Tả An Tuấn theo phương hướng Mạnh Tuyên chỉ nhìn sang, chỉ thấy xa xa người da trắng tóc đen, chính là Trương Lăng trúc, sắp quay phim, cậu liền vội vàng chạy vội qua, đi thẳng vào vấn đề, “Anh biết hôn lưỡi như thế nào không? Đạo diễn muốn tôi hôn lưỡi, tôi không hiểu.” [hôn lưỡi là nguyên văn đó:v]
Hiện trường quay phim lần này của bọn họ là ở bên trong phòng, Trương Lăng Trúc tìm nửa ngày mới tìm được, mà đoạn thời gian gần đây hắn chạy sang đây rất siêng, phần lớn người của đoàn phim đều biết hắn, đương nhiên cho đi, hắn vốn là muốn tìm một biện pháp đem Doãn Mạch điều đi, nhưng suy nghĩ hồi lâu cũng không nghiên cứu ra được phương án nào, chỉ có thể lên đường sang chuẩn bị tuỳ thời mà động, lại không nghĩ rằng vừa mới đến nơi đợi chờ mình chính là việc này.
“Hôn lưỡi?” Trương Lăng Trúc nhất thời ngẩn ra, cúi đầu nhìn ánh mắt trong suốt thuần khiết của người này, trong lúc nhất thời có chút lâng lâng, cảm giác giống như bị một khối bánh ga tô ngọt ngào đập trên đầu, sướng đến nổi hắn mơ mơ hồ hồ.
“Anh rốt cuộc có thể hay không a?” Tả An Tuấn lôi kéo tay áo của hắn nói, “Không biết cứ việc nói thẳng, tôi phải đi hỏi người khác.”
“Biết, biết …” Trương Lăng Trúc vội vàng kéo cậu lại, đang nói giỡn, một khối bánh ga tô đặt trước mặt như thế nếu không ăn thì hắn ngu chắc.
“Thật? Quá tốt rồi!” Tả An Tuấn nhất thời vui mừng nhìn hắn, không kịp chờ đợi hỏi, “Vậy anh giải thích cho tôi một chút rốt cuộc tôi phải làm như thế nào.”
Cổ họng Trương Lăng Trúc thắc chặt, cúi đầu tới gần cậu, “Cậu cho tôi làm mẫu một chút được rồi.”
Tả An Tuấn suy nghĩ một chút, gật đầu, “Cũng được, nhưng anh muốn để tôi làm mẫu như thế nào?” Cậu nhìn xung quanh một chút, “Anh muốn hôn ai?”
“Cậu,” Trương Lăng Trúc đáp lời ít mà ý nhiều, nhìn người này trong nháy mắt trợn to mắt, cười hỏi, “Không thành vấn đề đi?”
Tả An Tuấn đối thái độ làm việc luôn luôn rất nghiêm túc, lúc này cũng chỉ coi như công việc để hoàn thành, liền không sao cả gật đầu, “Đi a, đến đây đi.” Cậu nói ngẩng đầu lên, chờ người này, đáy mắt đen kịt trong suốt như trước, không mang theo chút tạp chất nào.
Nhịp tim của Trương Lăng Trúc chợt rớt nửa nhịp, nháy cũng không nháy mắt nhìn cậu, đang muốn đưa tay nâng đầu của cậu hôn qua thì kinh giác* [kinh trong kinh sợ, kinh hãi; giác trong cảm giác] người trước mắt biến mất, đáy lòng hắn nhất thời hiện lên dự cảm không tốt, vội vàng ngẩng đầu, chỉ thấy người đàn ông kia đem Tả An Tuấn lôi đi, hoàn toàn thoát khỏi phạm vi khống chế của hắn, hắn cả kinh, mắt đẹp trong nháy mắt híp lại, rất bình tĩnh nhìn tình trạng trước mắt.
Mạnh Tuyên vẫn như cũ làm ổ trên ghế sa lon, chỉ có y thấy rõ hình dáng của người đàn ông này chạy tới có bao nhiêu vội vã, mắt phượng hẹp dài của y hơi híp, ý tứ xem kịch vui mười phần.
“Mạch, anh làm gì?” Tả An Tuấn cựa anh ra, đang muốn đi trở về đi tìm Trương Lăng Trúc, có thể thấy được hơi thở rất lạnh trên người anh phát ra thì dừng lại không hiểu nhìn anh, “Anh làm sao vậy?”
Doãn Mạch trầm mặc nhìn cậu, một lát mới phun ra hai chữ, “Không biết.” Anh luôn luôn rất hiếm khi để cho mình không khống chế được, mà có thể để cho anh nói ra tình huống không biết càng ít đến đáng thương, nhưng bây giờ hai thứ này lại chiếm toàn bộ, đồng thời cho đến giờ phút này anh cũng không hiểu tại sao lại xông lên, khi thấy Trương Lăng Trúc cúi đầu trong nháy mắt đó trong đầu của anh không muốn gì đó, mà cơ thể đã có sức mạnh kỳ quái nào đó ép buộc anh, để cho anh không nói lời gì đi lên trước đem hai người này tách ra.
Tả An Tuấn lại không hiểu nhìn anh một hồi, xác nhận anh không có việc gì mới yên tâm xoay người muốn hướng trở về, nhưng cánh tay vẫn bị người này nắm chặt, cậu lại quay đầu lại, nhìn con ngươi của anh trong chớp mắt sâu hơn so với trước, nghiêng đầu suy nghĩ một chút, chớp mắt mấy cái, “Mạch, có phải anh không thoải mái hay không?”
“Không có.” Doãn Mạch nháy cũng không nháy mắt nhìn cậu, sức lực trên tay vẫn là không có thả lỏng, thậm chí lại chặc thêm một phần.
Tả An Tuấn đương nhiên có thể nhận thấy được sức lực trên cánh tay truyền tới, cậu nhất thời hoang mang, theo bản năng nhìn về phía Mạnh Tuyên, hình như có chút không rõ tình trạng trước mắt.
Mạnh Tuyên bưng cà phê nhân viên công tác làm cho y, giống như đại gia làm ổ ở trên ghế sa lon, lười biếng mở miệng, “Tôi nói ngài vệ sĩ, Tiểu Tuấn còn phải làm việc, nếu anh không có việc gì thì không nên quấy rầy cậu ấy, đây không phải là vệ sĩ nên làm, chẳng qua đây —” y nói kéo dài âm, đậm ý tứ nghiềm ngẫm.
Đáy lòng Trương Lăng Trúc nhất thời lộp bộp một chút, vội vàng đem đầu chuyển hướng y, còn chưa ngăn cản chỉ thấy người này nói tiếp, “Nhận hôn thôi mà, ai tới đều giống nhau.”
Doãn Mạch hơi chấn động một chút, trong tay chợt căng thẳng, bực bội trong lòng bỗng nhiên không giải thích được biến mất.
Tả An Tuấn nhất thời nức nở một tiếng, đưa tay chỉ cánh tay của mình, ngưỡng mặt lên tội nghiệp nhìn anh, con ngươi đen nhánh ướt át, “Mạch buông tay, bầm rồi …”
Doãn Mạch lúc này mới nhận thấy được sức lực trong tay, vội vàng dừng lại chút.
Tả An Tuấn nhìn hơi thở lạnh hình như trên thân người này chậm lại, thì chuẩn bị tiếp tục công việc của cậu, đang muốn mở miệng để cho anh buông tay thì “Ơ” một tiếng, cằm của cậu bị người này cầm, cậu vô cùng kinh ngạc, “Mạch, anh làm gì? Là trên mặt tôi có thứ gì sao … Ah … Ah?” Cậu chợt trợn to hai mắt, không thể tin nhìn gương mặt phóng đại trước mặt, trong lúc nhất thời đại não hiện ra trạng thái trống rỗng, thẳng đến khi môi bị người cắn một chút mới hơi chút hoàn hồn, nhận thấy được trong miệng cuốn vào một thứ ấm áp, cùng đầu lưỡi của cậu dây dưa cùng một chỗ, mềm, cũng không ghét.
Cậu vẫn có chút làm không rõ tình huống trước mắt, muốn nhìn Mạnh Tuyên, nhưng trong đầu nhớ tới lời nói mới vừa rồi nói với cậu — nhận hôn thôi mà, ai tới đều giống nhau. Cậu nhất thời bừng tỉnh, hai mắt nhắm nghiền, cảm thấy ấm áp trong miệng quét qua mỗi một chỗ ở khoang miệng, sau cùng nhẹ nhàng chọn lưỡi của cậu, dẫn cậu cùng cậu dây dưa một chỗ, cậu liền ngoan ngoãn nghe theo, dần dần bắt đầu đáp lại.
Doãn Mạch buông tay nắm cầm của cậu ra, ngón tay xuyên vào trong sợi tóc của cậu đem đầu của cậu ép buộc cậu ngẩng đầu lên, cùng anh càng thêm tới gần, làm sâu sắc nụ hôn này.
Tả An Tuấn nhất thời khó chịu ah ah hai tiếng, cố mở mắt ra không hiểu nhìn anh một chút, sau đó lại nhắm lại.
Cả người Trương Lăng Trúc cứng ngắc đứng tại chỗ, tức giận đến muốn phát điên, cắn răng nghiến lợi nhìn người khởi xướng. Mạnh Tuyên thu được ánh mắt của hắn ưu nhã khoanh tay, “Nhìn tôi cũng vô dụng, trước tôi để cho cậu ấy tìm cậu, là chính cậu không giành nhanh.”
Trương Lăng Trúc hối hận nắm lấy tóc, dứt khoát không nhìn bọn họ, đi tới trước mặt y, “Tôi chỉ chẳng qua muốn giải thích rõ, ai biết lại như vậy.”
“Trách thì trách cậu nói nhảm nhiều như vậy làm gì, trực tiếp hôn qua không được sao.”
“Anh nghĩ …” Trương Lăng Trúc chỉ vào hai người trước mặt, “Dựa theo tình trạng chuyện vừa rồi để nhìn, tôi trực tiếp hôn qua sẽ thuận lợi?”
Mạnh Tuyên để ly xuống cũng đưa mắt nhìn sang nơi đó, chậm rãi phun ra hai chữ, “Sẽ không,” y cười đến rất vui sướng, bỏ thêm một câu, “Tôi tương đối tò mò là dưới một nụ hôn này có thể để cho anh ta suy nghĩ cẩn thận sao.”
“Anh ta tốt nhất mãi mãi cũng nghĩ không thông!” Trương Lăng Trúc hung tợn nghĩ, buồn bực lại nắm tóc, đưa lưng về phía bọn họ ở trên ghế sa lon ngồi xuống, nhắm mắt làm ngơ.
Bên trong bãi những người khác có việc bận trong tay, lại có trong lúc lơ đảng nhìn thấy việc này, đều dừng lại động tác nhìn bọn họ, đều kinh ngạc há to miệng, vừa rồi quay phim thì Tả An Tuấn không hiểu việc hôn bọn họ cũng là biết rõ, lúc này liền không ngừng an ủi bản thân bọn họ chỉ là dạy học, chỉ là theo dạy học … Thế nhưng! Thời gian hôn môi cũng quá dài đi chứ!
Đạo diễn lúc này cũng chú ý tới tình trạng bên đó, không khỏi nhíu nhíu mày.
Doãn Mạch vẫn như cũ đang hôn cậu, hình như đã quên vị trí lúc này của bọn họ, tay kia cũng giữ bên hông của cậu, chợt kéo vào trong lòng, Tả An Tuấn bị anh hôn có chút ý loạn tình mê, hô hấp cũng nặng chút, cậu trong lúc mơ hồ nhận thấy được sức lực của mình từ từ giảm bớt, cơ thể cũng biến thành có chút nóng, nhưng cậu không rõ nguyên nhân, chỉ có thể theo động tác của anh, cuối cùng từ giữa răng môi tràn ra một tiếng thở dốc nhỏ nhẹ.
Doãn Mạch đột nhiên nghe, tay giữ bên hông của cậu chợt tăng sức lực, nhận thấy được ý nghĩ dưới đáy lòng của bản thân thì vội vàng kéo khoảng cách ra, buông cậu ra lui về phía sau một bước, con ngươi màu lam đậm trầm lắng, có vẻ rất sâu sắc mê người.
Tả An Tuấn thở hổn hển, gò má trắng nõn lộ ra đỏ ửng nhàn nhạt, con ngươi đen nhánh cũng phủ một chút hơi nước, “Mạch … Hình như cơ thể có chút kỳ lạ … Chuyện gì xảy ra …”
Doãn Mạch thấy dáng vẻ của cậu, con ngươi lại chìm một phần, đem ý nghĩ kỳ lạ dưới đáy lòng đè xuống, lôi kéo cậu đến một bên, đem cửa tủ lạnh mở ra để cho cậu đứng ở phía trước, “Đứng đây một hồi là tốt rồi.”
Hơi lạnh xông tới mặt khiến Tả An Tuấn rùng mình một cái, cảm giác đúng thật đã tốt rất nhiều, liền ngoan ngoãn đứng ngay ngắn. Doãn Mạch thì không nói gì nữa, ném cậu liền đi trở lại, ánh mắt của anh vẫn còn có chút sâu, trong nháy mắt vừa rồi đó vậy mà anh không khống chế được đối tên ngốc kia sinh ra tình d*c, anh còn chẳng bao giờ nghĩ tới bản thân có một ngày có thể đối một người đàn ông sản sinh ý nghĩ ở phương diện này, đây đúng thật không hiểu tại sao, hơn nữa anh gần đây có chút không bình thường, anh nghĩ anh cần phải tìm thời gian an tĩnh ngẩm lại đến tốt cùng anh đã xảy ra tình huống gì.
Mạnh Tuyên quét mắt nhìn anh một cái, bất đắc dĩ nhún vai, hình như hiệu quả không lớn a. Trương Lăng Trúc cũng nhìn lướt qua, tức giận hừ một tiếng, quay đầu đi chỗ khác nhìn Tả An Tuấn, người nọ khôi phục như thường từ lâu, vui vẻ nhảy đến trước mặt đạo diễn chuẩn bị quay phim, đạo diễn gật đầu không nói gì thêm, chỉ là phất tay để cho bọn họ chuẩn bị.
Mấy người sau lưng thấy rõ, hai người đàn ông theo đuổi suy nghĩ của mình khó chịu nheo mắt lại, bọn họ thiếu chút nữa đã quên mất tiếp theo là phải quay cảnh hôn, tuy nói là vì yêu cầu công việc, nhưng nhìn tận mắt chính là làm cho người khác … Khó chịu.
Đạo diễn nhìn bọn họ mỗi người vào vị trí của mình, lập tức ý bảo mở máy, nhưng mỗi lần đến cảnh hôn thì lại xảy ra tình trạng, bởi vì mạng lưới thiết bị luôn luôn không giải thích được đứt, chỉ có thể kêu “Stop”, ông quay đầu nhìn hai người đứng mặt không thay đổi, lại nhíu nhíu mày, ông vừa rồi có thể nhìn ra tình huống đại khái, biết ý nghĩ hai người này đối Tả An Tuấn có chút không giống, mặc dù ông đối với loại việc này không kỳ thị cũng mặc kệ như thế nào tình yêu đồng giới ở trong giới giải trí vẫn là sẽ dẫn tới tranh luận, nghiêm trọng thì thậm chí sẽ bị huỷ một người.
Sự nghiệp người này vừa mới khởi bước, tuy rằng ông và công ty ông không phải là một công ty cũng rất xem trọng cậu, không suy nghĩ làm lớn chuyện sau đó công ty đem người có tài như thế đóng băng*, nhưng tình huống trước mắt hình như cũng không phải ông có thể tuỳ theo.
[Một người nghệ sĩ khi bị đóng băng thường biến mất vài tháng, vài năm, sau đó trở lại. Trong thực tế công ty quản lí đóng băng họ thường là bảo vệ lợi ích riêng của họ. Nghệ sĩ tự đóng băng có lí do riêng của mình, có khi là “quy ẩn” mãi mãi – theo baidu]
“Đạo diễn, này … Làm sao bây giờ?”
Ông bị gọi hoàn hồn, bất đắc dĩ chỉ có thể để cho Tả An Tuấn đem vệ sĩ của cậu điều đi, ông vừa mới âm thầm nhìn một chút, chỉ cần nơi đường dây đứt luôn có thể thấy bóng dáng của anh.
Tuy rằng Tả An Tuấn vô cùng kinh ngạc nhưng vẫn là nghe theo, để cho Doãn Mạch đi xuống dưới lầu mua đồ ăn vặt cho cậu, đạo diễn nhìn người nọ trầm mặc đi ra ngoài lúc này mới yên tâm đem đường nhìn quay lại, chuẩn bị quay phim, nhưng lần này đường dây lại đứt, ông bực bội quay đầu nhìn đường dây, lại thấy một người đàn ông da trắng tóc đen vẻ mặt vô hại từ nơi đó đi qua.
“…” Trong nháy mắt ông phát điên, phim này không có cách nào quay!