Đánh bóng với Tần thiếu gia xong sau khi trở về, Trần Đệ phát hiện tâm tình ông chủ tựa hồ trở nên cực kỳ tốt.
Đây quả thực là lần đầu tiên.
Dù sao ông chủ trước kia đặc biệt không thích đi chơi với đám phú nhị đại, luôn sẽ phân cao thấp so sánh sau đó mạc danh kỳ diệu thất lạc mất mặt, ông chủ bình sinh muốn mặt mũi nhất, cho nên mỗi lần cùng đám phú nhị đại đi chơi trở lại, tâm tình đều phải tăm tối vài ngày.
Ngày đó đánh bóng trở về, Trần Đệ lại bị an bài gửi tiền cho Từ Niên, dựa theo tốc độ đưa tiền này, Trình Sâm đều không cần ngân hàng nữa, Từ Niên chính là ngân hàng của anh.
Nhị chủ tử đương nhiên sẽ không khách khí, hiện tại ngay cả cám ơn cũng không nói, hỏi cậu tiền tiêu thế nào, Từ Niên cười híp mắt nói: "Tôi cầm tới quản lý tài sản rồi, qua một đoạn xem có nhà nào thích hợp không, đầu tư một căn."
Trần Đệ thở dài: "...... Cậu thật hiền lành a."
Từ Niên khiêm tốn nói: "Phải vậy mà, tiền của ông chủ cũng là tiền của tôi mà."
Trần Đệ: "......"
Trình Sâm hiện tại cơm trưa đều là do Từ Niên phụ trách, có đôi khi Từ Niên tự mình đến, có đôi khi quá bận, Trần Đệ phụ trách đưa.
Trần Đệ mở hộp cơm cho ông chủ, trong lòng nghĩ đề cập vài câu tránh cho Trình Sâm đến lúc đó cả người cả của đều không còn, kết quả vừa nói xong, lỗ tai Trình Sâm liền động một cái.
"Cậu ấy là nói như vậy?"
Trần Đệ hết nước hết cái: "Đúng vậy a đúng vậy a, ông chủ tiền tiêu vặt anh cho thật sự quá nhiều, Từ Niên cũng phải tự mình kiếm tiền, sau này đâu còn cần anh a."
Trình Sâm hừ một tiếng: "Cái này cậu không hiểu được."
Trần Đệ: "?"
Trình Sâm đắc ý nói: "Tôi đã nói cậu ấy không giống người khác, còn muốn giúp tôi kiếm tiền."
Trần Đệ: "???"
Trình Sâm cường điệu nói: "Cậu ấy chính miệng nói với tôi."
Trần Đệ run rẩy nói: "Nói, nói gì?"
Trình Sâm run chân âm trầm nói: "Chỉ yêu con người tôi, không yêu tiền của tôi."
Lý Phương kể từ sau khi dùng thuốc đắt hơn, thân thể rõ ràng tốt hơn trước kia rất nhiều, đương nhiên Từ Niên muốn càng thêm lâu dài, cậu quyết định xếp hàng chờ nguồn thận, lúc nói chuyện này với Lý Phương, mẹ sợ hết hồn.
"Con ở đâu làm được nhiều tiền như vậy?" Ăn mặc chi phí thoáng cái đổi cấp bậc, hiện tại lại nói muốn tiêu vài chục vạn thay thận, Lý Phương không phải thông minh, nhưng không ngốc, đứa con trai này của mình nửa năm qua tiêu tiền quả thực còn nhiều hơn cả đời bà từng thấy.
Từ Niên đương nhiên là đã nghĩ kỹ lý do: "Nghiên cứu bọn con làm được một ông chủ lớn mua lại, con được chia rất nhiều hoa hồng."
Lý Phương hồ nghi: "Ông chủ lớn?"
Từ Niên gật đầu: "Chính là công ty trách nhiệm hữu hạn khoa học kỹ thuật năng lượng XX."
Lý Phương trợn to hai mắt: "Con đang làm ở công ty đó?"
Từ Niên ho một tiếng: "Vẫn là thực tập......"
"Ờ ờ." Lý Phương mặt kích động đều có chút đỏ, "Vậy con lúc nào có thể chuyển chính thức a?"
"Dù gì cũng phải chờ con tốt nghiệp đã chứ." Từ Niên cười một tiếng, răng hổ lại lộ ra ngoài, "Hơn nữa cũng cần ông chủ thích con, anh ấy hiện tại vẫn không tính là thích con."
Lý Phương lo lắng nói: "Hắn không thích con sao?"
Từ Niên suy nghĩ một chút, nghiêm túc dùng ngón tay cái và ngón trỏ so khoảng cách nho nhỏ nói: "Đại khái chỉ có một chút thích con đi."
Kể từ sau khi bắt đầu chờ nguồn thận, Lý Phương và Từ Niên tựa như hoàn thành một đại sự nhân sinh vậy, cả gia đình áp lực đều nhỏ đi rất nhiều.
Chuyện này Từ Niên cũng không giấu diếm Trình Sâm, ông chủ lời không nói nhiều, trực tiếp giúp cậu giải quyết phí giải phẫu.
Trần Đệ đối với chuyện này hơi có chút phê bình kín đáo, nhưng Từ Niên cũng không phải là không biết điều.
Cậu cơ hồ sắp thành kẹo dẻo rồi.
Tan lớp liền tới công ty dính Trình Sâm, đối phương ngại cậu phiền cũng không đi, không có lúc nào là không nắm lấy cơ hội lấy lòng.
Trình Sâm mặc dù ngoài miệng nói khó nghe, nhưng lại khống chế không được đắc ý cao hứng nhịn không được tật xấu run chân.
Từ Niên hoàn toàn không cần quản anh nói gì, toàn bộ quá trình nhìn chân là được.
Trình Sâm không biết lúc nào thì dưỡng thành thói quen cơm nước xong muốn Từ Niên dỗ mới bằng lòng ngủ trưa, Từ Niên cũng nuông chiều anh, bất luận ông chủ thủ đoạn thế nào cũng là muốn gì được đó, không nói một chữ "Không".
Cái này thường xuyên để cho Trình Sâm được voi đòi tiên.
"Các cậu làm tiểu tình nhân có phải hay không đều dính người người như vậy." Trình Sâm đều nằm trên giường rồi miệng còn không chịu nhàn rỗi.
Từ Niên tính tình tốt nói: "Tôi không chơi với người khác, không phải quá rõ ràng."
Trình Sâm "Hừ" một tiếng: "Ngoại trừ tôi, còn có ai sẽ muốn cậu."
Từ Niên quan sát một cái chân đối phương dưới chăn không ngừng run, Trình Sâm cũng là không kiêng kỵ, nằm còn vểnh hai chân, chăn chống lên đều theo đó lắc lắc lư đung đưa, giống như sợ người khác không biết vậy.
Trình Sâm đắc ý nói: "Cậu xem tôi tốt thế mà, đều không ép cậu bồi tôi ngủ."
Từ Niên cười: "Ông chủ anh nếu nguyện ý, tôi rất cao hứng bồi anh ngủ."
Chăn nửa người dưới của Trình Sâm rung tới càng lợi hại: "Nghĩ hay quá nhể!"
Từ Niên kiên nhẫn nói: "Tôi không ép ông chủ anh, chỉ là anh nghĩ chút, ông chủ khác trả tiền, tiểu tình nhân đều bồi ngủ, anh cho nhiều như vậy, cũng không ngủ với tôi một lần, người khác nếu biết, chả phải sẽ nói ông chủ anh quá ngủ?"
Chân Trình Sâm cũng không run nữa, anh nhíu nhíu mày, tựa hồ thật sự lo lắng vấn đề có ngu hay không, nhìn ra được rất xoắn xuýt.
"Không nhất định phải thật sự ngủ." Từ Niên cho anh một cái bậc thang xuống, "Tỷ như anh ôm tôi ngủ trên một cái giường, quay đầu lại cũng có thể nói với người khác chúng ta đã ngủ mà."
Trình Sâm híp mắt nhìn cậu.
Từ Niên kỳ thực rất khẩn trương, cậu không biết phép khích tướng này đối với Trình Sâm hữu dụng hay không, thấy đối phương càng ngày càng trầm mặc, Từ Niên cũng hoảng hốt, nụ cười trên mặt thiếu chút nữa không duy trì nổi, thái dương mồ hôi lạnh dầm dề.
Cũng không biết qua bao lâu, lâu tới mức tâm Từ Niên đều lạnh.
Trình Sâm đột nhiên dịch dịch vào bên trong, cứng ngắc vỗ vỗ bên cạnh: "Cậu lên đây đi."
Từ Niên sửng sốt một cái, ngay sau đó nhếch môi, cười đến lộ ra hai cái răng hổ.
"Cậu cười thật buồn nôn." Trình Sâm đầy mặt ghét bỏ, chân anh run lẩy bẩy, không khách khí ra lệnh, "Cách chăn ôm a, không cho chạm vào tôi, đừng đeo mũi lên mặt (*), tiểu gay."