Có đôi khi cuộc sống giống như bọt khí CO2 trong nước ngọt có ga, lúc mới bắt đầu luôn không ngừng sủi bọt mãnh liệt, đến khi yên ả cho dù bạn có dùng sức khuấy động nó, nó cũng không trào ra ngoài.
Ngày thứ hai thật là một ngày làm cho người ta chán ghét, Lâm Hoa có chút mệt mỏi từ trên giường đứng lên. Snorlax, mẹ và việc mất điện thoại là ba điều trọng điểm làm sụp đổ, Lâm Hoa cảm thấy cuối tuần này quả thực xui xẻo. Mua một cái điện thoại mới, lập tức gọi ngay cho mẹ, từ chối cô nàng kia. Nghe được giọng nói hậm hực tức giận của mẹ, Lâm Hoa cũng đành chịu thôi!
Trong cái rủi còn có cái may, ví tiền quay về trở lại. Như đã nói qua, vị tiên sinh kia thoạt nhìn giống như một doanh nhân thành đạt, trời nóng nực còn mặc áo sơ mi chỉnh tề, dáng dấp nhìn cũng bảnh bao. Mình khi nào mới có thể giống được như vậy chứ? Lâm Hoa bất chợt phát hiện bản thân gần đây có hơi than vãn quá nhiều.
Đi làm đi làm thôi, kiếm tiền vẫn là chuyện quan trọng.
Lâm Hoa vừa đến công ty đã bị tổ trưởng gọi đến phòng làm việc.
Thăng chức? Lâm Hoa cảm thấy cái chức vụ này thật là thăng cấp? Nhưng mà, tăng lương là thật! Năm trăm đồng chính là một tháng tiền cơm của mình đó! (Từ 4 ngàn thành 4 ngàn rưỡi)
Lâm Hoa bắt đầu thu dọn đồ đạc, phải đi nhậm chức chức vụ mới ngay lập tức.
Mặt khác, Lam Tiếu Chính cũng chính thức nhậm chức vào ngày thứ hai, trở thành tổng giám đốc của công ty chi nhánh Đại Lục, cũng chính thức tiếp quản cái công ty này. Khi Lam Tiếu Chính lái xe chạy đến công ty, thoáng nhìn chỗ ngồi kế bên tài xế sớm đã trở thành chỗ ngồi của cái Iphone hàng nhái, có chút bất lực chán nản. Thở dài, Lam Tiếu Chính đánh tay lái, bắt đầu cuộc sống đi làm của mình ở Đại Lục.
—————————►.◄—————————
Lâm Hoa sắp xếp đồ dùng của mình lên bàn, vừa mới biết cấp trên của mình là mỹ nữ nổi tiếng ở công ty, chị Trần vừa giỏi giang lại cứng cỏi. Chị Trần là trợ lý của tổng giám đốc, vậy hiểu rõ công việc của mình sau này dám chắc không được thảnh thơi nữa. Lâm Hoa thở dài, nghĩ lúc đó mình mới vào công ty, còn từng thầm mến bà chị này lớn hơn mình những năm sáu tuổi.
Tuổi trẻ thực sự là không hiểu chuyện.
Nhìn phòng họp khép kín, tổng giám đốc mới đến của mình đang ở bên trong mở cuộc họp cấp cao với các lãnh đạo trong công ty. Sáng sớm, người trong công ty đều bận rộn, mở cuộc họp, chỉnh sửa tài liệu, làm Lâm Hoa nhìn đến đầu óc choáng váng. Thậm chí đến bây giờ, cậu cũng chưa nhìn thấy mặt mũi của tổng giám đốc mà mọi người đang bàn tán.
Hướng tới cái đống văn kiện chưa kịp chỉnh sửa vào tuần trước, Lâm Hoa dứt khoát nhét tất cả vào thùng rác. Công việc trước kia cũng không cần làm, nói cho cùng đều là một ít việc vặt vãnh không đáng kể. Trên bàn làm việc đã không còn bừa bộn, Lâm Hoa duỗi người.
Cánh tay mới vừa thả lỏng, cửa phòng họp liền mở ra. Lâm Hoa nhìn chằm chằm vào người đàn ông đi đằng trước.
Ơ? Đây không phải là người hôm đó đã trả ví tiền cho mình sao? Lẽ nào anh ta chính là tổng giám đốc mới đến của mình? Kế đó Lâm Hoa bỗng nhiên nhớ đến câu nói cuối cùng cậu đã nói ở trong quán cà phê, trên mặt không biết bị sao, có hơi nóng nóng. Lâm Hoa thấy Lam Tiếu Chính có cho cậu một cái nhìn trong tích tắc, trên mặt cũng không có lộ ra biểu cảm gì khác.
Hóa ra đã quên mình. Cảm ơn trời đất, chuyện mất mặt vẫn chỉ một mình mình biết là tốt rồi.
Một hàng người đi ngang qua Lâm Hoa, phó tổng ở đại sảnh vỗ tay triệu tập mọi người.
“Mọi người chú ý một chút, đây chính là tổng giám đốc Lam Tiếu Chính của chúng ta do tổng công ty phái tới, Lam tổng!”
“Chào mọi người, tôi là Lam Tiếu Chính, sau này chúng ta sẽ cùng nhau làm việc ở công ty này” Giọng của Lam Tiếu Chính trầm thấp nhưng hơi lộ ra lãnh đạm, toàn bộ người ở trong đại sảnh lúc này cũng tỏ ra khác thường rõ ràng.
Lâm Hoa không tiếp tục lắng nghe Lam Tiếu Chính phát biểu, vội vàng lách người qua đám đông, đi đến nhà vệ sinh.
Trên đường đi, Lâm Hoa đều nghe được những lời thế này:
“Tổng giám đốc mới tới đẹp trai ghê, không biết đã kết hôn chưa?”
“Đúng đó, nếu như chưa lập gia đình, phải đi quyến rũ anh ta. Nhưng mà, không chừng ảnh cũng kết hôn rồi!”
“Mấy chụy đừng mơ mộng, tổng giám đốc có thể để mắt đến mấy chụy à?”
“Xííííí, cưng cũng xem lại cái diện mạo của cưng đi, tổng giám đốc chắc cũng không thể nào để mắt đến cái bản mặt của cưng đâu!”
Và sau đó mấy cô nàng này chí chóe công kích lẫn nhau.
Giời ạ. Lâm Hoa lại bắt đầu thừa dịp cảm thán, nếu như mình là con gái thì tốt rồi, tìm một tên đàn ông thiệt giàu có gả cho hắn, tội gì giống như bây giờ đã hai mươi sáu tuổi mà ngay cả một cô bạn gái cũng không có? Cho dù không lấy chồng, được bao dưỡng cũng tốt mà!
Ôi… Hừ hừ hừ, Lâm Hoa nhanh chóng dùng nước lạnh hắt vào mặt mình. Nhất định là trời quá nóng, khiến cho thần chí của mình gần như mơ hồ.
—————————►.◄—————————
“Lâm Hoa, cậu làm việc ở công ty đã ba năm?” Chị Trần ở trong phòng làm việc của cô, bắt đầu nhậm chức mới phát biểu.
Lâm Hoa nhanh chóng gật đầu.
Chị Trần mỉm cười, gương mặt trang điểm, lại làm cho người ta nhìn không ra cô đã ngoài ba mươi.
“Tổng giám đốc của chúng ta là mới nhậm chức, phải làm việc thật giỏi, thể hiện tốt một chút biết chưa?”
Lâm Hoa vẫn là gật đầu.
“Tốt lắm” Chị Trần từ ghế làm việc đứng lên “Đi với tôi một chuyến đến phòng làm việc của tổng giám đốc!”
Đi theo sau chị Trần, đến giữa phòng làm việc của mình và phòng họp bên cạnh là phòng làm việc của tổng giám đốc.
“Tổng giám đốc” Sau khi gõ cửa, Lâm Hoa lên tiếng chào hỏi có chút yếu ớt. Lam Tiếu Chính nhìn người đi vào, lúc liếc nhìn Lâm Hoa, khóe mắt rõ ràng chớp một cái.
“Tổng giám đốc, đây là Lâm Hoa, trợ lý riêng của ngài!” (chỉ là phụ tá làm việc vặt, cái bà Trần mới chính thức)
Lam Tiếu Chính gật đầu “Đưa cái bảng kế hoạch quý này và bảng doanh thu của quý trước cho tôi!”
“Đã biết, tổng giám đốc” Chị Trần nói xong liền rời khỏi, chân của Lâm Hoa cũng nhấc lên muốn đi theo chị Trần ra ngoài.
“Lâm Hoa, cậu ở lại!”
Lâm Hoa dừng lại, trơ mắt nhìn chị Trần đi ra ngoài, cậu không thể làm gì khác hơn từ từ xoay người lại.
“Tổng giám đốc, ngài có chuyện gì?” Đầu cúi thấp, thì thầm hỏi.
“Di động của tôi đâu?” Lam Tiếu Chính từ trên ghế đứng lên, đi tới trước mặt Lâm Hoa, thấy đỉnh đầu của cậu... Chính là đỉnh đầu của cậu, cái đầu cúi thấp, như một quả cầu bông (pom poms).
Pom poms: là hai quả cầu bông dùng cho các cô gái trong đội cổ vũ của các trận đấu rất phổ biến ở Mỹ.
Chỉ vừa vặn có thể tới vai Lam Tiếu Chính.
“Hả?” Lâm Hoa có chút kinh ngạc ngẩng đầu.
“Điện thoại của tôi!” Lam Tiếu Chính thấy dáng vẻ của Lâm Hoa có chút sững sờ không hiểu rõ tình huống, ở trong lòng thở dài một hơi.
“Điện thoại gì? Điện thoại của tổng giám đốc đã mất sao?” Lâm Hoa có chút thắc mắc, tại sao muốn tìm di động lại phải tìm tôi?
Ơ? Chẳng lẽ nói ngày đó bị đụng trúng không trả lại điện thoại cho anh ta? Không đúng nha, mình rõ ràng đã trả lại cho anh ta mà.
“Điện thoại của cậu đâu?” Lam Tiếu Chính thật sự hết cách.
“Làm mất trên xe buýt rồi” Lâm Hoa vẫn còn có chút buồn bực, cái ông sếp mới tới này vì cái gì hỏi chuyện điện thoại với mình.
Lam Tiếu Chính yên lặng trở về chỗ ngồi “Hết giờ làm chờ tôi một lát, tôi đưa điện thoại cho cậu!”
“Hở?” Hiện tại, Lâm Hoa hoàn toàn không hiểu rõ là chuyện gì luôn.
“Chúng ta cầm nhầm điện thoại của nhau, điện thoại của cậu ở chỗ tôi, sau giờ làm tôi đưa cho cậu” Lam Tiếu Chính xoa xoa cái trán, không muốn tiếp tục dây dưa với cái nhân viên nhỏ này nữa.
Lâm Hoa chớp mắt lia lịa, nhớ lại tình huống hôm đó mình đụng vào Lam Tiếu Chính.
“Ôi chao” Lâm Hoa trong nháy mắt kêu lên.
Lam Tiếu Chính bị tiếng kêu bất thình lình của cậu dọa sợ.
“Xin lỗi, tổng giám đốc. Cái kia, điện thoại của ngài đã làm mất trên xe buýt, tôi sẽ đền cho ngài một cái mới!”
“Không cần, cậu đi ra ngoài trước đi!” Lam Tiếu Chính nói xong phất phất tay, muốn đuổi người ra ngoài.
” Sao vậy được? Tổng giám đốc, là tôi làm mất, tôi sẽ đền một cái cho ngài. Ngài là muốn loại kiểu dáng đó hay kiểu dáng khác? Hôm qua tôi mới đi dạo khu chợ bán sỉ…” Lúc nói đến bốn chữ cuối cùng, vừa đúng lúc Lam Tiếu Chính khó chịu nhìn cậu một cái.
Lâm Hoa hoảng sợ, vội vàng im miệng, chợ bán sỉ..., ông trời chứng minh, Lâm Hoa thật sự không phải cố ý.
“Haizzz” Lam Tiếu Chính khẽ thở dài một hơi “Tôi nói không cần”
Lâm Hoa cúi đầu, im lặng hơn nửa ngày.
“Cậu còn chuyện gì sao?” Lam Tiếu Chính thấy cậu im lặng hơn nửa ngày.
“Không có. Tổng giám đốc, tôi đi trước!”
Nhận được cái gật đầu ra hiệu của Lam Tiếu Chính, Lâm Hoa lặng lẽ rời khỏi phòng làm việc của tổng giám đốc.