Cuối tuần qua thật sự vui vẻ, Tô Trạch Lạc tâm tình tốt vẫn luôn duy trì đến tiết đầu thứ hai.
Chỉ lo cùng nam nhân bên nhau, căn bản không nhớ rõ có loại làm luận văn này.
"Không thể nào, cậu một chút cũng chưa viết?"
Bên cạnh chính là nữ sinh cùng một đạo sư, gọi Trương Mẫn.
"Tôi quên mất."
Tô Trạch Lạc cũng có loại cảm giác tai vạ đến nơi, lão sư này có tiếng nghiêm túc, không biết chờ lát nữa muốn chết như thế nào, nói không chừng cuối kỳ còn sẽ không đạt tiêu chuẩn......
"Cậu trước chép bài một chút đi, nói không chừng hôm nay không kiểm tra."
Tô Trạch Lạc gật gật đầu. Cũng không có biện pháp khác, sớm biết hôm nay liền tới sớm một chút.
Dù múa bút thành văn như thế nào, mười phút lúc sau lão sư vẫn tới.
Trương Mẫn cho Tô Trạch Lạc một ánh mắt thương mà không giúp gì được.
"Các bạn học, luận văn đều viết xong sao?"
Lão sư vừa tiến đến liền ném xuống một quả bom, mỗi người cảm thấy bất an, Tô Trạch Lạc biết không chỉ mình, một người quên, trong lòng âm thầm thở dài nhẹ nhõm một hơi.
"Hôm nay liền không kiểm tra rồi, chúng ta ngày mai lại kiểm tra."
Lão sư nhìn quanh một vòng, đại phát từ bi nói.
Phía dưới một mảnh thỏ ra, không ít người đều thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Tô Trạch Lạc nghĩ đến buổi sáng Trương Mẫn giúp mình, có chút ngượng ngùng cự tuyệt.
"Như vậy a...... Một người ăn cơm hảo đáng thương......"
"Bằng không, cậu cùng chúng tôi cùng nhau ăn đi." Tô Trạch Lạc không đành lòng nói.
"Không tốt lắm đâu......".
"Không có việc gì." Tô Trạch Lạc cười cười, hào phóng.
"Thúc thúc, đây là đồng học của tôi."
Tô Trạch Lạc bước nhanh đi đến trước mặt Cung Linh, cố ý tăng thêm hai chữ thúc thúc.
Cung Linh nhướng mày, rất có hứng thú nhìn cậu.
"Chào thúc thúc, cháu là Trương Mẫn." Trương Mẫn mặt đỏ hồng đối Cung Linh nói.
"Xin chào."
Cung Linh gật gật đầu, liếc mắt có khác thâm ý nhìn Tô Trạch Lạc, Tô Trạch Lạc lập tức lộ ra nụ cười lấy lòng.
Tô Trạch Lạc theo thói quen ngồi ở ghế phụ, Trương Mẫn thức thời mà ngồi phía sau.
"Đúng rồi, cậu ăn cái gì?" Tô Trạch Lạc hỏi.
"Món gì tôi cũng đều có thể ăn." Trương Mẫn rụt rè nói.
"Nga. Thúc thúc, ngài tính toán mang chúng tôi đi ăn cái gì?" Tô Trạch Lạc nghịch ngợm.
Cung Linh ác ý, "Ăn thịt thỏ thế nào?"
"Đừng...... Tôi không dám."
Tô Trạch Lạc biết Cung Linh cố ý, đang muốn phản bác, Trương Mẫn đột nhiên nhỏ giọng mở miệng.
Cuối cùng tùy tiện tìm một nhà hàng, Trương Mẫn ngượng ngùng gọi hai món chay, thời điểm ăn cơm cũng không thấy Trương Mẫn ăn thịt, Tô Trạch Lạc cho rằng nàng là ngượng ngùng, còn cố ý giúp nàng gắp đồ ăn.
Cơm nước xong, Cung Linh lái xe đưa Trương Mẫn về trường học, Tô Trạch Lạc tiếp tục ngồi trên xe về nhà.
"Anh nói đồng học tôi có phải coi trọng anh hay không?"
Tô Trạch Lạc đột nhiên mở miệng.
Cung Linh vốn đang có chút sinh khí Tô Trạch Lạc trên bàn cơm giúp Trương Mẫn gắp đồ ăn sự, vừa nghe lời này liền phá công bật cười.
"Tôi nghiêm túc mà."
Vừa mới trên bàn cơm ánh mắt Trương Mẫn nhìn lén Cung Linh!!! Ánh mắt kia... Cùng chính mình giống nhau cơ khát...
"Người là em đưa tới."
"Hảo đi, về sau không cùng nàng ăn cơm."
Tô Trạch Lạc đô đô miệng, Trương Mẫn đối mình khá tốt, Cung Linh lớn lên soái, lại thành thục ổn trọng, có thể coi trọng hắn cũng không kỳ quái, cậu cũng không trách Trương Mẫn cái gì, rốt cuộc thích không có sai, chỉ là, hai người hiện tại có tính là tình địch hay không a?
"Tiểu mập mạp."
Tô Trạch Lạc về nhà liền ôm béo thỏ tiên sinh xoay hai vòng, béo thỏ tiên sinh không chỉ béo còn thực lười, mở to mắt ngắm cậu hai cái, xem như cấp đủ mặt mũi, lại nhắm mắt lại ngủ trưa.
"Nó quá lười."
Tô Trạch Lạc nói với Cung Linh. Đem béo thỏ tiên sinh thả lại trong ổ.
Buổi chiều Tô Trạch Lạc ngoan ngoãn ở trong phòng làm bài tập, Cung Linh đi công ty mở họp, béo thỏ tiên sinh còn chưa ngủ tỉnh.