CHƯƠNG 6
Di động đúng lúc này vang lên, Lăng Chính Trung vừa mở ra đối diện đã lập tức vang lên giọng của Dương Nhất Tình.
-Xin lỗi Chính Trung, sau này không thể cung cấp tin tức cho cậu được nữa, tớ đã chính thức trở thành luật sư biện hộ của Dư Thắng Lân, làm một luật sư chân chính tớ không thể vì tình riêng mà làm việc bất hợp pháp.
Nghe tin tức bất ngờ như vậy Lăng Chính Trung vội hỏi:
-Có phải phía cảnh sát đã có chứng cứ chính xác gì không?
-Tớ đã nói không thể cung cấp tin tức cho cậu nữa rồi, dù sao cậu cũng đã được chứng minh trong sạch, chuyện này cậu không cần để ý nữa, chiều nay tớ sẽ nộp tiền bảo lãnh đương sự của tớ ra, của cải Dư Thắng Lân không ít, lần này tớ lại có thể kiếm được một khoản kha khá, vậy nhé, bái bai.
Dư Thắng Lân lần này ngã không nhẹ, Lăng Chính Trung tuy không có hảo cảm với hắn nhưng dù sao mọi người cũng là đồng nghiệp, đương nhiên cũng không hy vọng hắn chính là hung thủ, bây giờ ngẫm lại bình thường hắn ngoài kiêu ngạo cũng không có gì quá quắt, đám cấp dưới của hắn không phải thờ hắn như thần sao.
Nhưng nếu Dương Nhất Tình nói có thể nộp tiền bảo lãnh hắn ra thì xem chừng phía cảnh sát cũng không có chứng cớ xác thực gì để bắt hắn, có Dương Nhất Tình làm luật sư chắc hắn sẽ không có vấn đề gì lớn nhỉ?
Kỳ thật bây giờ có vấn đề không phải Dư Thắng Lân mà chính là Lăng Chính Trung, bởi từ tối qua ngẫu nhiên gặp Lâm Xảo Nhã, cô ta lại bắt đầu đợt tấn công nhiệt tình của mình, từ sáng sớm điện thoại của cô ta đã lao đến cuồn cuộn không ngừng làm Lăng Chính Trung khó chịu cả người, bèn dứt khoát chuyển sang chế độ rung ném vào cặp táp.
Buổi chiều Lăng Chính Trung ra ngoài làm việc, lúc trở về đã là hoàng hôn, vì giờ cao điểm lúc tan tầm mà trên đường tắc xe chật kín, hắn lơ đãng liếc mắt ra ngoài nhìn lại phát hiện có người đang tựa vào song sắt, cả người nghiêng ra bên ngoài đung đưa như bất cứ lúc nào cũng có thể nhảy xuống.
Bóng dáng này rất quen, không phải là…
Dư Thắng Lân!?
Cho dù bị oan uổng cũng không đến mức tự sát chứ?
-Này, đừng cử động!
Lăng Chính Trung lập tức dừng lại sau đó vội vàng nhảy xuống xe chạy như bay đến chỗ Dư Thắng Lân dùng sức túm chặt cánh tay hắn kêu lên:
-Có việc gì thì có thể trao đổi lại, nhất định đừng nghĩ quẩn!
Một loạt động tác này của quý ngài Lăng đây có thể xem như lưu loát đầy sinh động, Dư Thắng Lân hoàn toàn không ngờ có người lại đột nhiên chạy đến đây, thân thể hơi nghiêng bên ngoài lan can của hắn lao mạnh ra trước suýt nữa thì ngã thật, đợi đến lúc nhìn thấy người đến là Lăng Chính Trung thì trên khuôn mặt lạnh lùng không khỏi hiện lên vẻ trào phúng.
-Là anh à…
-Này, anh tỉnh lại cho tôi, có chuyện gì mà không giải quyết được, đáng để làm như vậy ư?
-Cái gì?
-Tôi nói, chết căn bản không giải quyết được vấn đề gì, rõ ràng là một người rất thông minh sao ngay cả điểm ấy cũng không hiểu?
Nghe xong giáo huấn của Lăng Chính Trung, Dư Thắng Lân không khỏi nhướn mày cười to nói:
-Không phải anh cho rằng tôi muốn tự sát chứ? Dư Thắng Lân tôi cho dù thật sự cùng đường cũng sẽ không làm cái việc tự sát ngu xuẩn này.
Không phải tự sát? Vậy là tốt rồi.
Lăng Chính Trung buông lỏng bàn tay đang giữ chặt lấy Dư Thắng Lân nói:
-Không phải tự sát vậy anh lắc lư ở đây làm gì? Nửa người gần như thò ra ngoài rồi, mặc cho ai thấy cũng nghĩ rằng anh có ý muốn tự sát.
Dư Thắng Lân nhún vai.
-Chỉ là nhàm chán nên chạy đến đây ngắm biển thôi, không ngờ lại tình cờ gặp quản lý Lăng đi ngang qua đây.
Dưới ngọn đèn đường vàng vọt khuôn mặt gầy yếu của Dư Thắng Lân có vẻ hơi tái nhợt, vẻ mặt cũng có phần tiều tụy, xem ra giam giữ cả ngày đã đả kích hắn không nhỏ, chính Lăng Chính Trung cũng vừa mới trải qua việc như vậy đương nhiên hiểu được khổ sở trong đó, vô cớ bị bắt đến người tùy tiện như hắn còn khó chịu nữa là người tính tình cao ngạo như Dư Thắng Lân?
Tính thời gian hẳn Dư Thắng Lân mới vừa ra không lâu, vị luật sư nổi tiếng Dương Nhất Tình kia làm thế nào mà đưa người ủy thác của mình ra rồi lại bỏ mặc không quan tâm.
-Luật sư của anh đâu?
Nhìn thấy băn khoăn của Lăng Chính Trung, Dư Thắng Lân không khỏi cười nhạt nói:
-Tôi muốn yên tĩnh một mình nên bảo luật sư Dương về trước, tôi không sao, lại càng không tự sát, chỉ là nhàm chán đứng đây ngắm biển thôi.
Không phải là từ lúc ra khỏi cục cảnh sát vẫn luôn ở đây ngắm biển chứ? Biển mùa đông có gì đẹp, nhưng đừng nhìn thấy một người luẩn quẩn trong lòng nhảy xuống biển mùa đông bơi lội gì đó đấy nhé.
-Anh đã ăn cơm chưa?
-Chưa.
-Đi theo tôi!
Cũng không để ý Dư Thắng Lân giãy giụa từ chối, Lăng Chính Trung lôi hắn về phía xe mình.
Người này nói sẽ không tự sát nhưng cứ nhìn chằm chằm mặt biển làm gì, Lăng Chính Trung cũng không muốn nhìn thấy trên báo sớm mai có tin người abc nào nhảy biển tự sát. Hai người bình thường tranh đấu thì tranh đấu, nhưng vào lúc này hắn cũng không thể làm chuyện đánh rắn giập đầu.
Dư Thắng Lân cũng không giãy giụa, yên lặng ngồi vào ghế để mặc Lăng Chính Trung lái xe về nhà trọ.
Dọc theo đường đi đều rất im lặng, tuy hai người bình thường vừa thấy mặt đã đấu võ mồm không ngừng, nhưng hôm nay lại bất ngờ cùng nhau im miệng, không ai mở miệng phá vỡ cục diện bế tắc này.
Về đến nhà Lăng Chính Trung, hắn để Dư Thắng Lân nghỉ ngơi trên sofa còn mình thì chạy vào bếp nấu tạm hai gói mì, bỏ thêm hai quả trứng trần nước sôi, lại cho thêm ít hành băm với dầu mè, sau đó gọi Dư Thắng Lân vào ăn.
-Tôi chỉ biết úp mì với rang cơm, cũng không gọi là ngon, anh ăn tạm đi.
-Cảm ơn.
Dư Thắng Lân ngồi xuống bàn cơm, khẽ nói.
-Cảm ơn cái gì, không phải một bát mì sao?
-Tôi cảm ơn không phải điều này.
Dư Thắng Lân cúi đầu ăn, có thể là hắn đã đói lắm nên một bát mì đã nhanh chóng ăn sạch, Lăng Chính Trung dứt khoát múc tất cả mì còn trong nồi cho hắn.
-Tôi nói làm người thì cũng phải nhìn xa trông rộng một chút, không phải chỉ vào tù ở một đêm thôi sao? Nghĩ rộng ra, coi như là một kinh nghiệm khó được trong cuộc đời.
Lăng Chính Trung đang ăn cơm vẫn không quên an ủi đối phương, Dư Thắng Lân lúc này cho hắn cảm giác bình tĩnh quá mức, một người bình thường kiêu ngạo tự tin sau khi gặp đả kích bất ngờ lại trở nên suy sút im lặng như vậy, hơn nửa có xu hướng làm chuyện điên rồ, cho nên khuyên nhủ thích hợp là điều rất cần thiết.
Dư Thắng Lân không nói chỉ cắm đầu cắm cổ ăn cơm sau đó nói:
-Cho xin điếu thuốc.
-Tôi không hút thuốc, mọi người làm cùng nhau lâu như vậy có khi nào anh thấy tôi ngậm thuốc không?
Trước đây nhà Lăng Chính Trung quản rất nghiêm, lúc hắn mới vào trung học vì trộm hút thuốc bị bố già bắt được, kết quả bị đánh cho thừa sống thiếu chết, sau đó thì lại không còn hứng thú với thuốc lá.
Dư Thắng Lân dựa người ra phía sau nói:
-Cũng đúng, chưa bao giờ thấy anh hút thuốc… Con người anh có khi làm việc hoàn toàn ngoài dự đoán của mọi người, bình thường không hợp nhau vậy mà hôm nay lại kéo tôi… Này, anh dám đưa tôi đến nhà mình, chẳng lẽ không sợ tôi là hung thủ thật?
Nghe Dư Thắng Lân nói vậy Lăng Chính Trung mới nhớ ra chuyện vừa rồi.
-Đúng rồi, tôi quên khuấy mất chuyện này.
-Vậy bây giờ anh nghĩ ra thì định làm gì?
-Làm gì là làm gì? Chẳng lẽ lại đuổi anh ra ngoài? Hơn nữa cũng không ai nói anh là hung thủ mà.
Lăng Chính Trung đứng dậy thu dọn bát đũa xong lại bưng lên hai chén trà nóng đưa cho Dư Thắng Lân.
-Đúng rồi, nghe nói anh gửi một số tiền lớn cho Trầm Mĩ Mĩ, chuyện là thế nào? Không phải anh thật sự có gì với cô ta chứ?
Dư Thắng Lân cảnh giác liếc nhìn Lăng Chính Trung, lạnh lùng nói:
-Không liên quan đến anh!
-Đương nhiên không liên quan đến tôi, nhưng lại có liên quan đến anh, nghe nói anh vẫn không chịu giải thích nguyên nhân, chẳng lẽ anh không sợ bị truy tố? Còn chuyện nào lớn hơn tội danh giết người chứ?
Mặt Dư Thắng Lân lập tức sầm xuống, hắn cắn môi im lặng không nói, ngón tay đang đặt trên đầu gối đột nhiên run bần bật, hắn cụp mắt nhưng chỉ một thoáng Lăng Chính Trung cũng nhìn thấy rõ ràng vẻ bi thương lướt qua đôi mắt ấy.
Người này rốt cuộc che giấu điều gì?
-Kính koong, kính koong, kính koong…
Tiếng chuông cửa êm tai vang lên, Lăng Chính Trung lập tức đứng bật dậy.
Hamster!!
Bình thường rất ít khi có người đến thăm hắn, Dương Nhất Tình có chìa khóa nhà sẽ không ấn chuông, tiếng chuông cửa có tiết tấu này cũng chỉ biểu hiện một người sẽ xuất hiện – Hướng Thiên!
Tưởng tượng đến khuôn mặt thanh tú kia Lăng Chính Trung vội vàng lao ra gian ngoài mở cửa phòng.
Quả nhiên, Hướng Thiên đang đứng trước mặt hắn, điều này làm Lăng Chính Trung theo thói quen liếc nhìn camera bên cạnh.
Lắp đặt bảo vệ của tòa nhà này không kém sao mỗi lần Hướng Thiên đều có thể vào được, vận may của anh ta quả thật không tồi.
-Vào đi Hướng Thiên.
Lăng Chính Trung để Hướng Thiên vào nhà không nén nổi nói đùa.
-Vội vã đến tìm tôi như vậy không phải là để tiếp thị bảo hiểm chứ? Mấy bảo vệ phía dưới có làm khó anh không?
Nhân viên bảo vệ thường có nhiều vào buổi chiều, cũng ngẫu nhiên nghi ngờ những người đến chơi nên Lăng Chính Trung mới hỏi như vậy.
-Hả? Không có…
Không thể mặt dày giải thích mỗi lần mình đều lợi dụng thời cơ để lên được, thiết bị bảo vệ dưới lầu căn bản không làm khó được anh, Hướng Thiên trực tiếp vào vấn đề chính.
-Chính Trung, gọi vào di động anh mà không ai nghe, tôi lo lắng anh xảy ra chuyện gì mới đến đây xem thử.
-Á!!
Nghe Hướng Thiên nói vậy Lăng Chính Trung lập tức đỏ mặt xấu hổ, ban ngày vì Lâm Xảo Nhã liên tục gọi điện làm phiền nên hắn mới chuyển sang chế độ rung, cuối cùng lại quên cài lại.
-Xin lỗi xin lỗi!!
Lăng Chính Trung liên tục nói vài câu xin lỗi, vội vàng đẩy Hướng Thiên vào nhà sau đó rót một chén trà nóng đưa đến.
Hướng Thiên nói cảm ơn, đến lúc nhìn thấy Dư Thắng Lân ngồi trước bàn cơm thì không khỏi sửng sốt.
-Anh… Dư?
-Hai người quen nhau à?
Giờ thì đến lượt Lăng Chính Trung thấy lạ, không ngờ hai người họ lại quen biết.
Dư Thắng Lân hơi nhíu mày khó hiểu nhìn Hướng Thiên.
-Xin hỏi, anh biết tôi à?
-À, tôi có nhìn thấy ảnh của anh…
Câu trả lời này có hơi kỳ lạ nhưng Lăng Chính Trung không hỏi thêm, hắn kéo hướng thiên ngồi xuống bàn rồi hỏi:
-Đã ăn cơm chưa?
-Lúc đến đây tôi đã ăn tạm rồi.
Hướng Thiên nói xong lại quay sang nói với Dư Thắng Lân:
-Anh Dư, không ngờ anh lại ở đây, chúng ta có thể nói chuyện không?
Dư Thắng Lân thản nhiên nói:
-Xin lỗi, để cho tôi yên tĩnh chút được không?
Bây giờ tâm trạng hắn rất xấu, mặc kệ Hướng Thiên là ai hắn cũng không muốn nói chuyện, nếu không phải nể đối phương là bạn Lăng Chính Trung thì e rằng hắn còn không thèm trả lời.
Nhìn ra sự khó chịu của Dư Thắng Lân, Lăng Chính Trung vội vàng giật giật Hướng Thiên để tránh bé cưng không biết quan sát sắc mặt này giẫm phải đinh, nhưng Hướng Thiên lại cho hắn ánh mắt yên tâm rồi quay sang tiếp tục nói với Dư Thắng Lân:
-Sẽ không làm phiền anh lâu đâu, kỳ thật chuyện tôi muốn nói là tin tức tốt với anh Dư, bởi vì tôi vừa tìm được một số thứ có thể chứng minh anh không liên quan đến vụ án của Trầm Mĩ Mĩ…
Dư Thắng Lân sững người.
-Anh biết cái gì?!
-Về lý do anh gửi tiền cho Trầm Mĩ Mĩ, còn cả thời gian ngoại phạm của anh…
-Đồ khốn, anh biết chuyện này từ đâu?
Người này nhất định là thám tử tư, dám liên tục theo dõi hắn!
Tức giận vốn luôn đè nén giờ bỗng bùng lên, Dư Thắng Lân đứng phắt dậy vung tay đánh vào mặt Hướng Thiên, ai ngờ cú đấm mới đi được nửa đường thì cổ tay bỗng đau nhói, Hướng Thiên đã giữ chặt cổ tay hắn sau đó đè sấp hắn xuống bàn.
Chuyện đột nhiên xảy ra làm Lăng Chính Trung không khỏi sững sờ, hắn chưa từng gặp một Dư Thắng Lân kích động như vậy mà phản ứng linh hoạt của Hướng Thiên càng làm hắn líu lưỡi, hắn vội kêu lên:
-Hướng Thiên, mau thả tay ra, mọi người có chuyện thì bình tĩnh nói…
-Đồ khốn, anh buông tôi ra!
Dư Thắng Lân giẫy vài cái lại vẫn không thoát khỏi áp chế của Hướng Thiên làm hắn tức giận chửi mắng liên tục.
Hướng Thiên thả lỏng bàn tay đang đè Dư Thắng Lân, nói:
-Anh Dư, anh không cần kích động, tuy tôi tìm được chứng cứ nhưng vẫn chưa đưa cho ai, thứ đó vẫn còn trong tay tôi…
-Lấy ra mau!
Đối mặt với một Dư Thắng Lân hung tợn Hướng Thiên có hơi chần chừ nhưng cuối cùng vẫn lấy một phong bì từ trong túi đưa qua, Dư Thắng Lân lập tức cướp được cũng không thèm nhìn mà lấy ngay bật lửa trong túi ra muốn đốt.
Hướng Thiên vội kêu lên:
-Anh Dư, anh phải hiểu rằng nếu đốt nó anh có muốn giải thích cũng sẽ rất khó.
Câu nói này làm động tác tiếp theo của Dư Thắng Lân khựng lại, tay cầm bật lửa của hắn hơi run rẩy như đang do dự.
Hướng Thiên lại nói:
-Anh Dư, để ngừa chuyện bất ngờ anh cứ giữ nó lại thì tốt hơn.
Tay Dư Thắng Lân run càng mạnh hơn, trong đôi mắt nhìn chằm chằm vào phong bì kia của hắn đầy vẻ tuyệt vọng nhàn nhạt, thậm chí còn có vài phần đau khổ, cuối cùng chiếc bật lửa bị ném mạnh xuống đất, Dư Thắng Lân nhét phòng bì vào túi rồi ngồi vật ra ghế cúi đầu không nói gì.
Lăng Chính Trung rất hiếu kỳ thức trong phong bì kia là gì mà có thể làm Dư Thắng Lân lúng túng như thế, hắn kéo nhẹ tay áo Hướng Thiên đang muốn hỏi bỗng nghe thấy tiếng mở cửa, Dương Nhất Tình bước vào.
-Chính Trung, tớ lại đến chỗ cậu tị nạn đây, thằng em láo toét kia của tớ lại dẫn bạn gái về nhà, còn chê tớ chướng mắt nên đá tớ ra khỏi cửa… Hả, sao chỗ cậu nhiều người vậy, mọi người đang lập hội buôn chuyện ở đây à?
Dương Nhất Tình vừa nói vừa quăng áo khoác lên sofa, lúc đi đến mới phát hiện người vẫn cúi đầu kia hóa ra lại là thân chủ của mình.
-Anh Dư, sao anh lại ở đây?
Anh nhìn Dư Thắng Lân rồi lại nhìn Lăng Chính Trung, hai người này luôn ghét nhau hôm nay lại cùng ở dưới một mái nhà quả thật làm anh thấy bất ngờ.
-Tôi đi trước.
Dư Thắng Lân không trả lời câu hỏi của Dương Nhất Tình, hắn đứng dậy xoay người muốn ra ngoài Lăng Chính Trung đã vội hỏi:
-Đã muộn thế này mà đi đi lại lại cũng phiền phức, không bằng đêm nay anh nghỉ ngơi ở đây đi.
Muộn chỉ là thứ yếu, kỳ thật điều Lăng Chính Trung lo lắng là nhìn Dư Thắng Lân cảm xúc kích động như vậy ai biết nếu ở một mình sẽ gặp chuyện gì, nhưng câu kế của Dương Nhất Tình suýt nữa làm hắn tức chết.
-Đã muộn rồi ư? Lúc tớ đến bên dưới vẫn còn đỗ rất nhiều taxi mà.
Đúng lúc này di động của Dư Thắng Lân lại vang lên, hắn do dự một lát mới mở di động ngập ngừng nói:
-A lô…
Không nghe được đối diện nói gì nhưng tay cầm di động của Dư Thắng Lân lại ngày càng run mạnh, khuôn mặt đang suy sụp của hắn lập tức trắng bệch, đột nhiên hắn hét lên một tiếng.
-Tôi chưa nói gì và cũng sẽ không nói gì, anh yên tâm chưa? Đồ khốn!
Di động bị ném mạnh xuống đất, chiếc di động đáng thương sau khi hôn môi với sàn nhà thì lập tức chia làm đôi, còn Dư Thắng Lân thì giật lùi mấy bước, tay đỡ trán khom người thở dốc.
Trong tình hình này nếu để hắn đi thì không biết sẽ xảy ra chuyện gì, nghĩ vậy Lăng Chính Trung vội nói:
-Vào phòng tôi nghỉ ngơi một lát đi.
Hắn lập tức đẩy Dư Thắng Lân vào phòng ngủ bên cạnh rồi đóng cửa lại, sau đó nói nhỏ với Dương Nhất Tình:
-Vào cùng anh ta đi.
Dương Nhất Tình trợn tròn mắt nhìn hắn, chỉ vào mũi mình hỏi:
-Vì sao là tớ?
-Cậu là luật sư của anh ta, không phải cậu thì là ai?
-Nhưng bây giờ đã là thời gian nghỉ ngơi, tớ không có nghĩa vụ…
Còn chưa nói dứt lời đã bị Lăng Chính Trung đá vào sau đó lập tức đóng cửa, còn Dương Nhất Tình muốn an ủi Dư Thắng Lân thế nào thì không phải chuyện của hắn.
Sau khi đóng cửa Lăng Chính Trung liền chuyển mắt sang phía Hướng Thiên:
-Hướng Thiên, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
-…
Thái độ của Hướng Thiên làm Lăng Chính Trung hơi tức giận.
-Vì sao muốn giấu tôi? Trong chuyện này tôi cũng coi như là đương sự, tôi có quyền biết!
-Không phải giấu anh, anh cũng thấy đấy anh Dư không muốn nói đến chuyện này…
Hướng Thiên còn chưa dứt lời đã bị Lăng Chính Trung kéo ngồi xuống sofa, hắn áp sát hỏi:
-Hướng Thiên, có phải bạn bè không? Nếu là bạn thì nói mau!
Hướng Thiên có hơi đỏ mặt, anh phản xạ dịch sang bên một chút, Lăng Chính Trung lại tiếp tục áp sát.
-Hướng Thiên!
Nhìn con người không đạt được mục đích quyết không bỏ qua này, Hướng Thiên đành cười bất lực.
-Được rồi được rồi, tôi nói là được chứ gì, kỳ thật anh Dư có thời gian ngoại phạm, lúc Trầm Mĩ Mĩ gặp chuyện anh ta đang ở cùng bạn, mà lý do anh ta đưa tiền cho Trầm Mĩ Mĩ cũng là bởi người kia, Trầm Mĩ Mĩ vô tình phát hiện anh ta hẹn hò với người đó nên đã chụp ảnh tống tiền họ.
-Trầm Mĩ Mĩ lại làm ra chuyện này?
Lý do bất ngờ này làm Lăng Chính Trung sững sờ, đây không phải dọa dẫm sao?
-Vậy Dư Thắng Lân rốt cuộc ở cùng với ai? Phụ nữ có chồng?
Nếu như vậy thì toàn bộ mọi chuyện có thể rõ ràng, với tính cách sĩ diện của Dư Thắng Lân bỏ ra một khoản tiền bịt miệng Trầm Mĩ Mĩ là bình thường nên hắn không thể khai ra người chứng minh thời gian ngoại phạm, nếu khai ra tên của người phụ nữ kia có lẽ sẽ tạm thời chứng minh mình vô tội, nhưng ở mặt khác chỉ sợ sẽ càng ầm ĩ hơn?
Nhưng phản ứng vừa rồi của Dư Thắng Lân rất lạ, dường như người phụ nữ kia uy hiếp hắn gì đó…
-Vậy anh biết cuộc điện thoại vừa rồi kia là thế nào không?
Trên mặt Hướng Thiên hiện ra vẻ kỳ lạ.
-Có lẽ là người bạn kia của anh ta.
-Người phụ nữ kia cũng thật quá đáng, không giúp thì thôi sao còn gọi điện uy hiếp? Nói thế nào thì Dư Thắng Lân cũng thà chịu bị mọi người hiểu lầm chứ không muốn làm ảnh hưởng đến cô ta, cũng là người có nghĩa tình, vậy mà cô ta còn bỏ đá xuống giếng… Nhưng nói đi phải nói lại, nếu Dư Thắng Lân vẫn không chịu khai thì có phiền toái gì không?
-Chắc là không, anh không cần nghĩ cảnh sát ngốc đến vậy.
-Tôi thấy người anh họ động kinh kia của anh cũng chẳng thông minh bao nhiêu.
Lăng Chính Trung than thở một câu, lòng hiếu kỳ lại lập tức bùng lên.
-Vậy, anh có biết người phụ nữ kia là ai không?
Hướng Thiên cười cười đứng dậy nói:
-Tôi về trước đây, chính anh cũng cẩn thận…
Anh đang muốn bỏ đi thì đã bị Lăng Chính Trung giữ chặt lại.
-Hướng Thiên!
-Không biết lòng hiếu kỳ của anh lại mạnh như vậy.
-Tôi thế này không phải lòng hiếu kỳ mạnh mà là không lý gì mọi người đều biết mà lại cố tình giấu một mình tôi.
Đối mặt với một Lăng Chính Trung cố chấp như vậy Hướng Thiên chỉ đành thở dài, dường như nếu anh không nói rõ ràng thì người này nhất quyết không thả anh về.
-Tình nhân của anh ta không phải phụ nữ, lại có danh vọng nên Trầm Mĩ Mĩ mới có thể dọa dẫm họ…
-Hả…
Một lý do hoàn toàn ngoài dự đoán của mọi người, Lăng Chính Trung chỉ vào phòng nơi Dư Thắng Lân ở vô cùng kinh ngạc nói:
-Ý anh là anh ta… Anh ta thích đàn ông? Anh ta…
Nhìn thế nào thì cái điệu bộ vênh váo hung hăng kia của Dư Thắng Lân cũng không giống người thích đàn ông, nhưng Hướng Thiên không có lý gì lại nói dối, hơn nữa nghĩ kỹ thì chưa từng thấy Dư Thắng Lân có bạn gái.
-Từ từ, từ từ, hamster, anh ở lại đã!
Mắt thấy Hướng Thiên muốn đi, trong lúc vội vàng Lăng Chính Trung đã thốt ra xưng hô dùng cho anh trong lòng, Hướng Thiên hiển nhiên có kháng nghị với nickname này bèn kêu lên:
-Chính Trung!
-Ngại quá…
Tuy cảm thấy nickname này đặt cho Hướng Thiên vô cùng hoàn mỹ nhưng thấy đối phương không vui Lăng Chính Trung vẫn vội vàng xin lỗi, lại nói tiếp:
-Hướng Thiên, chỗ anh ở cách nhà tôi cũng khá xa, không bằng đêm nay anh cũng ở lại đây đi.
Hướng Thiên ngạc nhiên nói:
-Vì sao muốn giữ tôi lại? Nhà anh hình như cũng chỉ có hai phòng ngủ.
Bởi vì chỉ có hai phòng ngủ mới giữ anh lại, Lăng Chính Trung căm giận nghĩ.
Thằng bạn kia của hắn từ bé đến giờ chỉ thích ngủ một mình, vậy chẳng phải hắn phải ngủ cùng giường với Dư Thắng Lân? Vốn chuyện ấy cũng chẳng có gì, nhưng bây giờ đột nhiên biết tính hướng của Dư Thắng Lân thì hắn không khỏi đắn đo lo lắng, vừa rồi cũng nhìn thấy dáng vẻ phát cuồng của hắn, thất tình thêm phản bội, ai biết hắn sẽ làm chuyện gì chưa? Nếu nửa đêm người nọ nổi thú tính…
-Hai người họ một phòng, chúng ta một phòng, quyết định thế đi!
Lăng Chính Trung không để Hướng Thiên có cơ hội phản đối đã quyết định.
Tuy sofa trong phòng khách cũng có thể ngủ, nhưng đang mùa đông hắn chẳng muốn chịu tội, Hướng Thiên ở lại hắn mới có cớ đối phó Dương Nhất Tình.
Hướng Thiên đương nhiên không thể biết tính toán trong lòng Lăng Chính Trung, anh chỉ cảm thấy có một số việc xảy ra đột nhiên, không đợi anh lên tiếng phản đối Lăng Chính Trung đã chuyển sang chuyện khác.
-Hướng Thiên này, anh có hứng thú đổi nghề không? Bạn tôi, chính là người vừa rồi ấy, em trai nó mở phòng gym, bây giờ đúng lúc thiếu một huấn luyện viên thể hình, tôi thấy anh rất thích hợp.
-Hả?
Hướng Thiên sửng sốt, sau đó lập tức cười nói:
-Cảm ơn, kỳ thật bán bảo hiểm cũng rất thú vị, hơn nữa trong khoảng thời gian này bán cũng rất tốt, hôm nay tôi còn nhận được ba hợp đồng…
-Thật không, trời lạnh thế này mà còn phải chạy khắp nơi anh không thấy vất vả sao? Hơn nữa tiền lương cũng không nhiều, anh xem đi, anh mất nhiều thời gian như vậy mà ngay cả hợp đồng của tôi cũng chưa ký được, nhất định sẽ bị quản lý Hầu kia của anh mắng, lúc nào thì anh cầm hợp đồng đến cho tôi?
-Là quản lý Hồng!
Hướng Thiên chưa nói hợp đồng kia kỳ thật đã làm xong rồi giờ đang để trong cặp táp của anh, anh mỉm cười tiếp tục nghe Lăng Chính Trung lải nhải.
-Cái gì quản lý Hầu quản lý Mã dù sao cũng giống nhau, anh cứ nghĩ lại đi, khi nào muốn đi thì liên lạc với tôi, cứ quyết định vậy đi! Anh ngồi đây tôi đi tắm cái đã.
Nhìn Lăng Chính Trung vội vàng trao đổi xong việc liền cầm khăn tắm cùng áo ngủ đi vào phòng tắm Hướng Thiên không khỏi bật cười.
Kỳ thật lúc đầu Lăng Chính Trung cho anh ấn tượng không tốt, nhưng tiếp xúc lâu sẽ phát hiện đó là một người rất nhiệt tình, không để ý những chuyện vặt vãnh, chỉ mới quen biết không lâu mà đã nhiệt tình tìm việc cho anh như vậy vẫn làm Hướng Thiên cảm thấy có hơi bất ngờ.
Tuy nói làm nhân viên bán bảo hiểm miệng lưỡi phải dẻo như kẹo kéo, có thể hùng biện sẽ có được nhiều ưu thế, nhưng làm việc đến cùng hay phải làm đến nơi đến chốn, hơn nữa anh cũng không thích bỏ dở nửa chừng, kỳ thật so với làm huấn luyện viên thể hình, mở một nhà hàng mới là giấc mơ của anh, nhưng tiền thôi việc của anh cùng tiền gửi ngân hàng đều bị ba chị gái bóc lột sạch bách, nói là giữ hộ anh nhưng thực tế nói thẳng ra là muốn lôi anh về giúp đỡ nhà hàng gia đình.
Nếu ba bà chị kia mà biết anh còn một số tiền khác gửi trong ngân hàng thì không biết sẽ có cảm tưởng gì? Đó là trước lúc Hướng Thiên về nước mẹ anh trộm gửi vào tài khoản ngân hàng của anh, nhưng nếu không bần cùng thì anh không muốn động đến nó.
Nhớ tới ba người chị như sói như hỏ kia Hướng Thiên lại không khỏi thở dài, bình thường ầm ĩ làm người ta thấy phiền nhưng một thời gian dài không liên lạc lại thấy nhớ mấy chị ấy.
Hướng Thiên lấy di động bấm số điện thoại của anh họ Sở Phong, khuôn mặt luôn mỉm cười của anh cũng theo đó trở nên nghiêm túc.
-Anh họ, về chuyện Dư Thắng Lân anh không cần điều tra nữa, anh ta không hề liên quan đến chuyện này, anh chuyển sang hướng khác điều tra đi.
Giọng nói đối phương lập tức trở nên cảnh giác.
-Sao chú biết được? Chú tra được cái gì?
-Em tìm được một số chứng cứ ở chỗ Trầm Mĩ Mĩ, Dư Thắng Lân sở dĩ gửi tiền cho Trầm Mĩ Mĩ là vì cô ta chụp được cảnh Dư Thắng Lân ở cùng với tình nhân mình, cũng dùng cái này tống tiền, hơn nữa lúc Trầm Mĩ Mĩ gặp chuyện Dư Thắng Lân đang ở cùng với tình nhân, anh ta có người làm chứng, điểm này em đã xác nhận với người kia, tuy anh ta không trực tiếp thừa nhận nhưng em tin cũng không nhiều với sự thật.
-Người kia là ai? Ảnh đâu?
-Ảnh thì em đã trả lại cho Dư Thắng Lân vì anh ta không muốn để cảnh sát biết chuyện tình nhân mình, nên anh họ à, em không thể nói cho anh biết người kia là ai.
Đối diện im lặng một lúc thì đột nhiên giận dữ nói:
-Hướng Thiên, sau khi chú tra được chuyện gì thì phía đầu tiên được thông báo phải là cảnh sát, sao chú lại có thể tự mình trả vật chứng lại cho người bị tình nghi?
-Anh họ, em không phải cảnh sát, không cần dựa vào quy tắc của các anh để làm việc, hơn nữa ngay từ đầu em đã không nghi ngờ Dư Thắng Lân!
-Chú còn dám nói?! Không phải cảnh sát vậy mà chú dám một mình lẻn vào nhà Trầm Mĩ Mĩ, đây là phạm pháp chú biết không?
-Ha ha, anh họ à, bị phát hiện thì là phạm pháp còn nếu không bị phát hiện thì không sao hết…
-Hướng Thiên, anh sẽ bị chú làm tức chết thôi!
Sở Phong hít sâu vài hơi mới làm mình bình tĩnh lại, anh ta tiếp tục hỏi:
-Rốt cuộc chú tìm được manh mối ở đâu? Bọn anh đã tìm kiếm trong phòng Trầm Mĩ Mĩ vài lần mà vẫn không tìm được gì.
-Vậy phòng của bạn gái ở cùng với cô ta bọn anh kiểm tra chưa?
-Làm cho có lệ, cũng có kiểm tra qua, trời ơi, không phải là chú tìm được manh mối ở đó đấy chứ?
-Sau khi Trầm Mĩ Mĩ gặp chuyện bạn của cô ta sợ hãi nên tạm thời chuyển ra ngoài, em không phát hiện được gì trong phòng Trầm Mĩ Mĩ nên muốn sang phòng bạn cô ta tìm thử, vốn cũng không hy vọng gì nhưng rất may là em đã tìm được thứ cần tìm phía sau khung ảnh đặt trên bàn, Trầm Mĩ Mĩ để mấy tấm ảnh kia vào khung ảnh, mặt trên cùng dùng ảnh của bạn cô ta che lại, có lẽ ngay cả bạn cô ta cũng không biết, khá thông minh.
-Sao chú lại đoán được là ảnh?
-Điều này rất đơn giản mà anh họ, Dư Thắng Lân gửi tiền cho Trầm Mĩ Mĩ, hoặc là chủ động, hoặc là bị uy hiếp, chủ động dường như không có khả năng, mà điều kiện bị uy hiếp là gì, đơn giản là thư từ, ảnh chụp, bưu kiện điện tử chiếm đa số, những chỗ lớn bọn anh đã tìm hết rồi nên em chỉ có thể xuống tay ở những chỗ nhỏ, hắc hắc, vậy là tìm được thôi.
Sở Phong nghe xong không khỏi nghiến răng nghiến lợi nói:
-Hướng Thiên, chú không làm cảnh sát thật đúng là lãng phí nhân tài!
Là vì anh ngốc quá thôi, Hướng Thiên trộm nói một câu trong lòng.