Sau khi nghe Tần Phong nói, Cục trưởng Tống gọi một viên cảnh sát, nói: - Lập tức phái người tới điểm đỗ của đoàn tàu đó để điều tra, lập phải đưa đứa bé đó trở về.
Đã làm cảnh sát vài chục năm, đương nhiên Cục trưởng Tống biết, việc thẩm vấn phạm nhân cũng phải có sách lược, đôi khi phải thỏa mãn một số điều kiện của phạm nhân sẽ khiến cho công tác thẩm vấn thuận lợi hơn.
Quả nhiên, sau khi ông ta đồng ý đi tìm Tần Gia, sắc mặt lo lắng của Tần Phong trở nên dịu đi, cũng không còn thái độ thù địch như lúc đầu nữa.
- Cảm ơn, cảm ơn ông! Tần Phong nhìn nhìn hai tay bị khóa chặt rồi nhìn về phía Cục trưởng Tống bày tỏ lòng biết ơn. Bộ dạng chất phác đó thậm chí khiến cho Cục trưởng Tống hoài nghi với cả phỏng đoán của mình.
Cục trưởng Tống cũng không quanh co nữa, đi thẳng vào vấn đề nói: - Cậu bé, những người đó… đều là do cậu giết?
Sau khi nghe Cục trưởng Tống nói, trong lòng của Tần Phong lập tức trở nên căng thẳng nhưng vẻ mặt vẫn thản nhiên nói: - Không sai, là cháu giết. Bọn chúng xông vào nhà cháu, muốn đánh cháu và bắt em gái cháu, cháu chỉ tự vệ mà thôi.
Tần Phong mặc dù là đứa trẻ lưu lạc nhưng cũng không phải là một người không hiểu biết về pháp luật. Bình thường ngoài lúc đi thu đồng nát, Tần Phong thích nhất là đọc sách, mà thứ Tần Phong không thiếu ở trong căn phòng rách nát kia cũng là sách.
Từ tiểu thuyết liên hoàn đến văn học cổ điển và kiến thức pháp luật, Tần Phong đều đã từng đọc. Cậu nhớ mang máng, thiếu niên chưa đủ mười bốn tuổi phạm tội thì không phải chịu trách nhiệm hình sự.
Mà Tần Phong chỉ vừa mới qua sinh nhật 13 tuổi, cho dù là cậu có đâm người thì cảnh sát cũng không có cách nào, cho nên lúc trước Tần Phong mới có thể không sợ phải xuống tay giết người.
- Tự vệ? Cậu có biết là còn có tội danh tự vệ quá giới hạn không?
Nhìn người thiếu niên bình tĩnh ở trước mặt mình, Cục trưởng Tống không thể giấu sự bực bội. Ông ta đã từng gặp vô số những tên tội phải nguy hiểm, nhưng cho tới giờ cũng chưa từng thấy người giống như Tần Phong. Sau khi đã giết chết năm người mà vẫn có dáng vẻ như không hề có gì.
- Cháu và em gái lưu lạc tới đây. Hơn nữa cháu mới 13 tuổi, cũng không được đi học, không hiểu được cái gì mà tự vệ quá mức mà ông nói…
Tần Phong lắc lắc đầu. Từ sau khi nhà gặp biến cố, Tần Phong luôn không có cảm tình với cảnh sát. Nếu không ngày đó sau khi cha mẹ mất tích vẫn còn có người canh gác ở cửa nhà, tại sao cảnh sát không đi tìm bắt những kẻ xấu xa đó?
Đó cũng là nguyên nhân chủ yếu khiến cho Tần Phong đưa theo em gái bỏ đi. Cậu vì thế đã sinh ra sự không tin tưởng đối với cảnh sát, đối với người cảnh sát ở trước mắt, cũng không muốn nói gì thêm nữa.
- Cậu… cậu mới 13 tuổi? Điều này… Điều này sao có thể? Cục trưởng Tống thật ra không hề để tâm đến thái độ của Tần Phong, nhưng cũng bị lời nói của cậu làm cho kinh ngạc.
Khuôn mặt Tần Phong tuy rằng vẫn còn nét trẻ con nhưng vóc dáng cao lớn, hơn nữa lại có vẻ chín chắn rất hiếm thấy ở tuổi thiếu niên, nhìn qua phải chừng 15, 16 tuổi.
Hơn nữa với cách giết người tàn nhẫn của Tần Phong, kể cả một tay giang hồ từng trải cũng không làm được. Cục trưởng Tống dù sao cũng không tin Tần Phong 13 tuổi.
- Năm năm trước cháu đem theo em gái tới đây, người trên trấn đều biết. Tần Phong cũng không tranh luận. Hơn nửa năm sống ở Lưu gia, thân thể cậu ước chừng đã cao lên chừng 7, 8cm, nhìn qua có vẻ giống một người trưởng thành.
Cục trưởng Tống nghe vậy nhíu mày, quay mặt nói với một viên cảnh sát: - Tiểu Ngô, lập tức lên trấn điều tra.
Tuy rằng nguyên nhân gây ra chuyện này không phải do Tần Phong nhưng tính cách giận dữ giết người của cậu cũng khiến cho Cục trưởng Tống có chút sợ hãi. Nếu như có thể thì Cục trưởng Tống muốn đưa Tần Phong vào trại giáo dưỡng vài năm.
Phải biết rằng, loại người lưu lạc, không cha không mẹ lại gây ra vụ án mạng kinh thiên như vậy, nếu không được giáo dục đàng hoàng mà để mặc cho lưu lạc ngoài xã hội, chỉ sợ về sau sẽ tạo ra mối nguy hại lớn cho xã hội.
Nhưng dựa theo quy định của nhà nước, một người chưa đủ 14 tuổi thì không phải chịu trách nhiệm hình sự. Nhưng còn có một điều, đó là người đã đủ 14 tuổi tới 16 tuổi, nếu như phạm tội có tính chất đặc biệt nghiêm trọng cũng phải chịu trách nhiệm hình sự.
Cho dù hành vi giết năm người của Tần Phong là hành vi phạm tội có tính chất nghiêm trọng như nếu như thật sự cậu mới chỉ 13 tuổi thì Cục trưởng Tống cũng không có cách nào.
- Cậu nói tình hình chúng tôi sẽ điều tra rõ. Bây giờ dưỡng thương cho tốt đi.
Cục trưởng Tống có chút đau đầu nói với Tần Phong. Ông ta còn phải vội vã trở về để báo cáo với lãnh đạo, dù sao đối với những người dân chất phác ở đầu những năm 90, vụ án như thế này là vô cùng ghê rợn.
- Các ông muốn xử cháu thế nào cũng được nhưng phải tìm được em gái cháu!
Khi Cục trưởng Tống ra khỏi phòng bệnh, Tần Phong kêu lên. Tuy rằng Tần Gia ranh mãnh nhưng năm nay chỉ mới 8 tuổi. Tần Phong sợ để con bé lưu lạc ở ngoài sẽ xảy ra chuyện.
Cục trưởng Tống gật gật đầu, cũng không dừng bước. Vụ án này khiến cho tâm trí ông ta vô cùng nặng nề. Không ai có thể ngờ một vụ án nghiêm trọng như vậy lại do một thằng nhóc gây ra.
Tuy rằng đã ra lệnh phong tỏa tin tức nhưng giấy không gói được lửa, chuyện Tần Phong giết chết anh em họ Tôn, không tới vài ngày cả thị trấn sẽ biết.
Nhà họ Tôn cũng là một hộ lớn ở trong thị trấn, hai anh em này là kẻ hư hỏng nhưng cha mẹ họ lại là người lương thiện, cho nên cũng được mọi người ở thị trấn quý mến.
Đau đớn của tang gia, hơn nữa hai đứa con cùng chết khiến cho ông Tôn kết hợp với mọi người trong dòng họ cùng kêu oan, yêu cầu nghiêm trị hung thủ. Tin tức có đại ma đầu giết người xuất hiện trong trấn cũng lan truyền nhanh chóng.
Điều này khiến cho công tác của cục cảnh sát trở nên bị động. Vì qua sự điều tra cẩn thận của họ, Tề Bảo Ngọc chờ ở nhà ga, khi nhà ga bị đóng cửa, vì hành tung bì hiểm cử chỉ hoảng loạn đã bị bắt ngay tại chỗ.
Bởi vậy thận phận và động cơ gây án của đám người Hác lão đại đã bị lộ. Mấy người chết ngoài anh em họ Tôn ra thì đều là những kẻ ác, mang huyết án trên người.
Theo manh mối mà Tề Bảo Ngọc cung cấp, cảnh sát của hai nơi hợp tác, nhổ tận gốc tập đoàn ăn xin ở vùng ngoại ô thành phố kia, coi như là bỏ đi một khối u ác tính cho xã hội.
Nhưng cách xử trí đối với Tần Phong khiến cho các lãnh đạo ở Cục thật khó xử. Quan trọng là ở tuổi tác của Tần Phong, vì Tần Phong chưa đầy 14 tuổi, theo pháp luật nhà nước thì không phải chịu phạt.
Nhưng người của nhà họ Tôn lại không ngừng kêu oan cũng làm cho lãnh đạo của cục cảnh sát phải đau đầu. Sau mấy lần lãnh đạo thành phố bị chặn xe, thành phố đã ra chỉ thị phải mau mau xử lý nặng tay đối với vụ án này.
Hơn hai tháng sau, tòa án tiến hành tuyên án đối với vụ án này. Ở trong bản án, họ xác định là Tần Phong 14 tuổi.
Vì Tần Phong đã 14 tuổi, vụ án rất nghiêm trọng nhưng vì hành động có lý do nên giảm nhẹ hình phạt, tuyên án phạt tù năm năm.
Cân nhắc đến vấn đề giam giữ trẻ vị thành niên với người trưởng thành cùng một chỗ sẽ bất lợi cho việc trưởng thành của thiếu niên nên sau khi tuyên án, Tần Phong được đưa tới trại giáo dưỡng duy nhất của tỉnh.
Mà ở toàn bộ Thương Châu đã đẩy mạnh chỉnh đốn hoạt động của các trường võ, đã đưa ra yêu cầu nghiêm khắc đối với việc giáo dục võ phong và đạo đức của các đệ tử.
Trước khi bị đưa tới trại giáo dưỡng một ngày, Lưu Tử Mặc dưới sự hướng dẫn của cha đã tới trại giam, nhìn thấy người bạn tốt của mình, cậu có chút không nói nên lời.
- A Phong, là tớ hại cậu. Tớ không nên đưa cây thương đó cho cậu. Lưu Tử Mặc nhỏ hơn Tần Phong một tuổi, giờ phút này rốt cuộc đã không khống chế được cảm xúc của mình, khóc rống lên.
Nửa tháng trước Lưu Tử Mặc nghe được tin Tần Phong giết người, lúc đó cậu lập tức theo cha về tới Thương Châu muốn bào chữa cho Tần Phong.
Nhưng họ đã trở về muộn, vụ án của Tần Phong đã xử xong. Hơn nữa vì chuyện cây thương còn làm liên lụy một chút tới Lưu gia, phải tốn rất nhiều sức lực mới có thể giải quyết xong chuyện này.
- Tử Mặc, có tìm được em gái của tớ không?
Tần Phong nhìn Lưu Tử Mặc, vết thương ở trên đầu đã sắp lành, hơn nữa ở trong trại giam lại có ăn có uống, Tần Phong khỏe mạnh lên không ít.
Nhưng sự lo lắng ở trong mắt Tần Phong cũng khiến người ta hơi sợ. Cậu cũng không cần biết mình bị xử như thế nào mà chỉ luôn lo lắng cho em gái duy nhất của mình.
Lưu Tử Mặc không dám nhìn ánh mắt của Tần Phong, cúi đầu nói: - Thật sự xin lỗi, A Phong. Thời gian này tớ vẫn tìm Tiểu Gia, nhưng… Nhưng không tìm thấy. Đại Hoàng cũng không thể tìm thấy Tiểu Gia!
- Tiểu Gia, rốt cuộc em ở đâu? Ánh mắt Tần Phong lộ vẻ thất vọng, tay phải nắm chặt lại, đến móng tay cắm vào da thịt cũng không hề cảm thấy đau đớn.
Tần Phong cũng đã có chút chuẩn bị tâm lý với tin tức này vì ngày hôm qua vị Cục trưởng Tống kia tới gặp cậu cho biết đã phát động cảnh sát của cả hai thành phố nhưng vẫn không tìm được Tần Gia.
Theo lời nói của Cục trưởng Tống, có lẽ Tần Gia đã xuống tàu rồi, rất có thể đã được ai đó nhận nuôi, đó cũng là lời nói dùng để an ủi Tần Phong.
Tuổi thơ gian khổ đã khiến cho Tần Phong và em gái trưởng thành hơn so với người bình thường. Tần Phong tin rằng Tần Gia nhất định sẽ không sao, anh em họ nhất định sẽ có lúc gặp lại.
Nhìn thấy bộ dạng thương tâm của con trai, cha của Lưu Tử Mặc đi tới bên cạnh nói: - Tần Phong, cháu yên tâm, chú sẽ cho người tìm Tần Gia, cháu yên tâm chịu phạt đi, có chuyện gì thì nói với chú Lưu.
Cha của Lưu Tử Mặc và anh cả đang quản lý việc kinh doanh của dòng họ, không thiếu tiền. Thời gian này ông ta chỉ cần dán những tờ quảng cáo tìm người ở các thành phố dọc tuyến đường của đoàn tàu đó.
- Cảm ơn chú Lưu. Nhất định cháu sẽ ra sớm.
Nghe hai cha con chú Lưu nói xong, Tần Phong bình tĩnh trở lại. Nhưng sự bình tĩnh này lại khiến cho cha Lưu Tử Mặc có chút sợ hãi ở trong lòng. Có ai là không biết phía sau sự bình tĩnh đó liệu có phải là một ngọn núi lửa sắp phun trào hay không?
Từ nhỏ đã trải qua biến cố mà người bình thường khó có thể tưởng tượng được, Tần Phong trưởng thành hơn rất nhiều so với bạn bè cùng trang lứa. Tần Phong sớm đã học được cách che dấu tình cảm của mình. Từ khi tuyên án hôm đó, Tần Phong cũng đã chuẩn bị sẵn tâm lý rồi.