Trương Lăng Trúc đi tới phòng khách nhìn xung quanh một chút, phát hiện Doãn Mạch đang ở phòng bếp chuẩn bị bữa sáng, khoé miệng của hắn lập tức giật một cái, nghĩ thầm anh để theo đuổi Tả An Tuấn thật đúng là hạ đủ công phu a.
Doãn Mạch biết hắn đang quan sát anh, cũng không để ý tới, tiếp tục động tác trên tay, anh biết người này thông minh nhất định có thể đoán ra chuyện lần này là anh làm, liền lạnh nhạt chờ hắn mở miệng, ai ngờ Trương Lăng Trúc cười nghiêng ngã dựa vào tường nhìn một hồi, sau cùng lại gì cũng không nói quay đầu trở về phòng khách, anh lúc này mới kinh ngạc nhìn lướt qua, nhìn cảnh người này, khẽ nhíu mày một cái, không xen vào hắn nữa.
Tả An Tuấn lúc này cũng đi xuống, Trương Lăng Trúc liền tiến tới cùng cậu nói chuyện phiếm, hai người ngồi ở trên ghế sa lon vừa nói vừa cười, giọng nói vẫn có thể truyền tới phòng bếp, Trương Lăng Trúc cười híp mắt nhìn lướt qua phòng bếp, biết người đàn ông kia hiện giờ nhất định không thoải mái, liền cười tới càng thêm hài lòng, nháy cũng không nháy mắt nhìn người trước mắt, âm thầm cùng cậu bồi dưỡng tình cảm, toàn bộ quá trình đều rất vui sướng, thẳng đến ngồi trên bàn ăn mới nhịn không được giật khoé miệng một cái, ánh mắt đả kích ở trên người bọn họ quét qua lại một vòng, rốt cuộc hỏi ra lời, “… Cơm tôi đâu?”
Doãn Mạch vẫn là một bộ dáng vẻ lạnh nhạt, hết sức chuyên chú uống cháo, ngay cả lông mi cũng không run một chút, âm thanh gợn sóng không sợ hãi, “Tôi cho là cậu ăn rồi.”
Tả An Tuấn giương mắt nhìn hắn, đem Trương Lăng Trúc và thức ăn đặt cùng một chỗ mà nói thì người trước là không có phần chút nào. chẳng qua cậu tuy rằng có thể đem phần mình tặng cho hắn nhưng vẫn là lòng tốt nhắc nhở một chút, “Không sao, lái xe năm phút đồng hồ là có thể đến một siêu thị cỡ lớn, ở trong đó có thể có nhà hàng.”
Trương Lăng Trúc dại ra một chút, lập tức hoàn hồn cắn răng nghiến lợi nhìn người đàn ông kia, nghĩ thầm tôi nhịn, liền giận dữ đứng dậy đi ăn cơm, bóng dáng rất nhanh liền biến mất ở trong tầm mắt. Tốc độ của hắn rất nhanh, đi ô tô đến nhà hàng sau đó phải mua về, tiếp theo vội vàng hướng chạy trở về, vô số sự thật tàn khốc nói cho hắn biết nếu như không làm như vậy người đàn ông kia rất có thể thừa dịp hắn không có ở đây lôi kéo Tả An Tuấn đi ra ngoài, khiến hắn sau khi trở về bị một người không cho vào nhà.
Hắn trở lại thì hai người kia vừa ăn xong điểm tâm, đang thu dọn, Tả An Tuấn thấy hắn kinh ngạc một chút, “Ơ, anh thật nhanh a.”
Trương Lăng Trúc hướng cậu cười cười không nói chuyện, nghĩ thầm tôi không nhanh chút liền lại bị chỉnh, hắn giương mắt nhìn Doãn Mạch, người sau vẫn là một dáng vẻ, đem đồ đạc dọn dẹp đến phòng bếp sau đó liền đi trở lại ngồi ở trên ghế sa lon xem báo, bộ dáng kia dường như đối lần hành động này của hắn không chút ngoài ý muốn nào, hắn không khỏi sờ sờ mũi, vẫn cảm thấy có loại ảo giác bị đùa giỡn, nhưng hắn không suy nghĩ nhiều, đi tới bên cạnh bàn ăn bắt đầu ăn.
Tả An Tuấn đương nhiên không biết tranh chấp giữa bọn họ, cậu bữa sáng qua đi liền đứng ở trong sân hướng ngôi biệt thự bên cạnh kia nhìn một chút, thấy vẫn là không có động tĩnh gì liền cúi đầu đáng thương đi trở về. Trương Lăng Trúc nhìn vô cùng kinh ngạc, liên hệ hắn khi trở về thấy tình cảnh kỳ lạ, không khỏi hỏi, “Mạnh Tuyên đâu?” Dựa theo lẽ thường mà nói người này là đi bên kia Mạnh Tuyên ăn mới đúng, mà sự thật cũng không phải.
Tả An Tuấn bĩu môi, giọng nói có chút tủi thân, “Đi ra ngoài chơi rồi.”
Trương Lăng Trúc nhất thời không thể tin, “Anh ta đi chơi cậu lại không theo cùng?”
Tả An Tuấn càng thêm tủi thân, “Anh ấy cùng người anh ấy thích cùng một chỗ.”
Trương Lăng Trúc ngẩn ra, lập tức ai ai thở dài, “Tôi hình như bỏ lỡ rất nhiều đoạn a, chẳng qua không sao,” hắn nói đến đây mà nở nụ cười, vô ý có ý nhìn thoáng qua Doãn Mạch, lúc này mới nói tiếp, “Tôi chuẩn bị ở thành phố S mở chi nhánh công ty, tới nơi này khai thác thị trường thứ hai, cho nên tôi sẽ phải ở Trung Quốc lâu dài, sau đó chúng ta sẽ có rất nhiều thời gian cùng một chỗ.”
“Phải không?” Có bạn bè bồi cậu Tả An Tuấn thật vui vẻ, rất nhanh đã quên mới vừa rồi không vui.
Doãn Mạch đương nhiên cũng nghe thấy được, tay cầm báo của anh cũng nhẹ dừng lại, lập tức khôi phục bình thường. Trương Lăng Trúc quét mắt nhìn anh một cái, cũng không thèm để ý anh lạnh nhạt, rất nhanh giải quyết bữa sáng sau đó liền cười cùng Tả An Tuấn tán gẫu việc nhà, thế mới biết người này ngày nghỉ còn hai ngày thì kết thúc, liền đề nghị đi chơi thật tốt một chút, nhưng Tả An Tuấn không đi, cậu phải đợi người đại diện của cậu, Trương Lăng Trúc cũng không miễn cưỡng, không chút phiền ngâm mình ở bên trong biệt thự, vây quanh cậu xoay một vòng, thẳng thấy Doãn Mạch rất là khó chịu.
Bữa trưa thì Doãn Mạch không thể lại coi như người này ăn rồi, nhưng là tuyệt đối không muốn làm cho hắn, mấy người họ liền đi ra ngoài nhà hàng giải quyết, anh ra cửa lên xe trước theo bản năng hướng một góc tiểu khu nhìn lướt qua, Tả An Tuấn cũng hướng bên kia nhìn, cau lông mi đẹp mắt, có vẻ rất hoang mang, đợi được Trương Lăng Trúc gọi cậu lên xe mới hoàn hồn, liền bước nhỏ đi tới.
Trương Lăng Trúc ngày hôm nay ở bên cạnh Tả An Tuấn quấn cả ngày, tâm tình vô cùng tốt, thẳng đến buổi tối mới tuột đến mức thấp nhất, bởi vì nhìn tận mắt hai người này bước vào một phòng ngủ khiến hắn tức giận đến muốn cào tường phát điên, mà hắn vừa thuận miệng hỏi nguyên nhân, Tả An Tuấn nói không có Doãn Mạch cậu ngủ không được, có thể thấy được tin tức này đối với hắn đả kích lớn bao nhiêu.
Doãn Mạch luôn luôn đối với hắn giữ thái độ không nhìn, lôi kéo Tả An Tuấn liền vào phòng ngủ, Tả An Tuấn gãi gãi đầu, do dự một chút mới mở miệng, “Mạch, anh có cảm thấy hay không …”
Doãn Mạch không đợi cậu nói xong cũng hiểu rõ gật đầu, ý bảo cậu đi tắm, người sau không có ý kiến, ngoan ngoãn vào phòng tắm. Anh thì đi tới bên cửa sổ hướng ra phía ngoài nhìn một chút, anh và Tả An Tuấn đều đối kích thích bên ngoài cực kỳ mẫn cảm, hôm nay anh luôn có thể cảm giác hình như bị người nào đó giám thị, loại cảm giác này lúc mạnh lúc yếu, nhưng không có cảm thấy hơi thở nguy hiểm, chẳng qua việc này cũng không biểu thị anh không thèm để ý.
Lúc này đã sớm vào đêm, đèn đường toả ra rất dịu dàng, trong tiểu khu một mảnh yên tĩnh, cảm giác không nảy sinh vấn đề gì, anh không khỏi nhíu mày, loại cảm giác này lại trở nên cực phai nhạt, xem ra nếu đúng thật có người giám thị, người giám thị này nhất định không thể khinh thường.
Sẽ là ai chứ, lại có mục đích gì? Con ngươi màu lam đậm của anh híp một cái, sẽ cùng có quan hệ với Lâm Triết Tịch gặp ở Dạ Mị sao? Còn có Tả An Tuấn, anh đến nay bao lâu kiên trì chờ người này mở miệng trước thẳng thắn chuyện trước kia, nhưng vẫn chờ tới bây giờ vẫn không thấy người này có dấu hiệu mở miệng, anh thật sự bắt đầu hoài nghi người nọ không phải đã sớm quên mất không còn chút nào? Anh nghĩ vô cùng có khả năng.
Tiếng nước phòng tắm rất nhanh ngừng lại, Tả An Tuấn mặc áo ngủ đi ra, một bên lau tóc vừa nói, “Mạch, tới phiên anh.”
Doãn Mạch quay đầu lại nhìn cậu, cổ áo ngủ người này mở rộng, lộ ra giọt nước trên ngực còn thể chảy xuống, đáy mắt trông suốt bởi vì tắm mà nhuộm một tầng hơi nước thật mỏng, liếc mắt nhìn sang như vậy đúng thật có tình nghi dụ người phạm tội, ánh mắt của anh âm u, lập tức hít sâu một hơi đi vào phòng tắm, đợi được anh đi ra thì người đã nằm trên giường xong rồi.
Anh xoay người lên giường, Tả An Tuấn sớm thành thói quen động tác của anh, chuẩn bị để cho anh ôm vào trong lòng ngủ, Doãn Mạch cũng như cậu mong muốn đưa tay qua, nhưng không có lập tức tắt đèn ngủ, mà là mở miệng nói, “Hỏi cậu mấy vấn đề.”
Tả An Tuấn xoay người cùng anh đối diện, chớp mắt nhìn anh, ngoan ngoãn gật đầu, “Hỏi.”
Doãn Mạch nhìn ánh mắt người này gần trong gang tấc, nhịn không được tiến tới ở trên môi cậu hôn một cái, lúc này mới nói, “Cậu có nhớ tôi từng hỏi cậu cuộc sống trước kia là như thế nào khi được người nhặt về nhà hay không, lúc đó cậu cũng không muốn nói, tôi đã nói chờ lúc cậu muốn nói thì nói cho tôi biết, cậu có quên không?”
Tả An Tuấn vốn bị anh đột nhiên hôn môi khiến cho ngẩn ra, nhưng nghe được câu nói kế tiếp của anh liền hoàn hồn, chuyên tâm suy nghĩ một chút, dáng vẻ lập tức tỉnh ngộ, “A, hình như có chuyện như thế.”
Doãn Mạch có chút bất đắc dĩ nhìn cậu, “Nói như vậy thật sự đã quên?”
Tả An Tuấn theo bản năng rụt một chút, Doãn Mạch liền buộc chặt cánh tay đưa cậu vây ở trước ngực, lạnh nhạt nhìn cậu, “Vậy bây giờ cậu có nguyện vọng muốn nói không?”
Hơi thở đàn ông dựa vào rất gần, hơi thở ấm áp hai bên hầu như phất ở trên mặt đối phương, Tả An Tuấn có hơi không khoẻ, theo bản năng muốn dựa về phía sau, nhưng Doãn Mạch nhốt cậu vững vàng, không cho cậu mảy may nhúc nhích, “Thế nào, muốn nói không?”
Tả An Tuấn vẫn còn có chút không dễ chịu, cơ thể ở trong lòng anh động động tới lui, còn chưa mở miệng thì thấy ánh mắt người này trầm xuống, sau phút chốc bên hông bỗng nhiên truyền đến một sức lực to lớn, lôi kéo cậu càng thêm nhích lại gần về phía trước, hơi thở ấm áp phất ở bên tai, mang đến một chút cảm giác ngứa tê dại, khiến cậu không khỏi nhẹ run lên một cái, chỉ nghe người này nói trầm thấp, “Cử động phía dưới tiếp nữa, tôi cũng không dám bảo đảm không đối với cậu làm gì.”
Tả An Tuấn đối loại tình huống hiện giờ càng thêm không dễ chịu, nhưng cậu tránh cũng không thể tránh, chỉ có thể đem đầu vùi thật sâu vào trong gối nỗ lực né tránh một chút, còn không quên nghi hoặc nhỏ giọng thầm thì, “Đối với tôi làm gì?”
Doãn Mạch hình như khẽ cười một cái, bọn họ kề rất gần, Tả An Tuấn có thể cảm giác rõ ràng được lồng ngực của anh vì ý cười mà truyền tới rung động nhẹ, cậu còn chẳng bao giờ thấy người này cười qua, liền nhịn không được giương mắt nhìn một chút, liền thấy đáy mắt con ngươi màu lam đậm của người này khai mở một chút ánh sáng, giống như tâm tình không tệ, cậu chớp mắt mấy cái, vừa muốn mở miệng liền thấy người này bỗng nhiên tiếp cận đến, sau đó vành tai bị anh nhẹ cắn một cái, loại cảm giác tê dại này lại để cho cậu nhẹ run lên một cái, chỉ nghe anh nói, “Cậu đoán.”
Tả An Tuấn không rõ cho nên nhìn anh, giống như đối với hành động đột nhiên vệ sĩ của cậu cảm thấy rất hoang mang, liền lại hướng một bên rụt một chút, mặc dù khoảng cách này không rõ ràng, cậu bĩu môi lẩm bẩm, “Tôi làm sao biết.”
Doãn Mạch thấy thú vị, bỗng nhiên hứng thú tới, liền đưa tay nhấc áo ngủ cậu lên, dò vào ở bên hông cậu nhẹ nhàng xoa xoa, “Hiện giờ đã hiểu chưa?”
Tả An Tuấn bị anh xoa có chút ngứa, lại lắc lắc cơ thể giật giật, nỗ lực né tránh, “Không hiểu, anh rốt cuộc là …” Cậu còn chưa có nói xong tay đặt ở bên hông cậu liền bỏ thêm phần sức lực, giọng nói Doãn Mạch so vừa rồi càng thêm trầm thấp, “Đã nói cho cậu đừng nhúc nhích.” Giọng nói của anh mang theo một chút nguy hiểm, Tả An Tuấn gan run lên một cái, theo bản năng đem mình co lên, nhưng động tác khó tránh khỏi có lúc ma sát tay chân, con ngươi Doãn Mạch lại sâu chút, không chút suy nghĩ cúi đầu hôn tới.
Tả An Tuấn nhất thời ngẩn ra, nhưng Doãn Mạch thừa dịp chỗ trống này cạy ra hàm răng của cậu, anh khống chế sức lực, không đến mực khiến động tác của mình hù doạ cậu, đầu lưỡi đảo qua khoang miệng của cậu, sau cùng câu lấy đầu lưỡi cậu, dây dưa vào nhau.
Tả An Tuấn được anh hôn qua, lúc này liền mơ mơ màng màng để anh hôn, mê loạn còn bị anh dẫn đi đáp lại, hô hấp Doãn Mạch nặng chút, chậm rãi làm sâu nụ hôn này, tay đặt bên hông cậu trượt xuống, cách quần lót vuốt ve vài cái, môi cùng từ trên môi cậu dời xuống, anh vốn là muốn hỏi một câu “Hiện giờ đã hiểu chưa”, nhưng ai ngờ người này bỗng nhiên run lên, theo bản năng rúc về phía sau một chút, cổ họng đúng lúc không nhịn được rên rỉ một tiếng, “Mạch, anh … Anh làm gì …” Giọng nói của cậu có chút khàn, hơi thở hổn hển, mang theo một chút mùi vị tình d*c, rõ ràng không chịu nổi khiêu khích chút nào.
Cổ họng Doãn Mạch buộc chặt một chút, anh nghĩ trong khoảng thời gian này liều mạng đè nén thú tính có xu thế thức tỉnh, nhưng dựa theo kế hoạch của anh hẳn là chút đó liền ngừng, dù sao chính sự quan trọng, nhưng lúc này anh cảm giác được thay đổi rõ ràng truyền tới trên tay, điều này làm cho anh … Không buông tay được.
Ăn hay không ăn, đây là một vấn đề.
Tay anh cũng không buông ra, Tả An Tuấn thở dốc nặng hơn, đáy mắt trong suốt dần dần phủ một chút hơi nước, một cảm giác xa lạ từ trong cơ thể không ngừng xông tới, khí thế mạnh liệt như vậy khiến cậu căn bản không thể phản kháng, cậu rất hoang mang, cũng có chút sợ, giương mắt nhìn Doãn Mạch, hình như muốn hỏi anh, nhưng há miệng lại thành rên rỉ không khống chế được, “Ừm … Mạch anh … Ư …” Cậu nói không được một câu hoàn chỉnh, loại việc vượt qua tưởng tượng khiến cậu không rõ cho nên, âm cuối mang theo một chút run, giống như động vật nhỏ kêu gào.
Lòng Doãn Mạch căng thẳng mạnh, con ngươi màu đậm trở nên càng sâu sắc thêm, giọng nói tận lực chậm lại, nói có chút khàn khàn, “Không sao … Thả lỏng.” Nói lần thứ hai hôn qua, đầu lưỡi mềm nhẹ dò vào trong miệng của cậu, tay cũng từ quần lót của cậu đi vào thăm dò.
“Đừng ừm … Ừm …” Da thịt tiếp xúc trực tiếp khiến Tả An Tuấn càng thêm run rẩy, hô hấp của cậu lập tức nặng thêm, chỉ cảm thấy trận cảm giác kia càng ngày càng mãnh liệt, cơ thể cũng càng ngày càng nóng, sau cùng thậm chỉ theo bản năng nâng thắt lưng lựa ý hùa theo động tác của anh, ánh mắt Doãn Mạch vừa trầm xuống, xoay người đè tới, buông ra bờ môi của cậu để cho cậu thở, theo cổ trắng nõn của cậu hôn từng tấc.
Tả An Tuấn vô ý thức lắc đầu, thở hổn hển dồn dập, “Ừm … Nóng …”
Doãn Mạch chặn ngang vén chăn lên, đêm đồ này kia cởi rất nhanh, da thịt nóng rực dính cùng một chỗ, cảm giác kích thích càng thêm mãnh liệt, cơ thể Tả An Tuấn rất nhanh căng thẳng, thân thể cũng theo bản năng bắt đầu cuộn mình, Doãn Mạch lần thứ hai hôn lên, hiểu rõ tăng nhanh động tác trên tay.
“Ah ah …” Tả An Tuấn bỗng nhiên đưa tay bắt được cánh tay của anh, cổ họng đúng lúc tràn ra tiếng rên rỉ nhu hoà, ngay sau đó chính là một trận co giật, giống như tất cả sức lực đều trong nháy mắt đó biến mất.
Hô hấp của cậu vẫn như cũ rất nặng, đáy mắt đậm hơi nước, mang theo luồng ánh sáng mơ màng, giống như vẫn như cũ không biết chuyện gì xảy ra, chỉ cảm thấy cơ thể bỗng nhiên rất nhẹ, đầu óc trống rỗng, nhẹ bỗng khiến cậu ngay cả một ngón tay cũng không muốn động.
Doãn Mạch cúi đầu, cơ thể người này trắng nõn nhuộm một tầng màu hồng nhạt xinh đẹp, trên mặt còn rịn mồ hôi thật mỏng, nhìn qua rất mê người.
Anh thật ra chỉ có thể làm tới đây, nhưng anh nhìn người trước mắt, nghĩ thầm hiện giờ lại để cho anh buông tay … Không thể nào đi.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Được rồi, tôi biết dừng ở chỗ này không phúc hậu, nhưng chương này tôi kết thúc rồi, chương mới chạy về, hiện giờ mắt đều không mở ra được, tôi muốn đi nằm ngay đơ, nhắn lại chờ tôi ngày mãi cùng nhau quay về đi.
Văn này từ hôm nay trở đi liền khôi phục thêm mỗi ngày, tôi ngày mai lại thêm, hơn nữa ngày mai tiểu công Trương Lăng Trúc khẳng định đi ra … Khẳng định …