Bao Giờ Chúng Ta Yêu Nhau

Chương 25



  Những ngày sau đó là những chuỗi ngày bận rộn của Cẩn Mai, nàng lúc nào cũng nhong nhong ngoài đường.

Theo như những gì mà Cẩn Mai quan sát thấy thì chồng của Đỗ Vân là Dương Minh Châu, anh ta quả thật đi chung cùng một cô gái trẻ đẹp nào đó

Để làm bằng chứng thì Cẩn Mai đã chụp được rất nhiều ảnh hai người họ thân mật với nhau. Cùng nhau đi ăn, đi chơi và vào cả khách sạn

Nàng hoá thân như một ninja chính hiệu, bận toàn màu đen, mắt kính đen và trang bị thêm cái nón lưỡi trai.

Ngồi trong xe nhìn những thành quả mà nàng có được, nàng mỉm cười mãn nguyện. Xem ra lần này thuận buồm xuôi gió quá nhỉ

Nhưng để có thêm bằng chứng thì nàng cần phải bám sát theo thêm vài ngày nữa. Nàng vẫn chưa có cơ hội ở gần hai người họ khi vào khách sạn đó

.

.

.

.

Đang chú tâm xem lại hình ảnh thì Tuệ Lâm bất ngờ xuất hiện trước bàn làm việc của nàng. Nàng giật mình, mém chút nữa là ném tất cả những tấm ảnh vào người Tuệ Lâm rồi

  "Cái gì mà như ma như quỉ vậy Tuệ Lâm, cậu hù chết mình rồi đây nè"- Cẩn Mai oán giận nói, tay không ngừng vuốt ngực

Tuệ Lâm cười hề hề, ngồi xuống ghế rồi mới mở miệng: " Thông cảm nha, tại mình có chuyện gấp muốn nói cho cậu nghe thôi mà"

Cẩn Mai cũng không có rảnh rỗi để giận hờn gì Tuệ Lâm làm chi cho mệt. Cậu ta lúc nào mà chẳng vậy, xuất hiện không có khái niệm báo trước

    "Chuyện mình nhờ cậu như thế nào rồi? Có thêm thông tin gì mới không?"

   "Haizz! Có là chắc rồi, anh ta thường xuyên đến khách sạn đó cùng với một cô gái. Hai người họ lúc nào cũng dính lấy nhau, nghe đâu còn là khách quen nữa kìa"

   "Tốt!"- Cẩn Mai thích thú búng tay một cái, mặt mày hớn hở ra: "Như vậy là chắc chắn rồi, mình sẽ đến khách sạn đó để chụp thêm vài tấm ảnh nữa. Lần này anh ta chết chắc với mình ha ha ha!"

Thấy vẻ mặt cao hứng của Cẩn Mai mà gương mặt của Tuệ Lâm bất biến. Nàng còn đang vui chắc là chưa nghe cô nói điều quan trọng đây mà

Nói ra có lẽ sẽ khiến Cẩn Mai tuột hứng là cái chắc.

   "Mình thấy cậu nên từ bỏ đi thì hơn"

   "Sao vậy chứ? Đây là cơ hội để tóm được bằng chứng chứng minh tên Dương Minh Châu đó nɠɵạı ŧìиɦ. Cậu với mình đang ở chung thuyền đó, đừng có làm người ta mất hứng"

   "Cái này là mình khuyên thật. Khách sạn đó khác hẳn so với tất cả, chỗ đó chỉ có những cặp tình nhân mới có thể thuê phòng được thôi. Nên cho dù cậu có tới thì cũng sẽ không thuê được phòng để theo dõi đâu"

   "Cái gì!?"

Cẩn Mai thật sự rất sốc với thông tin này, cứ tưởng mọi thứ êm xuôi hết, chỉ cần đến là được. Ai mà ngờ khúc cuối lại thành ra thế này

Nàng thắc mắc tại sao khách sạn đó lại kì lạ đến vậy, chỉ có những cặp tình nhân mới có thể đến được thôi sao?

Ngộ nghĩnh nhỉ? Lạ lùng nhỉ? Quái lạ!?

Nhưng không phải như vậy mà làm lung lay ý chí kiên quyết của Cẩn Mai được đâu. Nàng đã nảy ra một ý tưởng khác rồi

   "Không sao!!"

Nói xong Cẩn Mai còn lộ ra nụ cười ma mị hướng nhìn Tuệ Lâm. Tuệ Lâm nhận ánh mắt ấy liền cảm thấy có gì đó bất an đối với mình

Cái biểu hiện này đừng có nói là. . .

   "Hay là cậu giúp mình một tay được không? Mình biết cậu là một người rộng lượng, xinh đẹp, giàu có. . ."

   "Thôi thôi đủ rồi"- Tuệ Lâm đưa bàn tay ra phía trước để chặn lời nói của Cẩn Mai: "Mình đồng ý thôi là được chứ gì, không cần cậu tân bốc mình lên đâu. Chiêu này xưa rồi diễm ơi!"

Cẩn Mai quá hiểu Tuệ Lâm rồi, không cần nói vậy nàng cũng biết thế nào cậu ấy cũng sẽ giúp đỡ. Lần nào mà Tuệ Lâm không ra tay khi nàng gặp khó khăn

   "Vậy đi, khi nào anh ta đến khách sạn thì mình và cậu cũng đến đó luôn. Cậu sẽ đóng giả là người yêu của mình, chỉ có như vậy mới trót lọt qua cửa"

  "Không được!"- Tuệ Lâm lập tức từ chối ngay, cô nhớ ra gì đó rồi tiếp tục: "Ngày mai mình phải đi công tác bên thành phố A rồi, gần cả tuần mới trở lại đây"

  "Gì chứ, xui xẻo quá! Cậu không dời ngày được sao? Ngoài cậu ra thì mình không còn ai hết á"

Nếu không bận công việc riêng thì Tuệ Lâm không từ chối giúp nàng một tay rồi. Nhưng lần này không thể, Tuệ Lâm xoa cằm nhọn suy nghĩ, sau đó liền có ngay một ý tưởng

   "Hay là cậu nhờ người quen khác ngoài mình ra thử xem, ráng nhớ lại coi còn có ai không? Chứ cậu không có người đi chung thì chắc chắn không thể vào khách sạn đó đâu"

Nét mặt của Cẩn Mai trầm ngâm, mang một chút buồn bã: "Mình biết rồi, mình sẽ tìm người khác vậy"

.

.

.

.

Lại thêm một ngày nữa Cẩn Mai không thu thập được bất kỳ thông tin gì về Dương Minh Châu. Lí do chính là anh ta hay đến khách sạn đó khiến nàng không thể bám sát theo được

Hôm nay văn phòng chỉ có một mình nàng, Tuệ Lâm cũng đã đi công tác từ ngày hôm qua.

Đang im lặng làm việc thì Cẩn Mai nghe thấy tiếng bước chân đang hướng tới chỗ nàng ngồi. Thấy bất an nên nàng ngước mặt lên xem thử là ai

Người vừa tới là một người đàn ông, độ tuổi ước chừng trên dưới 30.

   "Không biết là anh đến đây cần tôi giúp gì?"

Bây giờ Cẩn Mai nhìn kĩ một chút thì thấy người đàn ông này quen quen. Hình như là. . . chẳng lẽ nào là Dương Minh Châu, người mà nàng đang theo dõi mấy ngày nay?

Cẩn Mai có hơi hoảng hốt, đôi chân mày nhíu lại. Không lẽ anh ta đến đây vì chuyện đó sao

   "Nghe nói luật sư Lục là luật sư biện hộ của vợ tôi thì phải, tôi nói có đúng không?"- Lời nói của Minh Châu đầy giễu cợt và khinh thường Cẩn Mai

Anh ta ngồi xuống ghế, ánh mắt không hề sợ hãi hay lo lắng nhìn Cẩn Mai. Điều này khiến nàng thêm hoang mang và lúng túng chút đỉnh

   "Đúng vậy. Chắc anh đã biết chuyện vợ mình muốn ly hôn rồi thì phải. Vậy thì anh hãy làm theo những gì vợ anh muốn, đừng để ra tòa thêm phiền phức"

   "Tôi đến đây có vài lời muốn nhắc nhở cô, tốt nhất là cô nên bỏ vụ này đi, không có kết quả đâu. Tôi sẽ không ly hôn gì cả, cho nên cô đừng có phí công vô ích"

Nhìn thái độ dửng dưng của Minh Châu khiến Cẩn Mai thêm tức giận hơn. Nàng không ngờ trên đời lại có loại đàn ông như thế này

Chính nhờ vẻ mặt khinh thường của Minh Châu chỉ khiến nàng càng muốn theo vụ này tới cùng. Muốn Đỗ Vân được tự do và thoát khỏi tên khốn nạn này

   "Nếu anh đến chỉ nói mấy lời vô ích thì mời anh về cho. Tôi nhất định bảo vệ thân chủ của mình và sẽ giải quyết vụ này một cách xuông sẽ"- Cẩn Mai cứng rắn nói những lời đầy quyết tâm

Minh Châu thấy Cẩn Mai không chịu từ bỏ thì nổi giận trong lòng, người như bốc lửa. Anh ta đập mạnh tay xuống bàn, đứng phắc dậy, tay chỉ vào mặt nàng

   "Cô hay lắm, để tôi chóng mắt lên xem luật sư như cô giải quyết như thế nào"

Minh Châu quay người bỏ đi, lúc này Cẩn Mai mới thở phào nhẹ nhõm trong lòng. Nàng không nghĩ là anh ta tìm đến tận đây chỉ để cảnh báo nàng

Đúng là tên dở hơi, chắc anh ta chưa nghe qua danh của Cẩn Mai thì phải. Nếu Minh Châu dám lên mặt với nàng thì nàng sẽ không nhượng bộ, sẽ khiến anh ta tâm phục khẩu phục mình.

.

.

.

.

Dạo gần đây Thi Hàm thấy Cẩn Mai ăn ít lắm, có hôm thì không đúng bữa. Nàng lúc nào cũng chú tâm vào công việc, nhất là mấy ngày nay

Theo như thường lệ thì Thi Hàm sẽ mang một ly sữa nóng và một món ăn nhẹ lên phòng Cẩn Mai. Và hôm nay cũng vậy, cô chuẩn bị tinh thần rồi mới dám gõ cửa

Thi Hàm biết giờ này Cẩn Mai vẫn còn làm việc, cô cũng không muốn quấy rầy, nhanh chóng mở cửa bước vào

Bên trong không có ai, chỉ thấy mớ giấy tờ nằm hỗn độn trên bàn. Thi Hàm không nghĩ gì nhiều, có lẽ Cẩn Mai đang ở trong phòng vệ sinh cũng nên

Cô đặt ly sữa xuống, kế đó là dĩa bánh.

Cẩn Mai lúc này bước ra là đã thấy Thi Hàm rồi, nàng không tạo ra tiếng động nào. Cứ chậm rãi đến gần, ánh mắt mong lung nhìn cô

Rồi tự nhiên nàng lại nhớ đến chuyện hôm kia, ngoài Tuệ Lâm ra thì nàng còn Thi Hàm là người gần gũi nhất

Không biết là có nên nhờ Thi Hàm giúp một tay hay không? Nhưng mà nghĩ lại cũng thấy ngại, nhờ như vậy có hơi không đúng cho lắm

Vừa lúc này Thi Hàm bất ngờ xoay người lại thì đập vào mắt cô là hình ảnh Cẩn Mai mặc một chiếc váy ngủ ngắn qua khỏi đầu gối

Cô hoảng hốt trong lòng, lập tức cúi đầu lùi về sau vài bước. Cúi gầm mặt nhưng tâm tình không ổn chút nào. Không muốn nàng nhìn thấy bộ dạng xấu hổ này của mình

   "Tôi có đem sữa và đồ ăn nhẹ cho tiểu thư dùng. . .khi nào đói thì có thể ăn. Tôi. . .tôi xin phép ra ngoài. . ."

   "Đứng lại đó! Tôi có chuyện muốn nhờ cô. . ."

Cuối cùng thì lời trong miệng cũng đã nói ra một cách dễ dàng. Nàng đã đấu tranh tâm lý lắm mới đưa ra quyết định này

Vì nhớ đến vẻ mặt hóng hách của Minh Châu khiến nàng không thể bỏ qua được. Bằng mọi cách phải phục thù chuyện anh ta dám khinh thường mình

  "Tiểu thư cần tôi giúp gì ạ? Nếu có thể. . .tôi sẽ làm hết sức mình"

   "Làm người yêu của tôi!"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.