Thi Hàm sửng sốt trước câu nói ấy của Cẩn Mai. Cô bàng hoàng đến ngạc nhiên, đôi mắt mở to ra không dám chớp
Cái khây đang cầm trên tay mém chút nữa là rơi xuống sàn nhà rồi kìa. Chắc là nhầm lẫn gì ở đây, chắc nàng chỉ lỡ lời mà thôi
Không để không khí ngượng ngùng và suy nghĩ của Thi Hàm sai lệch ý của mình, Cẩn Mai nhanh chóng lên tiếng giải thích
"Cô đừng hiểu lầm, chẳng qua là tôi đang cần một người đóng giả người yêu của tôi để làm một số việc thôi. Cô thấy sao?"
Nhẹ thở phào trong lòng, Thi Hàm nhẹ vuốt ngực như gỡ bỏ được lời nói ẩn ý ấy. Nhưng sau cô vẫn cảm thấy một chút hụt hẫng nhỉ?
"Được. . .tôi nhận lời!"- Tuy ngoài miệng nói cười vui vẻ nhưng trong thâm tâm lại trái ngược hoàn toàn: "Vậy tôi xin phép ra ngoài"
Nhìn bóng lưng người khuất xa dần phía sau cánh cửa, tâm trạng Cẩn Mai phút chốc u rầu. Đôi mi thanh tú cụp xuống, ánh mắt mơ hồ như chứa đựng rất nhiều chuyện muốn nói ra
"Nếu là người yêu thật. . .thì em có muốn không Thi Hàm?"
Lời nói ấy chỉ có thể thốt lên trong âm thầm, nàng nghĩ rằng vẫn chưa đến lúc để nói lời ấy chính diện với Thi Hàm.
Cô sẽ có một cái nhìn khác về nàng, sẽ không còn nói chuyện một cách bình thường nữa mà thay vào đó là ngượng gạo, khó xử.
.
.
.
.
.
Bữa ăn gần một tháng nay kể từ ngày gặp gia đình bên kia thì bây giờ chỉ còn có mỗi Cẩn Mai và mẹ. Bà của nàng đã đi công tác bên thành phố A cùng với trợ lý riêng rồi
Căn nhà rộng lớn cũng trở nên tẻ nhạt, mẹ của nàng vẫn đi đi về về nhưng chỉ là đi shopping hoặc đi tán gẫu với bạn bè
Hai mẹ con bây giờ đang dùng bữa tối, Cẩn Mai vừa ăn vừa lén lút nhìn Thi Hàm đứng đối diện. Thỉnh thoảng lại nở nụ cười mỉm mà nàng nghĩ là không ai thấy
Nhưng suy nghĩ ấy thật lệch lạc, nàng đâu ngờ rằng bà Lục đã thấy tất tần tật. Bà nhìn thái độ và ánh mắt của con mình dành cho Thi Hàm
Bà thấy có điểm gì đó rất khác lạ, rồi chợt nhớ đến lần trước con gái mình cũng nhìn như thế. Từ đó suy ra giữa Cẩn Mai và Thi Hàm có ẩn tình
Bà Lục vẫn chưa thể xác định rõ ràng nên không thể vạch trần sự thật. Bà vẫn không muốn những gì mình chứng kiến là sự thật
"Con và Sở Tiêu thế nào rồi, đã hẹn hò với nhau chưa?"
"Bọn con chỉ xem nhau là bạn bè, anh ta cũng không có ý định hẹn hò với con"- Cẩn Mai nhẹ nhàng đáp lại, ánh mắt tình cảm nhìn mẹ
Bà Lục thở dài, tiếp tục cắt miếng thịt dở dang trên dĩa, nhưng có vẻ như không hài lòng với lời nói ấy
"Vậy mẹ phải tốn công thêm lần nữa tìm người khác cho con rồi"- Bà Lục lắc đầu thở dài
"Mẹ!"- Cẩn Mai có chút lớn tiếng gọi, nàng đánh ánh mắt sang Thi Hàm rồi nhìn lại mẹ: "Có cần gấp gáp như vậy không, tốt hơn là để con thoải mái tìm người yêu cho mình"
Bà Lục lúc này dừng động tác, buông nĩa xuống bàn rồi nhếch môi cười nhìn nàng: "Con năm lần bảy lượt từ chối xem mắt, đợi con tự tìm chắc lúc đó người mẹ nay đã không còn nữa"
Nói đến đây bà Lục tự nhiên dời ánh mắt ẩn ý đầy nghi ngờ nhìn về hướng Thi Hàm. Thi Hàm thấy bà nhìn mình thì bỗng nhiên sợ hãi, cô cúi đầu nhìn xuống dưới
Bà lại tiếp tục mỉm cười, nụ cười có sự toan tính, nụ cười không mấy thiện cảm: "Hay là con yêu người khác nên mới từ chối người mẹ chọn cho con?"
Bị nói trúng tim đen, Cẩn Mai giật mình, ánh mắt ngạc nhiên nhìn bà Lục không chớp mắt. Sau đó lấy lại bình tĩnh, tiếp tục đối đáp với bà
"Mẹ đừng đoán bừa, con vẫn chưa yêu ai"- Nói 'vẫn chưa yêu ai' làm nàng có hơi ngượng miệng, cảm thấy không đúng sự thật
"Mẹ hi vọng là lời nói của con là thật, đừng để mẹ biết con có người yêu mà đem giấu mẹ và mẹ cũng không muốn người đó là một người 'giống như con' "
Bà Lục cố tình nhấn mạnh ba chữ cuối, không biết nói vậy Cẩn Mai có nhận ra hay không hay nàng tưởng lời nói bình thường
Một chút sợ sệt của Cẩn Mai khi nàng nghe những lời nói từ chính miệng mẹ mình. Nàng cảm giác như là mẹ đã biết được chuyện gì rồi
Nàng lo lắng, lấy ly nước lọc uống sạch, sắc mặt có hơi thất thần.
Buổi tối hôm nay kết thúc thật nhanh, nhanh như một cơn gió. Người hầu khác một số đã nghĩ ngơi, chỉ còn mỗi mình Thi Hàm vẫn lủi thủi ở phòng bếp
Cô không mệt mỏi, muốn làm xong công việc rồi trở về nhà ngủ một giấc tới sáng mai. Ánh đèn vàng nhạt, chiếu rọi một góc nhỏ
Vừa lúc này có một người xuất hiện từ phía sau, đứng nhìn mãi bóng lưng của cô. Cẩn Mai chậm chạp ngồi xuống ghế, chống tay nhìn Thi Hàm làm việc
Không biết từ bao giờ nàng hình thành thói quen như vậy, cứ âm thầm lặng lẽ ngồi nhìn người khác từ phía sau. Hình như là kể từ lúc Thi Hàm đến nhà nàng khi nàng bị bệnh
Do quá say sưa với công việc nên Thi Hàm không nhận ra có người từ phía sau. Cô không hay biết gì, cứ đứng đó lau chén bát
Cho đến khi xoay người lại thì đã thấy sự hiện diện của Cẩn Mai từ lúc nào. Cô thoát chốc giật mình, vẻ mặt bối rối hiện lên
"Tiểu thư. . .sao cô lại ở đây?"
Cẩn Mai gãi đầu, ngay sau đó đứng lên tìm cái cớ: "Tôi thấy khát nước nên xuống đây, cô cứ làm việc đi rồi về sớm, đừng để ý"
Thi Hàm không nghĩ ngợi gì nhiều, gật đầu đã hiểu rồi xoay người lại tiếp tục công việc đang dở dang.
Một bước, hai bước, ba bước và cuối cùng cũng đã có thể chạm vào nhau. Chỉ còn cách một cánh tay thôi, một chút nữa là xoá bỏ mọi khoảng cách rồi
Thi Hàm giật bắn người, cơ thể bất động như hoá đá. Cô cảm nhận được cơ thể mình bị ai đó ôm từ phía sau.
Muốn quay lại kiểm tra lắm nhưng không thể, càng vùng vẫy thì người nọ càng ôm chặt.
Chính Cẩn Mai là người can đảm chủ động làm hành động này đối với Thi Hàm. Nàng đã bỏ qua tất cả những suy nghĩ trong đầu để mạnh dạng ôm cô từ phía sau
"Tiểu thư!?" Cô. . .cô buông tôi ra được không?"- Giọng ấp úng của Thi Hàm lên tiếng
Cẩn Mai không quan tâm đến, nàng chẳng thèm trả lời, cứ thế xiết chặt vòng tay hơn. Tận hưởng những giây phút ngọt ngào này
Thi Hàm khó hiểu, hàng vạn câu hỏi được đặt ra là tại sao Cẩn Mai lại làm như thế với mình. Cơ thể cô bây giờ rất nóng, tim cứ đập thình thịch như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực vậy
"Tiểu thư. . .cô. . . hãy giữ khoảng cách đi, lỡ ai thấy được thì không hay đâu, tôi sẽ bị đuổi việc"- Thi Hàm giống như nài nỉ cầu xin Cẩn Mai buông mình ra
"Ai dám đuổi em tôi liền đuổi người đó"- Giọng nói ôn nhu cất lên bên tai cô
Thi Hàm còn chưa hết bỡ ngỡ trước hành động này thì bây giờ chính xưng hô của Cẩn Mai khiến cô chết lặng.
Mọi chuyện có phải chỉ là mơ hay không? Sao mọi thứ lại trở nên như vậy, tại sao Cẩn Mai lại quan tâm đến mình
Có phải là Cẩn Mai mất trí nhớ hay là đây đích thị không phải là con người nàng?
Quá nhiều thứ cần lời giải đáp bủa vây Thi Hàm làm cô thêm rối bời. Nếu cứ để Cẩn Mai và mình trong tư thế này thì quả là không hay cho lắm
Lỡ như ai đó thấy được thì biết giải thích như thế nào đây
Một phút giằng co thì cuối cùng Thi Hàm cũng đã thoát được sự ngượng ngùng này. Cô lùi về sau một chút, cúi đầu thấp xuống không dám nhìn lên
"Xin tiểu thư từ nay về sau đừng hành xử như vậy nữa, chúng ta vẫn nên. . ."
"Đủ rồi, chẳng qua là tôi muốn thử cảm giác làm người yêu là như thế nào thôi. Tới lúc đó không có bỡ ngỡ, đừng bận tâm đến"
"Nếu không còn gì nữa thì tôi xin phép về trước. Tiểu thư cũng nên về phòng nghỉ ngơi"
Dứt lời, Thi Hàm gấp rút tháo cái tạp dề trên người xuống vắt lên kệ. Cô cúi đầu chào nàng rồi nhanh chân đi ngang qua
Cẩn Mai lấy làm tức giận, nàng đã xuống nước đến vậy mà cô còn không để ý đến. Người ta đã vứt bỏ cái gọi là liêm sỉ để ôm vậy mà thờ ơ bơ nàng là sao
Cẩn Mai lập tức xoay người lại nói vọng: "Em không hiểu hay cố tình không hiểu vậy hả? Em trốn tránh tôi sao?"
Thi Hàm dừng bước chân, trong lòng bồn chồn khó chịu. Cô không biết nên nói thế nào để vẹn cả đôi đường, nói thế nào cho nàng hiểu rõ
"Xin lỗi. . .là tôi không hiểu, mong tiểu thư bỏ qua sự ngu ngốc này của tôi"
Người khuất xa, còn nàng cô đơn ở lại gian bếp này. Mãi cho đến giờ nàng vẫn không hiểu tại sao Thi Hàm vẫn luôn chối bỏ tình cảm này.
Chẳng lẽ cô thừa biết tất cả nhưng vẫn giả vờ như không biết.
Và rồi đâu đó ánh mắt sắt bén đã nhìn thấy tất cả những chuyện đã xảy ra. Vậy là những gì đã chứng kiến, đã thấy mọi thứ là sự thật hay sao?
Cẩn Mai yêu thích người hầu riêng của nó? Cẩn Mai yêu nữ nhân?
Đầu óc bà Lục choáng váng, tay phải bám lấy góc tường để trụ vững. Bà không dám tin những gì đã thấy, vẫn còn rất sốc
Biết bao nhiêu chàng trai trên đời vậy mà lại yêu người hầu trong nhà, đã vậy còn là nữ nữa chứ.
Tức giận là điều không thể tránh khỏi, bà nén lại cơn giận dữ xuống. Bình tĩnh suy nghĩ bước đi khác
Vậy đây là lí do tại sao Cẩn Mai của bà không muốn tìm người yêu, từ chối người mà bà giới thiệu.
Vì nó đã yêu người con gái kia mất rồi