Bao dưỡng

Chương 1



Edit + Beta: Vịt

Từ Niên sau khi lên đại học chuyện đầu tiên chính là bán nhà ở quê, kiếm đủ tiền mang theo người mẹ mắc nhiễm trùng đường tiểu cùng nhau lên thành phố B, thân thể Lý Phương liên tục hai năm cũng không làm sao tốt, bật tật cơ hồ kéo suy sụp tinh thần bà, cả người mệt mỏi tựa vào trên chỗ ngồi tàu hỏa.

"Mẹ." Từ Niên cẩn thận cầm ly sứ, "Uống ngụm nước đi."

Lý Phương hất mặt qua, bà trước khi bị con trai gạt lên tàu hỏa còn định rời nhà trốn đi nhảy sông tự vẫn, kết quả Từ Niên so với tưởng tượng của bà còn hiểu rõ bản thân bà hơn, đấu tranh hơn nửa năm cũng không thành công gặp được Diêm Vương gia.

Con trai tiền đồ hiếu thuận là chuyện tốt, nhưng Lý Phương không muốn mình không tốt như vậy, bà bị bệnh hai năm rồi, bảo hiểm sau khi chồng ngoài ý muốn chết cơ hồ sắp tiêu hết rồi, con trai thật vất vả thi đỗ đại học lại cần một khoản tiền, bà nghĩ tới mình chết rồi, bán nhà cửa, con trai có thể lên thành phố đi học, làm việc, cuối cùng nên người, bà cho dù ở dưới đất âm u không ánh sáng cũng có thể cao hứng bật cười, mà không phải giống như bây giờ, siêu thuốc (*) lớn nửa chết nửa sống, mỗi ngày tiền ném xuống nước trôi đầu nhìn không thấy.

((*) ý chỉ người hay đau ốm)

Từ Niên cầm nước nửa ngày cũng không thấy mẹ uống một ngụm, cậu cười cười, cầm lấy tay mẹ: "Mẹ đừng suy nghĩ nhiều, thành phố lớn chữa bệnh trình độ rất cao, nói không chừng mẹ đi không bao lâu là có thể chữa khỏi đấy."

Lý Phương kéo kéo khóe miệng, bà lúc còn trẻ là một mỹ nhân, cho dù hiện tại thành như vậy cũng có thể loáng thoáng nhìn thấy chút bóng dáng quá khứ, "Con dỗ bà già mẹ đây ư."

Từ Niên: "Con dỗ mẹ lúc nào chứ, tin con lần này đi."

Lý Phương không nói, bà cười có chút xấu hổ, giống như là dùng hết khí lực dựa vào vai con trai, "Mẹ tin con thì quắt con nghé, lão nương trước khi lên tàu thật sự nên nhảy xuống, bị đè chết rồi thì chuyện gì cũng không còn nữa."

Từ Niên không nói chuyện, cậu sờ sờ tóc mẹ, người phụ nữ vốn là một đầu tóc đen hiện tại chỉ còn lác đác, khô vàng lại yếu ớt, nhìn đến đáng thương.

Lý Phương cuối cùng cũng chỉ là dựa vào bả vai Từ Niên ngủ thiếp đi, trên mặt bà có nước mắt, thấm ướt một vùng nhỏ bả vai.

Từ Niên thi đỗ coi như là đại học số 1 số 2 thành phố B, hơn nữa lại là đế đô, ở quê cậu có thể nói là phong quang vô hạn, đáng tiếc phong quang sau lưng là tình cảnh bi thảm mọi người đều có thể hiểu.

Bất quá khó khăn hơn nữa cậu cũng không nghĩ tới không đi học.

Trước sắp xếp xong xuôi bệnh viện cho Lý Phương, liên hệ với bác sĩ trong nhà đề cử, xét nghiệm nằm viện, Từ Niên một buổi sáng chạy không sai biệt lắm, buổi chiều lại chạy tới trường học trình diện nộp học phí xin học bổng, cậu lo lắng mẹ bên kia phát sinh ngoài ý muốn, ký túc cũng không nhìn liền lại chạy về, may là Lý Phương uống thuốc đi ngủ, cậu cả người mồ hôi ngồi ở bên cạnh giường, nhìn chằm chằm khuôn mặt lúc ngủ của mẹ một lát, vui mừng cười cười.

Bác sĩ chủ trì họ Nghiêm, cho dù thường thấy sống chết, nhìn thấy Từ Niên vẫn là có chút không đành lòng, nói chuyện khẩu khí đều ôn hòa rất nhiều.

"Mẹ cậu tình huống coi như ổn định, không cần quá bi quan." Bác sĩ Nghiêm giống như khích lệ vỗ vỗ bả vai thiếu niên không dày rộng lắm.

Từ Niên ôn nhu nhàn nhạt cười, "Tôi biết rồi, cám ơn bác sĩ."

Lý Phương ở chính là phòng bệnh ba người bình thường, Từ Niên ở trong góc bắc giường nhỏ quyết định chấp nhận một đêm, cậu tới phòng ăn bệnh viện mượn bếp lò hầm cháo cho mẹ, mình ở phố đối diện mua hai cái bánh màn thầu bột mì coi như là thức ăn một ngày.

Lý Phương ăn không xuống được, Từ Niên dỗ liên tục mang theo lừa gạt từng muỗng đút cho bà, lúc ăn được một nửa đột nhiên nghe thấy trong hành lang truyền đến tiếng động đồ đạc rơi xuống đất, xen lẫn tiếng kinh khóc của nữ nhân.

"Bình thường đều phải nháo trước một hồi, mấy lần rồi ấy mà." Giường bệnh cách vách là một lão thái thái, ở bệnh viện hơn nửa năm rồi, hiển nhiên thường thấy cảnh tượng: "Phòng bệnh cao cấp cách phòng bệnh chúng ta một cái cầu thang vượt, người ít nháo không nổi, nữ nhân này cũng lợi hại, lần nào cũng lôi kéo tới bên này mới bỏ qua, cũng không nhìn một chút mình là thứ gì."

Từ Niên trừng mắt nhìn, Lý Phương nhíu nhíu mày, bà không có nhiều tâm tư bát quái, sau khi sinh bệnh lại càng nhìn nhạt nhẽo, nhưng người ta thấy bà là mới tới, tự nhiên trước nhanh chóng phổ cập.

Ngoại trừ lão thái thái còn có phụ nữ trung niên vừa cắt u tử cung xong, tựa hồ còn biết nhiều hơn, đầy mặt đều là thần sắc đắc ý coi thường: "Theo người có tiền có gì tốt, người ta không cần chính là không cần, tìm chết có ích sao?" Bà cười nói, quét Lý Phương một cái, che miệng cười cười, "Nói cho cùng vẫn là con trai đáng tin, theo trước theo sau thật sự là tri kỉ."

Lý Phương cười cười không nói chuyện, bà vỗ vỗ tay con trai còn giơ cái muỗng, ý bảo không ăn nữa, nhàn nhạt nói, "Con tự mình ăn đi, mẹ mệt rồi, trước ngủ một lát."

Từ Niên cắn cái muỗng dạ một tiếng, cậu ém tốt góc chăn cho Lý Phương, một mình giải quyết cháo còn dư lại.

Nửa đêm tỉnh lại Từ Niên có chút mơ hồ, cậu lắc lắc đầu, sờ mò cầm bình nước đi ra ngoài lấy nước, trong hành lang không có ai, chỉ dư lại một hàng đèn, cậu đi một lát mới phát hiện sai hướng, lúc muốn đi trở lại đột nhiên quét đến một quả cầu thủy tinh ngang giữa hai tòa nhà.

Nữ nhân mặc quần áo bệnh nhân, nửa thân thể khóa ngồi trên cửa sổ, trước mặt bà đứng một người đàn ông, tựa hồ hoàn toàn không có ý tứ tới kéo.

Từ Niên cách gần, đối thoại hai người cũng có thể nghe rõ ràng.

Nam nói trước, thanh âm lãnh tĩnh lại ôn văn, thậm chí có chút mùi vị tận tình khuyên bảo bên trong, "Cô đừng nghĩ không thông, đều tới nước này rồi, cô cho dù nhảy xuống hắn ta cũng không thể tới thăm cô, cần gì làm khổ mình."

Nữ nhân mang theo nức nở, nói ra cơ hồ lộn xộn: "Tôi chỗ nào không ngoan ngoãn chứ?! Tôi yêu anh ấy như vậy! Tôi thay đổi tôi thay đổi a! Anh đi giúp tôi van cầu anh ấy đi mà...... Cầu, cầu anh đấy!"

Nam nhân có chút bất đắc dĩ, hắn nâng mắt kính, cuối cùng thở dài, "Nói đi, cô rốt cục muốn bao nhiêu tiền?"

Nữ nhân nghẹn họng, đột nhiên bưng mặt bắt đầu khóc.

Nam nhân nhìn cô ta khóc một lát, rốt cục có chút không kiên nhẫn: "Cô nếu không nói tôi về, lúc trước chi phiếu cho cô rồi, nhiều như vậy, cô tự mình nhìn làm đi." Nói xong xoay người muốn đi, thế là nữ nhân vừa rồi còn khóc một giây sau liền từ trên cửa sổ nhảy xuống, nhoài trên mặt đất níu ống quần nam nhân.

"Đừng! Đừng đi!" Nữ nhân khóc thở không được, nam nhân cúi đầu, bình tĩnh nhìn cô ta, một lát sau mới lại chậm rãi nói: "Nghĩ kỹ chưa?"

"Gặp, gặp một lần......" Nữ nhân nước mắt ràn rụa, vẻ mặt là cực kỳ bi thương không giả, "Chỉ một lần......"

Nam nhân suy tư hồi lâu, nghiêm túc nói: "Vậy cô vẫn là nhảy xuống đi."

Từ Niên: "Phốc!"

Nữ nhân: "......"

Từ Niên run vai khoát tay: "Xấu hổ quá xấu hổ quá...... Các người tiếp tục a tiếp tục."

Lúc buổi trưa hôm sau Từ Niên đem chuyện này làm thành chuyện cười kể cho mẹ nghe, Lý Phương uống nước, phì phì thiếu chút nữa sặc, hai vị giường cách vách cũng không nhàn rỗi, nghe xong miệng cũng không yên tĩnh.

"Người phụ nữ kia chính là muốn nhiều tiền nữa." Phụ nữ trung niên cắt u một bộ biểu tình ta cái gì cũng biết: "Nghe nói lúc được bao dưỡng mỗi tháng đều có số này." Bà ta thần thần bí bí ra dấu 10.

Lý Phương nhíu nhíu mày: "Nhiều như vậy?"

Đối phương chua loét nói: "Không phải sao...... Mặc dù không rõ nữ rốt cục làm sao, bất quá kim chủ là nhân vật có tiền độc ác như vậy đấy."

Từ Niên trầm mặc một hồi lâu, đột nhiên cười cười, nhàn nhạt nói, "Vậy được bao cũng không lỗ vốn mà."

Mấy ngày sau Từ Niên ngược lại không nhìn thấy nữ nhân gây chuyện nữa, cậu hết giờ học liền chạy tới bệnh viện, phụng bồi mẹ thẩm tác, cầm thuốc cho đối phương, mua cơm, sát bên người, trên hành lang nhìn thấy nhiều nhất chính là thân ảnh cậu chạy tới chạy lui, tiền như nước chảy ra ngoài, cậu nhưng ngay cả thời gian đau lòng cũng không có.

Thân thể Lý Phương vẫn là như vậy, bác sĩ Nghiêm cũng không biết làm sao an ủi Từ Niên.

"Thuốc này mặc dù đắt chút, nhưng hiệu quả so với lúc trước uống tốt hơn nhiều......" Bác sĩ Nghiêm đột nhiên dừng chút, y không thể nào đồng ý nhìn chằm chằm Từ Niên lấy ra hai cái bánh bao: "Cậu cả ngày chỉ ăn cái này?"

Từ Niên cắn một ngụm, biểu tình có chút vô tội: "Miễn là no a...... Không phải vừa nói phải thay thuốc gì?"

"......" Bác sĩ Nghiêm hít vào một hơi, y từ trong túi móc tiền ra: "Đi mua thêm món ăn mặn, trở lại tôi lại nói tỉ mỉ với cậu."

Từ Niên do dự chút, cậu lộ ra nụ cười cảm kích, cuối cùng nhận lấy tiền trong tay bác sĩ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.