Bao Dưỡng - Xuân Vũ Sa Lạp

Chương 7



Hôm sau thời tiết không tồi, Cung Linh thần thanh khí sảng tỉnh lại, hôn hôn Tô Trạch Lạc bên cạnh còn đang ngủ say, tâm tình rất tốt rời giường rửa mặt sau đó làm bữa sáng.

Làm tốt bữa sáng sau, tiểu mèo lười nào đó hoàn toàn không có ý tứ tỉnh lại, Cung Linh đùa dai chậm rãi xốc chăn lên, dù sao nhiệt độ trong phòng ổn định. Thân mình Tô Trạch Lạc trắng nõn ngon miệng không hề phòng bị mà bại lộ trước mặt Cung Linh.

Cung Linh nguy hiểm mị mị mắt, tối hôm qua chưa mặc cho Tô Trạch Lạc áo ngủ. Trải qua một đêm, Tô Trạch Lạc trên người xuất hiện không ít dấu vết tím tím xanh xanh, xương quai xanh trước ngực thậm chí trên vai che kín dấu hôn, đùi còn có chưa tan dấu tay, cẳng chân đáng yêu cũng che kín dấu hôn, trên mông thậm chí còn mơ hồ có hai ấn tội ác của bàn tay.

"Ô ân......"

Mất đi chăn Tô Trạch Lạc bất mãn hừ hừ hai tiếng, duỗi tay đến Chỗ vuốt, muốn sờ tới chăn. Nhưng nơi nơi cũng sờ không tới, Tô Trạch Lạc giận dỗi mà đá hai chân nhỏ, lật mình bắt lấy khăn trải giường tiếp tục ngủ.

Này nghiêng người làm tiểu cúc hoa kiều nộn nộn liền hoàn toàn bại lộ trước mặt người nào đó.

Cung Linh nhìn vật nhỏ đáng yêu ngủ nướng, vui thích gợi lên khóe môi, ác liệt vươn ra ngón tay đâm vào tiểu cúc hoa đáng yêu hoàn toàn bại lộ ở trước mặt mình không chút nào phòng vệ.

Tiểu cúc hoa dù sao cũng là vừa mới khai bao, lúc này có chút sưng đỏ, bất quá, ở trong mắt con sói nào đó, càng thêm mê người là được rồi.

"Từ bỏ......"

Tô Trạch Lạc trong lúc ngủ mơ cũng cảm giác được bị xâm phạm, xoắn thân mình rầm rì tránh né.

Cung Linh không nghe rõ cậu nói cái gì, bất quá cũng có thể đoán được là cái gì.

"Tiểu trư lười, mặt trời sắp phơi mông a."

Cung Linh cúi xuống hôn, cắn lỗ tai Tô Trạch Lạc lộ bên ngoài, ở bên tai cậu nhẹ nhàng nói, tay to mềm nhẹ mà vuốt ve mông nhỏ đáng yêu, động tác kia, thấy thế nào cũng dâm loạn.

"Ô ô...... Ân ân...... Không......"

Tô Trạch Lạc rầm rì nhưng không chịu mở to mắt. Đồng hồ sinh học cuối tuần nói cho cậu, hôm nay có thể tùy hứng mà ngủ nướng.

"Ngủ đến như chết."

Cung Linh trêu đùa trong chốc lát cũng không tính toán đem người gọi dậy, khó được thời gian cuối tuần, ôm người ngủ cũng không tồi.

Vì thế liền thu dọn một chút lại lên giường, ôm Tô Trạch Lạc tính toán ngủ một lát.

Thời điểm Tô Trạch Lạc tự tỉnh lại, đã là buổi sáng 11 giờ, Cung Linh ôm cậu lại ngủ một giấc đã sớm đã tỉnh, lúc này đang ở dưới chăn ăn đậu hủ ăn đến vui vẻ vô cùng.

Tô Trạch Lạc giật giật thân mình, muốn né tránh trư trảo(tay heo~) của hắn.

"Em cũng ngủ thật đủ. Có đói bụng không?"

Tô Trạch Lạc động đậy làm Cung Linh biết cậu tỉnh, Cung Linh phi thường tự nhiên thu hồi tay, hoàn toàn không có ngượng ngùng ăn đậu hủ bị phát hiện, dù sao, là người của mình. Đơn giản, Tô Trạch Lạc cũng không trông cậy vào nam nhân da mặt dày sẽ ngượng ngùng gì đó.

"Có chút đói bụng."

Tô Trạch Lạc mặt ngoài bình tĩnh nói, kỳ thật trong lòng hô to, lão tử hảo đói. Tối hôm qua tiêu hao không ít thể lực, vừa tỉnh, cảm giác lục phủ ngũ tạng đều trống không.

"Ở trên giường ăn sao?" Cung Linh săn sóc hỏi.

"Không cần."

Tô Trạch Lạc đen mặt, trong lòng nghĩ, Cung Linh anh không cần coi thường tôi, lão tử lại không phải không xuống giường được.

Tô Trạch Lạc đơn giản rửa sạch một chút, Cung Linh đã chuẩn bị tốt bữa sáng, hoặc, cũng có thể là cơm trưa.

Khi Tô Trạch Lạc ngồi xuống thoáng cảm giác mông có chút không thoải mái, bất quá, biệt nữu vẫn quyết định kiên trì ngồi trên ghế ăn cơm.

Không phải cậu nhiều có nguyên tắc, chỉ là một ít tâm lý chính cậu cũng không rõ làm như vậy mà thôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.