Bao Dưỡng Em Đi

Chương 20: Kết quả tất nhiên



Editor: Tiểu Hách

Khi Lam Tiếu Chính về đến phòng, đầu luôn luôn trấn tĩnh nhưng không biết đang suy nghĩ gì.

Đối với lời thổ lộ đột ngột của Lâm Hoa, Lam Tiếu Chính có chút bất ngờ. Hắn cảm thấy mình đối với cậu giống như đối với Đình Chính, xem cậu như em trai, thậm chí là một đứa trẻ, mà không phải là người yêu.

Có phải là mình đối với cậu ta quá tốt không, mới để cho cậu ta nảy sinh cảm giác bất đồng, hay là trong lúc vô ý mình đã biểu đạt cái ý này nhỉ?

Đầu của hắn hoàn toàn đều nghĩ chính là chuyện của Lâm Hoa, thỉnh thoảng bóng dáng Đình Chính chợt hiện lên, cái thằng em từng rất đáng yêu và nhút nhát như thế, nhưng đôi khi lại lớn gan.

Sau khi Lam Tiếu Chính đi, Lâm Hoa ngồi trên ban công, không ngồi dậy nổi. Bản thân đã có chút mờ mịt, trong đầu trống rỗng.

Nhưng mà, cậu có thể nhận biết rõ, Lam Tiếu Chính đang giả bộ ngốc, gián tiếp từ chối mình.

Hắn từ chối mình.

Ban đêm gió hơi lạnh, Lâm Hoa mặc áo ngủ tay dài, nhưng cũng cảm giác được có chút lạnh.

Thế nhưng Lâm Hoa không muốn di chuyển, cũng không có sức lực động đậy. Vừa rồi ôm chằm Lam Tiếu Chính từ phía sau, cậu đã dùng hết tất cả sức lực.

Lâm Hoa cuộn mình lại thành một cục, ngồi ngẩn ngơ, nước mắt trên mặt đã khô rồi. Dần dần đầu càng ngày càng trầm tư, đã quên qua bao lâu, Lâm Hoa cảm thấy mình không có ý thức.

Sáng hôm sau lúc mặt trời mọc, nhiệt độ giảm xuống vào ban đêm lại bắt đầu tăng lên.

Một buổi tối Lam Tiếu Chính ngủ cũng không yên giấc, trời vừa sáng, đã thức dậy.

Chờ Lam Tiếu Chính thu dọn xong, khi bước ra cửa phòng, mắt cố ý liếc nhìn đến ban công.

Lúc thấy Lâm Hoa cuộn tròn mình ở trên ban công, Lam Tiếu Chính bỗng nhiên nhíu chân mày một cái.

Kéo ra cánh cửa kính, Lam Tiếu Chính thấy Lâm Hoa dựa vào bên trong vách tường, mắt khép lại, giống như đang ngủ, nhưng ngủ vô cùng bất an.

“Lâm Hoa?” Lam Tiếu Chính đi tới trước mặt cậu, nhẹ giọng gọi cậu một tiếng.

Lâm Hoa không có phản ứng, nhìn cái bộ dáng này, chẳng lẽ cậu ta ở lại trên ban công suốt đêm?

Lam Tiếu Chính ngồi chồm hổm xuống, lắc lắc Lâm Hoa.

“Lâm Hoa, tỉnh dậy đi!”

Lâm Hoa mơ mơ màng màng mở mắt ra, trong ánh mắt hiện đầy tơ máu đỏ, mặt tràn đầy hốc hác.

“Tổng giám đốc!” Lâm Hoa có chút mơ hồ gọi Lam Tiếu Chính một tiếng, rồi nhắm mắt lại ngủ tiếp, khóe mắt còn xẹt qua một giọt nước mắt.

“Lâm Hoa!” Lam Tiếu Chính lại gọi cậu một tiếng, hắn có chút lo lắng và đau lòng.

Tay đưa ra muốn lau giọt nước rơi trên mặt Lâm Hoa, lúc sờ lên mặt cậu, có hơi nóng.

Trong lòng Lam Tiếu Chính giật mình, cậu thực sự ngủ cả đêm ở trên ban công. Tay phủ lên cái trán Lâm Hoa, nơi đó nhiệt độ càng cao.

Vào đêm khuya gió lạnh thổi suốt đêm, còn ở dưới tình huống tâm trạng hết sức sa sút, cho nên Lâm Hoa phát sốt.

Ôm ngang Lâm Hoa, Lam Tiếu Chính liền hướng phòng khách đi đến. Cậu vốn thấp bé, người cũng rất gầy, bế lên chỉ cần một cái như thế này.

Lúc đi đến phòng khách, Lâm Hoa mở mắt, liền thấy gương mặt của Lam Tiếu Chính. Đổi tư thế ngủ, cậu cũng có chút thanh tỉnh.

“Tổng giám đốc!” Lâm Hoa làm rõ tình huống, muốn nhảy xuống từ trong lòng Lam Tiếu Chính.

“Cậu đừng động!” Lam Tiếu Chính cúi đầu quát một tiếng, Lâm Hoa trong nháy mắt vẫn không nhúc nhích, còn hô hấp cũng trở nên có một chút dè dặt thế kia.

Lam Tiếu Chính thật không biết làm sao, Lâm Hoa rõ ràng là sợ mình như thế này, nhưng tại sao lại dám hỏi đến cái vấn đề lớn mật như vậy.

Đặt Lâm Hoa lên trên giường, Lam Tiếu Chính kéo chăn đắp lên cho cậu.

“Cậu ở suốt đêm trên ban công?” Giọng nói của Lam Tiếu Chính nghe có chút lạnh lùng không ra hỉ nộ.

Lâm Hoa thấy Lam Tiếu Chính thật giống như thờ ơ như không, cắn cắn môi dưới, gật đầu.

Chân mày Lam Tiếu Chính rõ ràng nhíu lại “Cậu không biết bên ngoài rất lạnh à? Tại sao không vào phòng ngủ?”

Lâm Hoa thấy ánh mắt của Lam Tiếu Chính, một tầng hơi nước tích trữ lại nổi lên. Nhưng vẫn cố gắng mở to, nhìn hắn, có chút bướng bỉnh.

Khẽ thở dài một tiếng “Cậu lên cơn sốt, tôi đi mua thuốc cho cậu, cậu trước tiên nằm nghỉ ngơi cho khỏe!” Nói xong, Lam Tiếu Chính đang ngồi ở bên giường liền đứng lên, đi ngay ra ngoài cửa.

Trước khi đóng cửa, Lam Tiếu Chính còn cố ý căn dặn Lâm Hoa đừng ngồi dậy.

Vì cái nhà này đã mấy tháng không có ai ở, tuy rằng có người thỉnh thoảng đến quét dọn, thế nhưng thuốc lại không có sẵn. Lam Tiếu Chính cũng chỉ có thể đi ra bên ngoài mua.

Sau khi Lam Tiếu Chính đi, Lâm Hoa mới cảm giác được cả người mình đều có chút đau nhức, càng không có sức lực gì hết.

Đầu càng mê man, có chút rối loạn nghĩ không ra một đầu mối gì. Đưa tay sờ sờ trán, có chút nóng, xem ra thật là có hơi sốt.

Cố gượng ngồi dậy, Lâm Hoa xuống giường. Nhìn tấm gương trong phòng vệ sinh, mặt mình có chút tiều tụy, thoạt nhìn còn có chút tính trẻ con, không có trắng như mọi ngày, thần sắc có bệnh ửng lên một chút hồng. (Chắc tại bị sốt nên mặt đỏ hồng lên)

Thảo nào Lam Tiếu Chính không thích mình. Mình hiện tại không có điểm nào đáng để cho người ta chú ý, đã hai mươi sáu tuổi, nhưng lại mọc ra một mặt học sinh, còn là cái loại này ngũ quan bình thường.

Dùng sức kéo kéo da mặt, kéo có chút đau đớn, cuối cùng nước mắt nhịn đã lâu chảy xuống.

Đây là đau, không phải là buồn.

Miễn cưỡng rửa mặt, đổi lại y phục của mình, Lâm Hoa liền hướng phía ngoài phòng chạy đi.

Lam Tiếu Chính công khai nói từ chối mình, Lâm Hoa cảm thấy bản thân còn có lý do gì nương nhờ trong nhà người ta, còn chờ người ta tới chăm sóc mình sao?

Có chút buồn cười.

Thật vất vả gọi xe taxi tới, Lâm Hoa trực tiếp trở về khách sạn.

Thật ra Lam Tiếu Chính cũng không đi ra ngoài bao lâu, cách nơi này không xa có một tiệm thuốc. Thế nhưng Lâm Hoa chính là ở trong khoảng thời gian này đi rồi.

Chờ đến khi Lam Tiếu Chính về đến nhà, vội vàng đi lên lầu. Lúc mở cửa phòng Lâm Hoa, lại không thấy bóng dáng của cậu.

Giường chiếu cũng không có thu dọn, vẫn là bộ dạng vén lên lộn xộn, bộ quần áo ngày hôm qua Lâm Hoa mặc tới cũng bị cậu mặc trở lại, bộ đồ ngủ tối qua cậu mặc thì vắt lên trên cái giá treo khăn.

Thật ra Lâm Hoa rất muốn thu dọn, cũng không muốn để lộn xộn tùm lum như vậy mà đi, bản thân vẫn muốn lưu lại cái ấn tượng tốt cho Lam Tiếu Chính.

Thế nhưng Lâm Hoa lại sợ Lam Tiếu Chính sẽ trở về, vẫn là cứ như thế vội vàng chạy đi. Nếu hắn đã không quan tâm mình, cần gì phải lưu lại ấn tượng tốt làm chi?

Tuy rằng chạy ra được như vậy, ý nghĩa gì cũng không có. Tuy rằng vẫn sẽ gặp mặt hắn, nhưng mà Lâm Hoa không muốn ở dưới tình huống như thế này lại ở chung một chỗ với Lam Tiếu Chính.

Lam Tiếu Chính có chút tức giận, Lâm Hoa này luôn là lỗ mãng bộp chộp như vậy, bản thân còn đang phát sốt, lại chạy ra ngoài, thậm chí cũng không chào hỏi với mình.

Ném thuốc hạ sốt và thuốc giảm đau vừa mới mua về vào thùng rác, Lam Tiếu Chính liền đi xuống lầu.

Vừa xuống lầu, trong lòng Lam Tiếu Chính buồn bã. Ngày hôm qua hắn đối đãi với Lâm Hoa như vậy, còn mong đợi người ta đối đãi tử tế với mình à? Nếu như thay đổi một người khác, trong lòng chỉ sợ cũng không dễ chịu.

Không biết Lâm Hoa có đi về khách sạn hay không, cậu ta còn sốt, không biết có xảy ra chuyện gì ở giữa đường không?

Trong lòng thầm thở dài một hơi.

Lam Tiếu Chính đột nhiên phát hiện bản thân thật là càng ngày càng không thể nói lý, thái độ đối đãi với Lâm Hoa như thế thật là có chút ám muội bất minh. Thảo nào Lâm Hoa lại có cảm giác nhận thức như vậy, ngay cả bản thân hắn cũng cảm thấy mình đối với Lâm Hoa quan tâm dường như quá mức, quá … Quá khác biệt.

Xoay người lên lầu, Lam Tiếu Chính nhặt lên thuốc vừa mới bỏ, liền lái xe đi đến khách sạn.

Lại nói, sau khi Lâm Hoa trở về khách sạn, có hơi choáng váng liền trở về phòng ngủ. Bản thân thực sự cấp bách cần ngủ một giấc, cái đầu nặng khủng khiếp. Hơn nữa tối qua cuộn tròn lại một cục, ngủ khẳng định cũng là không thoải mái.

Mơ mơ màng màng nghe được có người gõ cửa, Lâm Hoa cũng không có ý muốn rời giường đi mở cửa.

Trong lúc mông lung cảm giác được có người đút mình uống thuốc và uống nước, thế nhưng Lâm Hoa chính là không mở mắt ra nổi.

Đến lúc Lâm Hoa tỉnh lại, đã chạng vạng tối, ngoài trời chỉ còn lại một cái ánh tà dương.

Đầu quay một vòng, Lâm Hoa liền thoáng thấy Lam Tiếu Chính ngồi trên ghế sofa đơn bên phải góc giường.

“Cậu tỉnh rồi?” Thấy Lâm Hoa tỉnh, Lam Tiếu Chính đứng lên, đi tới bên giường, cúi đầu nhìn cậu.

Tay xoa xoa cái trán của Lâm Hoa “Hạ sốt rồi!”

Lâm Hoa vẫn không có hé răng, cứ như vậy nhìn Lam Tiếu Chính.

Yên lặng một hồi, vẫn là Lam Tiếu Chính mở miệng “Cậu có đói bụng không? Tôi gọi cho cậu chút đồ ăn nhé!”

Được Lam Tiếu Chính vừa nhắc nhở như thế, Lâm Hoa mới nhớ tới, mình đã một ngày chưa ăn cái gì.

Hà cớ gì phải làm khó dễ cái bụng của mình, Lâm Hoa gật đầu.

“Tôi muốn húp cháo thịt nạc và trứng bắc thảo!” Lâm Hoa còn đưa ra yêu cầu của mình.

Trong QT dịch là trứng muối, nhưng từ gốc trong bản Raw mình tra trên Baidu thì chính xác là loại trứng bắc thảo hoặc bách thảo ở bên mình hay gọi.

Nghe được Lâm Hoa mở miệng, Lam Tiếu Chính cười khẽ một tiếng “Biết rồi”

Thấy Lam Tiếu Chính xoay người ra cửa, Lâm Hoa ngồi dậy, kê một cái gối đầu ở sau lưng, liền dựa vào đầu giường, chờ hắn.

Lúc Lam Tiếu Chính trở lại, thì thấy Lâm Hoa đang cầm di động, ngẩn người dựa vào đầu giường, ánh mắt thì rơi trên điện thoại di động, nhưng con ngươi lại không có di chuyển. Hắn tiến đến, cậu cũng không có phát hiện.

Tới gần Lâm Hoa, hắn liếc nhìn điện thoại trên tay cậu một cái.

Chỉ là màn hình khóa, cũng không đăng nhập vào cái gì. Thế nhưng chính là cái màn hình khóa kia, làm cho Lam Tiếu Chính lại sững sờ trong nháy mắt.

Cái hình kia hẳn là tấm hình mình chụp một mình đặt ở phòng ngủ.

Lặng lẽ đặt thức ăn trong tay ở trên tủ đầu giường, Lam Tiếu Chính ho nhẹ một tiếng “Lâm Hoa, ăn đi!”

Một tiếng gọi này, dọa Lâm Hoa giật mình, điện thoại trong tay, cũng thiếu chút nữa bay ra ngoài.

“Tổng... Tổng giám đốc.” Lâm Hoa có chút lắp bắp gọi Lam Tiếu Chính.

“Nhìn cái gì? Mà chăm chú như thế?”

“Hổng... Hổng có gì!” Lâm Hoa cẩn thận cất xong điện thoại. Vừa rồi ngẩn người với cái ảnh chụp của hắn, cũng không có cảm nhận được hắn đi vào.

“Ăn cháo đi!” Lam Tiếu Chính bưng cái bàn nhỏ lên trên giường Lâm Hoa, trên bàn có cháo và dưa muối.

“Không cần như vậy đâu!” Lâm Hoa cảm thấy mình chỉ là cảm mạo mà thôi, còn phải ăn ở trên giường, làm giống như bị bệnh nặng nguy cấp gì đó không chữa khỏi.

“Tùy cậu!” Lam Tiếu Chính cất xong cái bàn ở trên giường, liền đứng qua một bên.

Lâm Hoa ngơ ngác ngồi ở trên giường, thấy gì đó trước mắt, lại nhìn Lam Tiếu Chính đang ngoảnh mặt làm ngơ đứng ở cạnh giường.

Bây giờ Lâm Hoa nghĩ cậu ở trên giường ăn cũng không đúng, cầm ra ngoài phòng khách ăn cũng không thích hợp.

Cảm thấy ủy khuất, cậu bây giờ thực sự cảm thấy rất ủy khuất. Nếu như Lam Tiếu Chính đã quan tâm mình tại sao không quan tâm tốt hơn một chút, vậy thì mình đâu cần phải chuốc lấy tình cảnh xấu hổ? Không mặn không nhạt thế này là ý tứ gì.

Nếu quả thật là từ chối mình, chán ghét mình, sao lại không dứt khoát mặc kệ mình, còn muốn đút mình uống thuốc uống nước, chăm sóc mình.

Suy nghĩ một chút, nước mắt liền rơi xuống, từng giọt từng giọt, làm nhòe tấm chăn.

End chap 20

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.