Bảo Hộ Của Giới Hắc Bạch

Chương 12



Doãn Mạch quay đầu nhìn phương xa, những người này thân thủ vô cùng tốt, hiển nhiên không quan tâm ở nơi nhiều người bắt người hoặc giết người, cho nên hiện giờ mặc dù bọn họ đứng ở trong đám người cũng là không an toàn, anh nhìn xung quanh một chút, con ngươi màu lam đậm híp một cái, lôi kéo Tả An Tuấn vào một bên hẻm nhỏ, Trương Lăng Trúc tuy rằng không biết chuyện gì xảy ra, nhưng là bảo trì trầm mặc theo sau lưng.

Mấy người đang trong hẻm nhỏ bảy quẹo tám rẽ đi tới một nơi tương đối ẩn núp, Doãn Mạch áp sát tường, lẳng lặng nghe xong một hồi, quay đầu nhìn Tả An Tuấn, bình tĩnh mở miệng, “Bọn họ có bao nhiêu người?”

Tả An Tuấn nhắm mắt lại, khiến cơ thể đối kích thích bên ngoài càng thêm nhạy cảm, cảm nhận hơi thở lạnh như băng tới gần, mở mắt ra thấp giọng nói, “Mười hai người.”

Doãn Mạch liếc mắt nhìn cậu một cái tiếp tục đem thu lại lực chú ý, anh vừa chỉ là thử dò hỏi một chút, dù sao hiện giờ bọn họ đang đối mặt không phải người thường, mà là sát thủ huấn luyện nghiêm túc, hơi thở những người này càng khó phát hiện, nhưng không nghĩ tới người này lại thật có thể đoán được số người cụ thể, nhạy cảm của cậu đâu chỉ là sâu tận xương tuỷ, nhất định phải là khắc tới linh hồn, thậm chí hoàn toàn vượt ra khỏi giới hạn của con người.

Anh lẳng lặng nghe, lấy ra Desert Eagle kéo mở chốt an toàn, Trương Lăng Trúc ở một bên thấy rõ ràng, vẻ mặt cũng biến thành có chút ngưng trọng, nhưng không thấy kinh hoảng, hắn quay đầu nhìn Tả An Tuấn, chỉ thấy cả người cậu đều phủ trên một tầng vắng vẻ, giống như toàn thân đều dung vào đọng lại trong không khí, dường như trong nháy mắt liền từ nơi này tách rời đến một thế giới hoàn toàn xa lạ với bọn họ, cực kỳ sắc nhọn, vô cùng vắng vẻ, hết sức thê lương* [im lìm vắng vẻ]. Ánh sáng trong mắt cậu đã hoàn toàn u tối xuống, loại này gọi là thứ gì đó bi thương lơ lửng bốn phía, rậm rạp chằng chịt bọc cậu lại.

Trương Lăng Trúc ngẩn ra, không khỏi đưa tay vỗ vỗ vai cậu, mỉm cười nhìn cậu, khi thấy ánh mắt kinh ngạc của cậu liền nâng cằm chỉ vào Doãn Mạch, ý bảo cậu không cần lo lắng, đều giao cho người đàn ông kia đi.

Tả An Tuấn theo phương hướng hắn chỉ nhìn sang, chỉ thấy Doãn Mạch đứng tại chỗ, bình tĩnh như trước, dường như tình huống nghiêm trọng xảy ra trước mặt cũng không thể khiến anh đổi sắc mặt, nhìn qua rất đáng nương nhờ.

Lúc này toàn bộ lực chú ý của Doãn Mạch đều để ở trên người bên ngoài hẻm nhỏ, nơi đó truyền tới hơi thở càng gần, hơn nữa anh có thể cảm giác tốc độ của những người đó cực nhanh, anh yên lặng một chút, nín hơi lắng nghe, đã có thể từ âm thanh nhận rõ phương hướng đại khái của bọn họ, liền quyết đoán ra tay giữ lấy cò súng, bắn liên tục ba viên đạn sau đó rất nhanh thu tay lại, bên tai có thể rõ ràng nghe được có ba người ngã xuống đất.

Những sát thủ kia yên lặng một chớp mắt, bọn họ đều là trải qua huấn luyện nghiêm ngặt, chức năng của thân thể toàn bộ điều tiết đến điều kiện tốt nhất, không dễ dàng bị người bắn trúng như vậy, nhưng sự thật lại vừa lúc trái ngược, điều này nói rõ tốc độ súng của người trước mắt thật sự là quá nhanh, nhanh đến nổi ngay cả thời gian cho bọn họ phản ứng cũng không có, đáy lòng bọn họ lại bỏ thêm một phần cảnh giác, tốc độ không giảm mà lại tăng, trực tiếp hướng nơi nào đó phóng tới.

Doãn Mạch thu tay lại sau đó thì ý bảo bọn họ lui về phía sau, anh cũng thối lui theo, nhưng tay cầm súng lại thẳng tắp từ đầu đến cuối, con ngươi màu lam đậm không mang theo chút tâm tình nào. Anh thản nhiên nhìn góc hẻm nhỏ, chờ nơi đó xuất hiện góc áo sau thì quyết đoán bắn, Desert Eagle của anh có thể trang bị chín viên đạn, lại đều là đạn gây mê, mặc kệ bắn tới bộ phận nào trên cơ thể người cũng có thể làm cho bọn họ ngã xuống đất, anh chờ những sát thủ kia xông qua đây mới nhanh chóng dùng hành động đem sáu viên còn lại toàn bộ bắn hết, chờ bắn xong sau đó trước mặt anh cũng chỉ còn lại có ba người vẫn vẹn toàn không tổn hao gì, khoé miệng của anh dường như nổi lên một tia cười lạnh như băng, chậm rãi đem súng thu lại, nháy cũng không nháy mắt nhìn bọn họ.

Ánh sáng dưới đáy mắt ba người kia quả thật được coi là hoảng sợ, bọn họ một mực hướng nơi này xông qua, cũng chỉ đơn giản là một cua quẹo mà thôi, nhưng đợi xoay sang rốt cuộc chỉ còn dư lại có ba người bọn họ vẹn toàn, đồng nghiệp bên cạnh dường như ở một tiếng phanh* [tiếng thắng xe] liền gục ngã, bọn họ xuất đạo đến này còn chẳng bao giờ gặp qua đối thủ như vậy, lại để cho bọn họ xông tới trước mặt công kích không thể tránh né! Bọn họ ngẩng đầu, trên thân người này phát tán ra hơi thở rất lạnh, nhưng cả người lộ ra cổ lạnh nhạt, giống như một chớp mắt giải quyết bọn họ cũng chỉ coi là qua loa.

Trên người Doãn Mạch còn mang theo một băng đạn dự phòng, nhưng sát thủ trước mắt tốc độ quá nhanh, anh không kịp thay đổi bọn họ cũng đã quay lại, chẳng qua anh dường như rất may mắn, bởi vì sát thủ trước mắt cùng với sát thủ gặp ở buổi đấu giá lần trước giống nhau, cũng không dùng súng dùng vũ khí lạnh, mà danh hiệu của tổ chức sát thủ đứng hàng toàn thế giới lại quen dùng vũ khí lạnh cũng chỉ có Phùng Ma, nhưng với các loại dấu hiện hiện giờ mà nhìn, đương gia của Phùng Ma tạm thời không xu hướng cùng “L” là địch, mà trên người những người này không có sát khí gì cả, đó thật là kỳ lạ. Anh nhìn ba người trước mắt kinh ngạc đến ngây người, chậm rãi đi lên trước, ba người này vẻ mặt đều là run sợ, trầm mặc nhìn anh.

Anh yên lặng không cùng bọn họ lời vô ích, từ túi tiền lấy ra viên thuốc ném qua, lạnh nhạt nói, “Đây là thuốc giải, trở về nói cho ông chủ các người, tôi là Doãn Mạch.” Anh nói xong liền đi, dường như hoàn toàn không lo lắng bọn họ lại xông qua.

Ba người kia đứng tại chỗ nhìn bọn họ đi xa, ánh sáng dưới đáy mắt khi nghe được “Doãn Mạch” thì khiếp sợ chậm rãi biến thành ra là thế, sau cùng lại mang theo một chút sự ngưỡng mộ, chờ bóng dáng của bọn họ biến mất hoàn toàn mới bắt đầu cứu đồng bọn.

“Woa, anh thật sự rất là lợi hại a,” vừa ra hẻm nhỏ một vị đại minh tinh* [ngôi sao lớn] liền hoàn toàn khôi phục nguyên trạng, vẻ mặt rực rỡ nhìn vệ sĩ của mình, sùng bái tột đỉnh, “Kỹ thuật bắn súng của anh đúng thật là lợi hại, dạy tôi một chút đi vệ sĩ … Ừm, dù sao gọi vệ sĩ không tốt, tôi đây sau này sẽ gọi anh là Mạch đi.” Cậu tự mình sửa lại xưng hô, giọng hoàn toàn là trần thuật, một chút cũng không có hỏi ý kiến.

Doãn Mạch đương nhiên sẽ không cùng cậu tính toán vấn đề này, lạnh nhạt tuỳ cậu đi, anh ngẩng đầu nhìn ánh nắng chiều sắp tan hết, quay đầu hỏi, “Trở về sao?”

“Được được.” Mạng của mình đều là người này cứu, Tả An Tuấn vô cùng nghe lời, ngoan ngoãn gật đầu, ánh sáng dưới đáy mắt vẫn là rất sáng.

Doãn Mạch ngẩn ra, hình như đối với vị trí của mình bỗng nhiên tăng lên có chút không thích ứng, nét mặt anh vẫn như cũ không biểu tình gì, nhưng đáy lòng lại cực nhanh loé lên một tia sung sướng, dù sao có thể để cho một người luôn luôn khác người nghe lời như vậy vẫn rất có cảm giác thành tựu, ánh sáng đáy mắt anh cũng không khỏi chậm lại một chút.

Trương Lăng Trúc ở một bên nhìn một chút, cảm thấy bầu không khí giữa bọn họ có chút ấm áp, liền mở miệng hỏi, “Anh xác định bọn họ sẽ không lại đuổi sang?”

“Không xác định,” Doãn Mạch lạnh nhạt trả lời, “Nếu như bọn họ vẫn quyết tâm rất kiên định hoàn thành nhiệm vụ hoặc sau khi hỏi cấp trên phía trên vẫn như cũ truyền đạt mệnh lệnh hoàn thành, thì bọn họ mới có thể đuổi theo một lần nữa, mà có vết xe đổ lần này bọn họ sẽ cẩn thận gấp đôi, đối phó liền sẽ khó khăn.”

Trương Lăng Trúc nhất thời không tưởng tượng nổi, “Vậy anh còn thả bọn họ?”

“Này là quy củ của tôi.”

Trương Lăng Trúc cũng không khỏi nhìn về phía sau một chút, không xác định hỏi, “Vậy làm sao bây giờ?” Hắn nhìn ánh mắt của Doãn Mạch, vô tội buông tay, “Chúng ta như thế nào cũng coi như là bạn bè đi, tôi từ rất xa chạy tới các người cũng không thể để cho tôi ở khách sạn đi, còn nữa a, lỡ như những người đó cho rằng tôi và các người là một phe qua nửa đêm đem tôi bắt thì sao giờ? Cho nên về tình về lý đêm nay tôi phải cùng các người ở cùng một chỗ mới đúng.”

Doãn Mạch cũng không để ý đến hắn, cúi đầu nhìn Tả An Tuấn, thấy người này gật đầu nói câu “Không có vấn đề” thì cũng không có dị nghị, mấy người họ đang lúc nói chuyện thì đến bãi đỗ xe, anh suy nghĩ một chút, Trương Lăng Trúc đối với nơi này cũng không rành, để hắn lái xe không quá đáng tin, mà bản thân anh phải phòng ngừa bất ngờ xảy ra cũng không thể lái xe, cho nên cuối cùng chỉ còn lại có … Anh đem đầu chuyển hướng siêu sao nào đó bên cạnh, tư liệu người này anh xem qua, mặt trên ngược lại không có nói cậu có biết lái xe hay không, liền hỏi, “Cậu biết lái xe chứ?”

Đôi mắt trong suốt của Tả An Tuấn sáng lên, vội vàng gật đầu, “Biết, tôi sẽ lái.”

Trương Lăng Trúc nghe Doãn Mạch hỏi như vây thì cũng suy nghĩ ra lý do, hào phóng đem chìa khoá giao cho Tả An Tuấn, tự giác ngồi xuống hàng ghế sau, Doãn Mạch ở phó lái ngồi xuống, nhìn vẻ mặt hưng phấn của siêu sao nào đó ngồi trên ghế lái, ánh mắt trong suốt nhìn anh, không nhịn được hỏi, “Mạch, chúng ta đi đâu? Không vần đế gì, đi đâu tôi đều quen thuộc, anh nói đi.”

Doãn Mạch nhìn đồng hồ, hiện giờ vừa qua khỏi cao điểm giờ tan tầm, trên đường đoán chừng vẫn có chút kẹt xe, hơn nữa lộ trình vốn là như thế, anh trầm ngâm một chút, “Trở về đi, chúng ta về đúng lúc Mạnh Tuyên làm xong cơm tối.” Anh biết người này rất thích ăn cơm Mạnh Tuyên làm.

“Đúng, cơm!”

Quả nhiên, ánh sáng dưới đáy mắt của siêu sao nào đó lại sáng hơn một phần, vội vàng khởi động động cơ, trong lúc giơ tay nhấc chân đều mang ý tứ nóng lòng muốn thử, Doãn Mạch kinh ngạc một chút, nghĩ thầm không phải là khởi động xe sao, thế nào hưng phấn giống như tám đời chưa từng thấy xe, chẳng lẽ người này vốn cũng không biết lái mà lừa gạt anh đi nhỉ? Chẳng qua nghi vấn này của anh rốt cuộc vẫn là không có hỏi ra lời, bởi vì anh lập tức biết được đáp án.

Mạnh Tuyên đi siêu thị một chuyến, đang lái xe hướng biệt thự mà đi, chuẩn bị đi làm cơm tối, mà đúng lúc này một chiếc xe thể thao quen thuộc giống như không muốn sống lướt qua y trong nháy mắt hướng phía trước liền không thấy bóng dáng, y ngẩn ra, loại dự cảm xấu nào đó xông tới, y vội vàng tăng tốc, tiếp đó không ngạc nhiên chút nào khi trước biệt thự nhà mình thấy được chiếc xe vừa rồi kia, càng thêm không bất ngờ khi nhìn Tả An Tuấn từ chỗ lái xe nhảy xuống, vẻ mặt happy đi gõ cửa nhà y, y nhấn kèn một cái đem sự chú ý của cậu kéo qua, xuống xe đi tới, nhìn cửa ghế phó lái vô cùng thong thả mở ra, không khỏi nở nụ cười, “Cảm giác như thế nào?”

Doãn Mạch xoa trán, nhìn người ngu ngốc nào đó nhảy đến trước mặt anh, trầm mặc sau một hồi mới mở miệng, tận lực khiến cho âm thanh nghe bình thường, nhưng mà âm cuối kia không ổn định vẫn tiết lộ một chút ý tứ cắn răng nghiến lợi, “Tả An Tuấn, tôi sau này nếu như lại để cho cậu lái xe tôi liền theo họ cậu …”

Tả An Tuấn trưng ra khuôn mặt rực rỡ nhất thời suy sụp xuống, vẻ mặt bi thương hỏi, “Vì sao a?”

Mạnh Tuyên nở nụ cười, xoa xoa đầu của cậu đi mở cửa nhà mình, tuỳ ý hỏi, “Này, cậu ta ném mấy nhóm cảnh sát giao thông.”

Doãn Mạch theo hắn vào cửa, bất đắc dĩ nói, “Năm nhóm.”

“Ơ? Nào có cảnh sát giao thông, tôi tại sao không thấy?” Tả An Tuấn đi theo phía sau bọn họ, tò mò hỏi.

Doãn Mạch liếc mắt nhìn cậu, “Vậy cậu nghĩ dọc theo con đường này ánh sáng xe máy cùng với xe cảnh sát đều là đi chấp hành nhiệm vụ khác, cùng cậu không liên quan?”

Tả An Tuấn chán ngắt gật đầu, mờ mịt hỏi ngược, “Không phải sao?”

Doãn Mạch nhìn cậu thật lâu, hít sâu một hơi quyết định không để ý đến cậu, quay đầu vào nhà, ngay lúc này cước bộ của anh lại dừng lại, quay đầu lại nhìn cậu, “Trương Lăng Trúc đâu?”

“A? Ồ.” Tả An Tuấn trải qua anh nhắc tới cũng nhớ lại người này, vội vàng quay về trên xe mở rộng cửa đi vào, sau đó lại lui ra ngoài, “Mạch, anh ấy đang ngủ, tôi gọi anh ấy không tỉnh, làm sao bây giờ?”

Lông mi đẹp mắt của Mạnh Tuyên nhướng một cái, Mạch?

“Cậu ta không phải đang ngủ.” Doãn Mạch lạnh lùng nói, nghĩ thầm người nọ dù sao chỉ là thương nhân, cho dù tự chủ mạnh hơn nữa có một số việc vẫn như cũ không phải hắn có thể tiếp nhận, chẳng qua ngay cả anh việc bình thường liếm máu vết thương mọi người đều có chút tiếp thu không được, cũng không trách người này sẽ ngất đi.

“A?” Tả An Tuấn mờ mịt hỏi, “Vậy vì sao anh ta không để ý tới tôi?”

“Cậu ta hôn mê.”

“A? Vì sao a?”

Giọng nói của Doãn Mạch lại lạnh một phần, “Bị cậu hù doạ.”

“Đây cũng là vì cái gì a?” Siêu sao nào đó vẻ mặt nhất thời oan ức.

“…”

“Anh nói a.” Tiếp tục oan ức.

Doãn Mạch lại hít một hơi thật sâu, con ngươi lạnh đến cực điểm, quay đầu liền vào nhà, còn đem cánh cửa đóng sầm lại, phát ra một tiếng ầm.

Mạnh Tuyên phân phó Tả An Tuấn đem người nọ đỡ xuống đây, ý vị thâm trường nhìn cánh cửa nhà mình, ý cười nơi khoé miệng nhìn rất là có chút hả hê, mất khống chế, anh mất khống chế, rốt cục mất không chế.

Tả An Tuấn đem Trương Lăng Trúc hôn mê đỡ xuống sau đó thì thấy khuôn mặt cười gian của người đại diện nhà mình, cậu trong nháy mắt gan run rẩy, “Tuyên, anh … Anh cười gì thế …”

“Không có việc gì,” Mạnh Tuyên vỗ vỗ bờ vai của cậu, nở nụ cười, “Tiểu Tuấn, kiểu dáng tốt, cậu đúng thật có triển vọng.”

Tả An Tuấn mờ mịt, “A?”

“Cậu không cần phải hiểu, này, đi đem cậu ta đỡ về biệt thự của cậu đi, đêm nay tôi làm thức ăn ngon cho cậu.”

Tả An Tuấn trước mắt sáng ngời, vẻ mặt rực rỡ gật đầu, không nói hai lời liền hướng biệt thự của mình chạy đi, Mạnh Tuyên lúc này mới cười vào nhà, nhìn lão đại nào đó đang ngồi trên ghế sa lon toả ra hơi lạnh, nghĩ thầm chuyện thật sự là càng ngày càng đáng xem rồi.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Nói về tôi ngày mai có việc, lần này là thật sự không đuổi theo kịp, gì kia, ngày mai quyết định đổi một ngày, ngày mốt tôi cố hết sức quay về bổ sung …

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.