hai tầng lầu nhỏ. Khoảng sân trước mặt rộng thênh thang, trồng đầy cây cỏ, xem ra cũng dùng để đậu xe.

Gian nhà tối om, không biết bên trong là không có ai hay đã ngủ hết.

“Đây là đâu?” Lâm Hoa có chút không nghĩ ra được, Lam Tiếu Chính dẫn mình đến xem một ngôi nhà? Tặng cho mình vẫn là không giống lắm...

“Nhà của tôi!” Không đợi Lâm Hoa ngắm nghía xong, Lam Tiếu Chính liền nhấc chân đi vào trong.

“Nhà anh?” Lâm Hoa có hơi kinh ngạc, Lam Tiếu Chính dẫn mình đến nhà của hắn? Đi chầm chậm theo Lam Tiếu Chính.

Lam Tiếu Chính mở cửa ra, có thể do đã lâu không ai ở, có cái cảm giác lành lạnh.

“Hôm nay đã gọi người đến dọn dẹp một chút, chắc là có thể ở rồi!” Lam Tiếu Chính ở huyền quan vừa tìm dép cho Lâm Hoa vừa nói.

Ngôi nhà này so với khách sạn gần gũi hơn một chút. Chỉ mở một cái đèn ở huyền quan, Lâm Hoa đi vào trong đánh giá nhà Lam Tiếu Chính.

Chờ tới khi hai người đều thay giày xong đi vào trong nhà, Lam Tiếu Chính mở đèn lớn ở phòng khách, làm toàn bộ căn nhà đều sáng lên.

Lúc này có thể tỉ mỉ quan sát. Phong cách thiết kế rất đơn giản, như chỗ ngồi này và bề ngoài ngôi nhà, nó đơn giản khiến cho người ta có một cảm giác thoải mái.

“Đây là nhà của tổng giám đốc ở Đài Loan?” Thấy bóng lưng của Lam Tiếu Chính chắc là đang đi đến nhà bếp, Lâm Hoa nhịn không được đứng lên tán thán.

“Ừm” Lam Tiếu Chính không có dừng lại “Cậu muốn uống gì không?”

“Tùy ý” Lâm Hoa ngồi trên ghế sofa. Ở trong nhận thức của Lâm Hoa, hiện tại giá nhà liên tục tăng vọt không giảm dưới mọi hoàn cảnh, có thể có một ngôi nhà như thế này, đó quả thật là một điều xa xỉ.

“Cũng không có gì có thể cho cậu chọn” Lam Tiếu Chính từ phòng bếp đi ra, trong tay bưng hai cái ly “Cũng chỉ có nước lọc và rượu đỏ”

“Vậy tôi uống nước lọc!”

“Cũng không có ý định cho cậu uống rượu!”

“...”

“Dẫn cậu đến phòng khách (phòng ngủ dành cho khách), đã trễ như thế, đi ngủ thôi. Ngủ ở nơi này cậu có ngại không?” Lam Tiếu Chính thấy Lâm Hoa uống nước xong, dò hỏi.

“Sao lại thế” Lâm Hoa lắc đầu, có thể đến nhà Lam Tiếu Chính, cậu còn vui mừng không kịp đấy chứ.

“Tại sao tổng giám đốc không ở chung một chỗ với ba và anh trai vậy?” Lâm Hoa nhớ đến chuyện này, Lam Tiếu Chính không ở chung một chỗ với người nhà sao?

“Đây là nhà riêng tôi tự mình mua ở bên ngoài, chỉ là thỉnh thoảng trở về nhà với bọn họ một lát” Lam Tiếu Chính dừng một chút, lại nói “Sao cậu biết tôi có anh trai?”

Biểu cảm trên mặt Lâm Hoa cũng đanh lại, mắt vô thức đảo tới đảo lui, là không nhìn đến Lam Tiếu Chính.

“Đi thôi” Lam Tiếu Chính cũng không ép buộc Lâm Hoa trả lời cái vấn đề này, thấy cậu né tránh ánh mắt của hắn, thật đúng là có vài phần ấu trĩ.

Lầu hai là phòng ngủ, có hai gian phòng, phòng ngủ chủ nhà và phòng cho khách nằm đối diện, còn có một cái sân thượng rộng mênh mông.

Thu xếp cho Lâm Hoa xong, Lam Tiếu Chính cũng trở về phòng của mình.

Lâm Hoa ở trong phòng, đi đi lại lại đánh giá. Drap trải giường là mới thay, mặt trên vẫn còn mùi thơm đã từng phơi nắng. Phía trên đầu giường có hai cái đèn ốp tường màu cam, chính giữa treo một bức tranh phong cảnh thiển sắc.

Cửa tủ treo quần áo mở ra, là lúc nãy Lam Tiếu Chính mở tủ lấy quần áo và đồ ngủ mới cho Lâm Hoa.

Lấy điện thoại xem giờ, đã gần mười hai giờ. Cầm quần áo và đồ dùng hằng ngày để thay, Lâm Hoa đi ngay đến phòng vệ sinh tắm rửa.

Đến khi nằm trên giường rồi, cậu cũng không sao ngủ được.

Nghĩ đến chuyện xảy ra hôm nay, lúc chạng vạng tối, mình còn thề thốt quyết tâm, nhưng khi đối mặt với Lam Tiếu Chính, thì chuyện gì cũng không nói ra được.

Điều này làm cho Lâm Hoa rất phiền muộn, cái tâm trạng có chuyện gì giấu ở trong lòng lại không thể nói ra khiến cho cậu có chút nóng nảy.

Suy nghĩ kỹ hơn, khi lần đầu tiên nhìn thấy Lam Tiếu Chính, còn có biểu tình của hắn lúc nghe thấy mình nói muốn được người khác bao dưỡng. Lần đầu tiên hắn đưa mình về nhà, lúc giúp mình ở nhà hàng, khi lần đầu tiên ngủ lại nhà hắn, còn có mỗi lần đưa đón sau này. Còn có lần đầu tiên Lam Tiếu Chính đến phòng trọ nhỏ của mình thì phát sinh chuyện rắc rối, lần đó còn ngủ chung một giường...

Lúc này là hoàn toàn không ngủ được.

Lâm Hoa vén chăn mỏng lên, liền mang dép đi đến sân thượng.

Thật ra lúc nãy lên lầu, Lâm Hoa liếc mắt đã nhìn thấy cái sân thượng kia, bản thân rất muốn đi tới nhìn một chút. Nhưng mà Lam Tiếu Chính bảo mình lên trên đây là để ngủ, khi đó cũng ngại bảo hắn dẫn mình đi đến sân thượng.

Tối nay ánh trăng rất tròn cũng rất sáng, còn có đèn đường ngoài phố. Lâm Hoa có thể quán sát sân thượng rõ ràng. Một bàn gỗ cùng với ghế gỗ dài đặt ở hai bên trái phải, những thứ khác thì tất cả đều là chậu hoa cảnh, một mảnh xanh biếc của sức sống. Nhất là hai cái giá hai bên thật cao, phía trên từng vòng dây leo quấn lấy.

Thì ra Lam Tiếu Chính là người yêu thích nuôi trồng cây cảnh. Vẫn hơi tối, Lâm Hoa không phân biệt rõ rốt cuộc Lam Tiếu Chính trồng cái gì, cậu căn bản vẫn chưa thấy qua.

Lâm Hoa đứng ở trên ban công sân thượng nhìn xuống, cũng không cao lắm, địa thế cũng không nhìn được bao xa, nhiều lắm chỉ có thể nhìn thấy đường phố và nhà ở xung quanh.

“Cậu làm gì ở đây?” Tiếng nói đột nhiên thốt ra dọa Lâm Hoa giật cả mình.

“Tổng giám đốc, anh... Sao anh tới đây?” Lâm Hoa nghiêng đầu, thấy Lam Tiếu Chính sóng vai cùng cậu đứng ở trên ban công, trong tay hắn còn cầm một điếu thuốc.

“Đi ra hút điếu thuốc!” Lam Tiếu Chính còn gảy điếu thuốc trong tay một cái.

“Tôi còn không biết thì ra tổng giám đốc cũng hút thuốc lá” Lâm Hoa cũng chưa từng thấy qua hắn hút thuốc.

“Chỉ là thỉnh thoảng mới hút thôi!” Lam Tiếu Chính cũng bắt đầu nhìn về phía Lâm Hoa.

Ánh trăng mờ ảo rọi vào mặt Lam Tiếu Chính, có chút mông lung, Lâm Hoa thấy không rõ sắc mặt của hắn.

Hai người nhất thời đều không nói chuyện, yên lặng nhìn đèn đường nơi xa. Trong mũi truyền đến mùi thuốc lá nhàn nhạt, còn có gió mát buổi tối thổi đến, khiến cho Lâm Hoa nhìn chằm chằm vào Lam Tiếu Chính, lại không biết mở miệng từ đâu.

Một điếu thuốc cháy hết, Lam Tiếu Chính đem dập tắt, tiện tay ném vào trong thùng rác bên cạnh bàn gỗ.

“Đi ngủ sớm một chút đi, bên ngoài cũng lạnh lắm!” Lam Tiếu Chính vỗ vỗ vai Lâm Hoa, liền xoay người lại.

“Tổng giám đốc.” Lâm Hoa thoáng cái níu lại cánh tay Lam Tiếu Chính.

Lam Tiếu Chính ngừng lại, xoay đầu lại nhìn Lâm Hoa, chờ cậu nói tiếp.

Hai người nhìn nhau một hồi, thấy Lam Tiếu Chính nhìn mình với ánh mắt đen nhánh, Lâm Hoa vẫn không phun ra được nửa chữ.

“Cậu có lời gì muốn nói?” Thấy Lâm Hoa níu kéo mình lại rề rà không nói, Lam Tiếu Chính phá vỡ yên lặng trước.

“Tổng giám đốc!” Lâm Hoa nuốt nước bọt ở yết hầu một cái “Ban đêm gió lớn, nhớ đắp chăn lên!”

Lam Tiếu Chính nghe được Lâm Hoa nói, biểu tình cứng đờ, muốn cười lại không cười được.

“Tôi biết rồi!” Cố nén cười, Lam Tiếu Chính vỗ vỗ tay của Lâm Hoa, lại muốn đi vào trong.

“Tổng giám đốc!” Lâm Hoa tiến lên từng bước, đồng thời gắt gao nắm lấy tay áo ngủ của Lam Tiếu Chính thật chặt.

“Làm sao vậy?” Lam Tiếu Chính lại không thể làm gì khác hơn là dừng lại, sau đó chờ đợi Lâm Hoa.

“Chuyện là...” Mặt của Lâm Hoa hiện tại kìm nén đến đỏ bừng, dưới ánh trăng mơ màng, ấp a ấp úng nói.

“Lâm Hoa!” Lam Tiếu Chính kêu Lâm Hoa một tiếng.

“Tổng giám đốc, chăn mỏng có thể bị lạnh không?”

“Không”

“À”

“Cậu còn chuyện gì không?” Thấy Lâm Hoa một bộ dạng vẫn chưa nói xong, Lam Tiếu Chính nhịn không được hỏi.

Lâm Hoa nắm tay áo Lam Tiếu Chính, tay vô thức bấu chặt lại, thật chặt, cũng mau chóng bấu mình đến đau đớn.

“Tổng giám đốc, anh... Tại sao anh đối với tôi tốt như thế?” Lâm Hoa khẽ hỏi, thanh âm còn vô thức mang theo run rẩy.

Lam Tiếu Chính khẽ cười, nghe được tiếng cười của hắn, Lâm Hoa đang cúi thấp liền ngước lên, nhìn chằm chằm vào hắn.

“Cậu giống như một đứa bé, là sếp đều sẽ chăm sóc cậu thôi?”

“Sếp nào cũng chăm sóc nhân viên của mình nhiều vậy ư?” Lâm Hoa không có ý buông tha, cố chấp tiếp tục hỏi.

“Vậy cậu cảm thấy tôi nghĩ thế nào?” Lam Tiếu Chính cũng thành thật vứt bỏ ý định hiện tại là đi vào trong, trầm tĩnh lại, nhìn Lâm Hoa.

“Tổng giám đốc, anh thích tôi sao?” Thanh âm của Lâm Hoa có thể so với muỗi, vừa nhỏ vừa nhẹ, còn mang theo chút run rẩy.

Lam Tiếu Chính có chút sửng sốt, ý của lời này có mấy nghĩa, Lâm Hoa muốn biểu đạt ý gì, Lam Tiếu Chính hiểu được là rõ ràng.

“Cậu... Cậu chính là giống như một đứa trẻ, sao mà không thích cậu” Lam Tiếu Chính im lặng hồi lâu, mới nhẹ giọng nói ra.

“Anh thừa biết tôi không phải ý đó!” Lâm Hoa có chút nóng nảy, Lam Tiếu Chính không thể cứ như vậy trả lời qua loa với mình, mình rõ ràng là cảm thấy hắn đối với mình khác biệt. Cái loại khác biệt này khiến cho Lâm Hoa cũng cảm nhận rõ ràng, sao hắn có thể phủ nhận?

“Vậy ý của cậu là gì?”

“Tôi... Tôi...” Lâm Hoa ngược lại nói không ra lời, câu nói vừa rồi cũng đã mau chóng dùng hết dũng khí của cậu.

“Đã trễ như vậy, cậu cũng mau đi ngủ đi, đừng suy nghĩ bậy bạ cả ngày!”

“Tổng giám đốc!” Thấy Lam Tiếu Chính muốn đi, luồng dũng khí của Lâm Hoa dường như đã di chuyển trở lại, tiến lên một bước từ phía sau ôm lấy Lam Tiếu Chính.

Hai cánh tay siết chặt hông của hắn, Lâm Hoa cảm giác được toàn thân mình đều đang run rẩy, lời nói ra cũng có chút đứt quãng:

“Tổng giám đốc, tôi... tôi là muốn hỏi, muốn hỏi anh thích tôi không?”

Lam Tiếu Chính cảm giác được cả người Lâm Hoa đều đang run rẩy, nhưng hai tay siết chặt vô cùng, thật giống như không lấy được đáp án của hắn, thì cậu sẽ không buông tay.

“Lâm Hoa!”

Nghe được Lam Tiếu Chính nói, Lâm Hoa thả lỏng tay một chút, bỗng nhiên lại siết chặt, sau đó chờ Lam Tiếu Chính nói.

“Sao tôi có thể không thích cậu chứ, tôi buồn ngủ rồi!” Nói xong, cương quyết đẩy tay Lâm Hoa ra, bước nhanh đi vào trong phòng.

“Tổng giám đốc!” Lâm Hoa ở phía sau Lam Tiếu Chính lớn giọng gọi hắn một tiếng, bây giờ cậu có chút đứng không vững, đây rõ ràng xem như là từ chối sao?

Cơ thể Lam Tiếu Chính dừng một chút “Khuya lắm rồi, cậu mau chóng đi ngủ đi!” Không quay đầu lại, trực tiếp đi trở về phòng của mình.

Lâm Hoa thoáng cái liền đứng không vững, ngồi trên mặt đất, nước mắt trong hốc mắt rơi xuống.

End chap 19

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.