Trình Sâm cũng không cảm giác mình sẽ bị bẻ cong, anh hiện tại đụng phải đồng tính luyến khác vẫn là sẽ cảm thấy buồn nôn hoặc là biệt nữu, nhưng mà Từ Niên không giống.
Anh cũng không biết đó là loại cảm giác gì.
Những buồn nôn biệt nữu kia chưa từng xuất hiện trên người Từ Niên.
Cậu trong mắt anh là sạch sẽ, đáng yêu, ân cần.
Lúc vui vẻ cười sẽ lộ ra răng nanh, lúc không vui sẽ không để ý người, nhưng tức giận đi vô cùng nhanh, nói tóm lại chính là dịu ngoan lại mềm mại.
Từ Niên luôn là nghe lời, sẽ không cự tuyệt, vĩnh viễn đều là chọc người thích.
Lời Thạch Liên Sinh khuyên anh đương nhiên chỉ có thể nói tới trình độ kia, về phần Trình Sâm có nghe hay không thì miễn bàn.
Cuối cùng Thạch Liên Sinh còn ra chủ ý: "Cậu muốn cứ mãi dưỡng cậu ta cũng không phải là không được."
Trình Sâm khinh thường nói: "Tôi muốn dưỡng ai còn cần cậu đồng ý?"
"Tôi là vì tốt cho cậu." Thạch Liên Sinh hết nước hết cái, "Nuôi đầu heo cậu cũng phải rõ ràng thịt của hắn là của cậu, làm rõ cái gì đó đi?"
Trình Sâm không nói chuyện, Thạch Liên Sinh thấy anh không phản đối cũng liền tiếp tục nói.
"Kỳ thực cũng đơn giản." Thạch Liên Sinh nhíu mày, "Giúp cậu thăm dò chút vậy, tôi đi, cho nhiều tiền hơn xem xem cậu ta có nguyện ý đi theo tôi hay không, thế nào?"
Trình Sâm nhăn lông mày: "Cậu làm thái thái nhà giàu chọn con dâu a, cho 200 vạn rời khỏi con ta?"
Thạch Liên Sinh từ trong lỗ mũi xùy một tiếng: "Cậu quá keo kiệt rồi, hiện tại 200W đâu đủ, nhiều hơn số 0 không sai biệt lắm."
Trình Sâm: "......"
Từ Niên chờ nguồn thận chuẩn bị giải phẫu cho Lý Phương đương nhiên không biết sóng ngầm mãnh liệt của Trình Sâm bên này.
Cậu liên lạc không ít bác sĩ và tổ chức, trên căn bản nguồn thận đã xác định được, tháng sau là có thể giải phẫu cho Lý Phương.
Hai mẹ con đương nhiên cao hứng không thôi, nhưng bởi vì đợt này thường xuyên chạy tới bệnh viện, chăm sóc Trình Sâm bên kia cũng có chút lãnh đạm.
Lý Phương còn có chút lo lắng: "Con lâu không tới công ty, kỳ thực tập không qua làm sao bây giờ?"
Từ Niên đang vỏ táo cho bà, cười nói, "Ông chủ bọn con mặc dù bình thường nóng nảy, nhưng con người vẫn là rất tốt, sẽ không gây khó dễ con cái gì."
Lý Phương: "Con biểu hiện thế nào, ông chủ của các con rốt cuộc có thích con hay không a, có thể ở lại không?"
Từ Niên suy nghĩ một chút: "Cảm giác anh ấy thích con hơn trước kia một chút, hiện tại cũng nguyện ý để cho con lên......" Từ Niên ngừng lại, mới tiếp tục nói, "Lên phòng làm việc của anh ấy đợi."
"Lên phòng làm việc của hắn?" Lý Phương không hiểu: "Ý gì? Con làm trợ lý tư nhân cho hắn sao?"
Từ Niên đành phải nói: "Gần như vậy đi."
Lý Phương thở dài: "Vậy thì không thể, con phải hảo hảo làm việc, không thể để cho ông chủ thất vọng."
Lát sau, bà lại nghiêm túc bổ sung một câu: "Đây nhưng là bát sắt (*), con muốn chuyển chính thức chính là chuyện cả đời đấy."
((*) b á t s ắ t: c ô ng vi ệ c v ữ ng ch ắ c)
Từ Niên đương nhiên là không có biện pháp nói rõ ràng với mẹ mình rốt cuộc đang làm cái gì, cũng sợ nói sẽ có kết quả gì không tốt, giai đoạn hiện tại quan trọng nhất chính là để cho Lý Phương hảo hảo làm xong giải phẫu, những cái khác tạm thời đều phải để một bên.
Trần Đệ lúc tới bệnh viện đón cậu còn nửa thật nửa giả oán trách một câu: "Cậu gần đây đi chỗ ông chủ có chút thiếu a."
Từ Niên mở to mắt, biểu tình có chút khẩn trương: "Ông chỉ nói gì sao?"
"Ông chủ miệng cứng như vậy đương nhiên sẽ không nói." Trần Đệ cố ra vẻ huyền bí nói, "Nhưng tôi theo anh ấy nhiều năm như vậy, nhất định là nhìn ra được."
Từ Niên lập tức nói: "Vậy tôi hiện tại liền đi bồi anh ấy."
Trần Đệ từ trong kính chiếu hậu nhìn cậu một cái, "Đừng nóng vội, hôm nay trước dẫn cậu đi gặp bạn của ông chủ."
Từ Niên: "?"
Trần Đệ nhắc nhở: "Nhìn thấy Thạch tiên sinh phải hảo hảo nói chuyện, người ta nhưng là bạn tốt chí giao của ông chủ, cậu không thể làm mất thể diện ông chủ."
Từ Niên ngoan ngoãn nói: "Vâng."
Thạch Liên Sinh vì để cho Trình Sâm toàn bộ quá trình học hỏi hắn thử nghiệm Từ Niên, còn đặc biệt dùng bình phong chắn trong phòng trà, để cho Trình Sâm ngồi phía sau.
Trình Sâm rất không cao hứng: "Tôi làm sao phải trốn a."
Thạch Liên Sinh nhức đầu: "Cậu không trốn, cậu ta sao có thể nói thật."
Trình Sâm bất đắc dĩ đến ngồi phía sau, Thạch Liên Sinh chạy còn cảnh cáo hắn: "Không cho bắt nạt Niên Niên."
"......" Thạch Tiên Sinh đều sắp hộc máu, nghĩ thầm các cậu nhanh kết hôn chút đi, con mẹ nó 9 đồng tiền ông đây mời khách!
Từ Niên lúc tới không thấy Trình Sâm có chút kỳ quái, Thạch Liên Sinh cậu là lần đầu gặp, tự nhiên câu nệ lại xa cách, khách khí chào hỏi đối phương mới ngồi xuống bên bàn trà, mở miệng liền hỏi: "Anh Sâm đâu?"
Thạch Liên Sinh từ tiếng "anh Sâm" buồn nôn này nổi da gà thiếu chút nữa biến thành gà, nhẫn nại tính tình nói: "Cậu ta lát nữa tới."
Từ Niên không nghi ngờ gì: "Vậy tôi chờ chút."
Thạch Liên Sinh uống ngụm trà, thuận miệng giống như tán gẫu hỏi cậu: "Cậu đi theo Trình Sâm đã bao lâu?"
Từ Niên thành thật nói: "Hơn nửa năm rồi.:
Thạch Liên Sinh: "Trình Sâm đối tốt với cậu không?"
Ông chủ Trình ngồi ở phía sau bình phong lỗ tai động một cái, hai chân tách ra, dán vào bình phong lắng nghe.
"Tốt." Thanh âm Từ Niên tràn đầy tiếu ý, Trình Sâm đều có thể tưởng tượng cậu nhất định lộ ra răng hổ nhỏ, khống chế không được run chân lên.
Cũng không biết có phải động tác đụng phải bình phong quá lớn hay không, phát ra động tĩnh còn không nhỏ, Từ Niên một cách tự nhiên nhìn sang.
Thạch Liên Sinh mặt không đổi sắc nói: "Mèo nhà tôi."
Từ Niên chớp chớp mắt.
Thạch Liên Sinh tiếp tục tán gẫu: "Cái loại thể hình đặc biệt lớn kia, tính tình còn không tốt."
Trình Sâm: "......"
Thạch Liên Sinh bắt đầu mở to mắt bốc phét: "Cậu đừng luôn nói ông chủ Trình tốt, làm anh em tôi đây lại không biết cậu ta tính tình có bao nát, cậu lâu như vậy cũng là chịu khổ."
Bình phong lại dùng lực vang lên, Thạch Liên Sinh mặt không đổi sắc, ánh mắt thâm tình chân thành nhìn chằm chằm Từ Niên.
Từ Niên cũng nhịn không được nhìn về phía bình phong kia, phân tâm nói: "Không có đâu, con người ông chủ rất tốt."
Phía sau tấm bình phong rốt cục yên tĩnh lại.
Thạch Liên Sinh thanh thanh cổ họng, dẫn dắt từng bước nói: "Vậy cậu có muốn đổi người đi theo hay không?"
Từ Niên thoáng cái không hiểu: "Đổi người...... theo cái gì?"
Thạch Liên Sinh: "Chính là đổi người bao dưỡng cậu a, tôi nghe nói mẹ cậu thân thể không tốt, không bằng đến lượt tôi? Tôi cũng có thể cho cậu tiền giúp đỡ mẹ cậu khám bệnh, còn có thể......"
"Anh có phải hiểu lầm cái gì hay không?" Từ Niên đột nhiên cắt đứt đối phương, cậu rót chén trà cho mình, hai chân vắt chéo, tư thái hào phóng giống như là nửa chủ nhân, "Tôi với anh Sâm kỳ thực cũng không phải là quan hệ bao dưỡng mà."
Lúc này đổi thành Thạch Liên Sinh mông lung: "Vậy là cái gì?"
Từ Niên nhíu mày, cậu nhếch môi, cười lộ răng, ung dung lại ngọt ngào nói: "Chúng tôi là đang nói chuyện yêu đương nha."
"......" Lúc bình phong đổ xuống trong đầu Thạch Liên Sinh chỉ có một câu nói.
Trình Sâm con mẹ nó chân cậu là máy đóng cọc làm đi?!
(Cíuuu taooooo =)))) Đỡ t lên t còn thở được =)))))))))