Bảo Hiểm Nhân Mạng

Chương 17



CHƯƠNG 17

-Dừng tay!

Lăng Chính Trung nổi giận chạy đến bắt lấy tay Lâm Xảo Nhã đang vung cao:

-Cô quậy đủ chưa hả?

Nhìn thấy Lăng Chính Trung, Lâm Xảo Nhã lập tức tươi cười, vẻ mặt hung ác biến mất, phát ra tiếng ai oán:

-Chính Trung, lần trước chuốc thuốc anh là em sai, nhưng chỉ là bởi em yêu yêu anh mà, anh đừng giận em nữa được không?

-Cô Lâm, xin cô tự trọng, chuốc thuốc cũng được, đột nhập nhà cũng không sao, tôi không truy cứu, chỉ xin cô đừng làm phiền thư ký của tôi nữa!

Lâm Xảo Nhã sửng sốt, oan ức nói:

-Em không đột nhập nhà anh mà! Hôm đó em qua xin lỗi anh thôi, sao anh lại nghĩ em như vậy chứ!

Lăng Chính Trung cười lạnh nói:

-Cô Lâm, tôi vu khống cô hay không cô là người rõ nhất.

Hắn xoay người đỡ lấy Trình Tĩnh, hỏi:

-Cô không sao chứ?

Trình Tĩnh vội vàng nhặt mắt kính rơi xuống đất lên, đeo vào, nói:

-Không sao, tôi không bị gì…

Thấy trên khuôn mặt trắng nõn của Trình Tĩnh có dấu đỏ, sắc mặt Lăng Chính Trung đen lại.

Trước kia Lâm Xảo Nhã cũng từng đi đánh ghen Thẩm Mỹ Mỹ, nhưng dù sao Thẩm Mỹ Mỹ là bạn gái hắn còn Trình Tĩnh chỉ là đồng nghiệp, vô duyên vô cớ bị Lâm Xảo Nhã đánh chửi, làm Lăng Chính Trung không thể nén giận.

Hắn lạnh lùng nhìn thẳng Lâm Xảo Nhã nói:

-Cô Lâm, tôi nói thẳng từ trước đến nay tôi chưa bao giờ thích cô, hơn nữa tôi đã có người yêu, nhưng không phải là Trình Tĩnh, xin cô sau này đừng làm phiền cô ấy nữa! Cô không thấy sao? Chúng ta không hợp, tại sao cô nhất quyết bám lấy tôi không tha?

Nụ cười trên mặt Lâm Xảo Nhã héo úa, oan ức nói:

-Chính Trung…

-Tại sao cô thích tôi? Đại gia cho cô leo rất nhiều mà, sao nhất định phải bám lấy tôi?

-…

Thấy Lâm Xảo Nhã không nói lời nào, Lăng Chính Trung thở dài nói:

-Cô Lâm, nếu như tôi trắng tay, cô còn thích tôi không? Tôi nghĩ chắc chắn cô sẽ không thích đúng không?

-Em…

Đúng là đại gia không thiếu nhưng Lăng Chính Trung vừa có học thức vừa xuất chúng hơn người. Nhưng Lâm Xảo Nhã biết, thành phần cao quý tuấn tú lịch sự này dù cô theo đuổi đau khổ như thế nào cũng với không tới, nay người ta đã nói thẳng như vậy, mặt cô dày đến cỡ nào cũng không thể tiếp tục được nữa rồi.

-Cô Lâm, cô về đi, làm lớn chuyện không có lợi cho ai cả.

Lâm Xảo Nhã không chịu được lời nói lạnh nhạt của Lăng Chính Trung, cuối mặt rời đi, điều này làm hắn thở phào nhẹ nhõm, hôm nay đã nói đến mức này rồi chắc sau này cô ta không tới phiền anh nữa đâu nhỉ?

Hắn quay lại nhìn Trình Tĩnh, nói:

-Thật ngại quá, vì chuyện của tôi mà cô thiệt thòi rồi.

Trình Tĩnh cười cười.

-Giám đốc Lăng, không phải lỗi của anh, không cần xin lỗi.

Tạm biệt Trình Tĩnh, Lăng Chính Trung đi tới bãi đỗ xe, chợt thấy một chiếc xe chậm rãi chạy tới, dừng lại kế bên hắn.

Hướng Thiên mở cửa sổ xe, nhìn hắn cười.

-Giải quyết xong rồi?

Nhìn vẻ mặt đang nhịn cười của Hướng Thiên, Lăng Chính Trung biết anh đã nhìn thấy hết cảnh vừa rồi, tức giận mắng:

-Thấy mà sao không đi giúp tôi?

Hướng Thiên chờ Lăng Chính Trung ngồi lên xe, mới cười nói:

-Chuyện này một mình anh giải quyết được mà, cần đến tôi sao?

Anh dừng một chút, hỏi tiếp:

-Cô kia là người thư ký lần trước massage cho anh sao?

-Đúng vậy, khi không bị người ta đánh, cũng may cô ấy là người tốt, nhưng bù lại làm tôi áy náy quá… Oh, Hamster, anh lại bắt đầu ghen tị có đúng hay không?

Không để ý tới Lăng Chính Trung nói giỡn, Hướng Thiên hỏi:

-Chính Trung, anh có thấy cô ta có nét giống ai không?

-Không có nha… Hướng Thiên, hôm nay anh có nhớ tôi không?

Lăng Chính Trung gặp Hướng Thiên đã sớm vứt hết chuyện buồn bực lên chín tầng mây, duỗi tay ôm eo Hướng Thiên sờ soạng, cười nói:

-Tôi rất nhớ anh nha…

-Đừng nghịch, tôi đang lái xe đấy, cẩn thận!

Hướng Thiên cười né vuốt sói đang trườn trên người mình, chỉ vừa nói bàn tay kia đã ngừng lại.

-Chính Trung, đêm nay tôi có cuộc họp, sau khi đưa anh về, tôi phải quay lại công ty, nếu chán anh gọi Dương Nhất Tình đến chơi nhé.

-Chuyện gì? Không đi không được sao?

-Là họp thường kỳ đầu năm, đa phần là các phòng ban báo cáo kết quả doanh thu biểu dương thảo luận này nọ, theo nội quy là bắt buộc tham gia. Tôi chỉ cần xuất hiện cho có thôi, giữa buổi tôi sẽ trốn ra, công ty có nhiều nhân viên bán bảo hiểm như vậy, thiếu một hai nhiều không ai biết đâu.

-Thì ra anh cũng có những ý nghĩ này sao.

-Còn không phải do tôi lo lắng anh sao.

-Được, nhưng anh nhớ về sớm nha.

Lăng Chính Trung cười thầm, Hamster không có ở nhà, hắn có thể làm kế hoạch rồi, Dương Nhất Tình có mang thứ đó tới không nhỉ?

Hướng Thiên về sớm hơn dự định, dĩ nhiên là do anh lo lắng Lăng Chính Trung nên chuồn về sớm. Lăng Chính Trung cất món đồ Dương Nhất Tình vừa mang tới vào ví, cười thầm xem tối nay Hamster làm sao thoát khỏi bàn tay hắn đây.

Đương nhiên Hướng Thiên không biết Lăng Chính Trung trong bụng đang tính toán điều gì, anh ăn cơm người kia nấu, nhưng vì Lăng Chính Trung đích thân xuống bếp nên anh phải miễn cưỡng ăn hết dù có mùi vị hơi lạ.

-Hướng Thiên, ăn no rồi phải đi tắm rửa, tôi chuẩn bị bồn tắm rồi.

Lăng Chính Trung rất chăm sóc mà nói.

-Cảm ơn.

-Còn nói những lời khách sáo ấy với tôi sao?

Nhìn vẻ mặt hạnh phúc của Hamster, Lăng Chính Trung cơ hồ thốt ra chúng ta cùng nhau tắm uyên ương đi … Lời vụt ra, cuối cùng nói đến bên mép dừng cương trước bờ vực, dù thật sự muốn cùng nhau tắm nhưng như vậy kế hoạch của hắn không thuận lợi rồi, tắm uyên ương nha, sau này còn có cơ hội.

Hướng Thiên tắm rửa xong thay áo ngủ, trên người toát ra vẻ hoa sen trong sương thanh thoát tinh khiết, ngọn tóc còn nhỏ nước, gương mặt trắng nõn có chút hồng, mắt to một tầng hơi nước, làm Lăng Chính Trung ngứa ngáy vô cùng khó chịu, hắn ân cần sấy tóc cho Hướng Thiên.

-Phải sấy tóc cho khô, trời lạnh dễ cảm lạnh.

Hướng Thiên quay đầu nhìn Lăng Chính Trung ôn nhu như nước vô cùng cảm động:

-Sao đối tốt với tôi như vậy?

-Khụ khụ…

Lăng Chính Trung không dám nhìn thẳng vào mắt Hướng Thiên, vội vàng khoảnh mặt sang nơi khác.

Hamster tin tưởng hắn như vậy mà hắn làm loại chuyện này có phải có chút hèn hạ không? Nhưng mà một lần thôi, hắn rất muốn ôm Hướng Thiên…

Nếu tình yêu có thể tha thứ, vậy tha thứ cho mình một lần đi.

-Khát nước sao? Uống một ngụm trà thông cổ.

Sấy khô tóc xong, Lăng Chính Trung rót hai chén trà, đưa ly trà có pha “thứ tốt” kia cho Hướng Thiên, người kia vì quá cảm kích nên vừa nhận ly trà đã nâng lên uống.

Xong!

Lăng Chính Trung mừng rỡ, hắn cũng nâng ly trà trong tay định uống, ai ngờ Hướng Thiên vung tay hất chén trà xuống đất.

Không nghĩ tới Hướng Thiên phản ứng kịch liệt như vậy, Lăng Chính Trung cả kinh kêu lên:

-Hướng Thiên…

Hướng Thiên sắc mặt tái nhợt, vội kêu lên:

-Đừng uống, trong trà có thuốc!

Đương nhiên là có thuốc, hắn cố ý đi xin thằng bạn Dương Nhất Tình mà, công dụng của nó là làm tay chân bủn rủn, thần trí mơ hồ. Hắn cũng không có nói ra mục đích thật, chỉ nói dối là muốn gia tăng tình thú…

Lăng Chính Trung nhìn trong ly Hướng Thiên còn một nửa hồng trà, không khỏi chặc lưỡi.

Hamster nhạy bén quá đi mà, hắn còn dự định thần không biết quỷ không hay bỏ thuốc, một phát lên tiên, ai ngờ bị phát hiện nhanh như vậy…

Lo Hướng Thiên muốn làm gì khác, Lăng Chính Trung đỡ anh ngồi xuống ghế salon, líu ríu nói:

-Hướng Thiên, anh đừng nóng giận, thuốc này… Thuốc này kỳ thật là tôi bỏ vào…

-Anh nói cái gì?!

Bị ánh mắt hoảng hốt của Hướng Thiên nhìn thẳng, Lăng Chính Trung trong lòng run bắn, cúi đầu giải thích:

-Tôi muốn anh, nhưng sợ anh không đồng ý cho nên nhờ Nhất Tình tìm giùm thuốc này… Anh đừng sợ, thuốc này chỉ làm tay chân bủn rủn tạm thời, đầu óc choáng váng một chút, là thuốc vui vẻ tình nhân hay dùng, tuyệt đối không có tác dụng phụ, tôi cũng không dám cho nhiều lắm nên không nghĩ anh phát hiện…

Thấy sắc mặt Hướng Thiên càng ngày càng âm trầm, tiếng Lăng Chính Trung cũng càng ngày càng nhỏ, đến mấu chữ cuối cũng chỉ to bằng tiếng cánh muỗi vo ve.

-Dự định khi tôi bất tỉnh để đè tôi!

Hướng Thiên lạnh lùng nói:

-Lăng Chính Trung, tôi tin anh như vậy không ngờ anh lại có thể làm việc này!

Chưa bao giờ nghe Hướng Thiên nói lạnh lùng với hắn như thế, Lăng Chính Trung có chút sợ hãi, hắn ôm lấy Hướng Thiên, bắt đầu hôn cắn trấn an anh, từ cổ tới mặt, cẩn thận hôn mút, sau đó chuyển qua đôi môi mềm mại của Hướng Thiên, khóe môi lạnh lẽo, Lăng Chính Trung có chút vụng về hôn đôi môi đang run rẩy…

-Ôi chao…

Môi chợt đau nhói khiến Lăng Chính Trung buông tay đang ôm người yêu, xoa xoa môi dưới, ngón tay chạm phải máu, hắn kinh ngạc nhìn Hướng Thiên.

-Hướng Thiên…

Dự đoán Hướng Thiên sẽ rất tức giận, nhưng không ngờ rằng anh ấy tức đến vậy, thậm chí không cho hắn thân thiết.

Hướng Thiên sắc mặt tái nhợt, giờ phút này tay chân anh bủn rủn không có sức lực phản kháng, không ngờ thuốc của Dương Nhất Tình lại mạnh như vậy. Điều này làm Hướng Thiên càng tức giận, ***g ngực phập phồng, hô hấp khó khăn, anh nghiêng đầu sang một bên không nhìn Lăng Chính Trung, lạnh lùng nói:

-Anh muốn làm gì thì làm nhanh lên, đừng lãng phí thời gian!

Thế mới biết Hướng Thiên nhất định tức giận xung thiên rồi, lời nói lạnh lùng như vậy làm Lăng Chính Trung vô cùng khó chịu, không biết phải làm sao, khóe môi hắn đau rát, trái tim cũng quặn đau, nhiệt tình mới đầu rơi xuống hố sâu.

Lúc này nếu hắn còn có thể làm chuyện đó thì thật là hắn có vấn đề, dù hắn có muốn ôm Hướng Thiên nhiều như thế nào đi chăng nữa, nhưng cũng không muốn cưỡng ép đối phương nha.

Lăng Chính Trung ôm Hướng Thiên vào trong lòng, để đầu anh dựa lên vai hắn, nhẹ giọng nói:

-Hướng Thiên, anh đừng giận nữa được không? Tôi không làm, tôi không làm gì hết là được mà phải không?

Cảm giác người trong lòng động đậy, hắn cười khổ:

-Dù tôi muốn anh nhiều như thế nào đi nữa tôi cũng không muốn làm anh buồn, tôi không nghĩ anh tức giận như vậy… Tôi hứa, tôi không bao giờ làm như vậy nữa!

Hướng Thiên được ôm ấm áp làm tức giận bị lừa gạt cũng tiêu tan, hai người quấn quít ghì chặt nhau làm anh cảm nhận được trống ngực của người kia, người yêu ăn năn hối lỗi anh cũng không còn giận nữa, anh buông tiếng thở dài.

-Chính Trung, sao anh hồ đồ như vậy? Anh muốn tôi, anh cứ nói, không phải tôi luôn đồng ý với anh sao, sao anh lại muốn chuốc thuốc tôi? Anh có biết là tôi tin anh đến mức nào không?! Anh cũng từng bị người chuốc thuốc, đáng lẽ anh phải hiểu chứ, sao anh lại làm bậy như vậy!

-Xin lỗi…

Bị Hướng Thiên nhẹ nhàng răn dạy, Lăng Chính Trung có chút phản đối, rầu rĩ xin lỗi.

Đúng là chuốc thuốc, nhưng tình huống khác nhau mà, hắn và Hamster là người yêu, đây chẳng qua là trò chơi vô thưởng vô phạt của mấy đôi chim cu thường chơi thôi mà, còn Lâm Xảo Nhã là cưỡng bức. Hắn vốn nghĩ thôi thì tiền trảm hậu tấu cũng không sao, qua rồi thì xin lỗi thôi, không ngờ Hướng Thiên phản ứng dữ dội như vậy.

-Hơn nữa anh có biết tình cảnh bây giờ của anh nguy hiểm bao nhiêu không? Tôi bận bịu tra hung thủ còn anh chỉ toàn nghĩ đến chuyện phong hoa tuyết nguyệt này thôi…

Lăng Chính Trung lần này biết khôn không nói nữa, Hướng Thiên đang tức giận như vậy càng nói càng sai, tốt hơn hết là im lặng không nói, hắn mừng thầm là bây giờ Hướng Thiên không có sức để vung tay vung chân nếu không hắn nhất định sẽ bị đánh tơi bời.

Suy nghĩ này làm Lăng Chính Trung buồn bực chết đi được, ngẫm lại đời này toàn là hắn răn dạy người khác, nào có chuyện người khác răn dạy hắn chứ? Hơn nữa, bây giờ bị người khác dạy dỗ mà không dám rên một tiếng. Mà hắn phạm phải lỗi lầm gì ghê gớm thế cơ chứ, không phải Hướng Thiên luôn đè hắn sao, ngẫu nhiên đè lại một lần thôi cũng không được sao? Ai nghĩ Hamster bình thường dịu dàng khi giận lên đáng sợ như vậy chứ, còn la mắng hắn tàn nhẫn nữa…

-Sao anh không nói gì thế?

Hồi lâu không nghe Lăng Chính Trung ư hử gì, Hướng Thiên hỏi.

-…

Hắn dám nói sao? Hắn đâu muốn chết.

-Chính Trung!

Nghe giọng Hướng Thiên nghiêm khắc, Lăng Chính Trung ngẩng đầu.

Thấy vẻ mặt oan ức liếc liếc mình, Hướng Thiên bất đắc dĩ, người này nha, bề ngoài đạo mạo vậy thôi chứ tính tình con nít quá đi.

Hắn nhẹ giọng hỏi:

-Sao lại không nói lời nào cũng không làm gì, anh chuốc thuốc rồi để tôi chết khô hả?

-…

Hướng Thiên nhìn thấy vẻ mặt mờ mịt của Lăng Chính Trung thì bao nhiêu tức giận trôi đi hết, nhẹ nhành trách:

-Không biết tên Dương Nhất Tình kia sao có được loại thuốc công hiệu thế này? Bây giờ tay chân tôi không động đậy đã đành, chẳng lẽ anh cũng không sao? Không phải rất muốn làm sao? Còn không ôm tôi lên giường?

Lăng Chính Trung lầm bầm nói:

-Tôi cũng không muốn làm xong sẽ biến thành đầu heo…

Bộ dạng bị ức hiếp của người yêu làm Hướng Thiên bật cười.

-Xin lỗi, vừa rồi tôi hơi quá đáng, dù thế nào tôi cũng không nên cắn mạnh như vậy, có đau không?

-Đương nhiên đau đớn rồi, nhưng nếu anh hôn hôn thì hết đau đấy.

Người nào đó vừa thấy Hướng Thiên hết giận liền được voi đòi tiên.

-Vậy còn không mau ôm tôi lên giường? Chẳng lẽ anh muốn làm ở chỗ này…

Không đợi Hướng Thiên đem nói cho hết lời, Lăng Chính Trung ôm ngang anh chạy lên phòng ngủ tầng hai.

Chuyện ngày hôm nay làm Lăng Chính Trung hiểu rõ, bên dưới lớp vỏ dịu dàng hòa nhã Hamster cũng có một mặt vô cùng bạo lực, nếu như làm trái ý anh ấy thì kết quả rất bi thảm nha, may mắn hôm nay mình vượt qua thử thách…

Đúng lúc này, điện thoại di động của Hướng Thiên đang đặt trên bàn đổ chuông, đáng tiếc hai người ở trên lầu hai không thèm để ý.

Lăng Chính Trung ôm Hướng Thiên vào phòng ngủ, đặt anh xuống giường lớn, vươn tay bật ngọn đèn ngủ màu vàng cạnh giường, Lăng Chính Trung hưng phấn nhìn thấy Hướng Thiên bị dược tính chi phối, thâm tình khao khát nhìn hắn.

-Hướng Thiên…

Lúc này nếu hắn còn có thể nhịn nữa thì hắn không phải là đàn ông, Lăng Chính Trung tiến lên, ôm Hướng Thiên vào lòng, bắt đầu hôn liếm môi anh, đôi tay làm càn lần mò đi xuống, xoa nắn dục vọng mềm mại.

-Uh…

Hướng Thiên mờ ảo nổi lên tầng hơi nước, nhè nhẹ rên rỉ vô cùng phong tình làm Lăng Chính Trung thích không thôi, hắn đã mói mà, Hamster nằm dưới nhất định chấn động lòng người, cho nên bị cắn bị mắng là đáng!

Nhiệt tình ôm hôn làm Hướng Thiên động tình, anh muốn nâng người hưởng ứng nhưng thân thể mềm nhũn lại bị Lăng Chính Trung đè chặt xuống giường. Hai tay hắn nắm chặt hông Hướng Thiên, không ngừng xoa nhéo mông căng tròn.

-Uh… A… A…

Hướng Thiên rên rỉ từng đợt, Lăng Chính Trung nghe thấy mà toàn thân hưng phấn, càng tiến công đôi môi bị Hướng Thiên cắn đỏ, hai đầu lưỡi quấn lấy nhau.

-Hướng Thiên, yêu anh…

-Uh…

-Hướng Thiên…

Giấc mơ trở thành sự thật, Lăng Chính Trung tay run lên khi cởi nút áo ngủ Hướng Thiên, vất vả lắm mới cởi được hai nút trên, đột nhiên Hướng Thiên nâng tay nhẹ nắm áo hắn, hỏi:

-Chính Trung, anh có ngửi thấy mùi lạ không?

-Nào có…

Lăng Chính Trung đang chiến đấu với nút áo, nào có tâm tư chú ý Hướng Thiên nói gì.

-Không, Chính Trung, mau đứng lên, hình như là cháy…

Giọng nói chứa đầy lo lắng kéo ra khỏi Lăng Chính Trung đê mê, hắn ngẩng đầu ngửi ngửi, quả nhiên ngửi thấy mùi khói tràn ngập, la toáng:

-Cháy?! Mình chưa khóa gas sao…

Lăng Chính Trung nhảy lên, hắn chạy tới vừa mở cửa, đã cảm thấy hơi nóng ập tới, hành lang khói mù mịt, Lăng Chính Trung ho khan dữ dội, Hướng Thiên kêu lên:

-Nhanh đóng cửa lại!

Lăng Chính Trung vội vàng đóng cửa lại, kêu lên:

-Có người phóng hỏa…

Nhất định là có người phóng hỏa, chứ bình thường không cháy lớn như vậy?

-Nhanh gọi điện báo cảnh sát!

Nghe xong Hướng Thiên phân phó, Lăng Chính Trung cầm điện thoại, còn chưa kịp quay số, đã phát hiện điện thoại không hề có âm thanh, hiển nhiên là có người cắt đường dây điện thoại, Lăng Chính Trung tức giận ném điện thoại, mắng.

-Shit!

Lớn như vậy nhưng đây là lần đầu tiên gặp phải cháy nhà nha, Lăng Chính Trung có chút mờ mịt, lại sợ Hướng Thiên lo lắng, vội vàng chạy tới ôm Hướng Thiên:

-Đừng sợ, không sao đâu, sẽ không có chuyện gì đâu, tôi ôm anh xuống.

Bị Lăng Chính Trung an ủi, Hướng Thiên có chút buồn cười, anh nói:

-Nếu như là có người cố ý phóng hỏa, chỉ sợ cửa sổ phía dưới đã bị chặn, không ra được đâu, Chính Trung, anh thấm ướt khăn lông bằng nước trong bình hoa, che lại mũi miệng, đề phòng ngộp khói.

Lăng Chính Trung nghe lời, hắn lấy bình hoa cổ trên giá sách, đổ nước trong bình ra khăn lông, sau đó đưa cho Hướng Thiên che trước, sau đó ôm anh đặt dựa tường, sau đó mới thấm một khăn lông khác cho mình.

Thấy Lăng Chính Trung hoảng như vậy, Hướng Thiên biết hắn không có kinh nghiệm thoát thân khỏi đám cháy, điều này làm anh sốt ruột nhưng hiện giờ tứ chi mềm nhũn không chút sức lực, ngay cả đầu cũng váng vất, không có cách nào tập trung.

Dương Nhất Tình là bạn nối khố của Lăng Chính Trung, đương nhiên phải tặng bạn loại tốt nhất, mà căn bản là Hướng Thiên không hề đề phòng Lăng Chính Trung, anh cười khổ nghĩ thầm, trước kia việc nguy hiểm nào mình cũng đã từng trải qua, có lọt vào bẫy lần nào chứ? Hôm nay thuyền lật trong mương, bị người yêu của mình dùng cách đen tối quật ngã, xem ra sau này Lăng Chính Trung đưa anh thức ăn gì cũng không thể tùy tiện ăn rồi, nhưng trước hết là nếu như hai người còn có sau này.

Lửa cháy lớn hơn suy đoán, khói đặc trong chốc lát đã luồn vào khe cửa, Lăng Chính Trung ngừng thở, chạy đến muốn mở cửa sổ, nhưng cạnh cửa bị hấp nhiệt nóng đến mức hắn lập tức rụt tay về. Cửa sổ bị nhiệt làm cho biến dạng, không thể mở ra được. Người phóng hỏa thật độc ác, nhất định để hai người chết cháy sao?

Nhìn qua cửa sổ, Lăng Chính Trung mơ hồ thấy ngọn lửa dưới lầu phừng phực bốc lên, hắn tức giận mắng một câu, đang muốn tìm thứ gì đập vỡ cửa sổ, lại nghe Hướng Thiên nói:

-Chính Trung, đừng tới gần cửa sổ, thủy tinh vỡ sẽ làm anh bị thương, đừng sợ, nghe theo lời tôi, đầu tiên anh cột drap giường lại thành dải, cố định một đầu ở cửa sổ, sau đó quấn mềm bảo vệ đầu và mặt, đập vỡ cửa sổ, dùng dải dây drap giường leo xuống, tầng này không cao lắm, chắc chắn anh sẽ leo được.

Hướng Thiên mất sức dựa vào vách tường, phân phó Lăng Chính Trung, anh sợ lúc này mình ngất xỉu nên cắn chặt môi, duy trì thanh tỉnh.

.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.