*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Doãn Mạch trở về phòng sau đó tắm một cái, rót cho mình một ly rượu, liền ngồi ở trên ghế sa lon rơi vào trầm tư, anh đang suy nghĩ đủ loại gần đây cùng với … Chuyện sau này có thể hướng tới.
Anh có thể cảm nhận được bản thân đối người kia quan tâm quá nhiều, đây không phải là lúc tâm tình không ổn định mà nhiệm vụ trước đây anh hướng tới, huống chi nụ hôn hôm nay kia … Con ngươi màu lam đậm trầm sâu chút, anh tuy rằng chưa từng yêu nhưng đối tình d*c cũng không xa lạ, nhưng trước đây toàn là phụ nữ, anh còn chẳng bao giờ nghĩ tới bản thân có một ngày sẽ đối với một người đàn ông sản sinh ý nghĩ như vậy, mà ngòi nổ chỉ là một nụ hôn, đây đúng thật rất không bình thường.
Anh tỉnh táo suy nghĩ một chút, lập tức nhẹ nhíu mày một cái.
Loại tình huống này lúc nào cũng không hiểu ra sao xuất hiện vượt qua phạm vi khống chế, hiện giờ anh biết chỉ có một cách giải thích mà còn phù hợp hoàn cảnh tình hình hiện giờ anh đối mặt, cũng chỉ có một.
Tình yêu … Đối tượng còn là tên ngốc kia, đùa gì thế.
Nhưng mà còn chưa chờ anh lý giải manh mối rõ ràng thì nhận thấy được âm thanh bên ngoài truyền tới, anh để ly rượu xuống đi tới mắt mèo xuyên thấu qua cửa phòng nhìn một chút, vì phát sinh tình huống bất ngờ phòng của anh ở ngay đối diện Tả An Tuấn, đương nhiên hiện giờ có thể thấy Quý Tử Hàn đứng ở trước cửa cùng tên ngốc kia nói chuyện phiếm.
Con ngươi màu lam đậm híp một cái, nhìn bọn họ đi ra ngoài thì cũng đi theo, một mực theo đến một nơi giống như chợ, ở đây nhiều người phức tạp, ánh sáng cũng không tốt, cũng không phải nơi nào đều mở đèn, hơn nữa anh vì phòng ngừa bị phát hiện còn phải duy trì khoảng cách thích hợp cùng với tên ngốc phía trước đi với tốc độ nhanh, vì vậy đi theo kịp cũng rất phiền phức, chẳng qua cũng may anh một mực khá có kiên trì, cho nên bóng dáng của bọn họ vẫn không thoát khỏi đường nhìn.
Anh mắt thấy hai người vào hẻm nhỏ, biết Quý Tử Hàn sợ rằng muốn ra tay thì vội vàng đi theo qua, nhưng anh vừa bước vào còn chưa đi được ba bước thì đã nhận ra một hơi thở u ám quen thuộc, điều này làm cho anh chợt dừng chân lại, nháy cũng không nháy mắt nhìn con hẻm nhỏ ở dưới ánh trăng lộ ra màu xám đen u ám, đem người điều chỉnh đến thật tốt, anh nín hơi đợi một hồi, phía trước bỗng nhiên xuất hiện hai bóng người cực nhanh hướng anh vọt tới, vừa nhìn cũng biết là không muốn để cho anh tiếp tục đi tới, anh không khỏi nheo mắt lại.
Quý Tử Hàn nhìn người trước mắt kia nói xong hai chữ “Ra tay” sau đó hướng bọn họ đi tới, có chút sợ rồi lại dường như không muốn thua khí thế hét to một tiếng, “Tụi mày muốn làm gì?!”
Giọng nói có chút hơi cao, âm cuối mang theo một chút âm rung, diễn cực kỳ giống. Gã dưới đáy lòng đắc ý cười một tiếng, quay đầu nhìn Tả An Tuấn, lại phát hiện người này vẫn là không có động, gã cách cậu tương đối gần, có thể mơ hồ cảm thấy hơi thở trên người cậu, đây tuyệt đối không phải là người bị doạ ngốc có thể có, gã híp mắt, thật sự là nhìn không thấu cậu, nhưng phim vẫn phải tiếp tục diễn thôi, liền đi kéo tay áo của cậu, thấp giọng lo lắng hỏi, “Hey, làm sao bây giờ?”
Tả An Tuấn cựa tay gã ra, rốt cục mở miệng, nhưng chỉ nói hai chữ, “Đi mau.”
Quý Tử Hàn ngẩn ra, nghĩ thầm thì ra người nọ là nghĩ muốn chạy trốn, gã cười lạnh một tiếng, giọng nói nghe càng thêm lo lắng, “Đi không được, phía sau cũng có người.”
“Không sao.”
Quý Tử Hàn mơ hồ nghe được hai chữ này, còn chưa kịp phản ứng cũng cảm giác bên người nổi lên một luồng gió nhẹ, mắt gã ổn định vừa nhìn người trước mắt đã biến mất, mà phía sau nhất thời vang lên hai tiếng trầm vang, ngay sau đó là tiếng động ngã xuống. Gã giật mình trong lòng, cánh tay bị người bắt được, giọng nói của Tả An Tuấn ngay bên tai, giọng nói vẫn như cũ rất thấp, “Hiện giờ ở phía sau không ai rồi, đi.”
“Cậu —” Quý Tử Hàn nhất thời hít ngược một hơi, chưa phát giác ra hướng về phía sau lùi từng bước, có chút hoảng sợ nhìn đường nét người này trong bóng đêm mơ hồ, rất là không thể tin, phải biết rằng những người này đều là sát thủ, cũng không phải côn đồ đầu đường só chợ thật sự, nhưng người này lại ở trong thời gian ngắn như vậy dễ dàng giải quyết hai người, đây đúng thật không có khả năng, cậu là làm sao làm được?
Sát thủ trước mặt nhìn thấy màn này trong lòng đều là rùng mình, cơ thể cũng căng thẳng lên, bỏ thêm phần cẩn thận. Quý Tử Hàn chỉ cảm thấy hơi thở trên người người này lại lạnh một phần, còn chưa mở miệng thì bỗng nhiên bị cậu kéo về phía sau, chỉ nghe cậu nói, “Không còn kịp rồi.”
Quý Tử Hàn ngẩn ra, theo bản năng hỏi ngược, “Cái gì không còn kịp nữa?”
Tả An Tuấn cũng không đáp, nhìn người cách mấy bước phía trước, “Các người nếu như còn muốn sống thì làm theo lời tôi nói.”
Những người đó nhất thời có chút không thể tin, cầm đầu kia cười nhạo một tiếng, “Ngược lại mày làm gì đây?” Tuy nói biểu hiện vừa rồi của người này rất để cho bọn họ kinh ngạc, nhưng còn chưa tới tình cảnh không thể đối phó.
Những người này đang nói chuyện lại đi về phía trước hai bước, con ngươi Tả An Tuấn co rút lại, “Phía sau!”
Những người đó vừa ngẩn ra, cầm đầu kia đã hiện ra tức giận, “Đừng nghĩ phô trương thanh thế*, tao cho mày biết …” Lời của gã nói đến đây mạnh dừng lại, chỉ cảm thấy sát khí bên cạnh giống như một thoáng đặc đến cực hạn, khiến gã ngay cả động một ngón tay đều không làm được, còn không chờ gã hiểu rõ tình huống thì kinh giác** cổ truyền đến một cảm giác mát lạnh, sức lực cơ thể trong nháy mắt không còn, không chỉ gã, ngay cả mấy người bên cạnh cũng đều gặp phải giống vậy.
[* phô trương tỏ ra có tài]
[** kinh trong kinh ngạc, giác trong giác quan]
Quý Tử Hàn nhìn rõ ràng, bỗng nhiên trợn to mắt, đột nhiên một thoáng từ phía sau những người này loé ra ba đường bóng người cực nhanh, nhanh như chớp cắt cổ bọn họ, mùi máu tanh trong nháy mắt tràn ra, nồng nặc giống như muốn đem mạng sống con người xuống địa ngục.
Đây là lần đầu tiên gã thấy hiện trường giết người, trong lúc nhất thời hoảng sợ ngay cả lời đều cũng không nói ra được.
Ba đường bóng người kia sau khi làm thịt những người đó thì đứng vững nhìn bọn họ, chính giữa một giọng nói trầm nặng mở miệng, “Người đó để cậu theo chúng tôi trở về, cậu tốt nhất ngoan ngoãn nghe lời.”
— Ông ta thật ra còn chưa có chết. Ông ta hình như đang có ý đồ với cậu, cậu cẩn thận một chút.
— Cậu ngày hôm qua đã chết, từ nay về sau cuộc sống của cậu sẽ rực rỡ hẳn lên, không ai sẽ đem cậu thành quái vật, không ai nghĩ muốn giết cậu, cậu cùng chúng tôi là giống nhau.
— Cậu tên là Tả An Tuấn phải không, thật sự là tên dễ nghe, cậu nhất định phải sống nữa a, coi như ngay cả phần của tôi …
— Quan trọng nhất là tín ngưỡng của cậu.
Cậu chẳng qua là đơn giản muốn sống mà thôi … Tả An Tuấn vẫn không nhúc nhích, trầm mặc thật lâu, yên tĩnh giống như dung nhập vào trong bóng tối miên man, những người đó thấy thế vừa muốn tiến lên chỉ thấy cậu buông cánh tay người sau lưng, bọn họ cho là cậu sẽ đi cùng họ, ai biết sau khi ngẩng đầu nhìn bọn họ, cực kỳ bình tĩnh phun ra ba chữ — tôi từ chối.
Những người đó ngẩn ra, lập tức hoàn hồn, đồng thời nắm chặc đao võ sĩ [1] trong tay, cuộc chiến ác liệt hết sức căng thẳng.
“Muốn sống thì đứng không nên nhúc nhích, nhích tới nhích lui tôi nói không dám cam đoan có thể cứu kịp anh.”
Quý Tử Hàn mơ hồ nghe được cậu nói câu đó, trường hợp máu chảy dầm dề xảy ra trước mặt, gã vội vàng gật đầu, trên thực tế gã ngoại trừ gật đầu ngoài ra cũng sẽ không có động tác khác, gã há miệng, nhìn bóng người cực nhanh phía trước dây dưa cùng một chỗ, một chữ đều nói không nên lời, bị doạ sợ đến cơ hồ muốn tê liệt ngã xuống đất.
Tả An Tuấn nói xong câu kia sau đó thì cực nhanh lướt về phía trước, ba người này đều dùng là đao võ sĩ, lưỡi đao rất sắc bén, hơn nữa cậu cũng có thể cảm nhận được thực lực của ba người này đều rất mạnh, thuộc về tinh anh trong tinh anh, rất khó đối phó. Những thứ này đều là trải qua huấn luyện đặc biệt, nếu muốn cướp đi vũ khí trên tay bọn họ rất khó, trừ phi … Con ngươi đen nhánh của cậu híp một cái, thoáng qua cực nhanh tấn công hai người trước mặt, vọt tới trước mặt người thứ ba, đao trong tay người kia đang đối với khớp xương vai trái của cậu thẳng tắp đâm tới, cơ thể cậu hơi nghiêng một bên né tránh vị trí khớp xương rất nhanh hơi nghiêng về phía trước, bên tai chỉ nghe xi một tiếng, cây đao kia trong nháy mắt đâm xuyên qua vai trái của cậu, hơn nữa tốc độ cậu vọt tới trước, vì vậy thân đao không vào toàn bộ, chỉ chừa cán đao ở ngoài, mà hiện giờ cậu cũng vừa lúc đến trước mặt người nọ.
Người nọ trong lòng cả kinh, phát giác không tốt, vội vàng rút đao, nhưng Tả An Tuấn cũng không cho hắn ta cơ hội phản ứng, một thoáng dùng tay trái ở đao đâm trúng cổ tay cầm đao của hắn ta, mà nắm đấm bên phải, gân xanh trên mu bàn tay bạo khởi* [bạo: dữ dội, khởi: dậy], nện trực tiếp lên lồng ngực của hắn ta.
Sức lực này rất lớn, bên tai có thể rõ ràng nghe được tiếng xương gãy, người kia nhất thời kêu lên một tiếng đau đớn, một mùi máu tươi từ trong cổ họng đúng lúc bắt đầu tràn ra, sức lực cơ thể đột nhiên biến mất.
Tả An Tuấn buông cổ tay của hắn ta ra, nhấc chân liền đạp, lần này không phải ngực, mà là bụng, cậu dồn sức đem người nọ đá ngã trên tường, người nọ phía sau gặp cản trở, lồng ngực chấn động theo, không thể kiềm được há miệng phun ra một ngụm máu tươi, chậm rãi theo tường tuột xuống, há miệng thở hổn hển, hiển nhiên trong khoảng thời gian ngắn không thể chiến đấu.
Đây hết thảy phát sinh trong ánh chớp đèn flash, lúc trước hai người vừa mới chuẩn bị thoáng qua, đang chuẩn bị thay đổi công kích tiếp tục thì thấy một trong đồng nghiệp của bọn họ bị giải quyết thuận lợi rồi, bọn họ ngẩn ra, Tả An Tuấn đứng vững nhìn bọn họ, mặt không thay đổi đưa tay cầm chuôi đao lộ ra bên ngoài vai trái đem cây đao kia rút ra, máu tươi nhất thời nhuộm hơn nửa người cậu, cậu ngay cả chân mày cũng không có nhíu một cái, tuỳ ý vẫy vẫy máu phía trên, âm u bước về phía trước, hơi thở trên người lạnh đến cực điểm.
Cổ họng hai người kia căng thẳng, cơ bắp trên cơ thể càng thêm buộc chặt, bọn họ từng biết người này, cậu là cỗ mấy giết người được người nọ huấn luyện tỉ mỉ, đúng thật đã vượt ra khỏi loại cực hạn của người bình thường, đều có thể gọi là quái vật. Nhưng người nọ ra lệnh bọn họ phải chấp hành, bọn họ nắm chặc đao trong tay, lần thứ hai rất nhanh xông lên.
Con ngươi của Tả An Tuấn đen nhánh sâu không thấy đáy, cầm đao nghênh đón.
— Tả An Tuấn, cậu nghe cho rõ ông đây, tôi mặc kệ thời gian trước đây cậu sinh sống ở đâu lại vượt qua như thế nào, tóm lại bây giờ cậu đến thế giới này rồi sẽ theo quy củ của thế giới này sống, dù sao đừng lộ ra dáng vẻ cảnh giác, không ai suốt ngày nghĩ muốn hại cậu. Còn nữa tôi cảnh cáo cậu một lần cuối cùng, cậu động một chút là đem cánh tay bắp đùi vân vân tất cả mọi thứ có liên quan đến xương của con người bẻ gãy để cho ông đây chịu tiếng xấu thay cho cậu đi bồi thường tiền thuốc men còn chưa tính, nhưng mà không được giết người, đó là phạm pháp, không nghe lời ông đây liền lột da của cậu ra làm bao da, đem thịt lấy cho chó ăn, đem nội tạng đi bán, có nghe hay không?
Anh ơi, em … Sẽ không giết người nữa.
Quý Tử Hàn mặt xám như tro tàn, ánh trăng bên trong hẻm nhỏ so với trước sáng một chút, hơn nữa mắt thích ứng đối với bóng tối, vì vậy gã có thể nhìn rất rõ ràng, gã tựa ở trên tường ngơ ngác nhìn tình cảnh trước mặt, nhìn người nọ không lưu tình quơ đao hướng hai tay hai chân của hai người kia chém tới, máu tươi bắn lên tung toé, đáy lòng chỉ có một ý nghĩ trong đầu, Tả An Tuấn so với hai người kia … Càng để cho người khác cảm thấy kinh khủng, cậu đúng thật giống như là ma quỷ.
Doãn Mạch thoát khỏi hai người kia lúc chạy đến thấy chính là loạt tình cảnh máu tanh này, con ngươi của anh không khỏi co rút lại, trái tim càng không bị khống chế đau. Hai người kia vì anh đến động tác hơi chậm, Tả An Tuấn trong nháy mắt vọt đến trước mặt một người trong đó dùng đao trực tiếp đâm xuyên qua tay cầm đao của hắn ta đóng ở trên tường phía sau hắn ta, sau đó cậu giơ tay lên tuỳ ý bắt được cổ tay tên còn lại, tay chân hai người kia đều bị thương, máu trôi đi khiến sức lực và động tác của bọn họ cũng giảm xuống, trên tay cậu dùng sức đem khớp xương cổ tay của hắn ta bóp sai vị trí, đao trong tay người kia ứng tiếng mà rơi trên mặt đất, cậu một chân đạp hắn ta qua một bên, lúc này mới đứng vững xoay người nhìn Doãn Mạch, khuôn mặt trắng nõn dính vài giọt máu, nét mặt không có chút biểu cảm.
Những sát thủ kia không phải người ngu, tình huống không tốt liền vội vàng rút lui, mặc dù bị thương nhưng tốc độ so với người thường vẫn là rất nhanh, chỉ chốc lát sau bóng dáng liền biến mất không còn thấy dấu vết, hẻm nhỏ ngoại trừ ba người bọn họ cũng chỉ còn xác chết dưới đất cùng với sát thủ mặc đồ côn đồ trước bị Tả An Tuấn đánh bất tỉnh.
Tả An Tuấn nhìn bọn họ, bước một bước về phía trước, há miệng theo bản năng muốn nói gì đó, nhưng mà còn chưa chờ cậu mở miệng thì Quý Tử Hàn không chịu được lui về phía sau, trực tiếp ngồi trên mặt đất, “Đừng, đừng tới đây! Quái … Quái vật!” Sắc mặt của gã trắng bệch, trong mắt là sợ hãi không chút che giấu nào, vừa nói vừa lui về phía sau, lộn nhào ra khỏi con hẻm.
Tả An Tuấn chợt dừng chân lại, cuộn lông mi công vểnh rủ xuống, cả người nhìn qua rất vắng vẻ. Con ngươi Doãn Mạch vừa co rút lại, không chút suy nghĩ đi lên một tay kéo cậu vào trong lòng ôm thật chặc, “Xin lỗi, tôi đã tới chậm.”
Nơi mềm mại trong lòng từ lúc thấy cậu khoảng khắc ấy vẫn đau đến bây giờ, vết máu trên vai trái cậu khiến anh trực tiếp đối những sát thủ kia nổi lên sát ý trước nay chưa từng có, mà tiếng “Quái vật” càng thêm khiến anh không khống chế được hung tàn của bản thân muốn đi qua xé tươi sống Quý Tử Hàn, anh nhắm mắt, rốt cục không hề phủ nhận.
Anh … Yêu người này.
Đứa ngốc này thường thường đem người chọc điên muốn bóp chết cậu nhưng ở dưới con ngươi trong suốt kia mà không đành lòng xuống tay. Đứa ngốc này toàn thân bí ẩn, mùi máu tươi trên người đứa ngốc này rất đậm nhưng vẫn là khiến anh yêu thương vô cùng.
Người này cười rộ lên vẻ mặt sáng rực, không mang theo chút vẻ lo lắng tạp chất … Đứa ngốc.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Rơi vào cảnh đẹp, tiếp theo chính là đoạt tới tay … Vâng … Quay đầu chạy